Phần 117
“Cứu người ư?” – Hoài Bão nghĩ thầm – “Nhìn cái mặt thằng Dương này thể hiện trước gái xinh thật là khó ưa mà!”
Hoài Bão nghĩ ra trò phá bĩnh, liền hỏi:
– Sao ngươi lại đi một mình? Cô vợ cấp Linh Tướng ưa ghen tuông chuyên hành hung tình địch không theo ngươi sao?
– Hả? Vợ nào? – Dương trố mắt ngạc nhiên hỏi.
Hoài Bão cũng ra vẻ ngạc nhiên không kém:
– Hoạn Thư ấy! Chẳng lẽ người còn vợ nào khác? Hoạn Thư cho phép ngươi cưới vợ lẽ rồi sao? Ngươi năn nỉ kiểu gì mà hay vậy?
Dương lúc này chợt hiểu ra đã bị Hoài Bão hãm hại, liền cầm Đại Lôi kiếm xông tới chém thẳng xuống đầu Hoài Bão:
– Tên khốn nạn! Ta chém banh xác ngươi!
– Khoan!
Hoài Bão vừa la lên vừa lách mình tránh né, không phải vì đường kiếm của Dương quá nguy hiểm, cũng không phải vì Hoài Bão không đủ sức cản phá, mà vì hắn không muốn tiêu hao phần linh lực mới phục hồi.
– Ủa mà ngươi bị sao vậy?
Dương thấy Hoài Bão không phản công liền dừng kiếm, lúc này mới có chút quan tâm tình trạng thương tích đầy mình của Hoài Bão.
– Đừng nói… đừng nói ngươi bị bọn cướp này bắt cóc hấp diêm nha… Ha ha…
– Không phải! Ta… ta có chuyện này cần… nhờ ngươi giúp đỡ… – Hoài Bão khó khăn nói.
Dương ngạc nhiên:
– Chuyện gì?
Hoài Bão nhìn quanh, nơi này có quá nhiều người nên hắn nói:
– Ngươi thu xếp việc ở đây đi, sau đó ta nói riêng với ngươi!
– Được!
Dương gật đầu, quay sang bảo Bảy Lé trả nhẫn cho lão Thanh. Sau đó hắn, Hoài Bão cùng đám bảo vệ và gia đình lão Thanh trở lại đoàn xe để đưa nhóm người này qua đường hầm Hải Vân an toàn.
Bảy Lé bị Dương cướp sạch, ngay cả Đại Lôi kiếm cũng bị cướp mất, trong lòng tiếc đứt ruột rách gan nhưng vẫn hề hề cười tiễn biệt, nào dám hó hé với Linh Vương kỳ tài kia.
Hoài Bão nhìn Bảy Lé rồi hỏi Dương:
– Sao ngươi không tiêu diệt chúng luôn, cứ thế mà đi à?
Dương đáp:
– Diệt băng này thì có băng khác lên thay ngay thôi! Quan trọng là Hoàng thành của ngươi có muốn giải quyết dứt điểm hay không!
Hoài Bão ngẫm nghĩ rồi đáp:
– Ngươi nói đúng, nhưng ngươi cũng quá nhân từ! Ta có câu này muốn nói với ngươi: tha mạng một người đôi khi là hại chết người khác!
Dương gật gù và đáp lại:
– Đúng! Nhưng chỉ là đôi khi chết người, còn nếu ngươi giết hắn thì đã là chắc chắn chết người!
Hoài Bão định đáp lại, nhưng trong đầu hiện lên âm thanh của sư phụ hắn:
– Không cần tranh cãi, cả ngươi và hắn đều đúng, khác chăng là góc nhìn của mỗi người. Như khi hai ngươi đối diện nhau, bên phải của ngươi chính là bên trái của hắn.
– Dạ sư phụ, con đã hiểu.
Hoài Bão gật đầu, quay sang thì Dương đã biến đâu mất, chỉ có tiếng phụ nữ cười khúc khích trong xe lão Thanh. Hóa ra tên Dương đang nói chuyện với Hoài Bão, chợt thấy phu nhân Phương Trang ngoắt gọi, liền chui vào xe chém gió, tiếng cười kia tuy Hoài Bão không biết nguyên do, nhưng cảm giác mãnh liệt báo cho hắn biết tên Phi Dương kia đang dìm hàng mình.
Đoàn xe khởi hành, tiến vào hầm đường bộ Hải Vân.
…
Trên đỉnh núi Bạch Mã ở phía trung tâm vườn quốc gia Bạch Mã có một tòa kiến trúc tên là Hải Vọng đài. Gọi là Hải Vọng bởi vì từ nơi này không những có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh rừng núi Bạch Mã hùng vĩ và trời xanh bao la mà còn thấy cả vịnh biển Lăng Cô mênh mông xanh biếc.
Ít ai biết rằng, nấp dưới Vọng Hải đài là một khu địa đạo ngầm khổng lồ trong lòng núi, trụ sở bí mật của Âm Đạo hội.
Trong phòng họp, nơi thành viên cấp cao của Âm Đạo hội tụ họp bàn đại sự, một mỹ nữ xinh đẹp ngồi chéo chân trên ghế lãnh đạo, trang phục màu đen ôm sát người tôn lên thân hình đẹp tuyệt diệu, tay nàng chống cằm, ánh mắt đen láy lạnh lùng hờ hững nhìn cõi hư không.
Ngồi ở bốn ghế quanh nàng là bốn người, gồm 3 nam một nữ, trẻ có già có, nhưng đều mặc áo đen, đồng phục của Âm Đạo hội. Đây là bốn vị trưởng phòng đảm nhận vai trò của bốn cơ quan chính trong Âm Đạo hội, còn cô gái xinh đẹp kia nếu không biết thì không thể ngờ chính là hội trưởng đương nhiệm của Âm Đạo hội, một trong những bang hội lớn mạnh khét tiếng nhất cả nước.
Năm người cùng nhìn về giữa phòng, nơi có hai thành viên cấp thấp đang khống chế một con linh thú dạng sói gọi là Thiết Lang, con sói này vô cùng hung hăng giãy giụa dù mõm đã bị rọ chặt, đặc biệt trên đỉnh đầu con sói có một thứ giống như rễ cây đâm sâu vào sọ, nhìn thì giống rễ cây nhưng lại đong đưa như vật sống trên đầu con sói, đặc điểm không có ở thiết lang thông thường.
Quan sát một lúc, một trong bốn vị trưởng phòng lên tiếng hỏi:
– Các ngươi bắt được con thú này ở đâu?
– Dạ em gặp nó ở gần cửa hầm Hải Vân. Lúc đó em đang từ Hoàng thành trở về, thấy nó giống như đang săn tìm gì đó mà trên đầu có cái rễ cây rất quái dị nên bắt về đây nghiên cứu.
Trưởng phòng nghiên cứu của Âm Đạo hội cũng là một phụ nữ, tuổi nàng khoảng 30 nhưng vẫn khá xinh đẹp, tên là Lam Thư. Lam Thư tiến đến cẩn thận xem xét đầu con thiết lang.
Xem xong, Lam Thư phân tích:
– Thứ rễ cây này đã đâm sâu vào não con sói, vết máu còn khá mới nên bị đâm cũng chưa lâu, nhưng lạ ở chỗ bị đâm vào não mà máu chảy ra rất ít, con sói lại còn hoạt động mạnh được dù đã bị đưa đi một quãng khá xa.
Lam Thư ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói tiếp:
– Xác định chiếc rễ này là một dạng ký sinh! Nó khống chế não bộ và điều khiển con thiết lang này…
Một trưởng phòng khác ngạc nhiên hỏi:
– Ký sinh? Thế cái thứ trông như rễ cây kia là loại sinh vật gì mà quái dị vậy?”
– Nó là rễ cây thật!
Lam Thư nói, sau đó cúi mặt xuống, phất tay lấy một chút không khí quanh chiếc rễ cây thu vào mũi, nhắm mắt cảm nhận mùi hương, Lam Thư nói:
– Mùi này rất thơm, là mùi gỗ cây chiên đàn!
Một trưởng phòng khác hỏi:
– Chiên đàn? Từ khi nào mà giống cây này biết ký sinh?
– Là Mộc tinh Xương Cuồng. – Một giọng nói nhẹ nhàng như hờ hững, chính là từ nữ hội trưởng xinh đẹp.
Lam Thư gật đầu:
– Ta cũng nghĩ vậy, Xương Cuồng chính là một cây chiên đàn biến dị, nhờ khả năng trường thọ của loài này và lại biết tu luyện linh lực nên hắn luyện thành Thần, sau đó bị Kinh Dương Vương giam cầm tại rừng Bạch Mã này. Theo điển tích, đến đời nhà Đinh, cấm chế có thời khắc suy yếu tạm thời, Xương Cuồng lại âm mưu đào tẩu và bị Đinh Tiên Hoàng giam vào Ảo mộng vĩnh hằng, chính là ở trong rừng Bạch Mã này. Nếu chiếc rễ này đúng là của Xương Cuồng thì có lẽ thuật kia đã bị phá!
Một trưởng phòng nói:
– Điều đó đương nhiên ta biết, nhưng tên nào đủ hiểu biết để phá giải Ảo mộng vĩnh hằng mà lại còn ngu đần đi phá giải nó cho Xương Cuồng? Và vấn đề lớn hơn là ngoài Ảo mộng vĩnh hằng của Đinh Tiên Hoàng thì cái phong ấn cấm chế của Kinh Dương Vương có bị phá nốt luôn không?