Phần 103
Trước sự liên thủ của Hắc Long và Bạch Long, đầu tượng vỡ tan, viên Tinh tú linh châu bắn đi bay thẳng về phía Phi Âm, hắn theo phản xạ giơ tay bắt lấy.
Binh!
Vừa chạm tay vào viên linh châu, Phi Âm nhận lấy một chưởng mạnh mẽ từ sau lưng, chính là Long Ngạo thừa lúc Phi Âm lo xem chiến đấu lẻn ra sau tung chưởng trả thù.
Phi Âm chới với bước về trước mấy bước để đứng vững, đột nhiên lại có một bóng người xông đến, chính là Thủy Quỳnh, cô nàng lấy ra một chiếc chùy băng to tướng đập thẳng vào mặt Phi Âm để trả thù cho Thúc Quy.
Binh!
Phi Âm gục xuống, răng môi lẫn lộn, máu chảy đầy mồm, ngẩng đầu lên định tìm cách cầu xin, nhưng lại phát hiện ra hòn đảo đã trở nên trống vắng, mới vài giây trước còn rất nhiều người, giờ chỉ còn một tượng Cang Kim Long tàn tạ, ngay cả viên Tinh tú linh châu trên tay hắn cũng đột nhiên biến mất.
Còn Dương, đang lấy đà định xông vào phang Phi Âm mấy cái thì đột nhiên thấy cảnh vật trước mắt biến đổi, rồi khi thời gian dường như đã qua nhiều phút, Dương mới thấy hiện ra trước mắt mình là một tượng rồng vàng khổng lồ, to lớn và oai hùng vượt xa tượng Cang Kim Long, trước bức tượng là một người đàn ông cao lớn áo vàng, và sau đó Dương phát hiện ra Sùng Hạo cũng đang đứng cạnh trong hình dạng Bạch Long, sau đó lại thấy Long Ngạo và Long Chúc Băng đang ngồi vận công ở phía xa, cả hai đều được bao bọc trong một vòm sáng màu vàng kim.
– Chúng đang hấp thụ Kim Long Linh Châu. – Đông Phương Kim Long hiểu Dương và Sùng Hạo đang thắc mắc điều gì nên giải đáp.
– Kim Long Linh Châu? – Dương và Sùng Hạo cùng hỏi.
– Là một loại Tinh tú linh châu, nhưng do chính ta tự thân ngưng tụ, đổi tên cho nó oai thôi mà. – Đông Phương Kim Long đảo mắt nói.
Sùng Hạo vẻ mặt cóc quan tâm, tuy hắn vẫn có thể tu luyện để tăng cấp, nhưng không tu luyện mà lĩnh ngộ phá Phong hồn xích hắn vẫn tăng cấp như thường. Còn Dương tuy cần, nhưng người được hưởng là Long Chúc Băng nên trong lòng cũng không quá bận tâm, chỉ nhìn nàng mỉm cười.
– Hình như hai ngươi không xem trọng thứ này nha? – Đông Phương Kim Long tò mò hỏi.
Dương và Hạo gật đầu.
– Hai ngươi cũng không muốn biết ta là ai?
Dương và Hạo lại gật đầu, không phải vì không muốn, mà quá dễ đoán ra.
Đông Phương Kim Long cười khổ:
– Hai ngươi có thể tỏ ra tò mò hay hồi họp háo hức gì đó một chút được không? Không phải ai cũng được gặp ta đâu nhé.
– Dạ được! – Dương và Hạo đáp, mặt vẫn trơ ra.
Cũng tội nghiệp cho Đông Phương Kim Long, từ xưa đến nay, bất cứ người nào vượt qua thử thách Nhị thập bát tú, khi tiến qua Long môn gặp tổ tiên đều cung kính dạ thưa, nét mặt rạng rỡ tự hào, dù là Lạc Long Quân Sùng Lãm cũng tôn kính cúi chào, có bao giờ gặp phải một tên cái gì cũng biết, một tên cái gì cũng không quan tâm như hai tên này.
– Thôi ta chịu thua hai ngươi đấy! Ta tên Đông Phương Kim Long, biệt hiệu Đông Long, là kẻ gầy dựng nên Long tộc ở vùng đất này, là tổ tiên của hai ngươi.
Dương và Sùng Hạo thấy Đông Phương Kim Long có phần buồn bã thì cũng biết sai, cúi mình chào lão và xưng tên.
Thấy Dương và Sùng Hạo cũng không đến nỗi xấc xược, Đông Phương Kim Long gật gù. Nhưng ngay sau đó lão đột nhiên trở nên nghiêm nghị, lão nhìn Dương, nhìn Hạo rồi hỏi:
– Thôi thì nói ta nghe xem, tại sao hai thiên tài tuyệt thế của Long tộc ta lại có thành kiến nặng nề với chính Long tộc?
– Tại vì con ghét cái kiểu Long tộc lúc nào cũng cho rằng mình là cao quý nhất, mạnh mẽ nhất! – Sùng Hạo nói.
– Con cũng thế! – Dương gật đầu đồng ý.
Đông Phương Kim Long nheo mắt hỏi:
– Các ngươi có biết vì sao Long Ngạo có thể đạt được Long hóa cấp độ 2 còn các ngươi lại không thể không?
– Chính là vì Long Ngạo có một thứ mà các ngươi chối bỏ.
Đông Phương Kim Long nói tiếp:
– Tuy mang hình thể loài người, nhưng Long tộc không phải là người! Ngoài thể hiện tư chất của Long thể, cấp độ Long hóa còn biểu hiện cho quá trình trưởng thành của mỗi con Rồng, nếu ngay cả niềm tự hào về dân tộc, về tổ tiên mà các ngươi còn không có được thì làm sao có thể trưởng thành?
Đông Long quay sang Sùng Hạo và nói:
– Hạo, ngươi mang trong linh hồn những sợi Phong hồn xích, những sợi xích này sẽ bị phá khi ngươi dần trưởng thành, nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi là Rồng, phải trưởng thành theo cách của Rồng! Còn không thì đừng mơ phá được toàn bộ số xích.
Đông Long lại quay sang Dương:
– Dương, ngươi có một linh hồn cường đại khác thường, nhưng ta nói cho ngươi biết, linh hồn càng lớn mạnh thì càng cần một cơ thể mạnh mẽ phù hợp, nếu không tăng cấp Long thể, ta bảo đảm khi đạt đến Linh Đế mà còn dùng đến thứ bí kỹ cường đại kia, ngươi chắc chắn nổ tan xác mà chết!
Những lời Đông Phương Kim Long nói rất hùng hồn và hợp lý, khiến Dương lẫn Sùng Hạo nghe xong liền trầm ngâm.
– Dù muốn hay không, hai ngươi chính là Rồng! Thay vì chối bỏ và căm ghét, tại sao không thay đổi quan niệm, góp sức xây dựng Long tộc hùng mạnh, và cũng chính là con đường phát triển bản thân hùng mạnh!
Sùng Hạo lắc đầu:
– Ta sẵn sàng góp sức hèn này gầy dựng Long tộc, nhưng phải dẹp bỏ cái quan niệm Long tộc là nhất, các loài khác là hèn mọn thì ta không thể ngửi được! Cha ta là bán Long, mẹ ta là bán Tiên!
– Ngu ngốc!
Đông Phương Kim Long quát với vẻ giận dữ:
– Ta nhắc lại, Long tộc là chính là đệ nhất! Ngươi cho là dẹp bỏ quan niệm đó thì Long tộc sẽ hùng mạnh hơn sao? Khi quan niệm đó mất đi thì chính là lúc Long tộc vĩnh viễn lụi tàn! Bởi vì lúc đó không còn ai có thể đạt được Long hóa cấp độ 2 trở lên!
– Vậy thì nó đáng lụi tàn! – Dương và Sùng Hạo đồng thanh nói.
Đông Phương Kim Long im lặng, sau đó ngửa mặt bật cười, một nụ cười chua chát:
– Ha! Ha ha… Nó đáng lụi tàn… Nó đáng lụi tàn… Hai tên hậu nhân thiên tài, mang đến cho ta sự tự hào, mang đến cho ta niềm hy vọng, rồi cũng chính hai ngươi bóp nát niềm tự hào đó, bóp nát niềm hy vọng đó. Ha ha…
Rồi Đông Phương Kim Long lại nhìn Dương và Hạo bằng ánh mắt lạnh lẽo, cơ thể lão tỏa ra áp lực mạnh mẽ đến mức Dương và Hạo vô phương chống đỡ, cùng khụy gối quỳ xuống, tưởng chừng như có thể bị lão bóp chết bất cứ lúc nào.
– Ta cho hai ngươi cơ hội chọn lựa. Sống và phục hưng Long tộc hùng mạnh. Hoặc chống đối và chết!
Dương gắng gượng chống cự uy lực khủng khiếp của Đông Phương Kim Long, trong lòng ngập tràn thất vọng, hóa ra Long tộc vốn đã thối nát từ thời tổ tiên đến tận ngày nay. Bắt hắn khuất phục và chung sống với cái tập đoàn coi trời bằng vung, coi người là rác kia thì hắn dù sợ chết nhưng cũng thà chết chứ không muốn chịu nhục.
Dương liếc sang Sùng Hạo, thấy hắn cũng đang liếc sang mình.
– Ngươi thấy thế nào? – Sùng Hạo hỏi.
Dương mỉm cười, chỉ bằng ánh mắt đã hiểu tên kia muốn gì, liền đáp:
– Đập lão!
Rất đúng ý Sùng Hạo, hắn liền gật đầu, cả hai cắn răng gượng đứng dậy dưới áp lực hùng mạnh của Đông Phương Kim Long, nhưng gượng lên một lúc liền bị lão tăng sức ép phải quỳ mọp xuống lần nữa.
– Khốn… kiếp…
Dương và Hạo gồng mình gượng dậy, đến khi gần đứng lên được lại bị Đông Long tăng áp đột ngột, khiến Dương và Hạo gập gối quỳ xuống, trán đập mạnh vào đất.
– Hai ngươi nghĩ có thể chống lại ta sao?
– Hự!
Dương kêu lên, máu chảy từ trán xuống mắt, Sùng Hạo cũng chịu cảnh tương tự, nhưng cả hai lần nữa gượng dậy.
– Ta mà đứng… dậy được… ta đập… ông ra bã!
Dương nghiến răng mắng, lần nữa gượng dậy, nhưng lạ thay, lần này, càng gượng dậy càng thấy cơ thể khỏe hơn, tầm nhìn của hắn chợt rộng ra và rõ hơn, mũi dường như thính hơn, ngửi được rất đậm hương cỏ và mùi máu tanh, lớp vảy rồng đen dường như có thể cảm nhận từng đợt gió không khí thoảng phả vào người, đôi tai cũng nhạy bén hơn và nghe được những tiếng răng rắc nhỏ bé…
Cả đầu óc cũng minh mẫn hơn…
Dương nhìn sang Sùng Hạo, Sùng Hạo nhìn sang Dương…
Thấy ngạc nhiên hiện rõ trong mắt nhau…
Vượt qua giới hạn. Hai cơ thể đang cùng biến đổi, vảy rồng vươn ra, sừng rồng vươn ra, hai gương mặt đang dần được một lớp vảy rồng một đen một trắng phủ lấp…
Đông Phương Kim Long mỉm cười, lần này là nụ cười hài lòng, giọng lão trở nên hiền hòa như lúc đầu:
– Chúc mừng hai con đã đạt được Long hóa cấp độ 2.
Áp lực được giải bỏ, Dương và Sùng Hạo đứng dậy, nhìn cơ thể nhau rồi nhìn chính bản thân mình, có thể thấy rõ lớp vảy rồng đã biến hóa thành hình dạng mới, trông chắc chắn và uy dũng hơn hẳn trước đây. Nhưng điều đặc biệt hơn là các giác quan của bọn hắn cũng phát triển vượt bậc, mắt tinh hơn, tai và mũi thính hơn, xúc giác nhạy bén hơn, vị giác cũng phát triển và suy nghĩ cũng thông suốt hơn.
Long thể cấp độ một, hay còn gọi là Bán Long Giáp Thể, là trạng thái da thịt biến hóa thành da thịt của rồng. Còn Long thể cấp độ hai, còn được gọi là Toàn Long Giáp Thể, lại là trạng thái hệ thần kinh biến hóa thành hệ thần kinh của rồng.
Dương và Hạo sau một lúc khám phá sự mới mẻ trong cơ thể mình mới nhìn về phía Đông Phương Kim Long đang đứng cười mỉm.
– Bất ngờ lắm phải không? – Đông Long hỏi.
Dương và Hạo lập tức hiểu ra vấn đề, liền cùng quỳ xuống dập đầu:
– Xin tổ tiên trách phạt.
Đông Long gật gù:
– Đứng lên đi, khi ta quyết định đóng vai ác thì đã dự tính sẽ bị chửi rồi! Nếu các con không chửi mà chịu khuất phục thì ta mới buồn nha… Hai con lĩnh ngộ được gì, nói ta nghe xem.
Sùng Hạo nói:
– Để đạt được Long hóa cấp độ 2 này, không phải cần niềm tự hào của Rồng, mà là cần sự kiêu ngạo của Rồng!
Dương nói thêm:
– Đúng vậy! Nhưng không phải kiêu ngạo trước kẻ yếu, mà là sự kiêu ngạo trước kẻ mạnh, kiêu ngạo với cả tổ tiên!
– Sự kiêu ngạo của Rồng! Đó là điều duy nhất mà hai con còn thiếu.
Đông Long gật đầu rồi kể:
– Từ thời cổ đại, khi mà các loài còn chưa biết dùng đến linh lực, loài rồng chính là bá chủ thế giới với thể chất mạnh mẽ vô song. Thế nhưng thời thế đổi thay, các loài bắt đầu sáng tạo ra cách sử dụng linh lực, loài rồng dần mất đi vị thế, và cuối cùng, để hợp với thời đại, loài Rồng cũng học theo nhiều loài khác, trải qua quá trình tiến hóa ngược, chuyển hóa thành cơ thể người, là hình thái phù hợp nhất để có thể tu luyện linh lực (đương nhiên các hình thái khác vẫn có thể tu luyện nhưng tốc độ thua xa hình người).
– Được cái này thì mất cái kia. Loài Rồng đánh đổi linh hồn, đánh đổi lý trí, đánh đổi cơ thể và trở thành hình người để có tốc độ tu luyện vượt bậc, nhưng lại nhận ra cơ thể người quá yếu ớt. Vậy là xuất hiện một quá trình tìm lại, tìm lại cơ thể, tìm lại lý trí, tìm lại linh hồn… và quá trình này được gọi là Long hóa!
– Hai con đều có đủ những yếu tố để tìm lại lý trí của Rồng, trí tuệ, can đảm… nhưng lại chưa có sự kiêu ngạo của Rồng, điều này không ai có thể dạy các con, mà tự các con phải mang trong tâm trí, ta chỉ góp phần thúc đẩy nó.
– Dương! Trước khi bước qua Tứ Linh môn, con từng có thái độ kiêu ngạo trước một gã trưởng lão cấp Linh Đế, nhưng sự kiêu ngạo đó không phát từ tâm, mà vì con tin chắc có người sẽ ngăn cản nếu hắn muốn giết con, đúng chứ? Còn Hạo! Con luôn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo của con xuất phát từ niềm tự hào về cha và mẹ, không phải từ bản thân con.
– Có thể các con từng chiến đấu với kẻ mạnh, từng kiên cường đối đầu dù biết mình sẽ bại, nhưng ta tin khi đó là do các con bị thù hận che mờ mắt!
– Còn lần này, các con hoàn toàn không cần phải liều chết, hoàn toàn có thể giả vờ thỏa hiệp để thoát ra ngoài. Nhưng các con không làm vậy, các con chống đối với chính tổ tiên để bảo vệ quan điểm của mình, dù biết sẽ gây ra diệt tộc, thậm chí còn bộc lộ chiến ý với ta, dẫu biết chỉ có con đường chết! Chính lúc này, các con vượt qua giới hạn trong tâm trí và đạt được lý trí của Rồng.
– Thôi dài dòng đủ rồi…
Đông Long chợt như cảm ứng được gì đó, gấp gáp lấy ra một viên ngọc màu vàng kim đưa cho Sùng Hạo và nói:
– Đây là Kim Long linh châu, hiệu quả gấp mấy lần Tinh tú linh châu, con hãy dùng ở đây đi để đạt hiệu quả tốt nhất, còn Dương theo ta…
Nói xong, Đông Phương Kim Long đưa Dương biến mất…