Phần 120
Bình minh ló dạng nơi rừng núi xanh ngát…
Để đến được thượng nguồn sông Bù Lu, Dương và Hoài Bão buộc phải vượt qua thêm hơn 10 cây số đường rừng núi. Hoài Bão cũng đã kể cho Dương nghe lý do Hoài Bão phải bỏ chạy đến tận cửa hầm Hải Vân cách nơi Xương Cuồng rất xa, là vì một con Thiết lang vô tình đi ngang, bị Xương Cuồng cắm rễ ký sinh để săn đuổi Hoài Bão.
Điều này làm Dương nhớ lại chuyện cũ, cũng trong một khu rừng quốc gia, cô bé Phong Linh Nhi bị sói đuổi đến chỗ Dương. Rồi hai người gặp Hoài Bão đang bị trọng thương, cùng phiêu lưu trong rừng Pù Mát và chống lại Âm Đạo hội ở thung lũng Thề Nguyền. Mới đây mà đã qua một năm rồi…
Thượng nguồn sông Bù Lu nằm ở sườn bắc dãy núi Bạch Mã, là một khu vực hoang sơ nguy hiểm, hiếm người đặt chân.
Gần khu vực này có một gốc cổ thụ khổng lồ cao gần ba trăm mét đứng sừng sững suốt nhiều nghìn năm qua, nhưng lại kỳ lạ rằng rất ít người thấy và biết đến sự tồn tại của cây này. Lý do là vì có một kết giới đã che giấu sự hiện diện của cây. Đấy chính là mộc tinh Xương Cuồng, một vị thần tàn ác bị Kinh Dương Vương giam cầm.
Sau nữa buổi băng rừng lội suối, cuối cùng Dương và Hoài Bão cũng đến được gần khu vực giam giữ Xương Cuồng. Nơi đây được bao bọc trong một kết giới không thể phá hủy, nhưng đánh đổi cho cái sự không thể phá hủy của kết giới này là khả năng dễ bị phát hiện và không thể ngăn cản người ngoài xâm nhập, chỉ cần tiến vào khu vực bên trong kết giới thì sẽ thấy rõ những tồn tại bị che giấu bên trong.
Đương nhiên kết giới này chỉ là để hạn chế những thành phần sửu nhi tò mò vào nghịch phá rồi vô tình kiểu gì đó mà phá giải cấm chế của Xương Cuồng rồi gây ra đại họa.
Hoài Bão dẫn Dương tiến vào trong kết giới, phía bên trong là một mảng rừng bằng phẳng hoang sơ, trông không khác mấy phía bên ngoài, nhưng nhìn lên mảng trời bé tí dưới những tán lá xum xuê, Dương có thể thấy rõ một thân cây khổng lồ cao như chọc trời từ phía trước, chỉ cách chỗ hắn đang đứng chưa đầy một cây số.
– Kia là Xương Cuồng? – Dương choáng ngợp.
– Đúng vậy! Chính là hình dạng mộc tinh của hắn, cao ngang tòa tháp cao nhất Sài Thành.
– Kinh vậy sao! Đốn thôi!
Hoài Bão gật đầu, cả hai tiến về phía gốc cây khổng lồ, không hay biết có một bóng đen thoáng hiện từ phía xa.
Ở một hướng khác trong khu vực kết giới, một thanh niên tóc hai mái đang băng bó cho một thanh niên tóc vàng dựng ngược, cả hai đều khoảng 20 tuổi.
Tên tóc vàng bị thương một bên vai, tức giận nghiến răng:
– Mẹ kiếp! Không ngờ nó mạnh như vậy, chờ ta khôi phục xong sẽ vào đập tiếp với mày!
Tên tóc hai mái trầm tĩnh nói:
– Chưa gì đã bước vào để trúng đòn oan, ngươi còn trẻ trâu đến khi nào? Ngươi đừng quên chúng ta được phái đến đây là để thăm dò, không phải liều mạng.
– Thăm dò làm mẹ gì! Đập nó ra bã rồi vác về cho mụ Lam Thư nghiên cứu có lẹ không! – Tên tóc vàng hậm hực.
Chợt có một giọng nữ thanh thoát nhẹ nhàng nói:
– Lôi Chấn, Phong Du, các ngươi lại cãi nhau à? Có tin nóng đây!
Thanh niên tóc hai mái tên là Phong Du, thấy cô gái xinh đẹp mặc đồ đen bó sát nhẹ nhàng tiến đến, hắn nói:
– Ám Ảnh, có tin gì?
Cô nàng Ám Ảnh đáp:
– Khi đi vòng quanh rìa kết giới, ta phát hiện hai nam thanh niên trẻ tuổi xuất hiện, một tên áo đen, linh lực Linh Úy cấp 1…
Tên tóc vàng Lôi Chấn nhếch mép ngắt lời:
– Chỉ là Linh Úy cấp 1 thì có gì nóng? Ta vả một phát là chết!
Ám Ảnh đã quen thái độ của Lôi Chấn, vẫn nhẹ nhàng nói tiếp:
– Nhưng kẻ còn lại mới quan trọng, Vô Sắc Tiên Vũ – Nguyễn Hoài Bão.
– Chắc chứ? – Phong Du hỏi.
Ám Ảnh gật đầu:
– Chắc chắn! Hắn hiện tại rất mạnh, ta không thể đoán được cấp độ của hắn!
Nghe Ám Ảnh nói, Lôi Chấn đột ngột bật dậy nói:
– Đi!
– Đi đâu? – Phong Du và Ám Ảnh hỏi.
– Đi giết hắn! Ta ghét nhất chính là tên mặt bột này! Xử hắn rồi sau đó cho cái đất nước này biết ai mới xứng là Thế hệ phi thường!
Phong Du nói:
– Ngu vừa thôi! Ám Ảnh còn không đo được cấp độ của hắn, ngươi ra nạp mạng à?
Lôi Chấn đáp:
– Cùng lắm chỉ là Đại Tá chứ mấy! Một đánh không lại thì ba người cùng đánh! Ngươi quên chúng ta có gì sao?
Lôi Chấn nói tiếp, tự hào nhấn mạnh từng chữ một:
– Chúng ta là Long thể loại thứ bảy!
Phong Du chợt như nghĩ ra gì đó:
– Ta biết ngươi muốn giết hắn, nhưng ngươi nên nhớ, hắn là đối tượng đặc biệt được chỉ thị bắt sống nếu có cơ hội, thay vì đánh nhau mù quáng, sao không theo dõi xem hắn vào đây làm gì, sau đó bày mưu bắt hắn cũng chưa muộn!
Ám Ảnh nhẹ nhàng gật đầu:
– Ta tán thành ý của Phong Du!