Phần 78
Khi đám thanh niên thở phì phò một cách đầy thỏa mãn và buông con nhỏ ra, đứa bé gái tiểu học đã hoàn toàn rã rời.
Dù nói con gái có sức chịu đựng dai dẳng hơn con trai trong chuyện sex, nhưng thể lực con nhỏ không thể nào so với sức “trâu bò” của 4 thằng thanh thiếu niên cơ bắp này được. Sau mỗi tàn cuộc, con bé luôn là đứa mệt nhiều nhất, và mệt lâu nhất. Tuy nhiên vẫn có những mặt tích cực, đó là sau một màn group sex điên cuồng với mấy anh, thân thể con Loan lúc này trở nên cực kỳ mềm mại, làn da căng bóng lên, có lẽ vì lỗ bướm se khít của nó vừa được mấy anh “cày cấy” và thay nhau “tưới tắn” liên tục. Đôi mắt to của nó nhìn thêm lúng liếng, long lanh như có nước, còn nụ cười pha lẫn chút mệt mỏi và thỏa mãn của con nhóc, dù không cố ý, vẫn khiến đám con trai càng nhìn càng muốn ngẩn ngơ như bị hớp hồn luôn rồi.
Thằng Tí nằm cạnh con nhỏ trong mền, tay nó vẫn không ngừng vuốt ve cơ thể trần truồng của con nhỏ, nhất là cặp vú và cái mu nhô cao mà mãi đến lần ra sau cùng nó mới để ý thấy một vài sợi lông măng đã lún phún mọc dài, có vẻ đậm hơn những sợi lông đào tơ khác quanh đó. Thằng ku rất thích thú se se, vuốt vuốt những sợi lông mỏng manh phủ đầu tinh dịch trơn nhớt đó, rồi xòe tay bóp bóp không biết đến lần thứ mấy cái mu căng múp của con nhỏ mà không biết chán. Nhưng mu con nhỏ đang ướt mem tinh dịch của tụi nó, trơn nhớt nên nó bóp cứ trượt hoài, thế la thằng ku chọn cách “chắc cú” hơn, đó là thọt ngón tay giữa vào cái lỗ vừa bị tụi nó chơi tơi tả kia của con bé. Dù trong bụng không còn giọt tinh nào, con ku thì đau nhức sau không biết bao nhiêu lần chinh chiến suốt mấy tiếng đồng hồng qua, nhưng khi ngón tay nó thọt vô cái lỗ thịt nóng rực, ướt át thì thằng nhóc lại bị “dựng đứng” con ku, chĩa vô hông con nhỏ. Nếu có được thể lực vô tận, thằng ku mới dậy thì này chỉ mong được chơi con nhỏ cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ. Một ngón tay nó thọc thọc ra vô trong cái lỗ, chưa vừa lòng, ngón tay thứ hai của nó đã nong âm đạo con nhỏ ra để chui vô. Thằng nhóc đang tính thử thêm ít nhất một ngón tay nữa, thì đã nhăn mặt lên kêu…
Ui cha! Đau quá! Siết nhẹ thôi em, gãy ngón tay anh bây giờ! Hic hic…
Thằng Bi nghe vậy liền giở mền lên, cúi đầu nhìn vô giữa hai chân con nhỏ, rồi bỏ mền xuống cười hô hố…
– Há há… Đáng đời! Tưởng em nhỏ dễ chọc hả cưng. Này thì hai ngón nè! Mày chưa biết em nó có chiêu “thắt bím” của độc cô cầu bại hả?! Haha…
– Haha… Nó “bị” rồi hả? Mày hả Bưởi! Dám giỡn mặt sư tỷ hả?! Nhóc vẫn còn non và xanh lắm! Haha…
– Em đâu có nghĩ nó siết mạnh dữ, hic hic, muốn gãy hai ngón tay rồi.
– Haha… Trùm Kegel cấp master đó ku! Ku bự như anh Nhàn còn bị nó siết muốn gãy luôn, nói chi ngón tay bé tí của mày.
– Ngón tay em mà bé tí? Em thấy nó bự mà?! Hừ hừ…
– Còn cãi! So thử với cây hàng của anh Nhàn kìa!
– Thôi thôi, so với ai chứ anh Nhàn thì em so làm gì?! Ảnh là quái nhân rồi, hihi…
– Chữ quái nhân để khi nào gặp anh Khanh rồi hãy nói, há há…
– Wow! Bự ghê lắm hả anh Bi?
– Bự hơn mọi thằng trong phòng này luôn.
– Wow!
– Còn ghê thì không biết có “ghê” không, chứ con Loan là không thấy ghê rồi đó. Haha…
– Ờ. Đúng đó Bo, nó ghiền thấy ghê luôn, há há…
– Anh Nhàn chỉ được cái nói đúng, haha…
– Mấy anh nói gì em đó?!
– Trời ạ! Tụi anh nói to và rõ như vậy mà em không nghe gì á?
– Nãy gờ em vẫn móc cái điểm G của nó thì sao nó nghe gì được, khà khà…
– Chà chà! Cũng biết điểm G nữa chứ! Nhóc này giỏi!
– Em nhỏ, nhưng đâu có nghĩa là em đọc ít đâu mấy anh! Hihi…
– Ờ. Vậy tốt. Càng nhìn ta càng thấy nhóc này được đây.
– Chà chà! Ý anh Nhàn nói ku em cẩn thận cái lỗ đít đó nha. Ảnh thích nhóc rồi đó. Haha…
– Eo eo! Tự dưng em thấy thốn dễ sợ.
– Haha… Anh Nhàn ơi, làm gì để nó thấy thốn vậy? Haha…
– Phì! Đúng là nằm cũng trúng đạn. Ta chỉ nói một câu mà chúng bây suy diễn qua tận bên Hawaii luôn rồi. Xa quá! Quay lại là bờ nha mấy đứa. Khà khà…
– Ra tới ngoài này anh phải phát âm cho đúng. Phải nói là “Ha – oai”, như quận Thanh Oai ở đây á. Chứ “Ha – wai – i” là sai rồi nhá.
– Haha… Ờ ờ. Vậy thì “Ha – oai”. Nhưng tới đây thì đã lạc lên tới sao hỏa luôn rồi nha tụi em. Hết thấy đường về rồi.
– Haha…
Trong khi mấy anh lớn cà khịa nhau, thằng Tí cứ yên tâm sờ, móc, bóp con Loan bằng cả hai tay. Nhưng sau khi con nhỏ siết cơ vòng cửa mình quanh mấy ngón tay của nó, thì đã nhăn mặt thò tay xuống đẩy bàn tay nó ra khỏi háng, và kêu lên nho nhỏ…
– Em rát.
Thế là thằng nhóc đành tạm tha cho cái lỗ của con bé, rút tay ra ngoài, và vuốt ve hai đầu vú con nhỏ bằng chính chất nhờn dính từ trong bướm con nhỏ. Cơ thể con nhỏ lúc này khiến thằng ku thêm ngạc nhiên, nên nó khoái chí tận hưởng làn da mềm mại của con nhỏ sau khi con bé “hồi lại” từ những cơn cực khoái liên tiếp.
Đang vuốt ve, bỗng thằng ku sụt sịt như mếu, và nói…
– Hic hic… Em mong gặp lại mọi người ghê á. Chút xíu nữa chia tay rồi còn gì, hic hic…
Thằng Bi thấy vậy kêu lên:
– Trời ạ! Thằng này gái tính dữ ta?! Về Sài Gòn thì liên lạc nhau chứ gì mà khóc?
– Em… em chưa có khóc mà.
– Anh thấy em rớm nước mắt rồi kìa.
– Đúng rồi. Anh sắp khóc rồi kìa anh Tí. Hihi…
– Thôi, mấy đứa đừng chọc ghẹo nó nữa. Người ta tình củm như vậy thì cũng tốt mà. Về Sài Gòn thì contact hai anh Bi – Bo đi. Anh ở trên Bảo Lộc lận, lâu lâu mới xuống.
– Dạ. Nhà em tính ra cũng hổng xa nên em sẽ contact ngay khi về luôn.
– Haha… Ờ. “Ngay khi về” luôn mới ghê!
– Chứ mày bắt nó nhịn lâu sao nó nhịn nổi. Khà khà…
– Hì hì… Hai anh Bi – Bo này. Thì em nói vậy á. Ba má chưa cho em đi phượt đâu, nhưng mà Chủ Nhật mà không có lịch huấn luyện của đội tuyển thì em có thể chạy xe qua chơi với mọi người được.
– Chà! Người bận rộn có khác ha. Ok nhóc. Có facebook và điện thoại của anh với thằng Bo rồi đó. Cứ về rồi contact nhau thôi.
– Em add friend rồi mà mấy anh chưa ai accept em hết. Hụ hụ…
– Ủa? Rồi á? Hí hí… Tại hôm qua tới giờ có rảnh đâu mà ngó tới face. Haha…
– Cả đám đang tám vui vẻ thì bỗng có tiếng gõ cửa “cộc cộc”, khiến tụi nó từ nhỏ tới lớn đều giật bắn mình.
Sau hai giây sững sờ, ngay lập tức tụi nó cuống cuồng, nháo nhào bung mền ra, nhảy xuống giường tìm quần áo.
Hai thằng Bi – Bo còn đỡ, quần áo mặc có thể đổi cho nhau được, thấy đồ của mình hoặc đứa kia thì cứ nhặt lên tròng đại vô người, chứ anh Nhàn hay thằng nhóc kia thì phải tìm đúng đồ của mình.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, và bên ngoài có tiếng nói vọng vào…
– Tí ơi! Dậy chưa con? Mọi người chuẩn bị đi ăn sáng nè.
Thằng nhóc lúc đó chỉ mới mặc xong áo, còn chưa kịp mặc quần. Nó lật đật lớn giọng nói với ra…
– Con vừa mới dậy. Để đánh răng xong con chạy qua.
Tiếng nói ngoài cửa vọng vào…
– Ừ. Xong rồi qua nha.
– Dạ!
– Lúc này cả đám mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng, buông người ngồi xuống giường, rồi quay qua nhìn nhau và chợt phì cười cùng một lúc.
Thằng Bi mặc áo trái, thằng Tí còn chưa mặc quần, con Loan mặc ngược áo thun từ sau ra trước, còn anh Nhàn thì đã tròng hết đồ vào người nhưng con ku vẫn đang thò ra ngoài từ khoảng mở trước quần.
Dù mắc cười quá trời, nhưng tụi nó chỉ dám bịt miệng cười “khịt khịt” chứ không dám cười hết ga, vì không biết người nhà thằng nhóc còn đứng trước cửa hay không.
Anh Nhàn thì thào…
– Thôi, em đi đánh răng rồi về đi Tí, để ở nhà trông.
– Nhớ mặc quần.
– Khà khà…
– Thằng nhóc bước tới ôm con Loan, hôn nhẹ lên môi nó, siết hai cánh tay lại thật chặt quanh cơ thể mảnh khảnh của con nhỏ, rồi áp bộ ngực rắn chắc của mình vào hai vú non của con nhỏ… Và nó cứ giữ như vậy, như muốn cái ôm này kéo dài mãi…
Anh Nhàn và hai thằng Bi – Bo đều mỉm cười nhìn cảnh đó mà thầm gật đầu. Thằng nhóc coi như lại “ghi điểm” trong lòng cả 3 đứa thêm một lần nữa. Ku cậu đẹp trai sáng láng này cuối cùng không phải dạng con trai chơi xong rồi kéo quần lên và bỏ đi, mà sống rất tình cảm. Dạng này… có thể chơi được!
Nếu như tối qua cả đám nhận căn phòng được gia đình nó “nhường” lại mà chẳng thấy phải mang ơn gì cả, vì suy cho cùngtuji nó nhận định thằng nhóc “cư xử tốt” với tụi nó như vậy cũng chỉ… để được “ăn” cái lone con Loan thôi. Chứ nhóm mà chỉ có 3 thằng đực rựa thì mọi việc có lẽ đã khác lắm, thậm chí có lẽ tụi nó đã phải nhắm mắt làm liều, ôm xe chạy xuyên đêm về Hà Giang luôn rồi. Tuy nhiên, suốt cả đêm qua và sáng nay, thằng ku đều tỏ ra mến tay mến chân, chìu chuộng con nhỏ thật sự, luôn tìm cách đưa con nhỏ lên cực khoái nhiều nhất có thể. Bây giờ lại còn quyến luyến không rời, chứng tỏ ku cậu dù hormone đang chạy rần rần trong người, nhưng không chỉ có ham muốn bản năng, mà phần tình cảm với con Loan cũng khá mạnh mẽ. Nhờ vậy nên cuối cùng thằng ku đã thay đổi được cái nhìn của cả 3 thằng còn lại trong phòng, không đơn giản chỉ là “trao đổi” cho nhau như lúc đầu nữa.
Sau khi thằng nhóc đánh răng rửa mặt xong, bước ra thì không rõ nước máy, hay nước mắt mà cả đám thấy nó rưng rưng.
Anh Nhàn bước tới vỗ vai thằng nhóc mấy cái, hai thằng Bi – Bo thì mỗi đứa một bên, cùng đấm vô hai bên bắp vai thằng nhóc khiến thằng ku bật cười, giọng có hơi khản đặc như sắp khóc. Nó ngoái đầu ngó qua con Loan một cái, rồi nhanh chóng mở cửa đi ra, vừa đi vừa lén đưa tay quệt đuôi mắt. Tối qua nó chỉ mang bàn chải đánh răng sang đây, còn ba lô đã để bên phòng gia đình bên kia nên chẳng có gì phải mang về.
Đợi ku cậu đi ra xong, anh Nhàn bấm chốt cửa rồi quay lại nói…
– Nhóc con chơi được chứ hả mấy đứa?!
– Khẩu vị hơi “mặn”, lại mít ướt, nhưng em thấy ok. Haha…
– Ờ. Nó cũng khỏe gớm. Bu theo nhóm này được rồi. Không biết sáng nay 5 giờ nó dậy làm em mấy phát vậy Loan?
– Anh Bo này! Kỳ cục!
– Haha… Thôi, vệ sinh tắm rửa đi mấy đứa. Xong là ăn sáng rồi chạy tour thôi. Nay đường đi dài lắm đó.
– Ok! Anh vô nhà tắm trước đi.
– Nửa tiếng sau, cả đám đều tươm tất sạch sẽ trong những bộ quần áo gọn gàng. Ba lô trên vai và trước ngực của anh Nhàn và thằng Bo, mỗi đứa vác hai ba lô, còn thằng Bi thì không phải vác ba lỗ, vì phải… cõng con Loan trên lưng.
Con nhỏ sau hơn một tiếng đồng hồ bị 4 thằng con trai sung sức gangbang liên tục, làm sao còn bước đi cho nổi.
Xuống tới bãi đậu xe tụi nó không thấy chiếc xe 16 chỗ nữa. Có lẽ gia đình bên kia đã check out, đi ăn sáng rồi về lại Hà Giang như thằng ku đã nói rồi.
Khi cả đám check out, lấy lại giấy tờ, thanh toán, lại phải kèm theo lời giải thích về tình trạng “bất thường” của con nhỏ, vì lúc đến thì đi đứng bình thường, lúc ra lại phải có người cõng:
– Em nó hôm qua trekking bị trật chân, ngủ dậy đau chân quá nên không đi được.
Ngay sau đó cả đám liền biết sẽ không nên dùng lời biện hộ này một lần nào nữa, vì cô chủ nhà nghỉ nghe xong đã lôi ra một chai dầu xoa bóp “gia truyền”, và liên tục đưa và kêu tụi nó lấy xoa bóp chân cho em.
Đứa nào cũng phải luôn miệng nói hồi tối đã dán salonpas cho con nhỏ rồi, để tự nhiên nó hết chứ không muốn bôi dầu lạ, blabla…
Một bên nhiệt tình đưa ra, một bên rối rít từ chối, cuối cùng tụi nó cũng “chạy thoát” khỏi nhà nghỉ đó.
Anh Nhàn vừa chạy xe vừa nói…
– May mà không phải bóp chân. Cái mùi dầu hay rượu thuốc đó kinh dị lắm.
– Ủa. Ghê lắm hả anh?
– Cũng không ghê, nhưng nó bám mùi dai lắm, đi cả ngày cũng còn hắc.
– Èo. May thật. Con nhỏ mà bôi xong thì mình còn mần ăn gì được nữa.
– Giờ ăn sáng chỗ nào anh?
– À. Chỗ tối qua thôi, nó bán đồ ăn sáng luôn mà.
– Chắc bánh cuốn.
– Bánh cuốn còn đỡ. Chỉ sợ mì gói đập trứng gà thì chán.
– Hình như bánh cuốn đó anh Nhàn. Tối qua em thấy trong góc quán có cái bảng “bánh cuốn nóng” dựng sát tường mà.
– À, thì ra! Bé Loan cũng tinh mắt ghê ha.
– Hihi… Em mà!
– Sau khi ăn sáng với món “bánh cuốn chan” kèm tô nước lèo ninh từ xương đặc trưng của vùng cao nguyên đá, cả đám lại lên xe chạy đi đổ xăng.
Xong xuôi, khi tiếp tục hành trình, thằng Bi nói…
– Đi đường khác có đẹp như đoạn mình lên không anh?
– Anh nghe nói đẹp mỗi chỗ một kiểu. Để đi thử xem.
– Dạ. Chứ quay lại đường cũ chán.
– Em chán rồi á? Nhanh vậy?!
– Haha… Đẹp thật đó, đẹp lắm luôn, đẹp rụng rún luôn, nhưng giờ mà quay ra cái đèo Mã Pí Lèng kia là em ngán.
– Ờ. Hôm qua em với nó thay phiên nhau chạy xuống cửa khẩu săm xe gì đó, ngán đèo với núi đá rồi.
– Săm Pun nha! Không phải “săm xe” à.
– Haha… Săm Pun. Tên hay ghê! Hì hì…
– Ờ. Chứ săm xe nghe như ruột xe, thủng săm xe gì đó…
– Anh Nhàn nói bậy nha!
– Haha… Anh sai rồi. Hai đứa xin lỗi anh đi!
– Ờ. Bạn Nhàn thuộc bài, thầy cho mười điểm! Về chỗ quỳ gối tới hết giờ!
– Haha…
– Hai chiếc xe máy chạy theo con đường chính băng qua thị trấn. Những bãi đá tai mèo tuyệt đẹp bên tay phải khiến tụi nó phải giảm tốc độ và quay đầu lại ngắm nhìn, nhưng không đứa nào dừng xe lại.
Anh Nhàn trầm trồ…
– Anh thấy đá tai mèo ở Mèo Vạc này còn dữ hơn Đồng Văn nhiều.
– Thì Mèo Vạc nó có chữ “mèo” mà. Haha…
– Đá ở đây em thấy sắc nhọn hơn, dầy đặc hơn dưới Đồng Văn nhiều.
– Nghe nói Thung lũng hoa hồng gì đó ở đây được xây dựng trong một bãi đá tai mèo á.
– Ờ. Để lần sau đi. Chứ giờ tụi em cảm giác bội thực đá luôn rồi.
– Ờ. Giờ cần nhìn cái khác cho thoải mái đầu óc đã. Nhìn đá nhọn này riết stress luôn.
– Haha… Đường mới này nghe nói sẽ đổi “vị” được á. Để xem có như bạn anh nói không.
Háo hức với cảnh vật ở phía trước, cả đám chạy vòng qua một con dốc khá cao ở cuối thị trấn, rồi cứ thế theo quốc lộ 4C mà chạy. Thằng Bo là đứa nhận ra cảnh quan đã thay đổi, nó reo lên…
– Cảnh khác hẳn rồi kìa anh Nhàn.
– Yeah! Anh thấy có đồi núi, có đất thịt nữa. Sống rồi!
– Haha… Mình chỉ mới đi ra khỏi thị trấn có một chút.
– Ờ. Em cảm giác cả cái thị trấn Mèo Vạc này được xây trong bãi đá tai mèo quá. Công nhận tiền nhân chọn vị trí “đắc địa” thật đó.
– Thực ra thị trấn là một thung lũng đó em. Ngoài này đồi núi chập chùng, đất thịt nhiều nhưng sườn núi dốc lắm, không như khu thung lũng Mèo Vạc hay Đồng Văn đâu.
– Sao em không thấy như Đà Lạt ta? Thung lũng chỗ chợ Đà Lạt nó to mà.
– Thì gọi thung lũng cũng tương đối thôi, chứ cái xứ núi toàn đá này lấy đâu ra thung lũng bằng phẳng như Đà Lạt.
– Haha… Cũng phải.
– Lề đường lại ướt kìa anh Nhàn.
– Ờ. Chắc mưa hồi khuya. May thật á. Chứ đường này mà chạy trời mưa thì toi.
– Đây mà gặp mưa, thêm tí gió thì xong. Toàn đá như này ở trên đèo khỏi có chỗ trú luôn.
– Không biết vận may của tụi nó đã hết, hay do mấy cái miệng quá sức tự tin rồi nói lung tung, mà chỉ vài kilomet sau thì trời dần tối sầm xuống.
Và khi cả đám còn đang loay hoay mặc áo mưa thì nước đã tuôn như trút xuống từ trên trời.
Nhiệt độ giảm đột ngột từ mát mẻ xuống mức lạnh cóng, khiến đứa nào đứa nấy run cầm cập.
Cũng may, trước các tour phượt, anh Nhàn đều dặn cả đám phải bỏ hết quần áo vào trong túi nylon, rồi mới nhét vô ba lô, nên lúc này không đứa nào lo lắng cho mớ quần áo sạch bị thấm ướt. Chỉ có anh Nhàn dừng xe lại, rồi đi kiểm tra một lần nữa những túi dược liệu treo ở hai bên đuôi xe của cả hai chiếc. Rất may lúc mua anh đã xin người bán một xấp túi nylon, trùm vô một lúc mấy túi, cột chặt lại, và bản thân dược liệu cũng được hút chân không rồi, cho nên kiểm tra không thấy gì, cả đám đội mưa chạy tiếp.
Cơn mưa trên cao nguyên đá tạnh rất nhanh, cũng y như lúc nó sầm sập kéo đến.
Chạy qua mấy chục khúc cua quanh co, đi được khoảng vài km thì trời lại hửng nắng.
Anh Nhàn nhìn nhìn đám mây đen ở xa xa, rồi ngoái lại nói với hai thằng Bi – Bo đang chạy chầm chậm phía sau…
– Mặc áo mưa chạy luôn nha hai đứa! Anh thấy phía trước mây còn đen thui à.
– Ok anh! Mặc áo mưa ấm thêm chứ có gì đâu, chỉ tội gió phần phật hơi ồn tí thôi.
– Cả đám lại chăm chú ôm xe, bám đường. Bên hướng về này đường ít dốc hẳn so với lúc lên đường bên kia, các cua tay áo cũng giảm hơn phân nửa, nên trời lại mưa nhưng cả đám vẫn chạy khá thoải mái. Và một thay đổi rõ ràng nhất mà tụi nó để ý thấy, đó là cây rừng đã xuất hiện lác đác, và dần dần phủ xanh rì núi rừng hai bên đường, khiến tầm mắt tụi nó lại được “mát mẻ”, dịu hẳn lại so với suốt mấy ngày gần như chỉ nhìn núi đá tai mèo trơ trụi, không có lấy một cái cây to nào.
Thực ra hôm qua đến đeo Mã Pí Lèng, đoạn gần cái nhà bê tông hai tầng, chỗ bắt đầu rẽ xuống bến huyền đi sông Nho Quế, chỗ đó cũng có một đoạn phủ đầy cây lá kim rất to. Nhưng sau đó trở đi, cho tới Mèo Vạc thì cả đám gần như chỉ nhìn thấy núi đá tai mèo lởm chởm mà không có cái cây nào mọc nổi.
Cảnh vật ảnh hưởng rất lớn đến tâm trí con người, khi qua tới vùng này, tâm trí tụi nó như nhẹ nhàng hẳn ra, không còn “lên gân” theo bản năng chuẩn bị sinh tồn, để sẵn sàng chống chọi với thiên nhiên khắc nghiệt như giữa vùng đá tai mèo mấy hôm trước nữa. Cả đám thấy có cây lá kim, cây lá rộng, có cả tre mọc xanh um núi đồi. Giữa mùa mưa nên mọi vật đều đang sinh trưởng, đồi núi phủ một màu xanh nhìn rất mát mắt.
Và cả đám càng được “mát” thêm từ khi cơn mưa thứ hai trên đường thiên lý dội xuống tụi nó. Đứa nào cũng thầm vả miệng mình cái tội đắc ý sớm. Mưa khá to khiến hai thằng xế vừa gồng tay kìm xe bám đường, vừa liên tục đưa tay vuốt mặt vì nước mưa khiến mắt tụi nó nhòe hết.
Con Loan ngồi sau ôm chặt lấy anh Nhàn. Chân váy đầm của nó đã ướt mem từ lâu, nhưng rất may nhờ ngồi sau nên được thân hình nở nang của anh Nhàn chắn hết gió lạnh. Khi nó áp sát vào người anh, hai cái áo mưa nhựa trượt vào nhau kêu sột soạt, nhưng âm thanh đó đã bị át hoàn toàn bởi tiếng máy xe, tiếng mưa rơi.
Anh Nhàn vừa chạy vừa căng mắt ra nhìn đường phía trước, đèn xe bật hết cả lên. Hai thằng Bi Bo thì đỡ hơn rất nhiều, chạy sau nên tụi nó chỉ việc canh theo ánh đèn đuôi xe của anh mà bám theo. Trong cơn mưa to, bóng đèn đó như than hồng đỏ rực phía trước, giúp tụi nó định hướng xuyên qua màn mưa nhòe nhoẹt.
Từng giọt nước lạnh được ông trời hào phóng dội xuống bốn đứa bên dưới, dội đến không thươn tiếc, cũng không chừa ra một góc chết nào mà không có nước bắn tới.
Đi một lát thì tạnh mưa, nhưng cả đám đều thấm lạnh rồi.
Anh Nhàn tấp xe vô lề đường, bên cạnh một mảng rừng hoang rồi nói với hai thằng Bi – Bo vừa chạy trờ tới…
– Lấy chocolate đen anh dặn ra ăn đi mấy đứa. Cho bé Loan ăn luôn đi. Chứ đi thêm nữa lạnh lắm.
– Dạ. Anh đợi chút.
Hai thằng leo xuống xe, lúp xúp mở ba lô ra lục tìm đồ, rồi sau đó cầm một thanh chocolate to đưa anh Nhàn.
Anh cầm lấy xé vỏ giấy ra, bẻ một miếng to đưa con Loan và nói…
– Ăn cái này vô ấm người lắm em.
– Dạ. Giống như trong Harry Potter tập đầu tiên, trên xe lửa tốc hành đi Hogwarts đó anh. Hihi…
– Ờ. Em còn nhớ được xe lửa tốc hành Hogwarts thì vẫn chưa sao, anh yên tâm rồi, haha…
– Con nhỏ cười khúc khích, đưa tay ra cầm miếng chocolate, rồi đưa lên miệng cắn ăn.
Anh Nhàn lúc này mới bẻ một miếng cho mình, rồi đưa phần còn lại cho hai thằng Bi – Bo chia nhau ăn.
Thằng Bo vừa gặm vừa nói…
– Bỏ bên ngoài ba lô mà không rõ nóng hồi nào mà nó chảy hết.
– Chắc cốp xe đò từ Hà Nội lên Hà Giang đó.
– À. Hèn chi. Mà thôi. Chảy vẫn ngon là được. Haha…
– Anh thấy ngon mà. May mà để dành được hai chai pocari.
– Có uống ensure nước không anh Nhàn?
– Được. Ủa?! Mà khoan đã! Sữa không nên dùng chung với chocolate.
– Sao vậy anh?
– Hai cái trộn lại nó hủy hết tác dụng tốt của nhau á. Dùng riêng ra, cách nhau ít nhất 1 giờ.
– À. Vậy mấy cái kẹo chocolate sữa là bậy rồi hả anh?
– Anh thấy nó rất ngon đó chứ, ngon hơn chocolate đen lun, hè hè… nhưng dinh dưỡng thì đúng hỏng rồi.
– Cho nên cái gì ngon chưa hẳn là tốt ha anh, hè hè…
– Em có ý gì thế?
– Haha. Đâu có. Em chỉ rút ra kết luận vậy thôi mà.
– Giống như không phải cứ bên kia sông Nho Quế là địa phận Trung Quốc vậy á.
– Haha… Vụ này cũ xì dồi mấy ku! Chuyện của ngày hôm qua thì cho nó trôi theo cơn mưa lun đi, hà hà…
– Giỡn nhau một lúc, bẻ từng miếng chocolate chia nhau ăn, cả đám cảm giác nóng người lên rồi, nên bắt đầu lên xe chạy tiếp.
Nhưng chạy một đoạn thì thấy đường sá khô queo, thậm chí còn có bụi bốc lên nữa chứ. Anh Nhàn đi thêm một đoạn rồi tấp xe vô lề. Hai thằng Bi – Bo cũng dừng xe lại ở phía sau, rồi cả đám cởi áo mưa ra.
Anh Nhàn gom áo của mình và con Loan vo thành một cục, rồi nhét vào một túi đồ treo ở hai bên đuôi xe.
Hai thằng Bi – Bo tranh thủ chạy vô bìa rừng đi tè. Anh Nhàn thấy vậy thì cũng đi xả nước cứu thân.
Khi cả 3 thằng đi ra xe, con Loan nói nhỏ…
– Em cũng muốn đi.
Thằng Bi liền sáng mắt lên nói…
– Để anh cõng em đi!
– Em tự đi được rồi, hihi…
– Vậy thì anh… đi theo coi thôi, haha…
– Bó tay mày luôn đó Bi!
– Ở nhà nó luôn “mặn” như vậy á?
– Haha. Anh Nhàn hỏi kìa Bi! Giờ tự khai hay tao khai dùm?
– Hè hè… lâu lâu có cảm hứng thôi anh, hí hí…
– Ờ. Vậy thì cảm hứng lẹ lẹ nha. Nay mình phải tranh thủ về tới Hà Giang buổi tối, để bắt chuyến xe 7 giờ xuống Hà Nội đó.
– Dạ. Mà Loan ơi! Quên chai nước rồi kìa!
– Anh Nhàn với thằng Bo cười khổ nhìn thằng ku rút chai nước lọc ở sau xe vội vã chạy theo sau con Loan.
Tới nơi nó cũng ngồi xổm ngay phía trước em gái, nhìn con nhỏ tè một cách chăm chú và phấn khích.
Xong xuôi nó háo hức mở nắp chai nước suối, đổ nước rửa bướm cho em, mà rửa hết cả chai nước 1.5l. Nếu chai nước đó mà là 15L hay 25L chắc nó cũng tìm cách câu giờ, rửa cho hết nước mới thôi quá.
Xong màn rửa ráy, mà cái chính là sờ mó, lại tới màn rút khăn giấy từ trong túi quần ra lau bướm. Thằng ku câu giờ tới nỗi anh Nhàn nhịn không được phải quát lên…
– Bi! Có làm nhanh không thì bảo? Trễ giờ xe chạy là mất tiền vé xe đó nha em. Chỗ đó thấy mình cancel hết một chuyến lên đây, nên chuyến xuống họ thu tiền vé trước rồi á.
– Dạ dạ. Xong rồi anh! Hihi…
– Thằng ku đỡ em ngồi dậy, rồi hai đứa đi nhanh tới chỗ hai cái xe.
Thằng Bo cầm sẵn nón bảo hiểm đội cho con em, cài khóa, đeo khẩu trang cho con bé, còn thằng Bi thì lấy kính mát đưa qua cho con nhỏ.
Hai thằng anh này khốn nạn ở chuyện đè em gái ra chơi loạn luân, nhưng lại rất cưng em, ngay cả anh Nhàn nhìn tụi nó chăm sóc con nhỏ đến tận răng mà cũng cảm thấy thẹn với mấy đứa em gái của mình ở nhà. Anh tự dặn lòng chuyến này về phải chăm sóc tụi nó tốt hơn, khi thuận tiện, và nhất là con nhỏ lớn càng phải “chăm sóc đặc biệt” mới được. Sau nhiều tour với con Loan, nhất là sau tour này, anh thấy mình khó mà sống thiếu hơi các bé gái được. Nhưng đó là chuyện của tương lai. Còn bây giờ thì phải làm sao chạy hết cung đường mới này về Hà Giang, để kịp chuyến xe đò tối nay.
Khi cả đám khởi hành đi tiếp thì trời lại nhanh chóng tối sầm. Rút kinh nghiệm, anh Nhàn vội dừng xe, lấy áo mưa đưa cho con Loan, rồi anh cũng mặc vô người. Mặc xong, chạy chừng vài cây số thì mưa lắc rắc, rồi đi thêm một chút nữa thì tạnh.
Cả đám còn đang mừng thầm, chưa kịp kêu réo nhau để giỡn thì đi thêm vài cây số trời lại đổ mưa. Lần này là mưa “nghiêm túc” luôn, chứ không phải mưa cứ như đùa ở trước đó nữa.
Thế là hai xế lại phải vừa chạy vừa liên tục đưa tay vuốt mặt.
Chạy một đoạn nữa thì mưa càng to, thằng Bo rồ máy xe chạy lên song song với anh Nhàn và cố gắng gào qua màn mưa…
– Tìm chỗ trú mưa đi anh Nhàn. Mưa to quá chạy cũng sợ.
– Anh cũng tính vậy đó, đang tìm nè. Đoạn này đồi dốc không dám dừng cạnh taluy cao vầy đâu, đất trượt thì cả đồi ập xuống, mình đi gặp ông bà ngay!
– Dạ.
– Thằng Bo hét lên rồi giảm gia lùi lại ra sau, ai ngờ ngay lúc đó xe nó sụp ổ gà kêu rầm một phát, loạng choạng tay lái.
Anh Nhàn thấy vậy liền đá nhẹ thắng, giảm tốc độ từ từ rồi nhìn lại.
Cũng may hai thằng không sao, chỉ loạng choạng tay lái một chút rồi chạy lên. Ngang qua anh Nhàn thằng Bo hét to trong mưa mà không dừng lại…
Đi anh! Không sao!
Anh Nhàn nghe vậy thì rồ ga chạy đuổi theo tụi nó, rồi vượt qua, dẫn đầu đi tiếp. Nhưng chạy một chút thì nghe tiếng kèn xe thật gấp, rồi tiếng kêu í ới của hai đứa từ phía sau, nên anh giảm ga, rà thắng, dừng xe vô lề và nhìn lại, thì thấy hai thằng đang vẫy vẫy, xe tụi nó cũng đã dừng lại rồi.
Anh Nhàn liền rồ máy xe, quay đầu. Và khi chạy tới nơi thì thấy hai đứa đã xuống xe, nhìn lại bánh xe sau. Trong bụng thầm kêu “xui rồi”, anh hỏi…
– Sao vậy?
– Xẹp bánh rồi. Nãy chạy một chút em thấy xe đảo đảo.
– Đâu, để anh coi!
– Nói xong anh dựng chống, xuống xe, và lúc đi tới, chỉ cần sờ tay vô đã thấy cái bánh xe tụi nó xẹp lép.
Cơn mưa vẫn trút xuống, quanh đây lại không có nhà cửa gì hết, nên anh liền lấy một cây kìm trong ba lô ra, vặn khóa vòi bơm hơi cho lỏng ra khỏi niềng xe, rồi nói…
– Anh có bộ kit, nhưng mưa to quá không vá được đâu, không dính keo. Chịu khó đẩy bộ một đoạn coi sao. Đứng chỗ này cạnh bờ taluy dương nước chảy ào ào như này nguy hiểm lắm.
– Ok. Anh chở con Loan đi trước coi có chỗ nào dân cư có vá xe gì không. Tụi em đẩy từ từ.
– Ok em.
Vì đã nhiều lần đi phượt nên hai thằng Bi – Bo không lo lắng gì vụ này lắm. Tụi nó đứa dắt, đứa đẩy xe, từ từ mà đi. Cũng may là đường đang đổ dốc nên hai thằng gần như chẳng mất sức gì, chỉ là áo mưa ướt sũng, rất bất tiện khi vừa đi bộ vừa đẩy xe như vầy…
Anh Nhàn thì lên xe chở con Loan đi trước. Anh coi công tơ mét của xe mình xong rồi bắt đầu chạy.
Chạy mãi mà vẫn không thấy nhà cửa gì, đoạn dưới đèo cũng ngớt mưa, nên anh Nhàn nhìn đồng hồ công tơ mét. Sau khi thấy đã chạy hơn 6 cây số, anh đành quay đầu xe lại.
Anh chở con Loan chạy ngược lên dốc thì gặp hai thằng Bi – Bo ra hì hục đẩy xe. Thằng Bi đi sau không phải đẩy, mà hai tay nó cầm ba ga của xe nhấc nhẹ lên, giảm thiểu lực tác động xuống bánh xe đang bị xẹp.
Chạy lên tới nơi anh Nhàn báo tin dữ cho hai đứa…
– Sáu cây số phía trước hoàn toàn không có nhà đâu mấy đứa.
– Chết men! Vậy thì phải đợi mưa tạnh rồi mình tự vá hả anh?
– Đoạn phía trước khoảng 4 cây thì mưa đã gần tạnh rồi, bây giờ tụi em muốn đẩy đi tiếp hay là dừng tại đây đợi tạnh mưa?
– Chắc là đi thôi anh. Chứ khu này anh nói sợ bị sạt lở đất mà.
– Rồi, vậy thì đi đi! Mỏi tay thì đổi cho nhau. Giữ cho cái ruoojjt xe đừng bị dập nát là được. Ở dưới kia có một khoảng trống không có bờ taluy đất như vầy, dừng lại an toàn hơn.
– Dạ. Anh chở con Loan tới đó đợi tụi em đi.
– Ok hai đứa.
– Nói xong thì anh Nhàn quay đầu xe, chở con Loan đổ đèo. Tới khoảng trống anh thấy lúc nãy thì dừng xe lại, gạt chống, và cùng với con Loan đợi hai đứa kia dắt xe xuống.
Phải gần một tiếng sau thì bóng dáng hai thằng mới xuất hiện ở góc cua bên trên dốc.
Vừa thấy hai đứa, con Loan đã nhảy tưng tưng lên, quơ hai tay ra hiệu.
Khi hai thằng sinh đôi dắt xe tới, dựng chống phía sau xe Nhàn, thì tụi nó thiếu điều ngồi thụp xuống đường và thở hì hục.
Thằng Bo than…
– Dắt xe hay đi bộ thì không có gì, như tập thể dục thôi, mà phải nhấc đít xe lên để cho ruột xe không bị cấn dập mới là ghê nhất.
– Trời ơi! Tội hai anh quá. Làm em lo muốn chết.
– Hai đứa tầm 5 phút nữa mà chưa tới thì chắc nó đòi anh chở ngược lên dốc để đi tìm quá. Nãy giờ đứng đợi mà nó hỏi anh không biết tới lần thứ mấy chục luôn rồi. Haha…
– Chà! Cưng quá đi! Lại đây anh ôm cái cho đỡ mệt coi!
Thằng Bi dang hai tay ra, thế là con nhỏ nhào vô lòng thằng anh, để cho thằng ku ôm siết lấy, rồi hôn hít lên mặt, lên tóc, và sau đó là lên môi.
Nhìn hai đứa nhóc hôn nhau trong cơn mưa lắc rắc, anh Nhàn lắc đầu nói với thằng Bo…
– Em còn túi nylon to nào không? Có cách nào giăng lên che giọt nước mưa nhiễu vô bánh xe không? Anh cạy ruột xe ra xong thì phải lau thật khô thì keo nó mới dính. Chứ có nước mà dán là nó bung chắc luôn.
– Tụi em bọc đồ đạc hết sạch túi rồi anh. Hay mình đợi lát tạnh mưa rồi vá được không? Cùng lắm em cởi áo mưa ra che, rồi nếu vẫn chưa khô thì bật quẹt gas hơ cho vỏ xe nó khô lại, rồi dán keo sau?
– Ờ. Được đó. Sao em nhớ vụ quẹt gas hay vậy?
– Đợt cắm trại ở bãi biển bên ngoài Bình Hưng đó, tối cắm trại không nhớ anh hay hai anh lớn nhóm kia kể chuyện phượt với sinh tồn đó.
– Ờ ha. Nhớ rồi. Thôi đợi tạnh mưa đi.
– Dạ. Lượt đi không dính giọt nước nào, lượt về ông trời bù lại cho đủ luôn.
– Ờ. May rủi thì không nói trước được. Để anh tranh thủ tháo ruột xe ra coi sao đã. Kỳ này mang đầy đủ kit vá xe, bơm, nhưng lại quên không mua ruột xe dự phòng. Cũng vì không rõ mình thuê được xe gì nên không thể mang theo cùng một lúc mấy loại ruột xe khác nhau được. Vác không nổi.
– Ủa. Ruột xe mà cũng có mấy loại hả anh?
– Có chứ! Ruột to có thể ép vô bánh nhỏ được, chạy tạm, nhưng ruột nhỏ mà vô bánh to, chạy một người, đường thành phố không sao, chạy có tải, thậm chí với hai đứa là quá tải, gặp đường núi như vầy đi một đoạn nó nổ ruột à.
– Èo. Đang đổ đèo mà nổ ruột thì toang. Hy vọng công sức rinh đít xe lên của tụi em nãy giờ không lãng phí. Tụi em đổi nhau nâng cái xe lên muốn hổng bánh khỏi mặt đất luôn, nên mới lâu vậy á.
– Hy vọng. Vì đôi khi cũng có thể nó đã hư lúc mình vừa phát hiện xe chạy loạng choạng rồi á. Đợi tháo ra coi mới biết.
– Và trong khi mưa vẫn còn rơi lắc rắc thì anh Nhàn đã lôi dụng cụ ra nạy vỏ xe. Vì không quen cho nên hết anh Nhàn rồi lại thằng Bo liên tục thay nhau, vậy mà cũng phải gần 15 phút sau hai người mới lôi ra ngoài được cái ruột xe “lì lợm” kia.
Lúc này thằng Bo kêu lên…
– Vá xong cái xe này mình bỏ nghề luôn. Mất hết bao nhiêu thời gian mới lôi ra được cái ruột xe, thì một giờ không biết thu được hai ba chục ngàn tiền vá xe hay không nữa. Nghề này thu nhập quá hẻo rồi.
– Haha… Ờ. Anh em mình đổi nghề thôi. Hai ba chục ngàn đó là phải cưa đôi cho hai đứa á. Nên tính ra thu nhập còn hẻo hơn cả hẻo!
– Haha…
– Sau đó anh Nhàn lấy cái bơm mini ra bơm ruột xe lên, rồi nói thằng Bo lấy một chai nước lọc đổ nhẹ nước xuống. Thử một đoạn thì có chỗ xì hơi, anh liền lấy một cái tăm ra ghim vào cái lỗ, rồi kêu thằng Bo tiếp tục đổ nước thử tiếp chỗ khác.
Thằng Bo ngạc nhiên hỏi…
– Tăm ở đâu anh có vậy?
– Quán bánh cuốn chứ đâu, hồi sáng em thấy ảnh lấy bỏ túi áo khoác, hihi…
– Haha… Anh tính lỡ trưa mà không có chỗ ăn thì tấp vô đâu đó ăn tạm xúc xích với hai gói mì tôm còn dư lại. Rút kinh nghiệm bữa ăn ngoài đèo không có tăm khó chịu quá, lấy một mớ mang theo, ai ngờ lúc này lại tiện dụng ghê.
– Hay là do anh lấy tăm nên mới… có vụ này?
– Hừ hừ… Em hình như không phải họ Đổ đúng không? Tên cũng không phải là Văn Thừa chứ?
– Haha… Thôi check tiếp đi anh. Tám hoài trễ giờ xe chạy á.
– Đúng rồi. Hồi đầu anh Nhàn nói vụ săm xe, săm pun gì đó, còn nói lác thủng săm xe gì nha.
– Ủa ủa. Có hả?
– Có có! Em cũng nghe.
– Em cũng vậy. Hihi…
– Hơ hơ… Mưa còn chưa tạnh nữa!
– Haha… Đánh trống lảng hả anh!
Anh Nhàn quê quá nên chỉ cười khì khì, rồi chăm chú kiểm tra cái ruột xe một lần nữa. Ngay cả quanh cổ vòi bơm cũng kêu thằng Bo chế nước thật chậm để xem có bị xì không.
Nhưng có vẻ như hai đứa đã làm rất tốt cái việc nhấc đít xe lên suốt mấy cây số vừa qua, nên ngoài cái lỗ tét duy nhất do sụp ổ gà kia, ruột xe vẫn ngon lành.
Thế là anh Nhàn sau khi xì hơi cho ruột xe xong, anh kêu thằng Bi đang hôn hít con em quên cả lối về mở ba lô lấy cho xấp khăn giấy khô, rồi anh lau chùi chỗ ruột xe bị thủng đó cho tương đối khô ráo. Sau đó lục trong ba lô lấy ra một cái quẹt gas, anh bật quẹt và hơ qua hơ lại chỗ thủng, và cả vùng quanh đó cho khô lại.
Rồi mới tới công đoạn bào ruột xe cho nhám, lấy ra một tuýp keo bôi vô chỗ vừa bào xong, rồi mở hộp tháo một miếng patch vá đắp lên, sau cùng dùng một cái cây nạy cuộn cái ruột lại, cây kia đập đập lên miếng vá cho dính chắc.
Các công đoạn này anh làm thành thạo khiến mấy đứa nhỏ trố mắt ra ngạc nhiên luôn. Nhưng có lẽ mệt nên tụi nó không nói gì nữa, chỉ nhìn anh gắn vòi bơm, kêu thằng Bo bơm lên, đổ nước thử thấy chỗ vá không xì hơi nữa, rồi anh lại tháo hơi ra, nhét ruột vô vỏ xe, và sau cùng nạy cái vỏ xe cho khớp vô cái niềng. Còn chuyện bơm xe thì để hai thằng Bi – Bo lo liệu, anh lúi húi gom đồ nghề lại và dồn vô ba lô.
Khi thằng Bi bóp bóp vỏ xe và hô lên…
– Thôi, ngừng. Cứng rồi!
Thì “công cuộc” vá xe của tụi nó đã ngốn hết 45 phút. Cộng với hơn 1 tiếng đợi hai đứa dắt xe trong mưa nữa, thì tụi nó mất gần tròn hai tiếng cho cái sự cố dọc đường này rồi.
Trời đã tạnh mưa nên tụi nó lại một lần nữa cởi áo mưa ra và nhét vào ba lô, sau đó tiếp tục khởi hành.
Chạy thêm năm, sáu cây số thì đường lại khô cong, và nhà dân bắt đầu xuất hiện. Đi một lúc nữa thì tới một cây cầu bê tông khá to so với cả tuyến đường này.
Anh Nhàn dừng xe ngay trên cầu rồi quay lại nói…
– Phía dưới là sông Nho Quế kết hợp với sông gì đó nè mấy đứa. Có muốn chụp hình kỷ niệm không?
– Haha. Anh hỏi thừa quá hà. Nhóm mình anh cũng biết rồi, đi đâu thì đi, cảnh phải đẹp, đồ ăn phải ngon, và…
– … và hình lại càng không thể thiếu, phải hơm hai bé?!
– Haha… Giờ anh đã trùng khớp ý với bé rồi đó! Cho anh mười điểm!
– Haha…
– Sau cả mười phút chụp đủ kiểu, kể cả nhảy, siêu nhân, DAB style, xếp hàng ngang xoay lưng giả vờ đang tè xuống thành cầu, trong đó con Loan cũng làm động tác giống mấy anh. Chụp xong rồi cả đam cười ha hả… và mới lên xe chạy tiếp.
Sự mệt mỏi do vụ mắc mưa và thủng ruột xe trên đoạn đèo bên trên cũng vơi đi. Niềm vui khám phá những cung đường mới, những địa danh mới luôn khiến những tâm hồn tươi trẻ của cả đám “up” lên rất nhanh.
Nhưng vừa đội nón, mặc áo khoác, đeo khẩu trang, đeo găng vô, chỉ chạy có mấy chục mét thì tới một ngã ba lớn, đầu đường có biển báo hướng bên trái là đi về Bảo Lạc.
Anh Nhàn dừng xe lại, chỉ lối rẽ phải cho hai đứa sinh đôi và nói…
– Đường qua Bảo Lâm này đi về Hà Giang đây! Bên Bảo Lạc kia thì đi thác Bản Giốc.
– Wow! Phải chi mình còn dư thời gian thì cũng đi thác đó coi thử.
– Yeah! Bạn em đi về chụp hình lúc ruộng lúa dưới chân thác chín vàng, đẹp lắm anh.
– Ờ. Dịp khác đi. Chứ qua đó đường xấu kinh dị, chỉ một đoạn thôi nhưng chạy khùng luôn đó.
– Wow. Đường xấu ớn vậy?!
– Xấu kinh dị. À! Mấy đứa có muốn dừng lại nghỉ giải lao không?
– Mới dừng trên cầu mà ta?
– Có quán nước kìa mấy anh! Dừng lại uống nước đi, chứ em đuối quá.
– Ờ ờ. Em mệt thì mình ngồi thở cái đi. Hồi nãy chụp hình thấy tươi không cần tưới mà ta?
– Hihi… Thì… thì trước ống kính người ta auto cười mà. Hihi…
– Sáng nay bốn thằng cũng “tưới đẫm gốc” cho nó rồi còn gì!
– Đúng đúng! Cả trên “ngọn” nữa chứ không chỉ dưới “gốc”. Khà khà…
– Haha…
– Mấy anh nói nữa em giận thiệt đó! Hừ hừ…
– Úi úi, sorry em! Vậy là hổng chịu “tưới cả gốc lẫn ngọn” hả. Căng nhờ! Thế bây giờ iem muốn thế lào? Haha…
– Hứ. Hông thèm nói với anh Bi nữa!
– Haha. Bi nha. Đừng chọc em nó nữa!
– Thế là để cho con em nghỉ mệt, cả đám vừa giỡn vừa tấp xe vô quán nước, gọi nước, và tranh thủ đổ xăng lẻ châm cho đầy bình.
Quán ở nhà quê này gần như cái gì cũng bán, từ nước ngọt, tạp hóa, bánh kẹo, cho tới xăng, nhớt xe đều có luôn. Dù xe chưa tiêu thụ bao nhiêu xăng do sáng giờ chủ yếu là đổ đèo, nhưng nhớ cái cảnh đường lên Đồng Văn có rất ít cây xăng, cả đám cứ mang tâm lý thà dư xăng còn hơn là cạn xăng giữa đèo vắng, xe còn xăng vẫn mua thêm châm cho đầy bình.
Ngồi chừng hơn nửa tiếng, con nhỏ lẫn hai thằng Bi – Bo cũng cảm thấy khỏe lại rồi.
Đang tính đi tiếp thì anh Nhàn chợt ngửi được mùi thức ăn thơm thơm bay ra từ gần đó, liền chun mũi lên hít hít. Rồi anh hỏi chủ quán nước lúc tính tiền…
– Gần đây có quán ăn trưa không chị?
– Có chứ! Nhà đây bán nuôn đấy. Các iem có muốn ăn trưa thì chị lấu cho.
– Lấu nâu… à à… Nấu… lâu… không chị?
– Không nâu. Lửa giờ thôi.
– Mình không nấu sẵn hả chị?
– Chốn nhà quê lày lấu sẵn ai ăn hở iem? Khi lào khách vãng nai có nhu cầu nhà chị mới lấu thôi. Mà từ đây xuống Hà Giang tròn 100 kilomet, thì khi iem đến Hà Giang mới có quán bán đồ ăn lấu sẵn. Còn thì cũng phải đợi lấu như nhà chị thôi.
– Oh. Hay sẵn trưa rồi mình ăn trưa đây nuôn… luôn đi mấy đứa.
– Dzuyệt! Chứ em ớn món mì tôm sống ăn với mận chua lét rồi.
– Haha… Ok. Vậy chị cho tụi em đặt bốn phần cơm trưa nha.
– Sau khi hỏi giá và thực đơn, cả đám lại ngồi đợi. Ba đứa nhóc thì bụm miệng, ráng nhịn cười mấy lần anh Nhàn nói ngọng như lúc nãy. Thằng Bo còn nhìn anh Nhàn chăm chăm, làm anh tưởng mặt mình dính lọ nghẹ, hay bụi đường g đó, cứ giơ tay lên chùi hoài, rồi nói:
– Mặt anh dính gì hay sao mà nhìn anh dữ vậy?
– Hông. Em tò mò chút thôi.
– Tò mò gì?
– Khả năng phát âm á. Anh thử nói câu này xem đúng không: ‘Lúa nếp là lúa nếp nương. Lúa lên lớp lớp, lòng nàng lâng lâng.’
– Haha… Dễ ẹc. Núa lếp nà núa lếp lương. Haha…
– Dzồi! Xác định nuôn dzồi! Giờ anh cũng không phân biệt được ‘nờ cao’ với ‘nờ thấp’ nuôn dzồi.
– Haha… Nhỏ giọng thôi mấy đứa, kẻo bị trùm bao bố quýnh đầu rồi nói sao xui.
– Hí hí…
Giỡn xong, ba đứa lớn móc điện thoại ra coi, trong khi con Loan thì hết sà vào lòng đứa này, rồi lại chạy qua đứa kia đòi coi hình.
Khổ nỗi trong máy thằng nào cũng đều đang lẫn lộn hình chụp “bình thường”, có hình cảnh và người, cùng với hình “kia”, còn video thì hầu như anh Nhàn quay bằng máy cơ, nên ngồi lướt hình cho con nhỏ coi mà tụi con trai cứ thấp thỏm. Tới đoạn nào mà có hình “kia” là một đứa lại lật đật tắt màn hình, ngó quanh một vòng xem có ai vô tình thấy không, rồi mở màn hình, chuyển sang chế độ xem thumbnail, lướt qua loạt ảnh nhạy cảm đó, rồi mới phóng to ra cho con nhỏ xem tiếp, đúng theo trình tự như vậy.
Con Loan mới đầu còn giật mình một tí, sau rồi quen, cứ vuốt qua mà thấy hình “nóng” là nó lại cười khúc khích, tự động đưa trả điện thoại lại cho anh lớn để “xử lý theo quy trình”, rồi bỏ anh đó chuyển qua anh khác xem tiếp, trong khi anh kia còn đang duyệt ảnh thu nhỏ để mà lướt qua.
Cả đám ngồi xem hình, duyệt hình, xóa hình, vậy mà không để ý cái hẹn nửa tiếng “lấu cơm” của chị bán quán đã thành 45 phút.
Mãi tới lúc tụi nó được thông báo đồ ăn đã xong, đang được dọn lên thì anh Nhàn mới coi giờ, rồi giật mình kêu lên…
– Vậy mà cũng 45 phút rồi. Ngồi duyệt hình, xóa hình quên thời gian luôn.
– Hihi. Mấy anh cứ tắt điện thoại, mở lại tốn thời gian thì có.
– Haha… Em có cần nói toạc ra cỡ đó hông?
– Haha…
Vì mấy cái bàn uống nước này được đặt dưới tán cây mát rượi, nên tụi nó bảo quán dọn thức ăn ra chỗ này luôn cho tiện, khỏi phải dời mông đi chỗ nào nữa hết.