Phần 135
Ánh chiều tà phủ một màu vàng cam lên cánh rừng hoang vắng.
Kết quả của trận so tài không cùng đẳng cấp, Dương đánh bại tên Linh Vương cấp 1 nhưng cũng bị thương tích đầy mình, trở lại hình người, mặc vội một chiếc quần và đang ngồi vận công trị thương.
Như Nguyệt bên cạnh lo lắng:
– Ngươi cố gắng chịu đau, dì Linh có Sinh Mệnh lực, dì ấy sẽ trị thương cho ngươi…
Người được thành chủ Sài thành giao phó đứa con gái cưng thì đương nhiên phải có tài năng đặc biệt.
Dương nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt của Nguyệt, lòng dâng lên một trận ấm áp:
– Nàng lo cho ta lắm sao?
Như Nguyệt ngoảnh mặt:
– Không có!
– Rõ ràng là có mà! Mặt nàng đỏ hết rồi kìa! Lúc ở nhà ta nàng nói không nhớ mặt ta là nói dối đúng không!
Lúc Dương nói, một trong ba người cảnh sát đuổi theo tóm cổ tên Tam đang định tháo chạy, còn hai người đi theo vết cây đổ tìm Đại. Nguyệt liền kiếm chuyện lãng tránh:
– Ngươi ngồi đây trị thương, ta vào nhà xem còn ai bị bắt không…
Dương định trêu Nguyệt thêm, nhưng lại thấy ánh mắt hai người Khôi Lang và Ly phức tạp nhìn mình.
– C… cảm ơn ngươi đã cứu vợ ta! – Khôi Lang khó khăn nói ra, cố nhấn mạnh chữ vợ như thể sợ Dương giành lại Ly.
Dương mỉm cười lắc đầu:
– Không cần cảm ơn, chỉ là ta muốn cứu vợ ta thôi…
Vừa nói xong thì Dương giật bắn mình vì có tiếng Như Nguyệt từ trong nhà quát ra:
– Tên kia! Ta làm vợ ngươi hồi nào!
– Oái…
Lúc này ánh mắt Ly càng thêm phức tạp, qua chuyện vừa xảy ra, ai mà không biết Nguyệt có tình cảm với Dương. Nàng là tiểu thư Sài thành, là nàng công chúa cao quý nhất của toàn Nam bộ, nhan sắc phi thường, tài năng tuyệt thế, nói ra thì giống như sỉ nhục nhưng thật sự Ly còn chẳng xứng làm nô tỳ cho Nguyệt. Ly không bằng người, người đàn ông nàng chọn càng không bằng kẻ nàng từ bỏ…
Dương và Ly nhìn vào mắt nhau…
“Nàng có hối hận không…” Dương hỏi, một câu hỏi trong lòng, Ly không nghe, không biết, nhưng dường như nàng hiểu…
“Ta hối hận…” Ly đáp, cũng là một đáp án trong lòng…
“Nếu thời gian quay trở lại, nàng có còn muốn từ hôn?”
“Ta… có! Ta vẫn sẽ làm vậy, bởi vì khi đó ta không hề có tình cảm gì với ngươi…”
“Vậy còn bây giờ?”
“Ngươi rất xuất chúng… ta… ta vô cùng hâm mộ ngươi… Nhưng ta yêu Khôi Lang…”
Một cuộc trò chuyện âm thầm và chỉ có mỗi người tự hiểu lấy, nhưng khúc mắc trong lòng mỗi người khi xưa đã hoàn toàn cởi bỏ…
Dương mỉm cười, rồi hắng giọng để nói với giọng tự nhiên nhất có thể:
– Lê Ly, Khôi Lang, chúc mừng hai người.
Khôi Lang dè chừng:
– Cảm ơn ngươi…
– Đừng lo, ta không để bụng chuyện xưa đâu, ai mà không có thời trẻ dại.
Lang gật đầu cười gượng, nhưng trong lòng mằng thầm: “Người nói câu đó là ta mới đúng! Ngày xưa ngươi hành anh em ta sống chết, lại còn ra vẻ như mình là người bị hại, hừ!”
Khuất trong căn nhà đá, Như Nguyệt đang lén nhìn ra, thấy Dương buông bỏ chuyện xưa, trong lòng nàng cũng vui vẻ, nhưng cũng có một chút khó chịu vì thấy Dương và Ly nhìn nhau đến vài giây liền, trong lòng nàng nghĩ trong hơn một năm qua, không biết tên này đã lăng nhăng với bao nhiêu cô gái rồi…
Không nhìn ra ngoài nữa, Nguyệt xem xét căn nhà, thấy trên bàn ăn có một rổ hoa quả, trong đó có chùm nhỏ trái cây trông giống như nho, nhưng có màu đỏ hồng.
– Ta cho ngươi biết tay, tên bại hoại! – Nguyệt mắng thầm, sau đó rón rén tiến lại hái một quả đem giấu vào người…
Dì Linh sau khi đánh đuổi gã sứ giả thì tiến đến khu nhà, tiện tay tóm lấy tên Nhị đang định chạy trốn. Hai tên Nhị, Tam bị cảnh sát giải về, Lang và Ly cùng một nhóm các cô gái bị bắt cóc được giải cứu cũng về theo, còn Dương và Nguyệt ở lại để Linh dùng sinh mệnh lực trị thương.
Cũng tương tự như Tử Vong lực, Sinh Mệnh lực là linh lực mang thuộc tính Sinh Mệnh, Tử Vong lực rút đi sức sống còn Sinh Mệnh lực lại tăng cường sức sống, giúp vết thương rất mau lành.
Dù là Linh Vương thì cũng rất hiếm người có được Sinh Mệnh lực, và nếu có cũng chỉ có một ít, cho nên tốc độ chữa thương khá chậm, khi Linh giúp Dương chữa liền da những vết thương trên người thì trời đã tối, trăng đã lên.
– Cảm ơn dì Linh! – Dương thoải mái đứng dậy nói, sau đó vươn người cảm nhận cơ thể, tuy chỗ liền da vẫn còn mong manh nhưng đã không còn cảm giác đau nhức.
– Nguyệt, ta khỏe rồi này! Đừng lo nữa nhé!
Dương quay sang trêu Nguyệt, trong lúc hắn mở miệng nói thí Nguyệt lanh tay đem quả nho ném thẳng vào cổ họng Dương, hắn theo quán tính nuốt vào trước khi kịp nhận ra:
– Nàng cho ta ăn gì vậy?
– Nho! – Nguyệt đáp.
Dì Linh ngắt ngang:
– Trễ rồi, chúng ta trở về đi tiểu thư!
– Kiếm chỗ nào tắm rữa đã, người con dính máu tanh lắm dì! – Nguyệt nói.
Dì Linh gật đầu:
– Cũng được, khi nãy có đi ngang qua một hồ nước rất trong, tiểu thư đến đó tắm đi…
“Đù! Thơm!” Dương mừng thầm trong lòng, nghĩ kèo nhìn lén Như Nguyệt, nhưng lại tiếc hùi hụi nhớ ra cạnh Nguyệt là một vị Linh Vương, hắn làm gì đủ tuổi mà rình…
Để tạo cho Nguyệt cảm giác tự nhiên không gò bó, dì Linh lần nữa lui đi mất, âm thầm theo dõi nàng từ xa.