Phần 110
Long Thẹo thấy thế liền vỗ tay khen ngợi:
– Ồ! Tốc độ khá nhỉ! Có muốn vào băng ta không, giết lão già kia rồi cướp tài sản của lão thì lời hơn làm bảo vệ quèn nhiều nha!
Bảo Tuấn khinh bỉ:
– Vì muốn có thêm chút tiền mà bán mất lương tâm thì ta lỗ nặng rồi!
– Bậy nào! Lương tâm thì ta vẫn còn nha! Làm cướp cũng là để nuôi vợ con thôi mà! Vầy đi, ta để các ngươi đi, nhưng mà…
Long Thẹo nhìn quanh, sau đó chỉ vào mặt Dương:
– Thằng cu đẹp trai mang kính này và hai mẹ con người đẹp trong xe phải để lại!
Lão Thanh sau khi xém chết đã trốn lại vào xe, giờ kéo rèm ra mắng tiếp:
– Để cái con mẹ ngươi! Giết hắn cho ta!
Đương nhiên là không ai thèm nghe lão, chỉ có những tiếng thở dài, tưởng gặp bọn Hắc Ka Tê đã là xui lắm rồi, hóa ra hộ tống lão ngu dốt này còn xui gấp bội.
Bảo Tuấn chán nản không thèm đếm xỉa đến lão Thanh, nói với Long Thẹo:
– Hóa ra mày là đồng bọn của băng Hắc Ka Tê!
– Hà hà! Chỉ là lỡ miệng tiết lộ, mong các anh bảo vệ thông cảm nha…
Kẻ nói chính là Tê Tê, hắn và Hợi, Khùng cũng bước ra.
Bọn cướp có đến bốn kẻ mạnh là điều Bảo Tuấn không lường đến, hắn đã đi đoạn đường này vài lần nên cũng biết quy luật không cướp đường đèo của băng Mắt Ngọc, nhưng không ngờ lão Thanh ngu độn lại đem khoe vợ con, tự biến thành mồi thơm cho bọn cướp.
– Chúng ta thương lượng được chứ? Xe hàng này cho các ngươi, còn người thì bọn ta không thể để lại bất cứ ai! – Bảo Tuấn đành xuống nước.
Lão Thanh nghe thế liền nhảy đổng lên:
– Cho cái gì mà cho! Giết chúng…
– Muốn vợ con ông toàn mạng thì câm miệng! Bọn chúng mạnh hơn chúng ta! – Bảo Tuấn quát.
Lão Thanh vẫn gân cổ cãi:
– Thế tao tốn mấy chục triệu thuê một đám bảo vệ vô dụng à? Tao sẽ kiện tụi mày tội lừa đảo!
– Nếu biết phải bảo vệ một thằng ngu đần thì cho tiền tỷ tôi cũng không dám làm đâu!
Bảo Tuấn lạnh lùng nói, sau đó nhìn các bảo vệ khác:
– Các anh em, mọi người đưa khách hàng chạy trước, để ta ở lại ngăn bọn chúng!
Bảo Tuấn vừa nói vừa bước về phía đối diện bọn Long Thẹo, nhưng bảy người còn lại không đi mà nối bước theo sau hắn.
Bắc nói:
– Còn chưa chắc đã thua tụi nó mà anh! Nếu ai không may thì những người còn lại chăm lo gia đình giúp người đó nhé!
– Đồng ý! – Cả bọn cùng hô.
Bắc nói thêm: “Nhưng vợ tao thì cấm đứa nào đụng vào!”
Cả bọn cười vang, Bảo Tuấn cũng cười theo:
– Được! Vậy thì liều một trận, cho bọn cướp chúng nó biết thế nào là bảo vệ chuyên nghiệp!
Dương cũng cười, đứng khoanh tay nhìn tình cảm khăng khít của các bảo vệ tuy tầm thường nhưng đáng nể. Suốt thời gian qua, Dương luôn luôn phải tiếp xúc với những thiên tài tuyệt thế, đối đầu với những kẻ thù vượt trội, giờ đây hắn mới nhận ra những gì mình trải qua đối với người thường là khủng khiếp đến mức nào, và những thành tựu mình đạt được trong vài năm lại vượt xa người ta cố gắng cả nữa đời.
Nhưng vẫn có những thước đo mà kẻ tầm thường đứng trên kẻ thiên tài, kẻ mạnh mẽ đứng dưới kẻ yếu đuối, là tấm lòng, là ý chí, là dũng cảm, là tận tụy, và rất rất nhiều điều khác nữa…
Long Thẹo nhìn tám bảo vệ, nhếch miệng cười:
– Muốn đánh thật sao? Vậy thì tội nghiệp cho bọn mày quá! Lên!
Long Thẹo hùng hổ xông lên, nhưng chưa được mấy bước thì chợt khựng lại, bởi hắn cảm thấy trong người đột nhiên nóng rực.
– Mày sao vậy Thẹo?
Bọn Hắc Ka Tê cũng dừng lại hỏi.
Long Thẹo vừa cởi áo ra vừa đáp:
– Không biết sao tự nhiên người tao nóng quá! Như ngồi trong lò lửa vậy!
Tê Tê nhìn Long Thẹo, trên nét mặt hắn hiện lên kinh ngạc tột độ, mà phe bảo vệ cũng ngạc nhiên không kém.
– Thẹo! Người mày… mặt mày…
– Sao? – Long Thẹo hỏi.
– Đỏ… đỏ quá!
Đúng là người Long Thẹo nóng đỏ vô cùng, giống như tôm cua bị cho vào nồi luộc, cơ thể hắn nóng đến bốc khói dù đang vận linh lực chống cự.
– Mẹ kiếp! Tại sao lại như vậy? Đây là lửa gì?
Long Thẹo lúc này cũng nhận ra sự biến đổi cơ thể mình, dù tu luyện hỏa linh lực nhưng không ngờ lại không chịu nổi sức nóng hiện tại.
Nguyên tố biến dị không đơn thuần chỉ là mạnh hơn nguyên tố thông thường, mà còn có những năng lực đặc trưng lợi hại nếu biết cách sử dụng. Huyết ảnh yêu hỏa, cái tên đã nói lên dị lực, máu chính là chất đốt tốt nhất của Huyết ảnh yêu hỏa, kẻ bị trúng dị lực này của Huyết ảnh yêu hỏa nếu không đủ sức áp chế sẽ bị đốt đến không còn một giọt máu.
Kẻ thủ ác đương nhiên chính là Dương, hắn đã lén dùng chiêu Cách không phóng hỏa, đưa một tia Huyết ảnh yêu hỏa vào người Long Thẹo. Dương hiện tại là Linh Tá cấp 7, còn Long Thẹo là Linh Tá cấp 6 nên dễ dàng bị Dương đốt đít mà không hề hay biết.
Tuy nhiên, chênh lệch còn chưa đủ lớn để Dương có thể lập tức đốt chết Long Thẹo.
– Mẹ kiếp đồ chó cắn lén! Có ngon thì ra mặt đi!
Long Thẹo to mồm gào to, nhưng là vừa gào vừa quay đầu chạy về hướng Hoàng thành.
Bọn Hắc Ka Tê thấy thế cũng đâm đầu chạy theo:
– Long Thẹo, vậy là sao?
Long Thẹo vừa chạy vừa cố hết sức áp chế cơn nóng cháy trong người, khó chịu quát:
– Có đứa còn mạnh hơn tao đang nấp đâu đó, không biết nó dùng lửa gì mà nóng khủng khiếp, về nhờ anh Bảy hay chị Dung áp chế giúp nếu không tao chết chắc! Mẹ kiếp!
Đám bảo vệ vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, tưởng một phen liều chiến, hóa ra chưa đánh mà kẻ thù đã bỏ chạy.
– Vậy là sao? Nó bị tiêu chảy à?
– Cả người thằng mặt thẹo đỏ hết cả lên, như kiểu hứng tình tột độ hay sao ấy!
– Đù! Không lẽ nó thấy anh em mình đẹp trai quá, nó muốn…
Bảo Tuấn lắc đầu bó tay:
– Bậy bạ! Nó bị trúng độc hoặc là bị lửa đốt vào bên trong, có lẽ là cao thủ nào đó đã âm thầm cứu giúp chúng ta!
Bảo Tuấn nói xong, cả đám liền chuyển mắt nhìn qua Dương, khiến hắn toát cả mồ hôi: “Không lẽ dễ đoán ra vậy sao?”
Đương nhiên là không, đâu phải ai cũng có Google hiểu biết bao la như Dương, riêng chiếc đồng hồ che giấu linh lực đã là cực kỳ ít người biết, ngay cả trong giới giả kim thuật, lại chưa kể thiên tài dưới 20 tuổi đạt cấp Linh Tá càng là kim trong biển lớn, người thường dễ gì gặp được.
Nhìn sang Dương chỉ là phản xạ tự nhiên, sau đó cả bọn lắc đầu tự giễu:
– Dù là thiên tài, luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể nào đánh bại Linh Tá cấp 6, huống gì tên nhóc này chỉ là Linh Úy cấp 1!
Nghĩ vậy nên Bảo Tuấn và đám anh em cùng hướng về rừng cây, cúi đầu thành kính nói:
– Không biết là vị anh hùng nào, nhưng xin chân thành cảm ơn vì đã cứu giúp.
Còn lão Thanh ru rú trốn trong xe lại được dịp thị uy:
– Còn không mau sửa xe rồi đi! Chờ chúng nó kéo đến nữa à?
– Lo gì, bọn Hắc Ka Tê thuộc loại mạnh nhất đường đèo mà còn bỏ chạy, ai dám động vô chúng ta nữa! Băng Mắt Ngọc thì không đời nào sang đây đâu! – Phan Bắc nói, sau đó tiến lại thay bánh xe.
Trong lúc thay bánh xe, gia đình lão Thanh ngồi trong xe thấy ngộp nên bước ra ngoài hóng gió. Hai vợ và con lão Thanh, người mẹ thì da trắng mịn màng, thân hình mặn mà quyến rũ, eo mảnh mai, ngực no tròn, mông đầy đặn, lại có đôi mắt gợi tình cùng đôi môi nhìn là muốn hôn, còn cô con gái 19 tuổi thì xinh tươi hoạt bát, thân hình mảnh mai hơn nhưng vẫn không thiếu những đường cong vi diệu, mẹ tên Phương Trang, con tên Mai Linh.
Hai mẹ con nàng đứng bên đường, cho gió thổi vào cơ thể, đưa mái tóc và quần áo như tan vào gió, hương thơm thoang thoảng lan ra khiến Dương và đám bảo vệ ngơ ngác lạc hồn.
Phan Bắc đang đứng cầm một bánh xe lớn để thay, nhìn ngắm thế nào mà vuột tay để bánh xe rớt thằng vào chân.
Binh!
– Ui da!
Còn Dương trong đầu lại bắt đầu bày ra kế hoạch khác, phân vân không biết có nên sai Thiên Ảnh Dị Thú hóa thành ác ma bắt cóc hai mẹ con này đem đi, còn hắn làm anh hùng cứu và hốt mỹ nhân.
Lúc Dương đang âm mưu, Phương Trang không biết vô tình hay cố ý liếc sang hắn, nàng nở một nụ cười với ánh mắt đưa tình khiêu gợi:
– Cậu bé đẹp trai này cũng can đảm thật nha, gặp cướp mà vẫn bình tĩnh như vậy.
Náng nháy mắt một cái làm tim Dương nhảy dựng lên:
– Có muốn làm con rể cô không?
Lão Thanh nghe thế liền hừ lạnh:
– Ba cái thứ ất ơ đầu đường xó chợ, đến tư cách chùi mông cho ta còn không có, nói gì đến làm con rể!
Cô con gái tên Mai Linh cũng chen vào:
– Đúng vậy! Con nghĩ hắn cũng chẳng can đảm gì đâu, chẳng qua sợ đến mức không dám chạy thôi! Ai thử kiểm tra xem quần hắn có ướt không?
Dương gãi đầu cười hề hề cho qua, nhưng trong bụng thầm nghĩ:
– Nữ Thần ông đây còn xơi được, Chúa Tể ông còn đập vỡ đầu, chấp gì cái thứ như ngươi!
Mai Linh được thế lại càng công kích:
– Ba má thấy hắn nhu nhược không! Bị mắng mà chỉ cười hề hề chứ không dám phản bác, chắc thuộc loại yếu sinh lý rồi, cưới hắn thì khổ đời con!
Phương Trang đánh nhẹ lên tay con gái:
– Nói bậy!
Lão Thanh bênh con:
– Gì mà bậy? Con gái hiện đại phải thế chứ!
Bảo Tuấn thấy cha con lão Thanh hùa nhau làm nhục Dương, liền giải cứu:
– Bánh xe sắp thay xong rồi, mời các vị lên xe chuẩn bị đi tiếp!
…
Lúc sau, trong một tòa nhà gần hầm đường bộ Hải Vân.
Trong căn phòng kín với đèn màu đỏ hoa hồng mờ ảo, Long Thẹo đau đớn quằn quại nằm giãy giụa trên nền nhà, miệng không ngừng rên la thảm thiết.
– Chị Mỹ Dung, mau… cứu em… – Long Thẹo khẩn cầu.
Phía sau bức rèm che giữa phòng, một giọng nữ ngọt ngào như mật đáp lời:
– Cứ từ từ, có gì mà phải vội…
Rèm hé mở, một bóng hình áo đỏ điệu đà lướt ra, bàn tay thon gọn nhẹ chạm vào trán Long Thẹo, giúp hắn áp chế huyết hỏa đang thiêu đốt trong người…