Phần 125
Khi nắm đấm chỉ cách cô gái chưa đầy nữa mét, Dương nhận ra gương mặt nàng đầy nước mắt, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt vừa thương vừa sợ…
Rồi cũng trong khoảng khắc đó, Dương thấy sau vai cô gái kia xuất hiện một làn khói đen, làn khói này nhanh chóng tụ lại thành hình một nắm đấm.
Binh!
Hai nắm đấm va chạm! Dương hoàn toàn yếu thế, bị cú đấm kia đánh văng ra sau, trượt dài trên đất rồi dừng lại ngay bên cạnh Sắc Mệnh Chi Bảo ấn.
– Chuyện gì? – Hoài Bão kinh ngạc mở mắt.
Dương cảm thấy như kim đâm khắp người, ọc ra một ngụm máu rồi nói:
– Hư Hóa! Có Linh Đế đạt đến cảnh giới Hư Hóa ở đây!
Hư Hóa, cảnh giới linh hồn mà người đạt đến có thể chuyển đổi cơ thể thành dạng hư vô. Có thể bắt đầu tu luyện cảnh giới này khi đạt đến Linh Đế, nhưng gần như chỉ có một số ít Linh Đế cấp độ cao mới luyện thành. Và cảnh giới này cũng là điều kiện cơ bản để ngươi có thể đột phá thành Chúa Tể.
– Linh Đế đạt đến Hư Hóa?
Hoài Bảo hỏi lại, nét mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng, bởi hắn cũng biết về Hư Hóa. Khi hư hóa, cơ thể gần như miễn nhiễm hoàn toàn với các loại sát thương vật lý, thậm chí cũng giảm trừ phần lớn sát thương linh lực. Điều này khiến người luyện thành Hư hóa gần như bất bại trước đối thủ không luyện thành cảnh giới này, dù có thua về cấp độ đi chăng nữa.
Thần lực có thể đánh được Hư hóa, nhưng hai linh hồn trong Hoài Bão sau một hồi áp chế lẫn nhau đã kiệt sức, lúc này Hoài Bão hoàn toàn vô vọng.
Lúc này, một giọng nữ âm lãnh vang lên:
– Dám đánh người của Âm Đạo hội ta, các ngươi chán sống rồi…
Tiếp sau đó là một màn khói đen như bóng tối lướt đến, tụ lại thành hình một mỹ nữ áo đen xinh đẹp tuyệt trần dù có phần u ám, và chân nàng không chạm đất…
Hoài Bão vốn đã vô vọng, giờ lại càng tuyệt vọng:
– Đứng được trên không, là Chúa Tể…
Dương đang nằm dưới đất nhìn cô gái, mắt mồm hắn trợn hết cả ra, hắn có một cảm giác lạ, rằng cô gái này là Nữ Thần, nhưng lại có gì đó không giống…
– Giờ tính sao đây Dương? – Hoài Bão hỏi, dù biết chắc là không còn đường thoát.
Dương cũng sợ rung người, hắn nhìn cô gái, nàng đang không có vẻ gì là để ý đến bọn hắn, chỉ đến chữa thương cho Lôi Chấn và Phong Du, nhưng lại tỏa ra thứ khí chất u ám thuần túy đến nỗi Dương có cảm giác giống như mình là một đứa bé đang cô độc trong bóng tối mịt mù.
– Google! Làm sao đây?
Google đáp đúng một từ:
– Chạy!
Google vừa đáp xong thì cô gái kia liếc sang Dương, ánh mắt nàng âm lãnh khiến hắn dựng tóc gáy, quýnh quáng với tay định chụp lấy Sắc Mệnh Chi Bảo ấn của Hoài Bão, tựa như muốn đem chọi vào cô gái và cầu khẩn chiếc ấn này sẽ nổ chết nàng ta.
Hoài Bão thấy Dương với tay định chụp lấy Sắc Mệnh Chi Bảo ấn, vội nhắc nhở:
– Đừng!
Muộn rồi, Dương đã chụp tay vào chiếc ấn. Nhưng lạ ở chỗ, chiếc ấn được Dương cầm lên mà không hề có phản ứng bài xích. Điều này khiến Hoài Bão ngạc nhiên tột độ:
– Sao hắn chạm được?
Còn Dương trong lúc hoảng loạn nào có quan tâm là Thần Bảo với thằng Bão, vừa tóm được Sắc Mệnh Chi Bảo ấn, hắn liền liều mạng đưa linh lực bản thân vào để tìm cách khởi động chiếc ấn.
Rồi mặt Hoài Bão xám lại, nếu gặp phải Chúa Tể khiến hắn sợ một thì hiện tượng Dương gây ra khiến hắn sợ đến mười! Sắc Mệnh Chi Bảo ấn, món Thần Bảo chỉ nhận duy nhất một chủ, và mỗi đời chủ nhân được nó chọn đều trở thành Hoàng Đế, giờ lại đang bắt đầu khởi động trong tay một người không được chọn, ánh sáng màu vàng tỏa ra tuy không chói lóa như khi được Hoài Bão sử dụng, nhưng cũng đủ để khẳng định một điều: Dương có thể sử dụng!
– Hắn là thứ quái quỷ gì trên đời vậy? – Hoài Bão và lão sư phụ của hắn thốt lên cùng lúc.
Là thứ gì cũng được, nhưng lóe sáng xong thì Sắc Mệnh Chi Bảo ấn liền tắt ngấm, bởi vì Dương nào có biết cách gọi ra Sắc mệnh long ảnh!
Lúc này thì cô gái kia đã dùng linh lực của bản thân trị thương cho Lôi Chấn và Phong Du, liền âm lãnh nhìn về Dương và Hoài Bão, miệng nàng như rít lên:
– Chết đi!
Lập tức, hai thứ giống như gai nhọn màu tối đen phóng thẳng về phía giữa trán Dương và Hoài Bão.
Nhưng đột nhiên Dương thấy trước mặt mình có hai mầm cây nảy nở, hai mầm cây nhỏ này vụt một phát đã trở thành hai dây leo mỏng manh, vừa lúc hai chiếc gai kia lao đến thì hai dây leo liền quấn lấy hai chiếc gai, giữ hai chiếc gai dừng lại.
Cô gái áo đen nhíu mày:
– Bích Diệp! Sao lại xen vào chuyện của ta!