Phần 115
Dinh thự Bảy Lé, trong một căn phòng lớn, Long Thẹo, bọn Hắc Ka Tê đang đứng chờ Bảy Lé, gia đình ba người nhà lão Thanh bị khống chế ngồi trên bộ ghế dài.
– Anh Bảy!
Bọn Long Thẹo gật đầu chào, Bảy Lé miệng ngậm điếu thuốc bước vào phòng sau khi rời phòng giam Hoài Bão.
Không nhìn bọn đàn em, Bảy Lé tiến thẳng lại đối diện hai mẹ con Phương Trang, Mai Linh, đôi mắt dâm dê của gã lóe sáng. Lấy điều thuốc khỏi miệng, Bảy Lé cảm thán:
– Cực phẩm, quả nhiên là cực phẩm!
Lão Thanh đối với các bảo vệ thì có thể ra oai, nhưng không còn bảo vệ, đối diện bọn cướp lại như cún con, run run rẫy rẫy:
– Vị anh hùng này… tha cho gia đình em được không? Em sẽ hậu tạ anh 10 triệu…
Thấy Bảy Lé nhướng mày, lão Thanh vội vàng lên giá:
– Không… 20 triệu…
Bảy Lé bật cười:
– Ha ha… Ông anh này vui tính quá…
Cười xong, Bảy Lé đột nhiên trừng mắt đanh ác nhìn lão Thanh, nghiến răng nói:
– Mày tưởng bọn tao là ăn xin à? Khôn hồn thì tự bỏ khóa chiếc nhẫn trên tay mày rồi đưa tao ngay và luôn!
– Nhưng… trong nhẫn chỉ có ít đồ dùng cá nhân với 50 triệu thôi… để em đưa anh hết 50 triệu…
Bảy Lé ánh mắt lạnh lùng đem bàn tay to lớn vịn lên đầu lão Thanh rồi bóp mạnh.
Lão Thanh đau đớn kêu la:
– A… Đau quá! Aaa..
Bảy Lé gầm gừ:
– Đừng tưởng tao không dám giết mày! Chẳng qua là tao muốn giữ mày lại để mày nhìn tao xơi vợ con mày thôi!
– Aa… Em đưa! Em đưa!
Lão Thanh bị Bảy Lé bóp đến sọ đầu gần như móp vào, đau đớn như búa bổ xin tha, đồng thời chủ động giải bỏ khóa linh hồn trên chiếc nhẫn Balo của bản thân. Bảy Lé liền tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay lão Thanh, kiểm qua tài sản rồi hài lòng nói:
– Nhìn ngu ngu mà giàu gớm nhễ!
Lão Thanh dù đau nhưng vẫn phải cười hề hề nịnh nọt:
– Vâng ạ… anh cứ giữ lấy, nhưng cho em xin lại một phần để đi đường được không ạ?
– Đi đâu? – Bảy Lé hỏi.
– Dạ em với vợ con về Sài Thành…
Bảy Lé gật gù:
– Cũng được…
Lão Thanh và vợ con chưa kịp mừng rỡ lại nghe Bảy Lé nói tiếp:
– Nhưng chờ tao với đám anh em chơi chán vợ con chú mày đã nhé…
– Ta thà chết cũng không thèm ngủ với đám hôi hám bẩn thỉu các ngươi! – Mai Linh tuy run sợ trước tên cướp, nhưng tính cách tiểu thư nóng nảy không thích bị làm nhục, liều mình mắng to.
– Ô… cô bé này nóng tính nha… – Bảy Lé cười nguy hiểm, bọn Long Thẹo dường như quá quen với điều này, liền cùng nhau lui ra ngoài, để Bảy Lé một mình trong phòng cùng gia đình lão Thanh.
Không để ý đến bọn đàn em, Bảy Lé chăm chăm nhìn gương mặt xinh xắn của Mai Linh, một nụ cười dâm dê nở trên mặt, sau đó hắn xé tung áo Mai Linh ra, lộ bên trong chiếc áo ngực trắng muốt ôm ấp đôi gò bồng tròn trịa.
– Á! Đừng!
– Anh ơi tha cho vợ con em, muốn bao nhiêu tiền em cũng…
– Câm miệng! Mày còn tiền sao?
Bảy Lé quát lớn, Mai Linh run rẫy còn Phương Trang sụt sùi bật khóc.
Chợt rầm một tiếng, cửa phòng mở tung, một thanh niên áo đen mang kính tỉnh bơ bước vào, hắn đi ngang qua Bảy Lé, ngồi vào ghế đối diện mẹ con Mai Linh, tiện tay cầm ấm trà rót một ly, ừng ực uống:
– Khà… đã khát quá!
Bảy Lé trợn mắt:
– Mày là thằng nào? Không thấy tao đang bận sao?
Dương đáp tỉnh bơ:
– Vậy sao? Cứ tiếp tục, ta xem chơi thôi!
Phương Trang nhìn Dương, ngạc nhiên nói:
– Là cậu nhóc quá giang xe! Sau cậu lại ở đây?
Bảy Lé thì phẫn nộ quát:
– Mày muốn chết sao!
Quát xong, Bảy Lé cấp tốc tung một cú đá mạnh mẽ vào mặt Dương, đánh Dương bay thẳng vào bức tường sau lưng, tường sập xuống, gạch đá rơi lộp độp khiến mẹ con Phương Trang hét lên sợ hãi.