Phần 100
Lúc này, Dương và Băng vẫn còn đang mải mê trò chuyện, Dương hỏi về cuộc sống của Băng sau khi trở về Long thành rồi sau đó mới hỏi về Diễm.
– Mẹ ta hiện tại vẫn khỏe chứ?
Băng có phần ngập ngừng:
– Chị ấy vẫn khỏe… nhưng mà…
– Nhưng sao?
– Lần đó… tổn thương đến linh hồn, chị Diễm hiện tại… tạm thời quên rất nhiều chuyện, chỉ còn nhớ được lúc nhỏ…
Nghe đến đây, cơn thù hận trong lòng Dương lại trỗi dậy: “Hừ! Lão Long Hán khốn nạn! Lần sau đến Long thành ta sẽ đập lão nát đầu!”
Long Chúc Băng vội nắm chặt tay Dương, kềm nén cơn giận của hắn:
– Ngươi đừng nóng vội! Hãy rèn luyện cho tốt, ta tin rồi sẽ có lúc ngươi trả được thù và mang Diễm trở về…
– Ta sẽ! Ta sẽ khiến cả Long tộc không dám mở miệng, mang mẹ trở về, và mang cả nàng về làm vợ ta nữa!
Chúc Băng đỏ mặt:
– Ta… ta là dì ruột của ngươi…
– Thì đã sao? Chẳng phải nàng đã thuộc về ta còn gì?
– Ta… ta…
Nhớ lại chuyện xưa, Long Chúc Băng mặt đỏ như gấc, thẹn thùng đáng yêu khiến Dương không chịu được, nhích lại hôn vào làn môi thơm mát lạnh của nàng…
Hoa tình hé nở…
…
Đảo Đông Long, bốn vị tổ tiên đồng loạt mở mắt, Đông Phương Kim Long cười hề hề khoái chí, còn Nam Hỏa Phượng Hoàng vỗ trán lắc đầu ngán ngẩm:
– Ôi trời ạ! Đúng là kỳ Tứ linh hội tụ nóng bỏng có một không hai nha…
Bắc Quy cũng cười ha hả tiếp lời:
– Khi hắn lên đây, ta phải hỏi xem hắn đến đây tham gia Tứ linh hội tụ hay đến để tuyển vợ nha! Ha ha…
Cả bốn vị tổ tiên cùng cười vang, ngay cả Tây Mộc Kỳ Lân cũng cười theo quên nỗi buồn bực về tên hậu nhân không ra gì, vừa cười vừa nói:
– Đã lâu không có tên nhóc nào thú vị như tên này nha! Ha ha!
…
Cuộc du hành Nhị thấp bát tú đã bước vào giai đoạn cuối cùng, khi mà chỉ còn lại 4 đảo gồm Thất Hoả Trư của Bắc Phương Băng Quy, Sâm Thuỷ Viên của Tây Mộc Kỳ Lân, Dực Hỏa Xà của Nam Hỏa Phượng Hoàng và Cang Kim Long của Đông Phương Kim Long.
Đảo Sâm Thủy Viên, tên thiên tài ẻo lã của Phượng Hoàng tộc, vốn đã dùng đến Phượng Hoàng tái sinh và sau mười phút trần truồng trốn chạy trước Sâm Thủy Viên, bị con vượn tay dài mang linh lực Linh Tướng cấp 10 trung cấp tung chưởng hạ gục lần nữa, nhưng không chết tiếp mà được đưa ra khỏi quần đảo Tứ Linh, trở về dưới chân tượng đài Tứ Linh ở đảo Cát Bà, Sâm Thủy Viên trở lại bệ đá, đứng thành tượng như tư thế ban đầu. Một thiên tài khác của Kỳ Lân tộc cũng chịu số phận tương tự ở một đảo khác.
Còn Phi Âm vừa khoái trá sau khi chiếm đoạt thêm một viên tinh tú linh châu liền được dịch chuyển sang đảo Thất Hỏa Trư và gặp lại người cũ.
– Long Ngạo! Lại gặp nhau rồi, ha ha!
Long Ngạo thở phào, cũng may là Phi Âm, thêm người thêm sức chứ không phải Dương hay Sùng Hạo.
– Lại gặp nhau! Hình như ngươi có gì vui? – Long Ngạo hỏi vì thấy vẻ mặt đắc chí khác thường của Phi Âm.
Phi Âm khoe khoang:
– Ha ha! Trước đó đoạt được tinh tú linh châu từ tay Hắc Vũ Tiên Long Võ Phi Dương, sau lại lấy một viên khác ngay trước mũi Bạch Long Bá Vương Sùng Hạo, ngươi nói xem có đáng vui không? Ha ha!
– Lợi hại vậy sao? Ta muốn gặp hai tên đấy mà chưa có cơ hội!
Phi Âm phẩy tay:
– Bọn chúng xoàng thôi! Ta với ngươi hợp tác thì còn gì phải sợ?
– Đúng! Giờ thì hợp tác hạ con lợn lòi này thôi, viên tinh tú linh châu này là của ngươi nha! – Long Ngạo nói.
– Được!
Phi Âm gật đầu, thực hiện Kỳ Lân hóa và lấy Phi Lân Thánh Tiễn ra, cùng Long Ngạo đang Long hóa hợp chiến Thất Hỏa Trư.
Long Ngạo với Hoàng gia Long thể cấp độ 2, cùng với Hoàng Kim Ngạo Lôi, một loại dị lôi mạnh mẽ và Tiên Bảo cao cấp Hoàng Lôi Long Thương, vốn là phiên bản nâng cấp của Tiên Bảo hạ cấp Hoàng Long Thương mà Long Ngạo dùng khi xưa, xông vào đối đầu trực tiếp với Thất Hỏa Trư.
Còn Phi Âm cũng thực hiện Kỳ Lân hóa, đầu mọc ra hai chiếc sừng giống như sừng hưu nhưng oai hùng hơn nhiều, cùng với một chiếc sừng thứ ba vô hình mà hắn chưa hề hay biết, đôi chân nở lớn và mọc ra bộ móng như móng ngựa, tay mọc vuốt, khắp người mọc vảy, râu tóc mọc dài thành một chiếc bờm như bờm sư tử, miệng mọc răng nanh. Riêng hình xăm đầu Kỳ Lân ở ngực Phi Âm thì nữa dưới hình xăm đã đổi màu vàng lôi, còn nữa trên vẫn là màu xám, đây là biểu hiện mức độ Kỳ Lân hóa của Phi Âm hiện tại đạt đến khoảng năm mươi phần trăm, tương đương Long hóa cấp độ 2 của Long tộc.
Cuộc chiến giữa Lôi Long và Lôi Lân với Thất Hỏa Trư Đại Tướng trung cấp diễn ra gần nữa giờ, khi mà thời gian biến hóa của cả hai đã đạt đến giới hạn thì Long Ngạo mới tìm được sơ hở đánh tan phòng ngự của Thất Hỏa Trư, Phi Âm liền thừa cơ hội buông mũi tên Phi Lân Thánh Tiễn đã giương sẵn.
Thất Hỏa Trư bại trận ngã xuống, Long Ngạo cũng hoàn toàn kiệt sức trở lại hình người, vội vàng mặc lại quần áo rồi ngồi vận công, còn Phi Âm tiến đến nhận lấy chiếm lợi phẩm, sau đó tiến lại gần Long Ngạo.
Long Ngạo đang vận công, chợt có cảm giác ớn lạnh sống lưng, liền vội vàng đứng dậy.
Binh!
Nhờ đứng dậy mà thay vì trúng chưởng vào đầu, Long Ngạo chỉ trúng một chưởng vào vai, Phi Âm cũng kiệt sức nhưng sát thương không quá lớn.
– Ngươi muốn làm gì? – Long Ngạo phẫn nộ quát.
Phi Âm nhếch miệng:
– Đương nhiên là xử ngươi rồi!
– Xử ta? Làm vậy ngươi được lợi gì?
– Lợi quá đi chứ! Ngươi chắc cũng thu được vài viên tinh tú tinh châu, tự giao ra đây thì ta tha mạng, còn không thì đừng trách ta giết người đoạt nhẫn!
Long Ngạo cười khinh bỉ:
– Giết ta? Rồi cái Kỳ Lân tộc của ngươi sẽ ra sao?
Phi Âm cũng cười như nụ cười của Long Ngạo:
– Vẫn vậy chứ sao? Long tộc tuy vẫn khá hùng mạnh đấy! Nhưng ngoài ta ra còn ai biết ta giết ngươi tại đây? Ha ha!
– Tổ tiên biết!
– Tổ tiên? Đây chỉ là một di tích của hàng vạn năm trước, tổ tiên còn tồn tại sao?
– Vậy ba vệ thú còn lại, một mình ngươi tranh nổi sao? – Long Ngạo hỏi.
Phi Âm đáp:
– Đương nhiên không tranh nổi, và cũng không cần tranh! Liều mạng chiến đấu với Linh Vương, không bằng nhẹ nhàng đoạt linh châu từ tay ngươi, hiệu quả của linh châu cũng như nhau thôi! Cứ ở đây chờ đến lúc Tứ Linh cảnh khai mở có phải hơn không? Ha ha!
– Tên đê tiện! – Long Ngạo nghiến răng mắng, nhưng sức tàn lực kiệt, chỉ còn cách nhanh chân chạy vào bệ đá dịch chuyển.
– Tưởng tao để mày chạy sao!
Phi Âm giương cung bắn vào lưng Long Ngạo, mũi tên lao đi, tưởng chạm vào lưng Long Ngạo nhưng đột nhiên một tấm vảy rồng hiện ra, dễ dàng cản mũi tên lại, Long Ngạo chạy thoát.
– Chết tiệt! Quên mất nó có thứ này!
Phi Âm tức giận, nhưng cũng không vội đuổi theo mà ở lại vận công hồi phục, vì hắn nghĩ dù Long Ngạo có thoát ra và đi mách lẻo thì cũng không sao, hắn cũng thừa miệng lưỡi đối đáp.