– Có lẽ vậy.
– Sao mẹ không sin hem bé đi, chẳng may có chuyện gì…
– Thôi con ăn đi, không nói vớ vẩn nữa.
– Thật mà, con cũng muốn có em, mẹ cũng cần người chăm sóc về già.
– Có con với ai? Mẹ cũng từng nghĩ đến nhưng mẹ già rồi.
– Mẹ già gì, trẻ mà. Với bố hoặc với ai cũng được, miễn là có thêm em.
Mẹ không nói gì, lặng lặng ăn. Tôi cũng vậy. Đám ma qua được mấy hôm, tôi cũng chuẩn bị lên thành phố học lại.
Tôi không ngủ cùng mẹ từ hôm về.
– Bao giờ con đi? Mẹ tôi hỏi trước khi dắt xe đi làm.
– Mai con đi. Lên xem học hành thế nào.
– Ừ, mẹ làm nốt hôm nay, mai mẹ ở nhà chuẩn bị đồ cho con đi lên thành phố. Ở nhà tự nấu ăn trưa, chiều mẹ về sớm.
– Dạ.
Mẹ đi rồi tôi qua nhà thằng bạn, nhìn ảnh nó lần cuối, mai đi rồi. Bố mẹ nó tiều tuỵ quá, thắp cho nó nén nhang, tôi chợt nhớ đến những gì nó nói, tôi chợt khóc như đứa trẻ, dù sao thì nó cũng chưa bao giờ gọi tôi là Đứa con hoang.
Về nhà, tôi lục tìm cuốn sổ của mẹ để đọc. Tôi tò mò xem khi tôi đi vắng, bố mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì. Mẹ tôi giấu sổ nhật kí thật kĩ, thật sâu dưới đáy tủ của tôi. Có lẽ mẹ nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Cũng có thể vì bố tôi không bao giờ quan tâm đến đồ đạc của tôi.
“Ngày tháng năm…
Hè rồi mà sao con mình không về nhỉ? Chẳng lẽ nó không nhớ mình? Hay vì một lý do nào khác? Mình cũng định gọi điện cho nó nhưng cứ e dè như trai gái yêu nhau. Cảm giác thật lạ. Mình sợ mình gọi điện làm nó hiểu nhầm, nó nghĩ mình là người mẹ không ra gì nên thôi. Thực lòng mình nhớ nó vô cùng, ở nhà lủi thủi một mình đôi khi cũng buồn thật, mình nhớ nó đôi lúc như người mẹ nhớ con đôi khi như người yêu chờ đợi người người mình yêu. Đêm qua mình mơ về con, mơ giấc mơ thật tội lỗi. Mình mơ làm chuyện ấy với con mình, nhớ như in cảm giác ấy, lạ quá. Cô bé của mình ướt đẫm khi tỉnh dậy.
Tuần rồi chồng mình về, có đòi hỏi, mình không cho nên lại cãi nhau to. Nửa đêm còn làmphiền háng xóm thật ngại, nhất là lại vì lý do ấy. Mình không có cảm giác với chồng từ lâu rồi, mình kinh tởm khi nghĩ đến điều ấy. Mình sao lại làm vậy chứ? Sao phải gìn giữ cho chính con trai mình chứ? Mình điên thật rồi, tội lỗi quá. Đến baogiờlỗi lầm này sẽ được gột bỏ. Đến chết cũng không hết. Mình ân hận quá, đôi lúc mình đã nghĩ đến chuyện đi thật xa khi chuyện đó mới xảy ra nhưng không làm được, mình yêu con mình quá.
Chồng mình nghe mong manh lại có người khác, nhà này đâu phải cứ thích đi là đi, về là về chứ. Đúng là vô liêm sỉ. Lại còn đòi hỏi chuyện đó nữa, bao nhiêu đứa ở ngoài mà chưa đủ sao.
Con mình về mấy hôm nay nó đều ngủ riêng, có lẽ nó thay đổi được rồi. Thế cũng tốt. Nhưng sao mình lại hụt hẫng thế này chứ. Cả đêm mình mất ngủ vì suy nghi con mình bỏ rơi mình rồi. Thật là một người mẹ lăng loan, mình không xứng làm con người nữa. Thực ra mình không cần chuyện đó, mình chỉ cẩn con quan tâm đến mình một chút thôi cũng đủ rồi.
Mình chỉ có mình nó, đã có lúc mình từng nghĩ hay là sinh thêm một đứa nữa, với ai cũng được, để sau này về già có chỗ nương tựa. Nhưng mình không thể làm thế, dường như sau chuyện xảy ra với con trai mình, mình không muốn quan hệ với ai nữa. Nghịch cảnh quá!…”
Tôi gấp cuốn sổ lại, ước gì chuyện đó chưa xảy ra, để tôi có thể thoải mái vui đùa bên mẹ như ngày nào. Tôi hiểu được mẹ suy ghĩ gì, tôi xấu hổ qúa, nghịch tử quá…
Chiều, mẹ tôi về sớm, tôi không khoá cổng, mẹ tự mở vào, tôi thiếp đi lúc nào không biết nên mẹ về tôi cũng không hay. Mẹ ngồi cạnh bên tôi đặt tay lên trán tôi nhỏ nhẹ:” Con ốm à”.
Tôi mở mắt ra, khuôn mặt mẹ lung linh mờ ảo, đẹp như gái 20. Tôi đang mơ ngủ, hai mắt lim dim nheo lại, tay tôi cầm tay mẹ, ngồi bật dậy. Và rồi…
– Con tôi…
Mẹ nói khẽ khi tôi ôm lấy mẹ như đứa trẻ. Tôi im lặng xoa lên lưng mẹ, đầu tôi rúi vào ngực mẹ như đứa trẻ lên 3.
– Con dậy đi, hai mẹ con mình đi nấu cơm rồi chuẩn bị đồ mai còn đi.
– Con muốn ở bên mẹ một lát, lâu lắm rồi.
Mẹ cười nhẹ, có lẽ lâu rồi mẹ mới thấy tôi làm nũng như thế. Người mẹ thơm quá, mùi thơm quyến rũ nhẹ nhàng mà sau này tôi cứ đi tìm mùi hương quen thuộc ấy nhưng mãi mãi không bao giờ tìm thấy. Ngực mẹ thổn thức như cô gái mới lớn lầnđầu được ôm.
Tôi nhìn vào mắt mẹ, mẹ ngại ngùng quay đi, nâng cằm mẹ lên tôi đặt vào môi mẹ nụ hôn nhẹ nhàng, mẹ nhắm mắt lại, ngại ngùng bẽn lẽn như lần đầu tiên ấy. Mẹ toan đứng dậy thì tay tôi kéo mẹ lại gần, nhìn vào mắt mẹ thêm lần nữa, cả hai im lặng. Không gian cũng im lặng theo, chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng…
Mẹ nhắm mắt lại như chờ đợi điều gì vô hình lắm, tôi kéo sát mẹ lại gần, chiếc giường quen thuộc lại dang rộng tấm than đón chào hai kẻ lăng loan tội đồ. Tôi nằm trên người mẹ, mẹ khép chặt người, hai chân mẹ khép lại, run lẩy bẩy ngỡ như lần đầu làm chuyện ấy.
Mẹ vừa đi làm về, vẫn là chiếc quần Jean bó chặt kèm với chiếc áo sơ mi tay dài trắng muốt. Tôi nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo me ra, từng chiếc, từng chiếc một theo trình tự từ trên xuống dưới. Mỗi một chiếc cúc cởi ra là mỗi lần mẹ thở dài, là mỗi lần bộ ngực căng cứng của mẹ lộ ra trước mắt tôi. Mẹ đẹp quá, ranh giới nào cho chúng tôi?
Chiếc quần Jean là thứ khó cửi nhât, mẹ lại khép chân lại khiến cho tôi hì hục mãi mới cởi ra được, mồ hôi tôi thấm ra lưng trần trụi, tôi dừng lại nơi ấy, nơi được che đậy bởi chiếc quần lót hồng quen thuộc của mẹ. Tôi đã ngằm nhìn nó bao nhiêu lần, đã cởi nó ra bao nhiêu lần nhưng lần nào cũng mới lạ cảm xúc khác nhau.
Tôi biết, sau lớp quần lót mỏng manh này là cái mà tôi cần lúc này, cái mà tôi đã sinh ra. Nó mong manh quá, giới hạn giữa con và người chỉ nằm sau lớp quần ấy. Ranh giới có quá mong manh?
Mẹ vẫn nhắm mắt chờ đợi, tôi cúi xuống hôn lên ngực mẹ khi chiếc áo lót đã được tôi cởi ra. Ngực mẹ săn chắc, cương cứng vì lâu rồi không có ai chạm vào. Cũng chẳng có ai chạm vào ngoài tôi từ lâu rồi. Tôi không vội cới chiếc quần lót của mẹ ra, tôi nằm đè trên cô bé mà day, đay nghiến. chừng đó thôi cung làm cô bé nhô cao của mẹ tôi khóc nhè bê bết. Tôi cúi xuống hôn mẹ âu yếm lãnh liệt như cặp tình nhân lâu ngày gặp lại, mẹ ưỡn người níu đầu tôi xuông hưởng ứng lại, chú bé thức dậy…
Tôi xoa mu mẹ qua lớp quần lót trước, đẫy một tay tôi, xào xạc như cánh rừng vào mùa thu rơi lá, rồi một ngón, hai ngón tay tôi móc sâu vào cô bé của mẹ, mẹ nhắm mắt chặt hơn khi tôi làm thế, tôi thụt ra thụt vào nhanh hơn, nước nhớn ra nhiều hơn. Lâu lắm rồi nên cô bé của mẹ khóc nhiều hơn, từng dòng từng dòng theo ngón tay tôi ra từng đợt, chảy dài xuống đệm. Tôi cho chú bé vào bên sâu trong mẹ cũng là khi hai cơ thể trần tụi quấn lấy nhau, cũng là khi quần áo trên người đã rơi lả tả khắp nơi, cái thì duới đất, cái xó giường, có cái vội quá còn mắc vào chân mẹ run rẩy…
Tôi dập nhưng điệu quen thuộc, rút ra rồi ấn vào sâu, sâu nhất có thể. Mẹ xoa lưng tôi, xoa dần xuống mông, mối khi tôi dừng lại là mỗi khi mẹ kéo mông tôi như thể muốn chú bé vào sâu hơn nữa. Tôi vào sâu lắm rồi, tôi có thể cảm nhận được điều có mỗi khi chú bé của tôi chạm tử cung mẹ. Chân mẹ tôi đôi khi giơ cao lên hứng chịu những cú dập của tôi, đôi khi quặp lấy người tôi rồi ưỡn mông lên như chờ đợi điều gì.
– Mẹ khít quá. Tôi chỉ nói thế, mà cũng thường nói thế, chẳng biết nói gì hơn.
– Con ra ngoài nhé, mẹ không an toàn. Mẹ thủ thỉ vào tai tôi trong tiếng thở nhẹ, hình như mẹ mới lên đỉnh thì phải. Tôi thấy người mẹ nóng ran lên, mặt đờ đi.
– Con thích ở trong cơ. Tôi cắn tai mẹ nhẹ nhàng.
– Không, nguy hiểm lắm con ơi
– Con tích luỹ lâu lắm rồi, hôm nay con sẽ cho cô bé ăn no. Tôi cười tủm.
Mẹ mở mắt ra nhìn tôi âu yếm, nãy giờ mẹ mới mở mắt ra nhìn tôi. Tôi lật người lại, để mẹ ở trên còn tôi nằm dưới, mẹ hơi ngạc nhiên rồi theo bản năng cũng day day lên chú bé của tôi, rồi cũng dập lên chú bé tội nghiệp của tôi. Tư thế này có bao nhiêu chất nhờn của mẹ đều rơi ra trên phần dưới ccủa tôi hêt, bọt trắng theo đó mà tuôn ra. Tóc mẹ rũ rượi, mẹ cúi gằm mặt như e ngại điều gì, mỗi cú dập là mỗi lần ngực mẹ nhảy tưng tưng vô cùng quyến rũ. Tôi đưa tay bóp ngực mẹ, tay tôi không sao bóp hết được, nó to và căng quá.
Mẹ lại lên đỉnh lần nữa, tôi biết, đó là khi mẹ ngẩng mặt lên trời rồi dừng lại, đổ ập xuống ngườ tôi, thở phì phò.. Tôi xoa lên lưng mẹ, tôi hạnh phúc vì làm mẹ lên đỉnh hai lần. Mẹ xoa tay tôi, ra hiệu là mẹ mệt rồi, mẹ muốn ở dưới. Tôi chiều mẹ, kê gối lên mông mẹ cao hơn rồi dập…
Tôi dập lần này nhanh hơn, mạnh hơn để mong kết thúc sớm. Mẹ không cần ưỡn mông cũng đủ cao lắm rôi, mu mẹ nhô lên cao vời vợi như mời gọi tôi vào sâu hơn. Đôi khi tôi dừng lại, nhìn vào cô bé của mẹ một lúc. Thực ra thì tôi đã nhìn nó nhiều lần rồi, cũng không cò gì khác biệt nhưng tôi rất thích thú khi nhìn vào đó, nơi mà tôi đã ra đời, giờ tôi quay về lại. Nghịch tử, tội lỗi, day dứt…
Cô bé của mẹ vẫn vậy, hồng hào, nhiều nước hay khóc nhè, rậm rạp và luôn đón chào chú bé của tôi một cách nồng nhiệt. Mẹ tôi rất chu đáo chăm sóc vệ sinh nó, giữ gìn nó, tôi biết điều đó qua cách bà mặc quần áo lót. Bà thường xuyên mua quần lót cho tôi vì bà bảo quần lót phải sạch sẽ thì chỗ đó mới sạch sẽ và không bệnh tật gì. Cô bé của mẹ tôi hồng hào, không thâm như những người khác mà sau này tôi đã trải qua.
Mẹ ngại ngùng kéo tôi xuống khi tôi nhìn cô bé của mẹ lâu quá, ánh sang ban chiều làm tôi nhìn rõ mẹ hơn, mẹ xoa lên bụng dưới của mẹ, chỗ gần tiếp xúc giữa hai bộ phận sinh dục, như thể của tôi vào sâu quá làm mẹ thốn. Tôi kéo tay mẹ để sát vào chỗ tiếp giáp ấy, chạm vào nước nhờn của cả hai làm mẹ tôi thụt tay lại, chùi lên ngực tôi, cười tủm!
Tôi dập liên tục, chiếc giường lắc theo từng nhịp, mẹ tôi rên khẽ, tôi có thể nghe thấy dù là rất nhỏ. Mẹ sợ tôi nghe thấy, mẹ ngại ngùng nên cố gắng điều tiết thật nhẹ nhưng bản năng con người không cho phép mẹ làm thế, mẹ rên khẽ khẽ từng đợt vào tai tôi…
Tôi ra trong mẹ nhiều quá, mẹ ưỡn người hứng trọn những dòng nghịch tử của tôi bắn sâu vào trong mẹ tưng đợt. Mẹ rê n to hơn, mồ hôi tôi rơi nhiều hơn lã chã trên người mẹ nhoe hoét. Tôi đổ gục trên người mẹ, mẹ kéo tôi lại gần, hôn lên trán tôi. Lần nào xong cũng vậy, lại hôn lên trán, xoa lưng tôi như đứa trẻ, chú bé nhỏ dần trong mẹ.
– Con sao không ra ngoài? Nguy hiểm lắm.
– Con dành cho mẹ mà.
– Mẹ cũng muốn thế nhưng…
– Thằng Tèo chết rồi, con thương nó quá. Tôi nằm bên mẹ, ôm mẹ vào lòng khi chú bé thoả mãn thu nhỏ lại.
– Ranh giới thật mong manh con nhỉ, giữa sự sống và cái chết đôi khi chỉ tích tắc.
– Giữa phần con mà phần người đôi khi ranh giới mong manh mẹ nhỉ. Tôi nói khi tay tôi móc vào bướm mẹ, nước nhòn hoà lẫn tinh dịch chảy ra.
– Ừ, ranh giới quả thật mong manh, thật khó giữ. Mẹ lại sụt sùi, có lẽ mẹ đang ân hận day dứt.
Tôi xoa lên mu mẹ, ướt đẫm, nhầy nhụa. Mẹ khóc thì phải…
Hai mẹ con thu dọn chiến trường bừa bộn với chiếc gối thấm đẫm chất nhờn của mẹ, với chiếc quần lót tả tơi của mẹ, với cô bé bết lòng thành từng mảng của mẹ được rửa kĩ. Chú bé của tôi cũng mệt mỏi rồi..
Tối, hai mẹ con nằm xem ti vi ngoài phòng khách. Mẹ lần đầu tiên nằm gối đầu lên đùi tôi xem bộ phim tình cảm gì đó mà mẹ thích.
– Hôm nay mẹ ang ngủ với con nhé, mai con đi rồi.
– Ừ, không sang con cũng lôi mẹ sang mà, mẹ khúc khích.
– Con không lôi mẹ sang đâu. Thật đấy.
– Nhớ nhé, mẹ rũi đầu vào bụng tôi.
– Sao con không ở nhừ vài hôm rồi đi? Mẹ hỏi
– Con đang đi dạy thêm, lại còn đi học nữa, tết con lại về.
– Tết ư? Còn lâu lắm.
– Mẹ nhớ tết vừa rồi con nói gì không?
– Không.
– Mồng 1 tết mà almf gì thì cả năm sẽ làm như thế. Đúng thật mẹ nhỉ. Mồng 1 mẹ con mình đã quan hệ rồi nên bây giờ…
– Con có liên hệ với VGN không?
– Con không, con chắc không yêu ai nữa ngoài mẹ.
– Thôi đi ông tướng.
Tôi bế mẹ vào phòng tôi khi bộ phim kết thúc, mẹ ôm cổ tôi, mẹ biết tôi sẽ làm gì, trên đầu giường đã có hai viên thuốc tránh thai khẩn câp mẹ mua từ lúc nào mà tôi không biết…
– Con sẽ nhớ mẹ lắm. Tôi nói khi chú bé của tôi thúc những cú như trời giáng vào háng mẹ.
– Con thật là. Nhớ mẹ sao mãi mới về với mẹ?
– Con sợ.
– Sợ gì?
– Con sợ có lỗi với mẹ, tội lỗi.
– Mẹ cũng thế nhưng càng né tránh càng khó dứt được. Một lần, rồi hai lần, bây giờ ngàn lần cũng vậy, mẹ con chúng ta không thể trở lại như trươc được nữa rồi.
– Vậy mình cứ mãi như này mẹ nhé. Tôi nói khi xuất những dòng tinh sâu trong cô bé của mẹ. Tôi rên khẽ… Tôi cũng sợ mẹ biết tôi đang thoả mãn…
– Đến khi nào con lấy vợ thì thôi nhé.
– Vâng.
Mẹ lại hôn lên trán tôi, trần trụi hai cơ thể quấn vào nhau khít khịt.
– Sao lần nào xong mẹ cũng hôn lên trán con?
– Bí mật?
– Bí mật ư?
– Đó là để cảm ơn con. Cảm ơn vì đã mang mẹ lên thiên đàng.
Hoá ra là thế…
Mai tôi đi rồi, đêm nay, ngay lúc này đây tôi đang cố ở bên mẹ thật lâu, tôi sợ sẽ rời xa mẹ mãi mãi, ranh giới mong manh quá. Hai cơ thể lại đan xen vào nhau, tả tơi, rụng rời… Một viên thuốc mẹ tôi uống, rồi thêm viên nữa…
Sau cơn đam mê là tiếng mẹ tôi thở dài, mẹ không biết tôi biết điều đó. Mẹ cứ ngỡ tôi còn nhỏ, đặt lưng là ngủ. Mẹ đâu biết tôi đã trưởng thành, cũng day dứt , cũng thở dài như mẹ… Tôi kéo mẹ vào lòng, ngủ thôi…
Mai tôi đi rồi, sẽ về sớm thôi…
Chap 11: Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi?
Ranh giới giữa sự sống và cái chết đôi khi chỉ là sợi dây mong manh vô hình mà ta chỉ cần chạm nhẹ thì sợi dây ấy sẽ vỡ vụn từng mảnh. Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ? Ranh giới giữa phần “con” và”người” đôi khi chỉ được ngăn cách bởi chiếc quần lót mỏng manh, mà khi ta cởi bỏ nó ra thì mọi thứ không còn nguyên vẹn như xưa nữa.
Cậu bạn thân của tôi đã ra đi như thế đấy. Tôi đau buồn vì mất đi một người bạn tốt, cũng buồn vì từ nay không còn ai về quê thu thập thông tin nhà tôi để cho tôi biết nữa. Sau này tôi có nhiều người bạn nhưng mãi mãi không có lấy một người bạn như thế, hãy trân trọng những gì mình đang có, vậy đấy… Mong manh!
Tôi lên thành phố chuẩn bị cho kì học sắp tới, có lẽ phải tết mới về được, định lòng như thế. Tôi vui vì mẹ đã không còn day dứt mặc cảm tội lỗi như trước và càng vui hơn nữa khi biết mẹ cũng ngày ngày mong ngóng tôi về. Thực ra thì đàn bà là vậy, tôi đúc rút ra được kinh nghiệm sau này, đàn bàvề cơ bản khi đã có tình cảm rồi họ thường yêu sâu đậm, một lần hay ngàn lần cũng vậy. Tuy không phải tất cả nhưng…
Tôi gọi điện về nhà nhiều hơn, tôi sợ mẹ buồn, lủi thủi. Chiếc điện thoại cũ của tôi giờ đã thành kỉ niệm, hồi đó điện thoại di động là thứ xa xỉ và chỉ có chức năng nghe gọi căn bản. Mẹ tôi cởi mở hơn, cũng hay gọi điện lên cho tôi vào những ngày cuối tuần. Bố tôi chẳng bao giờ gọi điện cho tôi, dù là một lần, bố tôi cũng không có số điện thoại của tôi mà có lẽ cũng không biết tôi có điện thoại. Mùa hè cứ thế êm đềm qua đi, tôi tự đi làm để nuôi bản thân mình, đôi khi tôi cũng gửi về cho mẹ những món quà nhỏ, chẳng hạn như cái ví hay túi xách, những đồ rẻ tiền vì tôi cũng không có tiền để mua những thứ đắt đỏ. Mỗi lần như thề mẹ tôi rất vui, đều gọi điện lên cười nói ríu rít.
Từ quê lên thành phố cũng không xa, hơn trăm cây số nhưng hồi đó đi lại cũng không thuận tiện như bây giờ, có khi cả buổi sáng mới đi được quãng đường như thế. Đó cũng là một lý do tôi ngại về. Mùa hè cũng gần qua, tôi thấy thời gian qua đi lẹ quá, cứ mong chờ điều g ì đó thời gian qua đi thật lâu nhưng khi tập trung công việc thì thời gian trôi qua kẽ tay…
Chiều, tôi trở về khu trọ quen thuộc trên chiếc xe cũ quen thuộc, con đường quen thuộc, tự nhiên lòng tôi như lửa đốt. Linh cảm cho tôi biết có chuyện gì đó sắp xảy ra. Tôi tự nhủ sao mắt mình lại nháy như vậy, không biết có chuyện gì không. Đang suy nghĩ mông lung thì “Rầm”, tôi bất tỉnh tại chỗ. Khi tỉnh dậy thì tôi đã nằm trong viện rồi. Khắp mình mẩy đau nhức, mắt tôi hoa lên, mơ hồ nhớ lại những gì đã xảy ra. Thì ra do vội về nhà trọ mà tôi tông xe vào người khác rồi lăn ra bất tỉnh. Có lẽ người đi đường đã đưa tôi vào đây, cái bệnh viện thành phố lần đầu tôi đến.
May quá, không sao là may rồi, tôi tự nhủ khi thử cử động tay chân. Sờ lên mặt có đôi chút xây xát nhưng theo thời gian sẽ hết thôi, quan trọng tay chân đầu óc không sao là may rồi. Tôi tự nhủ từ nay sẽ đi đứng cẩn thận hơn, lỡ chẳng may có chuyện gì… Một thân một mình ở cái thành phố hoa lệ này biết ra sao? Ranh giới giữa sự sống và cái chết đôi khi chỉ là sợi dây vô hình…
Tôi nằm ở phòng chung với một vài người nữa, hình như họ cũng bị tai nạn thì phải. Tôi thấy có người thở ôxy, có người thì băng bó. Rùng mình! Tôi định ngồi dậy nhưng có vẻ khó khăn quá, đành nằm nghỉ ngơi. Đói bụng quá, bụng sôi lên từng cơn làm tôi khó chịu vô cùng.
Chợt cửa phòng mở, ai kia, kia chẳng phải là mẹ tôi sao? Sao mẹ tôi lại ở đây? Ai báo cho mẹ tôi sao? Mẹ tôi trong trang phục bệnh viện người nhà bệnh nhân ngỗi xuống giường phía đầu tôi, lại mùi hương ấy…
– Con dậy rồi à?
– Sao con lại ở đây? Sao mẹ lại ở đây?
– Con đi đứng kiểu gì mà tông vào xe người ta, may là không sao.
– Thề người ta có sao không? Xe có sao không? Tôi có nhiều câu hỏi quá.
– Người ta may là không sao, chỉ có con bị bất tỉnh thôi. Xe thì công an mang đi rồi, để phục vụ điều tra gì đấy. Mẹ không rõ, quan trọng con không sao là may rồi.
– Thế có phải đền gì không mẹ? Mà sao mẹ lại ở đây?
– Người ta không sao nên đền thì không phải đền, chỉ phải đền sửa xe cho người ta thôi. Như vậy là còn may măn lắm rồi. Mẹ nhớ con lên thăm con xem con học hành thế nào, ai dè lại thấy c on thế này. Cũng may là mẹ lên đúng ngày con bị tai nạn nên còn co mẹ bên cạnh lo cho con.
– Nhưng sao mẹ biết con bị tai nạn mà đến đưa con vào đây?
– Con bị tai nạn gần nhà trọ, người cùng xóm trọ đi qua thấy vậy đưa con vào viện, lúc nó về xóm trọ thấy mẹ ở đấy nên nói cho mẹ biết. May quá!
– Đúng là sự trùng lặp may mắn kì lạ, lúc đó chẳng hiểu sao con có linh cảm kì lạ, mắt con nháy liên tục, hoá ra là vì mẹ quê lên.
– Chứ không phải vì ngắm cô chân dài nào mà lao vào người khác à? Mẹ tủm tỉm~
– Nhà mình cũng không khá giả gì, đang nợ tiền ông bà ngoại mà lại phải đền tiền thế này… Tôi nghẹn lại…
– Của đi thay người, con không sao là mẹ mừng rồi. Con có mệnh hệ gì chắc mẹ không sống nổi. Mẹ tôi lại sụt sịt như chuẩn bị khóc. Mẹ vốn yếu đuối mong manh như thế.
Tôi cố gắng nắm tay mẹ, an ủi mẹ rằng tôi không sao… Mẹ đút cháo cho tôi ăn như đứa trẻ. Ăn xong bát cháo tôi cảm thấy như bình phục hoàn toàn, muốn bay nhảy về nhà ngay lập tức. Tính tôi vốn hiếu động, không thích gò bó trong sự giàng buộc nào cả.
– Bao giờ con được ra viện hả mẹ? Con thấy khoẻ rồi.
– Còn phải chờ theo dõi thêm. Cơ thể thì không sao nhưng não phải theo dõi thêm, bác sĩ họ bảo vậy, sợ ảnh hưởng về não gì đó.
– Mẹ lên thế này công việc ai lo?
– Mẹ đang nghỉ phép màu hè mà con, được 5 ngày nhưng có lẽ mẹ xin thêm mấy ngày nữa để chăm sóc con.
Tôi muốn đi vệ sinh quá nhưng không đi lại lúc này cũng hơi khó khăn. Mẹ tôi hình như hiểu điều đó liền bảo: “Con có đi vệ sinh thì mẹ dìu đi”. Tôi bảo “Con chưa buồn, lát buồn con tự đi”. Thực ra tôi muốn đi lắm rồi, nhưng ngại mẹ nên nói dối vậy thôi.
– Vẫn còn đau thì lấy cái chai mà đi. Bà già chăm sóc cháu ở giường bên cạnh quay sáng nói với mẹ tôi vậy. Bà lão có lẽ là người ở quê lên, thật thà như đếm. Bà lão đang chăm sóc cháu thì phải, nó đang thở ôxy.
– Vâng. Mẹ tôi trả lời.
Lấy chai nước suối hết nước mẹ đưa cho tôi và bảo con tiểu vào đây để mẹ đi đổ. Tôi xấu hổ vô cùng, giữa thânh thiên bạch nhật như vậy mà tè ra chai thì ngại chết đi được. Mẹ hiểu điều đó nên nói.
– Ở đây chỉ có ngưòi già và người bệnh, con đừng ngại, có bệnh thì phải chữa, nhu cầu cần giải quyết thì phải giải quyết.
– Nhưng…
Mẹ tôi giơ chăn lên che lại để tôi có thể tự nhiên đi vệ sinh vào cái chai đó. Tuy hơi bất tiện chút nhưng còn đỡ hơn là phải đứng dậy vào lúc này.
– Con trai chị đấy à? Cô ngồi đối diện với tôi quay sáng hỏi mẹ tôi làm quen.
– Ừ, cháu đang học trên này, may mà không sao.
– Chị trẻ quá, lúc đầu em cứ nghĩ hai chị em.
Cô ấy khen làm mẹ tôi đỏ mặt, liếc nhìn tôi thẹn thùng.