Phần 142
Học viện Nữ Thần… phòng thí nghiệm giả kim thuật của Hoa Như Mộng.
Mộng ngồi bên chiếc bàn làm việc ngổn ngang các chi tiết máy nhỏ xíu, tuy đang chăm chú vào công việc chế tạo nhưng nàng vẫn đẹp rạng rỡ như thường ngày, đúng với cái tên, tươi như hoa, xinh như mộng.
Có tiếng động lạ, chắc là gió lùa qua khung cửa, nàng vẫn chú tâm vào những chi tiết máy…
– Nên đặt hỏa thú hồn tâm vào vị trí nào cho phù hợp nhỉ? – Nàng tự hỏi mình.
– Vào góc bên phải đấy, chỗ đó tản nhiệt tốt hơn… – Giọng ai đó trả lời, tuy lạ mà quen…
Có thứ gì đó tựa lên lưng nàng, có thứ gì đó ôm lấy eo nàng, có thứ gì đó hôn lên tóc nàng…
Giọng nàng, dù cố gắng nhưng vẫn cứ lạc đi:
– Nhưng chỗ ấy dễ bị va chạm…
– Thì bọc một lớp keo chống sốc vào…
Hắn vén mái tóc nàng sang bên, hắn hôn nhẹ vào chiếc cổ thon trắng ngần…
Nàng xoay ghế, ghì cổ hắn để hôn đến điên cuồng…
RẦM!!!
Đột nhiên, cửa phòng bị đánh sập, một người đàn ông cao to xuất hiện trước cửa phòng, khí tức dữ dội.
– T… thành chủ?
Mộng giật mình buông Dương ra, kia là thành chủ Sài thành Hồ Đại Quang, với nét mặt vô cùng giận dữ.
– Thành chủ? – Dương sợn tóc gáy quay mặt lại.
Hồ Đại Quang gật đầu:
– Được, được lắm! Mới hôm qua ve vãn con gái ta, hôm nay đã tìm đến người khác, gan của ngươi to lắm…
– Thành chủ, cháu…
– Chính mắt ta thầy rõ ràng, ngươi còn gì để giải thích?
– Cháu không có gì để giải thích! Nhưng cháu thật lòng với Nguyệt!
– Vậy sao? Vậy thì ngươi giết cô gái này ngay lập tức cho ta!
Dương đang run rẫy trước áp lực khủng khiếp từ một vị Linh Đế nóng giận, hít một hơi thật sâu cố trấn tĩnh, hắn đáp:
– Thôi, ngài cần gì ở cháu thì cứ nói đi, không cần vòng vo nữa!
Đại Quang nhướng mày thắc mắc:
– Sao ngươi nghĩ là ta cần gì ở ngươi?
Dương nắm tay Mộng để trấn an nàng, nhìn thẳng vào mắt Đại Quang và nói:
– Nếu phải giết một người cháu yêu thật lòng để chứng tỏ tình yêu với một người khác, cháu chứng minh bản thân là một kẻ máu lạnh vô tình, ngài sẽ giết cháu. Còn nếu cháu không giết Mộng, ngài sẽ cho rằng cháu không thật lòng với Nguyệt, khi đó cháu cũng khó sống. Rõ ràng là ngài đang dồn cháu vào thế chắc chắn phải chết.
– Nói tiếp!
– Ngài dồn cháu vào thế bí, nhưng ngài chắc chắn sẽ không giết cháu!
– Tại sao?
– Bởi nếu cháu chết, Nguyệt sẽ đau khổ và hận ngài cả đời. Muốn giết, ngài cũng phải chứng minh cho Nguyệt thấy cháu lừa gạt nàng, nhưng Nguyệt đã biết chuyện giữa cháu và Mộng rồi…
– Vậy nên, mục đích ngài đến đây, mục đích ngài tỏ ra nóng giận, chẳng qua là dồn ép để cháu phải đáp ứng yêu cầu nào đó của ngài…
Đại Quang gật đầu, thu liễm linh lực, vẻ mặt cũng không còn nóng giận:
– Thông minh lắm! Vậy thì không cần vòng vo nữa, ta muốn ngươi đại diện phủ chủ Sài thành tham dự một cuộc thi, Thanh niên anh hùng chiến!
– Muốn cưới con gái ta? Hãy mang chức vô địch trở về!
…
Kinh Nguyệt giáo, giáo phái tọa lạc ở một nơi bí ẩn.
Giáo đường nghi ngút khói hương, một thanh niên ma mị ngồi ở trung tâm giáo đường, ngay dưới một quả cầu lớn mô phỏng hình ánh trăng, hắn ngồi đọc lướt qua một lá thư sau đó bóp lá thư nát vụn.
Một người đàn ông mặc giáo phục đứng phía sau thấy thế liền tò mò hỏi:
– Giáo chủ, Việt hồn hội viết gì trong thư ạ?
Gã thanh niên cười lạnh:
– Hừ! Thư mời tham dự một cuộc thi, tên là Thanh niên anh hùng chiến, giải thưởng cao nhất là một Thần Bảo, Phù Đổng Thiên Vương giáp!
Đám giáo đồ xôn xao:
– Thần Bảo? Lấy Thần Bảo làm giải thưởng? Việt hồn hội chơi lớn vậy sao?
Vị giáo chủ lại cười lạnh:
– Chỉ là lừa đảo, thứ trong tay chúng là một nửa của Phù Đổng Thiên Vương giáp hư hại, một mảnh nhỏ đang nằm trong tay Hắc Vũ Tiên Long, phần còn lại đang thất lạc trong phế tích Khổng nhân tộc!
– Thật vậy sao? Vậy chẳng phải sau khi trao giải, người ta phát hiện ra chỉ là đồ dỏm, uy tín của Việt hồn hội sẽ mất sạch?
Giáo chủ cười thản nhiên:
– Chúng không ngu, nếu có ai đó đoạt được Thần Bảo, và nói Thần Bảo đó đã bị hỏng trở nên vô dụng thì các ngươi có tin không? Hay sẽ nghi ngờ kẻ kia tung tin đồn nhảm để tránh bị dòm ngó?
Đám giáo chúng gật gù, vị giáo chủ nói tiếp:
– Nhưng Việt hồn hội không ngờ được rằng, trò hề của bọn hắn lại vô tình giúp tất cả những mảnh vỡ của Phù Đổng Thiên Vương giáp quy tụ về một nơi, rất thú vị…
– Giáo chủ, vậy chúng ta phái ai đi tham dự?
Gã giáo chủ đáp:
– Đích thân ta sẽ đi, đã đến lúc Kinh Vô Nguyệt ta lấy lại thứ vốn phải thuộc về mình rồi…
…
Hoàn Kiếm tông, hồ Hoàn Kiếm.
Sùng Hạo đứng trên đảo rùa, Quy Thần đứng đối diện. Trên tay Sùng Hạo là một quả cầu ánh sáng trắng, quả cầu này từ từ biến đổi thành hình trụ, sau đó thành hình hộp, rồi lại đổi thành hình cầu.
– Kỳ lạ… quả thật kỳ lạ… – Quy Thần không ngừng lẩm bẩm.
– Con chỉ vô tình luyện thử, không ngờ lại được. – Sùng Hạo thu tay và nói.
Quy Thần nói:
– Về quy tắc thì linh hồn cấp Tá không thể nào sử dụng linh lực hữu hình, trừ những trường hợp bản năng giống loài như đôi cánh của Tiên tộc chẳng hạn. Còn bản thân con chỉ là Đại Tá, dùng được cảnh giới Hữu Hình là hết sức vô lý!
– Nhưng con đã dùng được? – Sùng Hạo nữa đáp nữa hỏi.
– Con vốn đã kỳ lạ từ khi còn trong trứng, một quả trứng ngũ sắc, 4000 năm không nở, tu luyện từ trong trứng, mang trong mình 5 loại tư chất và có thể phá vỡ Phong Hồn Xích của Âu Cơ dù chỉ là tạm thời. Để giải thích những thứ này thì ta nghĩ chỉ có một thứ.
– Là…
– Thiên phú!
– Thiên phú? Giống như Tước Đoạt của cha?
– Thiên phú, đây là khái niệm về những năng lực đặc biệt có thể phá vỡ Quy Tắc của thế giới. Ta nghĩ con cũng mang thiên phú, nhưng không phải Tước Đoạt…
– Nếu được đặt tên, ta sẽ đặt cho thiên phú của con một cái tên, Tự Do!
– Tự Do? Vậy con có thể dùng thiên phú này vào mục đích gì?
Quy Thần lắc đầu:
– Ta không biết, kẻ mang thiên phú là cực kỳ hiếm thấy, cho nên rất ít người có hiểu biết về khái niệm này, và nếu có người hiểu biết về thiên phú nhất, ta nghĩ có lẽ chính là Tiên hậu Minh Châu.
– Vậy con phải tìm người đó ở đâu?
– Ta không rõ, và có lẽ không ai rõ, nhưng ta biết một điều, công pháp Thực Thần Ma của Lạc Long Quân chính là từ bà ấy mà ra. Thậm chí, chính Tối Thượng bảo Thiên kiếm, có lẽ cũng là bà ấy ban cho.