– Mẹ cũng vậy con à. Mẹ đau lắm. Con cho chú bé vào trong mẹ, nói thật on người ai chả có cảm xúc nhưng mẹ đau lònglắm. Mẹ đẻ con ra giờ con lại là chồng của mẹ. Mẹ nuôi con giờ con lại đè lên nhét vào cô bé của mẹ.
Tôi lại thấy mẹ khóc, nức nở. Cúi xuống hôn lên mắt mẹ, tôi thấy mẹ tội nghiệp. Có lẽ suốt cuộc đời này mẹ sẽ ám ảnh chuyện này, mãi mãi dằn vặt…
Tôi rút chú bé ra, muốn dừng lại, chú bé teo dần. Mẹ ngồi dậy, lấy chiếc khăn ở cạnh giưòng lau những vết tích còn đọng lại, rồi mẹ lau cho chú bé nhẹ nhàng nâng niu như báu vật.
Cả hai không nói gì, tôi một góc, mẹ một góc, trần truồng… Tôi dậy lấy chăn chengười mẹ lại : “Mẹ nằm ngủ đi, lạnh đấy”.
– Sao con dừng lại? Tội lỗi à? Sao con không ra đi cho thoả mãn nhu cầu? Mẹ hỏi.
– Con thấy tội lỗi… Nghe mẹ nói nơi này còn sinh ra, giờ lại…
– Bao nhiêu lần rồi, bao nhiêu lần con làm như thế với mẹ sao giờ con nói vậy? Con nói đi nói lại bao lần rồi cuối cùng đâu lại vào đấy, rồi con lại đè mẹ ra..
Tôi dậy định mặc chiếc quần lót vào thì mẹ níu tay tôi lại, mắt ngước nhìn tôi, đẫm lệ:
– Con xem mẹ là gì? Chỉ giống như HHTT, con lột quần áo của mẹ ra, đút vào bướm mẹ rồi thôi, rồi con chán con dừng. Con xem mẹ là gì của con? Là người tình hay ca ve rẻ tiền? Me khóc…
– Không phải vậy mà mẹ, con vừa chia tay HHTT nên chợt nhớ, con cũng thấy tội lỗi khi nghe mẹ nói vậy…
– Con coi thường mẹ phải không? Có phải con khinh một người mẹ lăng loan như mẹ? Một người mẹ sẵn sàng banh hángmình ra cho chính con tai ruột của mình đút vào? Mẹ khóc to hơn…
– Không, không phải vậy, con đã là người gây nên tội tày đình này, mẹ không có lỗi…
Tôi ôm mẹ vào long, tôi xoa lên mắt mẹ, lau đi dòng nước mắt, mẹ con tôi cứ như tình nhân dỗ dành, đôi khi lại như tình mẫu tử…
Mẹ cầm chú bé của tôi âu yếm:
– Mới ngày nào c òn bé tí mẹ rửa chim cho, nay đã lớn vậy rồi, lại còn làm cô bé của mẹ khóc bao nhiêu lần…
Tôi lại cho chú bé vào bướm mẹ viết tiếp câu chuyện còn dang dở. Và mẹ vẫn khóc nấc từng đợt mỗi khi tôi ấn vào… Ngập sâu trong cảm giác quằn quại đê mê… Mẹ không nhắm mắt nữa mà nhìn xuống chỗ ấy, nơi giao thoa giữa tôi và mẹ, từng chùm llông bết lại, từng dòng nước theo đó mà chảy ra. Mẹ cào cấu cơ thể tôi, bỏng rát. Trời hơi se lạnh nên tôi dù mệt nhưng không ra mồ hôi nhiều, chân mẹ quặp lấy người tôi đu lên khi tôi cố ấn sâu nhất có thể, mẹ muốn tôi vào sâu, sâu trong tử cung mẹ thì phải…
Tôi ra trong mẹ ào ạt, mẹ ưỡn người hứng lấy, sợ ra ngoài mất dù là một giọt. Tôi nằm trên mẹ, thở phì phò. Lúc tôi dập vào bướm mẹ hùngdũng bao nhiêu thì bây giờ tôi lại yếu đuối bấy nhiêu, nằm gọn trên ngưưoì mẹ, chú bé teo dần…
Mẹ giang đôi tay r ache chở, vuốt ve tôi như ru ngủ, như ngày xưa…
Ngày xưa….
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ???
– Con yêu mẹ lắm…
– Mẹ cũng vậy.
– Con yêu mẹ như tình yêu trai gái những lúc thế này, và như tình mẫu tử khi không như thế…
– Mẹ cũng vậy…
– Con nhớ mẹ…
– Mẹ cũng vậy…
– Cái này là cái gì mẹ nhỉ. Tôi xoa lên mu mẹ, ướt đẫm tinh khí của tôi xen lẫn nước nhờn của mẹ…
– Biết rồi còn hỏi…
– Không biết thật mà…
– “Hĩm”
– “Hĩm?”
– Ừm.
– Hĩm múp quá, con muốn cho hĩm ăn xúc xích rồi… Tôi lém lỉnh…
– Thôi ngủ đi con, hĩm ngủ đây…
Ngày mai…
Tôi trở mẹ ra bến xe chiều hôm ấy, mẹ nép sát người tôi không ai nói với ai câu gì…
Chợt đám đông bu lại bên đường, tò mò tôi và mẹ ghé xem. Tôi thấy ai đó như HHTT đang cãi lộn với ai đó, tôi muốn chở mẹ đi nhanh qua, không muốn cho mẹ thấy HHTT, cũng không muốn liên quan gì đến con người ấy nữa… Nhưng mẹ tôi nhanh mắt hơn, “Ai như HHTT thì phải, ghé xem có chuyện gì con ơi”.
HHTT bị người ta đánh tơi tả, lột cả chiếc áo lót, HHTT cố níu kéo lại:
– Con đĩ, mày cướp chồng bà, mày tưởng mày ngon à….
– Con ca ve, mày thấy bố tao nhiều tiền mày định ăn hả, loại chó…
– Đánh chết nó đi, loại đàn bà cướp hạnh phúc gia đình người khác…
Đâu đó lại có tiếng can ngăn:
– Trẻ thế kia mà làm điều thất đức, tội quá, thôi tha cho nó đi, nó đau rồi…
Tôi và mẹ nhìn nhau, không nói cũng hiểu HHTT cặp bồ với người đàn ông giàu có, có vợ con… Mẹ hình như cũng hiểu tại sao tôi và HHTT chia tay nhau….
Tôi vào can ngăn đám người hung hãn đó ra, tìm cách cho HHTT chạy trốn, HHTT mặt cắt không còn giọt máu, ngồi rũ rượi, thấy tôi liền vội vàng chạy biến đi…. Chông chênh…
Mẹ không muốn về nữa,, bảo tôi lái xe về xóm trọ…
– Con nói dối mẹ, mẹ biết tại sao tụi con chia tay. Con đau khổ lắm phải không?
Mẹ ôm tôi, vuốt má tôi.
– Mẹ đau khổ vì bị phản bội, bố đối xử không tốt với mẹ, mẹ hiểu cảm giác của con. Giờ mẹ hiểu tại sao đêm qua con lại dừng lại….
Mẹ ôm hôn tôi, tôi không nói, kết quả xét nghiệm có rồi, mong manh…
Mẹ nằm đè lên tôi, “để mẹ bù đắp cho con nhé”. Nói rồi mẹ tụt quần áo của tôi ra, trời sáng chiếu qua khe cửa,… Hĩm của mẹ lại vậy, lại tìm đến chú bé của tôi mà khóc… Tôi lại banh cô bé của mẹ ra mà dò tìm về lại chốn cũ… Mẹ chông mông tay chống vào thành giường, hai chân giang rộng, mẹ không còn khóc nữa, hai mắt mẹ ngời lên vẻ hạnh phúc, mẹ muốn tôi vui…
Chú bé lại ra trong mẹ, mẹ an toàn, mẹ nói vậy… Từng giọt tinh dịch nóng hổi lại rơi lã chã trên giưòng, rớt xuống nền nhà…. Hai cơ thể trần truồng lại ôm nhau, lại thở dài… Tội lỗi….
Mẹ về quê như thế đấy, tôi từ bỏ HHTT như thế…. HHTT cặp với người có gia đình, âu cũng là cái liễn, số phận…
Tôi nhớ mẹ nhiều hơn, và cố gắng học giỏi hơn để mẹ vui, để hĩm của mẹ khóc…
Tôi nhận được địên thoại của mẹ HHTT vào một ngày không xa sau ngày HHTT bị đánh ghen đấý… Tôi đến nhà HHTT lúc chiều muộn…. Hương nghi ngút bay bay…
– Nó mất rồi cháu à… Trước khi mất nó có để lại lời nhắn xin lỗi cháu…
Tôi không hỏi gì them tại sao HHTT chết như thế, ngôi nhà này tôi đã từng đến, đã từng bị bố mẹ HHTT coi thường, nhưng giờ với tôi điều đó không quan trọng nữa, xấu đẹp giàu nghèo đôi khi cũng chỉ là khoảng cách mong manh…
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ…?
Tôi ra mộ HHTT ngay sau đó, thắp cho HHTT nén nhang, tôi nhớ… Nhớ những bài thơ ban đầu tặng cô ấy… Nhớ nhưng giây phút bên nhau, những giây phút cô ấy chăm sóc chờ đợi tôi về ăn cơm… Tuyệt nhiên tôi không nhớ gì đến những hành động xấu của HHTT với tôi…
Chết là hết, nghĩatử là nghĩa tận…
Đặt tay lên tấm bia có hình ảnh HHTT ngây thơ hồi nào, tôi khóc… Thực sự tôi khóc…
Chap 15: Chắc ai đó sẽ về….!
Tôi suy nghĩ nhiều về cái chết của HHTT, thương thay một kiếp con người, hồng nhan bạc phận, các cụ ví chẳng có sai. Dù sao người chết cũng chết rồi, người sống vẫn phải sống, vẫn phải bước tiếp. Tôi giấu mẹ chuyện HHTT đã không còn tồn tại trên thế gian này, sợ mẹ tôi sốc, cũng muốn để mọi thứ qua đi, êm đềm như chưa từng tồn tại.
Trời se lạnh hơn, mùa đông đến rồi thì phải, xác là vàng bay lả tả, hình như lại sắp đến tết. Nhớ tết hồi nào với câu chuyện đêm giao thừa của hai mẹ con tôi…. Những chuyện làm trong đêm giao thừa hoặc sang sớm mồng một tết sẽ lặp lại cả năm…. Tôi nhớ… Nhớ đêm ấy, và hình như điều đó thật đúng, tôi và mẹ không thể vượt qua chuyện tày trời ấy, vẫn cắn rứt, vẫn đau long, vẫn rơi nước mắt nhưng vẫn vậy, vẫn trần truồng bên nhau, nghịch tử…
Tôi học tốt hơn từ dạo ấy, tôi sợ làm mẹ buồn, mẹ ơi đừng khóc cũng là tiêu đề của Chap nào đó, không nhớ, cũng không muốn nhớ… Tôi vẫn đi làm, nhưng làm bằng sức của mình chứ không phải là công việc đưa gái bẩn thỉu ấy. Tôi vẫn hay gọi địên về cho mẹ, mẹ cũng vậy…
Rồi cái gì đến sẽ đến, tết đến thật nhanh… Tôi háo hức về quê, mong thời gian qua nhanh về quê với mẹ đón tết. Chắc ai đó sẽ về? Tôi nhớ mùi hương tết, nhớ hai mẹ con trang hoàng ngôi nhà, chuẩn bị tết… Tôi nhớ vòng tay và mùi hương của mẹ…
Tôi về đến nhà hình như là 26 tết thì phải, trường cho nghỉ sớm nhưng tôi ở lại tụ tập bạn bè, mua chút đồ tết… Mẹ rạng rỡ khuôn mặt ra chào đón tôi, đon đả như người vợ đón chồng đi làm xa về, rồi âu yếm xoa lên tóc tôi như một người mẹ mong con đi học về. Rối bời, loạn xạ…
– Con về muộn thế, mấy đứa hàng xóm về mấy hôm rồi.
– Con ở lại có chút việc.
– Nghỉ ngơi rồi giúp mẹ chuẩn bị tết, dọn dẹp nhà cửa…
Nhà tôi ngăn nắp vì mẹ vốn sạch sẽ. Bức ảnh cưới của bố mẹ đã dọn từ lâu. Mẹ cũng chuyển qua phòng tôi ngủ thì phải, chăn màn còn vương vấn đâu đây. Tôi chạy ù xuống bếp, chỗ bàn ăn, nhà tắm, đâu đâu cũng thấy kỉ niệm… Tôi đần người ra một lúc, mẹ vào nhìn tôi, có lẽ mẹ cũng hiểu tôi nghĩ gì…
– Con đi tắm đi rồi ăn cơm…
– Vâng.
Tôi lang thang sang nhà thằng bạn, nó mất rồi, tết này bố mẹ nó buồn lằm, nó không về… Chắc ai đó sẽ về???
Mẹ nó nhìn tôi, rưng rưng nước mắt:
– Cháu về với mẹ chứ nó thì mãi mãi ra đi.
Tôi nhìn lên bàn thờ, nước mắt cũng chực chảy. Ôi, cuộc sống thật mong manh quá, mong manh dễ vỡ…
– Hai bác ở nhà có khoẻ không? Tết chuẩn bị đến đâu rồi. Tôi hỏi.
– Nhà có chuyện không vui nên bác cũng không thiết tha gì, làm cho có thôi.
– Thời gian cháu đi học, nhờ hai bác động viên mẹ cháu, mẹ cháu có một mình…
– Hôm nọ bố mày cũng về, về mấy hôm lại đi.
– Vậy à? Về có chuyện gì vậy, bác biết không? Tôi dò hỏi.
– Mẹ mày kín tiếng c ó nói gì đâu, chắc lại về đòi tiền hay con kia nó lại đuổi đi thì lại mò về chứ gì,..
Tôi chợt buồn, thoáng buồn…
Tôi lê bước về nhà cũng nhập nhoạng tối.
– Con đi đâu về đấy? Mẹ vừa quét cổng vừa hỏi.
– Con qua nhà thắp cho nó nén hương.
Hai mẹ con xem ti vi ngoài phòng khách, tôi gối đầu lên đùi mẹ, mẹ xoa đầu tôi như còn nhỏ, mẹ khúc khích cười khi đến đoạn phim hay. Còn tôi, tôi tâm trạng không vui khi biết bố tôi mới về. Hình như…
Hình như tôi ghen với bố tôi thì phải…
– Bố tết có về không hả mẹ? Tôi dò xét.
– Mẹ không biết, cũng không quan tâm. Mẹ nói trong khi vẫn ngồi chăm chú vào màn hình…
– Thế chúng ta có phải về quê nội như tết mọi năm không?
– Có lẽ là có, để xem thế nào…
– Năm nay không về nội nữa, về ngoại nha mẹ. Tôi nũng nịu.
– Ừ.
– Từ khi con lên học lại bố có về nhà không?
Mẹ im lặng một lúc, không nói, mắt vẫn dán vào màn hình ti vi, một lúc sau mới trả lời: “Lâu rồi bố không về, cũng không có lý do gì để về cả”. Mẹ đang nói dối, tại sao mẹ lại như vậy. Mẹ không biết tôi đã biết chuyện bố tôi mới về nên nói dối. Tôi không hiểu sao mẹ làm vậy, mẹ không bao giờ nói dối, mẹ là người có đạo đức, vậy thì tại sao…
Tôi thấy ghét mẹ, vì mẹ nói dối, tôi ghen…. Hình như…. Nghịch tử…
Tôi bước vào fòng đi ngủ trước, mẹ xem ti vi một lúc rồi vào nằm cạnh tôi:
– Sao mẹ không ngủ bên kia? Giường của bố mẹ ấy?
– Mẹ chuyển hết đồ sang bên giường con rồi, mẹ ngủ ở đây từ lâu rồi. Gớm, hôm nay lạ thế, mẹ mà ngủ bên kia liệu con có để mẹ ngủ yên không?
– Có mà, hôm nay con muốn ngủ một mình, mẹ qua kia đi. Tôi khó chịu.
Mẹ tôi ngây người ra một chút rồi bê gối sang bên kia ngủ, tôi trằn trọc mãi rồi giấc ngủ cũng kéo đến…
Sáng, mẹ vẫn tươi cười hớn hở như không có gì xảy ra, còn tôi thấy trống trải, khó chịu trong người.
– Con ăn sang đi, mẹ đi chợ đây. Ở nhà lau bếp và tưới cây cho mẹ.
– Vâng.
Mẹ đi rồi, tôi vào ngăn tủ của mẹ, định đọc nhật kí trộm của mẹ nhưng không thấy, chiếc bao cao su cũ của lần trước không còn nữa. Vậy là… Có lẽ mẹ đã dùng khi bố về… Tôi tự nhủ… Có lẽ vậy, cũng chẳng sao, tôi trấn an mình, dù sao bố cũng là chồng của mẹ, tôi không có quyền gì…
Vậy mà, vậy mà mẹ nói hĩm của mẹ chỉ chung thuỷ với tôi… Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, chán nản… Hoá ra mẹ cũng biết nói dối, mẹ biết nói dối từ khi nào nhỉ? Thất vọng!
Tôi không muốn làm gì cả, mặt sưng lên, ủ rũ…
– Con sao thế nhỉ? Sao lại ủ rũ vậy? Có chuyện gì thế? Mẹ hỏi khi đi chợ về.
– Con có sao đâu, mới đi xa về nên mệt.
– Hay là…
– Hay là gì? Mẹ biết gì mà nói. Tôi nói to như khùng lên.
Mẹ không nói, lủi thủi đi vào bếp, lau dọn công việc tôi đang làm dang dở. Tôi ngắm mẹ từ xa, mẹ thật đẹp, mẹ còn trẻ quá… Vậy mà… Hạnh phúc không đến trọn vẹn… Đa đoan…
Mẹ nằm xem ti vi một mình, tôi không muốn gối đầu lên đùi mẹ mà xem nữa, trốn vào phòng giả vờ chơi máy tính…
– Hôm nay mẹ ngủ với con nhé. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt như van nài.
– Không mà, con đã nói từ hôm qua rồi, mẹ về bên kia ngủ đi.
Mẹ lại lủi thủi đi ra khỏi phòng, có lẽ mẹ cũng đang thắc mắc tại sao tôi lại thế…
Tôi chìm trong giấc ngủ sau một hồi trằn trọc, tôi có thể nghe tiếng mẹ thở dài… nhỏ thôi, nhưng đủ để tôi nghe thấy…
Tôi chợt tỉnh giấc thì đã thấy mẹ nằm cạnh lúc nào, đầu rúc vào người tôi, ấm áp… Mùa đông nằm ngủ thật đã, thật ấm áp…
Tôi đẩy mẹ ra, quay người đi, mẹ lại gần, quàng tay qua eo tôi… Tôi gạt tay mẹ xuống…
Mẹ khóc!
Tiếng mẹ khóc nhỏ, sau to dần, nấc thành từng đợt…
– Mẹ sao vậy, sao lại khóc, khóc lóc suốt ngày, bao năm qua con thấy mẹ khóc nhiều lắm rồi, mẹ đừng như vậy nữa…
Mẹ lại càng khóc to hơn, tôi thương mẹ quá, lại gần, lau những giọt nước mắt của mẹ qua ánh đèn ngủ lờ mờ…
– Mẹ nín đi, nửa đêm rồi…
– Tại sao con lại đối xử với mẹ như vậy? Cuối cùng mẹ cũng lên tiếng.
– Là sao?
– Tại sao con lạnh nhạt với mẹ như vậy, mẹ mong con về từng ngày, muốn ôm con ngủ vậy mà…
– Con lớn rồi, con cũng cần riêng tư.. Tôi biện bạch…
– Mẹ đâu cần con làm chuyện đó, mẹ chỉ muốn con ở bên mẹ, mẹ muốn ôm con như con còn nhỏ thôi…
– Mẹ đừng như vậy…
– Hay là con có người khác sau khi chia tay HHTT rồi, hay là con chán mẹ rồi, hay là con kinh tởm người mẹ như mẹ, khinh thường người mẹ loạn luân này?
– Không!
– Vậy thì tại sao? Tại sao? Con nói đi… Mẹ lại rưng rức khóc…
Tôi làm sao có thể nói được lý do ấy, rằng mẹ nói dối bố tôi về, rằng mẹ dùng bao cao su quan hệ với bố tôi, rằng tôi ghen với bố mình…
Mẹ vẫn khóc, tôi lấy khăn lau them lần nữa, mẹ giữ tay tôi lại, nhìn tôi rồi dí tay tôi vào hĩm của mẹ, không nói…
Tôi định giật tay ra nhưng mẹ níu lại, lý trí không thắng nổi trái tím, tôi cũng nhớ bướm múp mĩm của mẹ… Rồi… Mong manh….
Tôi giật văng chiếc áo ngủ của mẹ ra, bế thốc mẹ dậy lột luôn chiếc quần lót mỏng manh của mẹ, thô bạo như một con thú hoang hì hục trên người mẹ…
– Con tôi…
Tôi không cho mẹ nói gì, làm gì, tôi đút chú bé vào cô bé của mẹ khi cô bé chưa kịp khóc nhè, khô khan…
Tôi dập như thể muốn phá nát bướm mẹ, phá nát cuộc đời mẹ, phá nát cuộc đời nghịch tử… Mẹ sau một hồi choáng ngợp, bỡ ngỡ cũng hưởng ứng với những cú dập của tôi. Mẹ không hiểu sao tôi làm vậy, tôi chưa bao giờ như thế. Tôi cũng không hôn lên môi mẹ, chỉ chăm chú vào chỗ ấy, nơi giao hoan mệt mỏi…
Hai tay tôi bóp lấy ngực mẹ, bóp như chưa bao giờ được bóp, quá nhanh, quá mạnh, quá nguy hiểm. Tôi dập vào bướm mẹ nhanh đến mức cảm giác như chưa vào đã rút ra, nước nhờn của mẹ ra nhầy nhụa…
– Đau mẹ, con! Mẹ tôi nói khẽ vào tai tôi, mặt nhăn nhó…
Tôi mặc kệ, cứ lao những cú như trời giáng vào sâu thẳm hĩm của mẹ, đôi khi nhanh quá chú bé của tôi trượt cả ra ngoài, tôi lại vội vàng nhét vào khe đầy nước của mẹ, rồi lại ấn sâu, đẩy đưa…
– Con sao thế? Sao hôm nay mạnh vậy? Mẹ rát lắm… Từ từ thôi con…
Tôi mặc kệ những gì mẹ nói, như muốn trả thù việc cô bé mũm mĩm hồng hào của mẹ đã phản bội chú bé của tôi nên tôi mặc kệ bất chấp tất cả mà muốn cắn xé vò nát chỗ đó của mẹ ra. Hai tay tôi nhào nặn ngực mẹ, trong đầu tôi tràn ngập hình ảnh hình dung ra cảnh bố mẹ tôi bên nhau… Tôi không chịu được nên dù có mệt tôi cũng cố đẩy sâu vào chỗ ấy, nơi tôi đã chào đời…
Mẹ không hiểu chuyện gì xảy ra, chưa thấy tôi vồ vập như vậy bao giờ, mẹ cắn răng chịu đựng, nước nhờn khô dần, cảm giác rát ở chú bé… Tôi xuất ào ạt trong bướm mẹ, cũng chẳng hỏi xuất bên trong mẹ có an toàn không… Kệ!
Xong, tôi nằm ngửa nhìn lên trần nhà suy ngẫm… Lại khóc… mẹ lại khóc… những tiếng quen thuộc…
Chú bé xìu dần, liếc nhìn bên dưới hángmẹ, những dòng sữa trắng đục đang chảy ra xuống đệm…
– Sao mẹ lại khóc? Mẹ thoả mãn rồi chứ?
– Hu hu, sao hôm nay con như vậy?
– Như vậy là sao? Xong rồi, mẹ về bên kia ngủ đi…
Mẹ từ từ ngồi dậy mang quần áo trần truồng đi ra khỏi phòng tôi… mẹ vẫn khóc thút thít bên kia… Mong manh…
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ…?
Tôi ngồi dậy lấy khăn lau những gì còn xót lại chảy ra từ bướm mẹ, nhiều…
Ngày mai…
Mẹ không dậy sớm như mọi ngày, tôi thấy làm lạ…
– Mẹ ơi, mẹ dậy muộn thế? Tôi gọi vào.
– Mẹ mệt, con tự mua gì mà ăn sáng
Tôi đẩy cửa vào, mẹ không mặc quần lót, chỉ che chiếc khăn mỏng trên người. Tôi sờ trên trán mẹ, không thấy nóng.
– Mẹ mệt à, con không thấy mẹ sốt.
Mẹ không nói gì, lại tu tu khóc như đứa trẻ. Tôi kệ, lại bước ra và đi đâu đó cho khuây khoả.
Chiều, tôi mò về lúc bụng cồn cào đói, trong bếp vẫn lạnh tanh, mẹ vẫn vật vờ nằm đó không nói, tóc rũ rượi. “Mẹ không dậy ăn gì à”, tôi hỏi.
– Mẹ mệt không muốn ăn. Con ăn gì chưa? Ở tủ có đồ ăn dấy, con lấy mà ăn.
Tôi ngồi xuống bên mẹ, vén chiễc chăn ra, mẹ kéo lại. Tôi sờ vào mu mẹ, mẹ giật mình co rúm người lại, sợ sệt.
– Con đừng làm gì mẹ nhé, mẹ sợ…
– Mẹ sợ gì?
– Mẹ sợ con làm như đêm qua, mẹ sợ lắm… Hu hu… Mẹ lại khóc… Đàn bà mau nước mắt, số khổ…
– Con không làm gì mà, con yêu mẹ… Tôi cúi xuống hôn lên trán mẹ.
Mẹ níu đầu tôi xuống hôn lên trán tôi, nhìn tôi âu yếm:
– Con làm mẹ sợ, cô bé của mẹ đau lắm, rát lắm, sao con như thế?
Tôi vạch chăn ra, cô bé của mẹ đúng là sưng đỏ, banh hai bên môi nhỏ ra, tôi thấy những vết xước đỏ…
– Cả ngực mẹ cũng vậy. Con bóp mạnh quá, mẹ vẫn còn đau. Mẹ vừa nói vừa đặt tay tôi vào ngực mẹ…
Tôi vén áo mẹ lên, đúng là hằn lên những vết đỏ, tôi mạnh bạo quá, tội nghiệp mẹ tôi.
– Con xin lỗi…
– Con xem mẹ như là trò chơi phải không? Mẹ lại rưng rức.
– Không mà.
– Vậy thì tại sao? Có bao giờ con như vậy đâu. Mẹ sợ…
– Con xin lỗi…
Mẹ lại khóc, những dòng nước mắt của mẹ nóng hổi rơi trên má, trên tay tôi…
– Con biết không, trước bố cũng có lần làm như con bây giờ, bố đi cặp bồ bên ngoài, con biết rồi còn gì. Bố về đòi hỏi, mẹ không đồng ý, thế là bố cưỡng ép mẹ, như con làm với mẹ hôm qua. Con làm mẹ sợ, sợ lắm. Bố con sau khi làm như thế, mẹ đã không thể quan hệ được nữa, phải mất rất nhiều thời gian sau mẹ mới vượt qua, giờ con khơi lại, con làm mẹ đau lần hai…
– Con xin lỗi…
– Con đừng như vậy nữa, không muốn thì đừng làm, tổn thương chỗ đó có thể khỏi, mau qua thôi nhưng tổn thương trong long thì lâu lắm.
– Vâng..
– Quan hệ tình dục là để cả hai thăng hoa, yêu nhau hơn, gắn kết với nhau hơn thong qua thể xác chứ không phải hùng hục xong rồi thôi…
– Con biết.
– Biết sao con lại vậy? Con có chuyện gì à…?
Tôi không nói, lặng lẽ về phòng. Bên kia mẹ vẫn nằm đó. Hình ảnh cô bé của mẹ với những vết xước đỏ, ngực mẹ với những vết cào khiến tôi đau đớn. Có lẽ nào…
Mẹ trầm lặng hơn với tôi mấy hôm sau đó, tôi nhìn mẹ ái ngại, hình như mẹ vẫn đau ở chố đó thì phải, tôi thấy mẹ đi vẫn có phần ngượng ngiụ. Đêm 30 tết, đêm giao thừa cũng đến, tôi về nhà khi tiếng chuông chùa vừa điểm, mẹ chờ tôi ở cửa:
– Con về xông đất nhà mình rồi, năm nay chắc là năm may mắn của nhà mình. Mẹ âu yếm nhìn tôi hiền dịu.
– Mẹ chưa ngủ à? Tôi hỏi.
– Mẹ chờ con về, giao thừa quan trọng vậy mà.
– Đi ngủ thôi mẹ.
Hai mẹ con ngủ hai giường từ hôm ấy, cái hôm mà tôi bạo dâm với mẹ làm cô bé của mẹ trầy xước ấy. Bên kia tôi nghe tiếng mẹ thở dài, trời se lạnh… Tôi chợt nhớ tết năm ngoái, cả hai mẹ con trần truồng bên nhau, mẹ nói nếu làm gì vào đêm giao thừa thì cả năm sẽ lặp lại chuyện đó. Đúng là như vậy, cả năm vừa qua tôi và mẹ chưa dứt ra được chuyện kinh tởm này…
Tôi nhớ, nhớ đêm giao thừa ấy…
Tôi bò qua giường mẹ, mẹ dường như cũng đang chờ đợi tôi, thấy tôi bê gối qua liền kéo tay tôi vào long ngay lập tức. Môi tìm môi, cả hai thở dốc như kìm nén lâu ngày…