Phần 134
– Mày chạy đằng trời!
Đại quát lớn, tay hắn lại giơ ngược lên cao, tất cả gai băng cũng đồng loạt bắn lên thành một cơn mưa ngược phủ lấy Dương.
Nhưng đồng thời, Hắc kim thánh khải của Dương cũng tách ra một nữa, một nữa này phân thành nhiều mảnh nhỏ, kết hợp Hắc lôi và Huyết hỏa tạo thành một trận kiếm vũ lao xuống.
Dưới là băng của Linh Vương, trên là đế lôi đế hỏa dung hợp lấy thánh bảo làm tâm, hai cơn mưa va vào nhau tạo ra những tiếng nổ, tiếng xẹt điện, tiếng băng vỡ liên hồi nghe rất chói tai. Lúc này, Dương tranh thủ lao đến tìm cách tiếp cận Đại, tay phải hắn bắt đầu ngưng tụ ra một lượng linh lực khủng khiếp.
– Lại muốn dùng bí kĩ kia sao? Ngu ngốc!
Đại nhếch miệng cười, lần này thay vì duy trì khoảng cách, hắn quyết định hạ gục Dương nhanh chóng.
Dương đáp xuống đất, lấy đà vận hành Ngự lôi thuật lao đến, miệng hô lớn:
– Cuồng!
Khi nắm đấm của Dương tiến gần, Đại liền lách mình tránh né, đồng thời tay hắn kết ra một thanh kiếm băng đâm thẳng vào bụng Dương.
Keng!!!
Lưỡi kiếm băng đâm vào bụng Dương, nhưng bị một nữa Hắc kim thánh khải phối hợp với mảnh Phù Đổng Thiên Vương giáp ngăn lại, tuy vậy vẫn đâm xuyên qua cả lớp vảy rổng, cắm vào bụng Dương.
Đắc thủ, Đại buông bỏ thanh kiếm, sẵn đà lách đi, thoát khỏi đòn Cuồng của Dương trong tích tắc.
Dương hụt đòn, linh lực tụ trong tay lập tức tiêu tán, cánh tay dùng cuồng này liền xụi xuống vì đau nhức, tay còn lại thì ôm vào chỗ vết thương lạnh buốt vì trúng băng linh lực, khiến Dương phải vội vàng đưa Huyết ảnh yêu hỏa vào hạ bớt cơn lạnh.
Đại đã tránh ra khoảng cách an toàn, nhìn Dương gật gù:
– Ra vậy… Bí kĩ này tuy rất lợi hại, nhưng khi dùng xong linh lực sẽ lập tức tiêu tán, cả cánh tay ngươi cũng chịu dư chấn…
– Với đẳng cấp linh lực của ngươi, tối đa chỉ dùng được thêm một lần nữa là cùng… – Đại suy nghĩ rồi nói thêm.
Như Nguyệt từ đằng xa lo lắng gọi:
– Dương, ngươi không sao chứ?
– Trời ạ sao còn không chạy đi!
Dương quát, nhưng khi nhìn đến Nguyệt thì lại thấy phía sau nàng có một nhóm người chạy đến, bao gồm ba tên công an huyện Dương gặp lúc sáng và một thanh niên, người quen cũ của Dương, Nguyên Cửu Khôi Lang.
– Ly! Nàng có sao không? – Lang hộc tốc chạy đến ôm vai Ly.
– Ta không sao… – Ly đáp, nhưng mắt nàng lo lắng nhìn về phía Dương.
Lang lúc này nhìn sang Nguyệt, rồi mới nhìn về phía Dương, trong mắt hắn lộ vẻ ngạc nhiên:
– Hắc… Hắc Vũ Tiên Long? Hắn là Võ Phi Dương?
Ly nhẹ gật đầu.
Ba tên công an thì gật đầu chào Nguyệt, sau đó nhìn về phía Dương và Đại, cả hai đang bộc phát một trận giao chiến mới, Đại liên tục chưởng băng vào Dương, còn Dương linh hoạt tránh né, dường như không ai dám tiếp cận ai.
Nguyệt nhìn ba tên công an, cả ba đều chỉ là Linh Tá, liền tức giận mắng:
– Các vị đến đây làm gì?
Một trong ba người đáp:
– Nghe tin lại có bắt cóc, chúng tôi đến điều tra…
– Điều tra? Lúc nào cũng chỉ là điều tra, tội phạm hoành hành bao nhiêu lâu rồi mà các người cứ mãi điều tra! Hắn là Đại, thủ lĩnh băng bắt cóc, nhưng không phải Linh Tá như các người điều tra, mà là Linh Vương đó!
– Thật sao?
Trong lúc nhóm người trò chuyện, Dương lần nữa bị lép vế trước Đại, gã tấn công không tùy tiện như trước mà có chiều hướng nhất định để thực hiện một linh thuật hòng tiêu diệt Dương theo cách an toàn nhất.
Băng mỗi lúc một nhiều, không khí càng lúc càng lạnh giá, Dương dù nhận ra điều không ổn nhưng không thể thoát đi, bởi khi bay tốc độ hắn sẽ giảm đáng kể, không thể tránh được những gai băng của Đại, còn muốn ra khỏi khu vực này thì lại bị những cột băng từ dưới đất bắn lên ngăn lại.
– Nhóc con, tuy lợi hại nhưng mày vẫn chỉ là Đại Tá, nên vui mừng đi, bởi vì giây phút cuối đời mày sẽ được chiêm ngưỡng uy lực của cảnh giới Linh lực hữu hình!
– Hàn băng xích trận!
Đại hô to, hai tay gã giơ ra, linh lực bùng phát khiến nhiệt độ quanh khu vực Dương bị bao vây giảm xuống đột ngột, rồi bốn bước tường băng từ mặt đất tụ lên, phía trên cũng tụ ra một lớp băng dày giam Dương ở giữa, mỗi vách tường đều mọc đầy gai băng chỉ vào phía Dương, đồng thời từ bên trong, hàn băng tụ hình thành những sợi xích băng phóng đến quấn chặt lấy Dương, không lối thoát.
Linh lực hữu hình, khả năng sinh ra khi linh hồn đột phá Linh Tướng, người thuần thục cảnh giới này có thể kết hợp với phóng xuất hoặc kết tinh để tạo ra hình dạng theo ý muốn, giúp linh lực sử dụng được vào nhiều mục đích tiện dụng hơn.
Đại vẫn đang vận lực, hai tay mạnh mẽ đập mạnh vào nhau:
– Thu!
Lập tức, hai trong bốn bước tường băng đập mạnh vào nhau.
RẦM!!!
Cảnh tượng tàn khốc khiến Nguyệt và Ly còn không thể thét lên, chỉ có nước mắt giàn giụa.
Nhưng từ vị trí của Dương, hơi nước bốc lên nghi ngút, cả khu vực nhanh chủ bị phủ kín bởi màn sương.
Trong cái khoảnh khắc nguy hiểm, Dương đã phải dùng đến Huyết Hỏa Cuồng, nhưng không vào tay hay chân, mà vào toàn thân! Tất nhiên uy lực tấn công sẽ giảm mạnh, nhưng hắn không dùng để tấn công, mà là phòng ngự!
Hai bức tường còn lại cùng lớp mái sụp đổ, trong màn sương thoáng hiện một bóng người, chính là Dương, với đôi cánh đen loang lỗ, cơ thể tàn tạ đầy vết gai đâm, tuy không quá sâu nhưng máu chảy ướt cả người.
– Vẫn còn sống sao! – Đại thốt lên, nhưng không quá bất ngờ, kiếm băng tụ trên tay, hắn lao đến vung kiếm kết liễu đời Dương…
– Hắc Lôi Huyết Hỏa cuồng! – Dương gầm lên, cánh tay đầy thương tích tụ thành một khối đỏ đen yêu dị.
Dương đấm tới…
Nhưng Đại nào ngu, hắn đã đề phòng từ trước, thay vì xông vào trực diện, hắn đạp lên lớp băng dưới chân để lách mình ra sau lưng Dương, lưỡi kiếm băng đâm thẳng vào đầu hắn.
– Vĩnh biệt!
Nhưng lúc lưỡi kiếm đâm đi, Đại mới nhận ra có điều kỳ lạ. Từ dưới lớp băng vỡ ngay sau lưng Đại, một bóng người đột ngột trồi lên, còn lưỡi kiếm của Đại sắp đâm vào đầu Dương thì chợt thấy thân hình Dương biến mất.
– Đúng! Hư chiêu, khiến đối thủ nghĩ rằng ngươi đã dùng Cuồng trước khi ngươi tung ra Cuồng thật sự…
Từ sau lưng Đại, chính là Dương thật sự, còn Dương vừa biến mất kia, không ai khác chính là Thiên Ảnh Dị Thú biến thành. Lợi dụng màn sương sinh ra khi dùng Huyết Hỏa Cuồng đốt băng, Dương đã gọi Thiên Ảnh thú từ trong một chiếc nhẫn không gian đặc chế ra ngoài, con thú có độ hiếm truyền thuyết này có thể lập tức biến thành thứ mà nó thấy, đồng thời còn giả lại chiêu Hắc lôi huyết hỏa cuồng của Dương để đánh lừa Đại, còn Dương nấp ngay phía dưới khiến Đại trong phút chốc không hề nhận ra khác biệt linh lực.
Và lần này mới là thực chiêu…
– Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng! – Dương gầm lên, tung nắm đấm khủng bố thẳng vào lưng đại.
RẦM!!!
Cú đấm chạm vào lưng Đại rồi sững lại, tay Dương rung lên bần bật, còn Đại trợn mắt nghiến răng, từng âm thanh răng rắc vang lên.
– KHÔNGG!!!
Đại gào to, trước khi bị cú đấm của Dương đánh văng đi, bay xuyên qua hàng chục thân cây rồi mới lặt lìa bất tỉnh.
Dương cũng khụy gối xuống, vội vã lấy ra mấy viên thuốc xin của Hoài Bão đem nuốt vào bụng.
– Ngươi là tên khốn kiếp!!! – Như Nguyệt gào to, nước mắt nàng giàn giụa chạy đến ôm chằm lấy tên khốn kiếp kia…
…
Ở một trận chiến khác, Linh và gã sứ giả đang bất phân thắng bại, chợt nghe tiếng nổ lớn rồi cây cối gãy đổ, sau đó là Đại trọng thương văng đến.
– Còn có cao thủ khác?
Gã sứ giả ngạc nhiên, còn tưởng rằng Đại bị đánh bại bởi vì đối phương còn cao thủ cấp Linh Vương trở lên, vội vàng lao đến vác Đại trên vai chạy đi mất hút…
Ở một thân cây cao gần đó, gã thanh niên đang nằm trên cành cây, hắn nuốt một ngụm bia rồi nói thầm:
– Phi Thiên, có đứa con trai thế này thì anh có thể ngậm cười yên nghỉ rồi…