Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện loli (Full)

Truyện loli (Full)


Phần 67

Sau khi đến ngã 3 ngoài đường chính, cả đám một lần nữa lại rẽ trái như hồi ở Phố Cáo.
Hai xe chạy thêm vài cây số thì đến một nơi giống như một cái làng, hoặc đúng hơn là một khu phố, nhà nhà san sát nhau, hầu hết là nhà trình tường với vách đất sét vàng ươm, nhưng vì cất theo kiểu nhà phố nên chạy một chút hết chỗ đó mà không đứa nào có ý muốn dừng lại. Tụi nó trông chờ cái gì đó “độc và lạ” hơn thế nữa, nên chạy hoài mà càng chạy càng không thấy gì nữa.

Thằng Bo chạy xe lên song song với anh Nhàn rồi nói…

– Phố Bảng chỗ đó hả anh?
– Ờ. Vậy thôi đó!
– Trời ơi! Không có nhà trình tường thì em tưởng là nhà ở phố bình thường luôn á.





– Uh. Không đẹp gì hết trơn. Anh mê chụp hình mà hổng muốn dừng lại luôn mà.
– Hic. Vậy giờ quay lại hay sao anh?
– Quay lại đi. Chạy hết cái thị trấn coi có gì đẹp để chụp không, mà tới đây chẳng còn gì nữa.
– Quay lại thôi anh.
– Ra ngoài đèo kia ngồi ăn trưa đi cho lãng mạn.
– Đúng đúng! Giờ không thấy quán xá gì, dù ăn mì gói mình cũng phải tìm chỗ nào thật đẹp để ngồi cho đáng.
– Ngồi ăn mì tôm cho đáng hả em?
– Chứ gì nữa! Há há…

Hai xe giảm tốc độ, rồi quay đầu chạy trở ra.

Khi đi ngang thị trấn tụi nó nhìn ngang ngó dọc lần nữa, như cố gắng “mót” cho ra một khung cảnh nào đó đáng dừng lại, bù cho cả đoạn đường khứ hồi chạy từ ngoài vào đây.

Thực ra nếu cố gắng chụp thì vẫn có vài nhà trình tường còn khá đẹp để làm phông nền, rồi người thì đứng tạo dáng trước nhà sao cho “thần thái” là được. Nhưng lúc nãy tụi nó đã chụp như vậy rất nhiều ở làng Phố Cáo rồi, ảnh còn đẹp và “độc” hơn ở đây nhiều lần, nên lúc này không ai có ý định dừng xe nữa.

Thế là y như lúc vào, hai xe chạy vèo một phát qua hết thị trấn, đi thêm vài cây số nữa ra tới ngoài đèo.

Anh Nhàn đi trước đã chạy chậm lại, đến khi thấy một chỗ có bãi cỏ ngó xuống thung lũng có mấy con đường ngoằn ngoèo bên dưới, thì anh dừng xe lại, dựng chống và bước xuống nói với hai thằng Bi – Bo ở phía sau…

– Chỗ này đi mấy đứa. Ăn nhanh rồi đi tiếp.
– Ok anh. Đây được đó. Có view đồ.
– Chỉ tội cái món mì khô thôi.
– Haha. Ráng đi hai đứa. Mì khô thiệt nhưng bù lại có túi mận mua hôm qua chưa ăn trái nào kìa.
– Yeah… Em tò mò món mận mua ngay tại địa phương ghê gớm.
– Dựng xe sát vô lề nha tụi em. Đường ở đây quanh co chật chội lắm.
– Dạ.

Bữa trưa “dự phòng” được anh Nhàn lôi từ trong ba lô ra là mấy gói Hảo Hảo. Món này thì chẳng cần phải chuẩn bị gì cả. Chỉ việc cầm cả gói lên đập cho nổ cái bao kêu “póc” một tiếng, rồi bóp cho mì bể vụn trước khi xé rộng bao gói ra, rồi sau đó tay cầm trái mận xanh chấm vô túi hạt nêm súp, tay bốc mì khô lên ăn cùng. Còn xúc xích ăn liền thì chỉ việc xé bao ra rồi ăn chung thôi.

Trong lúc chuẩn bị “bữa trưa”, thằng Bi chợt hỏi…

– Anh Nhàn! Em thấy trên các trang phượt người ta hay đăng bản dấu hiệu tay khi phượt xe máy theo đoàn là gì vậy anh?
– Haha. Em cũng coi mấy cái đó nữa hả?
– Dạ. Nhưng nhìn hình vẫn không hiểu lắm. Với lại trước giờ đi với anh không thấy anh ra hiệu gì hết nên em hỏi á.
– Haha… Thực ra ba cái dấu hiệu đó dành cho đám sửu nhi tập tành ra vẻ “bé đây đã biết đi phượt rồi mẹ ơi!”.
– Haha… Gì vậy anh? Sao dìm hàng người ta dữ vậy?
– Đám đó đi phượt mà chơi y như con nít mẫu giáo xếp hàng vào lớp vậy. Chạy có vài cây số mà thằng dẫn đường ra cả chục ký hiệu, rồi bắt mấy xe đi sau xếp hàng đều tăm tắp như con nít maaxu giáo xếp hàng á. Càng ra vẻ càng cho thiên hạ thấy chúng trẻ con đến mắc mợt!
– Haha… Nói vậy chắc… em cũng sửu nhi rồi quá. Mấy nay em download cái hình này về máy rồi nè anh. Mà hông hiểu lắm. Như báo “biến căng, cá vàng phía trước”…
– Thì vỗ tay lên đầu chứ gì. Vỗ đầu vì lỡ mà bị giao thông tóm thì nhức đầu chứ sao. Đi chậm lại thì bàn tay xòe ra nhấn nhấn xuống.
– Đúng đúng. Vậy là anh cũng rành mà hổng chịu dùng đúng không?
– Kêu mấy đứa đi sau chạy thành một hàng thì giơ ngón giữa lên.
– Ớ… Hả? Gì ngón giữa vậy anh? Haha…
– Ờ. Anh mà thấy leader ra ký hiệu đi một hàng đó là anh giơ ngón giữa lại á. Nếu nó nhìn kính chiếu hậu mà thấy vậy cũng giơ ngón giữa lại với anh luôn. Nên túm lại đi một hàng là giơ ngón giữa, vì trước sau gì cũng thành ký hiệu đó à.
– Hahaha… Trời ạ! Vậy thôi, em dẹp cái hình này luôn, khỏi học.
– Dẹp đi em. Cùng lắm em rất muốn học, chỉ cần biết vỗ đầu, hay vỗ nón bảo hiểm tức là “Kìa con cá vàng! Kìa con cá vàng!”.
– Hahaha…
– Còn nhấn nhấn bàn tay xuống là đi chậm lại. Đến chừng nào chơi tới mô tô thì còn đá chân bên phải, bên trái, hay hai bên là hướng đá chân đó có chướng ngại vật, để người chạy sau biết mà tránh.
– À à! Còn vụ đó nữa. Em thấy trên đây là 10 động tác tay của dân phượt à. Không có chân.
– Ờ. Dân sửu nhi mà. Dùng tay riết thì tay to, mà chân hông dùng là teo tóp.
– Hahaha…

Bữa trưa này mỗi người đều tự phục vụ, nên cả đám đều ngồi bệt trên bãi cỏ, tay cầm gói mì, xúc xích, và cả mận xanh lè chua lét nữa, miệng thì nhai rôm rốp, mặt nhìn xuống view đèo bên dưới.

Anh Nhàn vừa ăn vừa rất hưởng thụ. Cảnh đẹp của cao nguyên này đã khiến anh “rụng tym” ngay từ khi đặt chân lên đây, nên với anh ăn mì khô hay ăn trong quán gì cũng không khác nhau mấy, miễn có cảnh đẹp như này để ngắm là anh sướng rồi. Vừa khoan khoái ngắm cảnh anh vừa quay sang nói chuyện với mấy đứa…

– Ở nước ngoài người ta quan trọng cảnh quan lắm. Có những những khách sạn hoặc nhà hàng, quán ăn mà có view đẹp thì đồ ăn dù bình thường nhưng vẫn có thể để tính giá rất đắt tiền mà du khách vẫn ùn ùn kéo tới đó.
– Việt Nam hình như cũng có rồi mà anh, nhưng hình như em thấy họ không mạnh tay charge giá thật cao, mà giá trên mức bình dân chút à, chắc do dân tình của mình chưa giàu như nước ngoài.
– Nhiều chỗ vẫn tính giá rất cao mà tụi em. Resort Amanoi ngoài Vĩnh Hy, Phan Rang đó, có villa trăm mấy triệu một đêm, view cực gắt luôn.
– À. Em nhớ rồi, hồi đi Phan Rang anh có nói.
– Nói như anh vậy thì mấy gói mì khô này cũng có thể charge giá cao được mà đúng không anh? Nhất là ngoài cảnh quan thiên nhiên mình còn được ngắm “cảnh quan” con người nữa, hí hí…
– Không ai nói “cảnh quan con người” đâu em! Phải gọi là văn hóa địa phương. Vẻ đẹp của một vùng đất có con người sinh sống thì thường được chia ra thành cảnh quan thiên nhiên và văn hóa địa phương. Đó là những cái…
– Anh ơi! Ngưng đi! Thằng khốn nó muốn nói tới “cảnh quan” dưới váy của con Loan kìa, mà nếu nói theo ngôn ngữ của anh thì là “văn hóa địa phương” ở giữa hai chân con nhỏ đó, há há…
– Cảm ơn mày đã nói hộ lòng tao nha Bo! Khà khà… “văn hóa địa phương” của nó đang “cười toe ra” kìa, nhìn hai múi căng mẩy hở ra mà phát thèm, muốn ăn ngay tại chỗ luôn chứ chả thèm món mì khô này nữa, haha…
– Trời ạ! Anh bị hố nặng rồi! Làm mình giải thích một hồi, ai ngờ cái “văn hóa địa phương” với nội hàm rộng lớn như vậy lại bị nó “thu nhỏ” chỉ còn cỡ… 1 con sò! Hic hic…
– Haha… Tại em ngồi ăn mà “con sò” của nó cứ đập bốp bốp vào mắt em thì em ăn làm sao cho nổi.
– Anh Bi kỳ cục! Người ta đang ngồi đàng hoàng, tự nhiên anh vén váy lên nhìn chi rồi còn nói nữa.

Con Loan nuốt nhanh thức ăn trong miệng rồi vội vàng giải thích, khiến không những hai thằng Bi – Bo cười hô hố, mà anh Nhàn cũng mắc cười khi nhìn đứa con gái duy nhất trong nhóm đỏ rựng mặt lên vì mắc cỡ.

Đây chính là điều khiến cho anh Nhàn cảm thấy yêu con bé hơn bao giờ hết, vì dù cho cho cả đám con trai liên tục đè nó ra chơi, nhưng nét ngây thơ và ngượng ngùng của nó nó gần như vẫn chưa thay đổi chút nào. Nhất là mỗi khi nó mắc cỡ, nét đỏ rựng từ trên má lan xuống tới cổ con nhỏ nhìn dễ thương không tả nổi.

Hai thằng Bi Bo dù đã nứng bừng khi vừa ăn vừa ngắm lone, nhưng chỗ này này là ngay tại ngã ba đường, cho nên sau bữa ăn tụi nó chỉ đành mang hai cây “hàng nóng” cứng ngắc lên xe đi tiếp.

Chạy được một chút thì thằng Bi rồ máy chạy lên song song với anh Nhàn rồi nói…

– Anh Nhàn! Tụi em có problem.
– Gì vậy? Xe bị gì á?
– Không phải. Mà là bụng thì không no nhưng cái kia thì căng cứng. Giờ sao anh?!
– Haha… Dễ ẹc. Muốn no bụng thì lấy nước suối uống vô, không đủ thì lấy bên xe anh nè. Còn cái kia thì bó tay, đợi tối nay nhờ bé Loan giải quyết thôi, giữa đường toàn đá tai mèo, không chỗ nào mềm như chỗ bé Loan để mà đâm vô giải quyết được đâu. Haha…
– Trời ạ! Anh ít có ác.
– Chứ đứa nào nhảm nhí, kêu có problem làm ta lo xe cộ muốn chết?!
– Haha… Mà chừng nào tới điểm kế tiếp vậy anh?
– Gần lắm. Vài cây số à. Ngay đây thôi.
– Lại phố nào nữa hả anh? Cáo rồi chắc tới… chồn?
– Không. Haha… Phim trường cái nhà “chuyện của Pao”.
– À à. Chỗ đó được đó! Hí hí. Bữa nay trừ thị trấn vừa nãy ra thì đâu cũng đẹp.
– Ờ. Thấy nhà phim trường đó lên hình đã lắm. Không biết thực tế thì như nào. Vô đó đi chung một đoàn nha. Đừng tách lẻ.
– Ủa? Sao vậy anh?
– Vì vẫn là nhà ở của người ta luôn mà. Gia đình họ ăn, ở, sinh hoạt tại đó luôn. Mình vô tham quan họ cho xem thoải mái, nhưng mình nên gửi phí cho chủ nhà để họ trang trải cuộc sống. Đi theo nhóm đưa một lần luôn cho tiện.
– À à. Ok anh.
– Chạy lui ra sau đi Bi. Đường hẹp đừng đi song song nữa.
– Dạ.

Đường đèo chỗ này lại đãi cả nhóm món đặc sản cua… tay áo, đúng nghĩa thử thách các tài mới như hai thằng Bi – Bo luôn. Nhưng vì chạy sau anh Nhàn nên thằng Bi vẫn chạy bình thường, thậm chí nó còn cảm giác sướng rơn mỗi khi ôm cua, thiếu điều muốn hú hét lên trong phấn khích.

Hai xe chạy một tí, qua khỏi mấy cái đèo thì tới một đoạn đường khá thẳng, rộng rãi, có cả lề đường hai bên trồng cây như dưới đồng bằng.

Thằng Bi lại chạy lên song song với anh Nhàn rồi nói…

– Wow! Ở Sài Gòn quen nhìn đường như vầy rồi thì thấy không có gì, lên đây toàn đường đèo núi quanh co, tự dưng thấy con đường có lề hai bên như vầy đúng là đặc sắc luôn!
– Ờ. Haha… Anh cũng thấy vậy á. Cái gì hiếm thì nó quý à. Chỗ này nếu không có mấy cái núi ở xa xa thì chắc không ai nghĩ đang ở Đồng Văn đâu.
– Loan à!
– Dạ. Có chi không anh Bi?
– Sao im ru hổng nói gì vậy? Mỏi chỗ “ấy” lắm không em? Có cần anh xoa bóp không? Há há…
– Anh Bi nha! Hứ! Không thèm nói với anh nữa!
– Hahaha…

Đang mải chọc con nhỏ, thằng Bi chợt chạy hố qua ngã rẽ vào một cái làng khi anh Nhàn rẽ phải rồi mà xe nó vẫn chạy thẳng. Thằng ku vội dừng xe, quay lại chạy theo anh Nhàn thì con Loan ngồi sau cười khúc khích, le lưỡi làm mặt khỉ chọc thằng anh, khiến hai thằng cười ha há.

Từ ngã rẽ chỉ chạy vài chục mét trên con đường tráng xi măng là tới. Một cái hàng rào đá cổ, một cái cổng gỗ thấp bé ở trước nhà. Hai bên phía trước nhà là ruộng hoa hồng, những nụ hoa còn búp vươn thẳng lên nhìn rất lạ.

Con Loan vừa bước xuống xe là chỉ ngay ra ruộng…

– Hoa hồng kìa anh Nhàn!
– À. Đúng rồi! Hoa hồng cắt cành đó.
– Là sao anh?
– Hồng này cắt hoa bán, chứ không phải hồng trồng bán chậu, nên mình không thấy hoa nở đâu. Còn búp là họ đã cắt bán rồi.
– Thì ra là vậy.
– Nhà đây hả anh?
– Ừ. Dựng xe sát vô đi, rồi cùng đi vô. Nhớ không sờ đầu con nít nha, người dân quan niệm đầu là nơi để thờ, sờ vô là kỵ húy, và nó sẽ bệnh.
– Oh. Ok anh. Còn gì kiêng cữ nữa không anh nói luôn đi.
– Hình như không nên huýt sáo, vì họ quan niệm làm vậy là gọi ma quỷ vô nhà.
– Wow!
– Rồi không được cười nói quá to, không được sờ vô đồ vật trong nhà người ta, vì họ kỵ và sợ xui, và mình cũng nên giữ lịch sự tối thiểu nữa. Dân tộc ở đây họ kiêng kỵ màu trắng, vì họ quan niệm vải trắng để quấn tử thi thôi, nên khi vô nhà người ta nên mặc màu sắc sặc sỡ thì hơn.
– Phù. May mà em không mặc áo thun trắng.
– Em cũng không mặc cái váy trắng kia.
– Uh. Anh biết mà. Sáng nay mà thấy là anh nói tụi em đổi ngay.
– Dạ. Xong rồi hả anh?
– Ừ. Còn nữa mà thôi, tạm nhiêu đó đi. Đi theo sau anh nha.
– Yes sir!

Thế là anh Nhàn và mấy đứa lại lỉnh kỉnh tháo nón bảo hiểm, găng tay, áo khoác linh tinh ra treo lên xe, rồi quay lại lấy máy chụp hình con Loan, chụp từ ngoài cổng đi vào luôn.

Khi bước chân qua cổng thì cả đám thấy một khoảng sân rộng hình chữ nhật, bao quanh là một dãy nhà một tầng lầu hình chữ U vuông vức. Hầu như nhà đều được làm bằng gỗ chứ không phải vách đất sét vàng ươm như chỗ Phố Cáo hồi sáng. Không rõ người dân nơi đây và dưới kia có cùng một sắc tộc không. Những mảng rêu xanh đen bám loang lỗ trên vách gỗ càng khiến cho cả khu nhà nhuốm màu thời gian rất độc đáo, hòa hợp hoàn hảo với cao nguyên đá tai mèo ở đây.

Anh Nhàn chụp mấy tấm hình rồi quay lại thì thầm với mấy đứa…

– Đây là nhà xây kiểu “tứ hợp viện” của bên Tàu đó mấy đứa.
– Là sao anh?
– Là nhà xây thành hình chữ U vuông vức như vầy, có khoảng sân trong phía sau tường rào á.
– À. Thì ra như vầy gọi là tứ hợp viện.
– Uh. Ngoài ra ở đây người ta tứ đại đồng đường luôn.
– Lại từ cổ. Là gì vậy anh?
– Tức là ông bà, cha mẹ, con cái, cháu chắt.
– Wow. Cháu gọi bằng ông bà cố luôn hả anh?
– Đúng rồi. Dưới thành phố coi đó là dính líu, phiền phức, muốn tách ra ở riêng cho tự do thoải mái, chứ người nơi đây họ trọng sự sum vầy hơn. Nên nhà nào mà càng gom lại ở đông như vầy thì hàng xóm càng quý gia đình đó.
– À. Thì ra! Vậy mỗi căn phòng ở đây là một gia đình nhỏ quá.
– Đúng rồi. Bên Tàu họ cũng thích sống như vầy hồi xưa nè, giờ hiển nhiên là thay đổi hiện đại lên rồi.
– Ờ. Coi như truyền thống văn hoa của bên đó được bên Việt Nam mình giữ dùm đi.
– Haha…
– Suỵt! Nhỏ thôi anh Nhàn!
– Xí quên!

Cả đám gặp một cô chủ nhà tươi cười vui vẻ. Anh Nhàn tới xin phép được tham quan nhà, cô đó nói tiếng Việt có vẻ không rành, nhưng rất vui vẻ gật đầu đồng ý. Anh Nhàn liền lấy ra một ít tiền, dùng hai tay gửi cho cô chủ nhà, cô cũng vui vẻ nhận.

Xong xuôi, cả đám bắt đầu tham quan chụp ảnh. Từ dưới sân, đi vô trong nhà, cho tới lên lầu nhìn xuống khoảng sân chữ nhật vuông vức bên dưới. Đứng trên lầu nhìn ra những tấm ngói rêu phong, tụi nó mới thấy hết mức độ “cổ” của khu nhà này. Hèn chi đoàn quay phim kia lại chọn ngôi nhà này làm phim trường, vì dù họ có thể tạo dựng lên một ngôi nhà giả, na ná như vậy, nhưng khó mà tái tạo nổi dấu ấn của năm tháng lên những chi tiết kiến trúc tinh tế như vầy.

Cho tới khi ra lại chỗ đậu xe, thằng Bo nói nhỏ…

– Nhà này nhìn ở ngoài thì cổ điển, nhưng bên trong thì tối ghê anh.
– Giống nhà kho trong tưởng tượng của em á.
– Uh. Nhà ở đây vậy đó. Người dân họ sinh sống, sinh hoạt quen rồi.
– Trời ơi. Em sợ nhất là chỗ treo thịt xông khói hồi nãy. Sao họ để mốc lên đen thui với xanh lè vậy anh?
– Còn ăn được không anh? Lúc lên gác em thấy xong là không dám nhìn lần hai.
– Ăn được chớ. Mốc là bình thường. Không chỉ ở đây làm vậy đâu, mà thịt heo nổi tiếng thế giới iberico cực kỳ mắc tiền cũng được để cho mốc xanh lên đó. Bên Tây Ban Nha, căn hầm để nuôi mốc trên thịt được người ta giữ gìn và không bao giờ quét dọn hết, vì họ muốn các bào tử mốc trong không khí còn quanh đó sẽ xâm nhập vô những mẻ thịt mới của họ, lên men làm “chín” mềm sớ thịt bên trong luôn.
– Wow. Rồi cắt ra thì bên trong chắc xanh lè?!
– Không hề nha! Vỏ ngoài thấy ghê vậy thôi, lúc chế biến họ sẽ lấy dao gọt bỏ hết, phần trong sẽ đỏ tươi và mềm lắm, vì các sợi nấm xâm nhập và… nói sao ta? Theo tiếng Anh là break down những sợi cơ, làm cho nó mềm một cách tự nhiên đó.
– Wow. Mùi vị thì như nào anh?
– Vị thì anh biết. Anh không hảo đồ ăn Tây. Nếu tò mò và có khả năng thì mấy đứa mua thử một đùi heo iberico ăn cho biết. Loại thường thì cũng không quá chát chúa đâu, ăn cho biết thì ok mà. Còn loại đặc biệt thì họ dành cho các hoàng gia, như hoang gia Anh chẳng hạn.
– Wow! Ghê thật! Còn trên này người ta có bán thịt xông khói kia không anh?
– Anh Bi tính thử cái thịt mốc xanh lè kia á? Èo!
– Haha. Thử cho biết chứ em. Đi tới đây rồi thì ăn cho biết chứ.
– Bạn anh không nói thịt xông khói, nhưng cái lạp sườn thì làm đúng cách họ vẫn xông khói đó. Nghe nói ngon nhất là xông bằng xác mía và lá mía tươi. Còn xông dân dã thì cứ gác lên trên bếp lò cho khói bếp củi bay lên thôi. Nhưng cách dân dã thì hình như không được ngon, vì mùi khói ghê lắm.
– Thôi kệ. Cứ ăn thử cho biết đi anh.
– Ừ. Tối nay lên Đồng Văn tìm chỗ ăn thử xem sao. Anh nghe thằng bạn nói xong cũng tò mò lắm.
– Vậy giờ chạy lên Đồng Văn luôn hả anh?
– Chưa. Còn một điểm nữa, dinh Vua Mèo. Đi chỗ đó xong tới Đồng Văn chắc cũng chiều rồi.
– Chà! Vua luôn!
– Ờ. Hình như là tự phong. Dinh đó hồi xưa xây nhiều tiền lắm. Tính theo bây giờ thì chắc trăm tỷ quá.
– Trời ơi! Đi liền đi anh. Chắc bự hơn chỗ này ha.
– Hiển nhiên. Dinh của vua mà, đây là nhà phú hộ thôi.

Sau khi lên xe, cả đám lại đi tiếp. Lại có những đèo dốc cực kỳ ấn tượng, chỉ không bằng được con dốc chín khoanh hồi sáng thôi, nhưng vẫn rất dốc, cua tay áo là “đặc sản” không thể thiếu rồi. Hồi mới thấy đèo dốc như vầy tụi nó còn ham, nhưng tới giờ thì… đỡ nhiều rồi, không còn cảnh dừng lại chụp hình như lúc đầu nữa, mà tập trung chạy xe nhiều hơn. Nhờ vậy mà chỉ mất khoảng 45 phút tụi nó đã tới nơi. Lúc này tầm 3 giờ chiều.

Sau khi gửi xe và ba lô xong, tụi nó đi theo anh Nhàn mua vé vào cổng, rồi bắt đầu tham quan dinh thự này.

Thực ra đây gọi là dinh, nhưng nếu so với Dinh Độc Lập ở Sài Gòn thì đây chỉ là một căn nhà hơi rộng thôi, chứ còn dinh thì quá nhỏ. Nhìn hàng cây sa mộc thẳng tắp trên con đường dẫn vào nhà, con Loan kêu lên…

– Ủa? Hình như cây này này cũng được trồng ở một góc Hồ Xuân Hương nè mấy anh.
– Ờ, đúng rồi nè! Nhỏ này tinh mắt ghê.
– Tại em thấy gốc cây thì to hơn, nhưng mà lá với nhất là mấy cái trái tròn tròn và dài thì giống y chang.
– Có lẽ người ta lấy giống ở đây về trồng ở Đà Lạt đó.
– Chỗ này có cây to như vậy chứng tỏ hồi đó có lẽ toàn bộ cao nguyên đá này cũng là rừng rậm hết đó anh Nhàn, giống như anh nói mô tả trong truyện nỗi hận rừng xanh gì đó.
– Chắc vậy quá. Cứ phá hết rừng thì chỉ còn lại đá tai mèo với cây nhỏ xíu, và cỏ mọc thôi.
– Có tripod thì mình chụp bốn đứa phía trước cổng dinh này luôn đi anh.
– Ừ. Bi đưa anh chân máy đi.
– Đây anh.

Anh Nhàn gắn máy ảnh vào tripod xong thì canh chỉnh và chụp vài tấm, với bốn đứa đứng dàn hàng ngang trước cổng ngôi nhà đẹp nhất vùng này.

Chụp xong, anh Nhàn tháo máy ra, đưa tripod cho thằng Bi vác, rồi cả đám dắt nhau vô trong. Nếu như bên ngoài là cái cổng trét xi măng và sơn trắng, khiến cho tụi nó tưởng là bên trong ngôi nhà này cũng giống vậy, nhưng khi bước vô trong thì mới thấy khác hẳn.

Nhà này hầu như được làm hoàn toàn bằng gỗ, mái lợp ngói tráng men rất đẹp, chứ không phải ngói âm dương đất nung như ở các nhà cổ thông thường. Bố cục nhà được xây kiểu tứ hợp viện, tức là có bốn dãy nhà cao một tầng lầu bao quanh một cái sân vuông ở giữa, cũng là một dạng giếng trời nhưng rộng thành một cái sân luôn. Dưới sân có lát đá rất cổ kính. Bố cục này khác hẳn với kiểu kiến trúc hiện đại, tận dụng tối đa diện tích thời bây giờ.

Có điều cứ đi qua mỗi ngưỡng cửa là cả 3 thằng con trai đều phải khom người xuống để tránh đụng đầu vào đố cửa.

Thằng Bi nói…

– Hồi xưa thể hình của người dân chỗ này chắc là nhỏ lắm, nên cửa cứ thấp lè tè.
– Trần cũng thấp luôn.
– Ừ. Có cảm giác đang trong nhà của người Hobbit. Haha…
– Mấy đứa vô đây nhìn trần của cái phòng này nè! Thấp dã man chưa?!
– Chắc chỉ phù hợp với người lùn như con Loan thôi.
– Em mà lùn á?! Ở trường em cao nhất lớp đó. Tại người ta còn nhỏ tuổi chứ bộ.
– Haha… Mai mốt cao rồi tính, chứ bây giờ em lùn tẹt hà.
– Hứ. Không nói với anh Bi nữa.

Đang giỡn chợt thằng Bi hạ giọng thì thào…

– Chỗ này mỗi phòng đều nhỏ nhỏ, rồi cầu thang lên xuống như mê cung vậy mà có cái hay đó anh Nhàn.
– Hay chỗ nào?
– Đây mà là nhà của tụi em thì mai mốt cho con Loan đẻ chục đứa, bầy con tụi em có chỗ để chơi trốn tìm cả ngày luôn, vui lắm đây, hí hí…
– Đẻ chục đứa?! Trời ơi! Anh tưởng em là gà chắc.
– Haha. Chọc em hoài nha Bi! Lên lầu xem thử đi.
– Yes sir! Haha…

Anh Nhàn nhìn ba anh em thằng Bi – Bo kéo lên lầu, nhìn cái mông tròn của con Loan nhô lên sau cái váy, rồi tưởng tượng từ dưới hạ thể của đứa trẻ con đó lần lượt chui ra mười đứa trẻ con khác… Mới nghĩ thôi đã thấy kích thích vãi đái.

Vừa đi theo tụi nó, anh vừa nhìn quanh khu nhà to rộng này. Chỗ này với người “size to” như anh thì quá nhỏ, nhất là khi lên cái cầu thang này gần như phải khom lưng xuống tối đa mới đi lọt, nhưng ở đây nếu cho một chục đứa trẻ sinh sống thì chắc chắn đám nhỏ sẽ vui chơi suốt ngày, chạy rượt đuổi nhau qua các phòng thông nhau, chạy lên chạy xuống các cầu thang ngẫu nhiên đầy bất ngờ kia… Chỉ mới tưởng tượng mình là một bậc phụ huynh, ngồi xem cảnh đó anh cũng thấy thú vị quá chừng rồi. Nghĩ vậy anh thầm cười sung sướng.

Chợt tiếng của con Loan vang lên từ trên lầu kéo anh trở lại thực tại…

– Chỗ cửa sổ này đẹp nè anh Nhàn!?

Anh Nhàn vội nhìn lại, thì ra mình đã đi lên tới trên lầu hồi nào không hay.

Anh nhìn chỗ con Loan đứng rồi nói…

– Không phải. Cửa sổ kế bên kia. Chỗ sát góc á… Đúng rồi, chỗ đó đẹp hơn, có hậu cảnh là mái ngói vuông góc với mái ngói bên này nè.

Và thế là anh tạm thời gác qua một bên những ảo tưởng về “bầy con chục đứa” trong tương lai mà thằng Bi vừa gợi ra, quay về với đam mê chụp hình trong thực tại.

Con Loan chụp xong thì lại tới cặp sinh đôi, đứa nào đứng vô anh cũng chụp hết, chẳng thấy đây là công việc gì cả, mà ngược lại là cơ hội được sống với đam mê, nên tụi nhỏ vui thì anh cũng vui.

Cả đám chụp hết trên lầu, đi qua phòng này, phòng kia, rồi đi xuống đất, rồi qua hết phòng này, phòng kia ở tầng trệt, kể cả ra phía sau, chui vào một phòng có ghi chữ “kho chứa thuốc phiện”, và “kho chứa súng đạn”.

Hai thằng Bi – Bo thấy vậy kêu lên khoái trá…

– Em chịu ông chủ nhà này rồi.
– Ờ. Quá cool luôn. Có hai kho này thì giang hồ mạng, với thánh chửi như bây giờ chả là cái đinh gì.
– Haha… Thua hai đứa luôn! Thực ra hồi xưa vùng này không có kinh tế gì hết ngoài trồng thuốc phiện. Tới nỗi sau 1975 vẫn còn trồng nữa đó. Nhà này giàu lên hồi đó là vì trùm buôn thuốc phiện mà.
– À. Giờ mấy người như vậy dọn hộ khẩu qua Columbia hay Mexico hết rồi.
– Haha… Bé Loan! Có góc chụp này đẹp nè! Em chạy lên trên lầu chỗ hồi nãy đi, nhoài người ra cửa sổ một chút, anh đứng dưới sân này chụp lên cho, đẹp lắm.
– Dạ. Hí hí…
– Chụp cho tụi em với anh Nhàn.
– Ừ. Đi lên theo nó đi, nhưng đứng bên trong phòng chờ nó chụp xong đã.
– Yes sir!

Anh Nhàn chụp cho ba đứa đủ kiểu với góc máy hất từ dưới sân trong lên cửa sổ trên lầu. Vừa chụp anh vừa trầm trồ…

– Xõa tóc ra đi Loan. Nhìn nghiêng qua bén trái một chút, nhoài người ra một chút… không… một chút thôi… đúng rồi! Giữ nguyên hiện trường. Một… hai… ba… Xong!
– Đẹp không anh?
– Ảo tung chảo.
– Quá đã, hí hí. Em xong rồi, hai anh Bi Bo có chụp không?
– Có chớ. Nhỏ này lãng xẹt! Tụi anh đợi nãy giờ.
– Hihi.

Lúc mới vô tụi nó còn thấy vài đoàn khách lác đác, nhưng chỉ sau tầm 20 – 30 phút thì cả khu dinh thự chỉ còn có 4 đứa tụi nó. Nếu không có những tiếng tụi nó đùa giỡn, í ới gọi nhau thì khu nhà này im ắng đến phát sợ.

Ở đây không có hướng dẫn viên, nên khách mua vé xong cứ thoải mái đi ngắm, chụp hình từ phòng này tới phòng khác, chừng nào chán thì ra về. Bên dưới tầng trệt có một nơi ghi thông tin lịch sử về chỗ này, đăng hình ảnh chủ nhà chụp hình cùng các quan to của chính phủ thời xưa gì đó, nhưng mấy đứa tụi nó làm gì chịu tốn thời gian đọc. Lúc mới tới cả đám chỉ nhìn lướt qua, và nghe ké một cô hướng dẫn viên của đoàn khách kia thuyết minh được một chút, rồi đi xem những chỗ khác thôi. Nên khi chợt nhận ra cả khu nhà chỉ còn lại 4 đứa, thằng Bi vừa nhoài người ra khung cửa sổ trên lầu cho anh Nhàn chụp xong, thì chợt con Loan và thằng Bo cũng ló ra ở khung cửa sổ bên cạnh.

Thấy ba anh em tụi nó nên anh Nhàn cũng đứng dưới hất ống kính lên chụp cho cả 3 đứa một kiểu, xong anh nói…

– Rồi đó. Muốn đổi kiểu gì thì lẹ đi!
– Kiểu em nhìn xa xăm, so deep đi anh Nhàn.
– Haha… Tính thả thính bé nào hay sao mà đòi chụp kiểu đó vậy Bi?
– Kệ em. Haha…
– Ờ. Xoay qua trái đi… không… ít thôi… dừng! Góc này đẹp nè. Nắng rọi xiên lên một bên mặt thần thái lắm đó.
– Thần thái dữ lắm hả anh? Hí hí…
– Giữ yên mà. Đừng nhìn xuống đây. Nhìn nghiêng lại như nãy đi! Đừng cười, nhìn xa xắm thôi… Được rồi… Ủa?! Hai đứa kia tránh ra đi chứ!
– Hai đứa kia xê ra cho anh tạo dáng coi! Người ta đang lên cơn… thần thái quá chừng nè, khà khà…
– Rồi. Giữ vậy nha Bi. Đừng gồng, thả lỏng hai vai ra, như hồi nãy á… đúng rồi. Một… Hai… Ba. Xong!
– Đẹp không anh Nhàn?
– Nhìn ngôn tình vãi. Thả thính chắc gái nó bu như kiến quá! Haha…
– Trời! Em cần gì thả thính. Em không làm gì chúng cũng bu em như ruồi.
– Ặk. Em nghĩ mình là cái gì mà ruồi bu dữ vậy?
– Hả? Ọe ọe! Trời ơi! Anh Nhàn nha! Gớm quá!
– Haha… Tại em nói trước mà! Anh chỉ hỏi lại chứ có nói gì đâu?! Haha… Mà hai đứa kia có muốn chụp ngôn tình như vậy không? Sẵn góc này đẹp đi ra anh chụp luôn cho.

Hỏi xong, đợi một lúc anh Nhàn mới thấy thằng Bo và con Loan thò đầu ra ngoài từ một ô cửa sổ cách đó khá xa.

Anh Nhàn ngạc nhiên, giơ ống kính lên ngắm thử, và nói…

– Không đẹp đâu. Dời qua hai ô cửa nữa đẹp hơn.

Vừa nói anh vừa vẫy tay chỉ cho tụi nó.

Hai đứa không nói gì, cùng nhau lùi dần vô trong, rồi anh Nhàn đợi thêm một lúc mới thấy tụi nó ló ra từ ô cửa sổ anh chỉ. Con Loan hơi nhoài người ra trước, còn thằng Bo thì đứng sau em gái, tướng tá nó bự con nên nhìn người nó như trùm hết lên con em mảnh khảnh từ phía sau luôn.

Anh Nhàn nói…

– Rồi, tạo dáng nhanh đi. Nãy giờ bắt anh ngước lên đợi mỏi cổ quá nè!
– Dáng này luôn đi anh!
– Hả? Kiểu đó có gì đẹp đâu? À. Cũng được nè!

Anh Nhàn gật đầu đồng ý ngay khi thấy thằng Bo táo bạo đứng sau cúi xuống hôn lên tóc em. Ống kính của anh chĩa lên chụp tanh tách vài tấm, rồi nói…

– Xong! Đổi kiểu!

Hai đứa cũng chỉ đổi nhẹ một tí, từ chỗ hôn lên tóc, thằng Bo hôn lên vành tai con nhỏ, chụp xong thì nó nói gì đó mà con Loan ngước mặt lên, quay nghiêng sang một bên. Hai đứa nhìn vào mắt nhau ở khoảng cách rất gần, đủ để cho anh Nhàn chụp lia lịa. Rồi hai anh em tụi nó má kề má, môi kề môi, sau cùng thực sự hôn môi nhau như một cặp tình nhân luôn, nhìn cực kỳ mùi mẫn.

Anh Nhàn lúc này không dám kêu lên góp ý gì cả, vì đang ở nơi công cộng, nhưng nguyên nhân chính cũng vì hai anh em tụi nó làm thật quá, cảm xúc của thằng Bo, rồi con Loan đều cực kỳ mùi mẫn, như quên luôn là đang diễn, để mà hôn nhau đắm đuối, và thật sâu. Lưỡi tui nó xoắn lại với nhau, mà hình như anh Nhàn cũng ghi lại được hết trong máy.

Lúc này anh Nhàn đã không nói gì hết, chỉ chỉnh ống kính lúc zoom cận cảnh gương mặt hai đứa, có rìa mái ngói lưu ly cổ làm nền, lúc thì lấy toàn cảnh khung cửa sổ, mà hai đứa đang đứng ở một góc nửa tối nửa sáng, nhìn rất art. Thậm chí thằng nhóc còn… thúc người từ dưới lên trong tư thế đứng đằng sau, mạnh đến nỗi khiến con em bật tưng tưng lên như bị hổng chân khỏi mặt đất vậy.

Thấy hai đứa nhóc quá xuất thần, diễn y như thật nên anh Nhàn cũng không nhớ đã bấm bao nhiêu tấm ảnh cho hai đứa.

Đến khi anh di chuyển sang vị trí mới, tìm góc chụp khác để chụp lên hai anh em, ống kính vừa lia cận cảnh tới gương mặt của hai đứa, anh bỗng ngạc nhiên khi thấy gương mặt thằng Bo… phê hẳn ra trong ống kính, trong khi môi miệng tụi nó vẫn đang dính chặt với nhau. Chưa hiểu chuyện gì, nhưng anh vẫn cứ bấm chụp liên tiếp cái khoảnh khắc “lạ” đó của hai đứa.

Đang hôn con em, bỗng thằng Bo há miệng ra, mắt nhắm tít, cổ hơi ngước lên, lưng hơi cong xuống, hai cánh tay cuồn cuộn choàng ra trước ghịt chặt lấy con em, cho con Loan ngửa ra ép sát vào người mình, còn thằng nhóc thì run lẩy bẩy.

Con Loan thì ít “kịch tính” hơn một chút, nhưng con bé cũng ngước nhẹ cổ lên, hơi ngửa mặt ra sau, miệng cũng há nhẹ ra nhìn rất “đỹ”. Một tay con nhỏ vươn lên níu chặt lấy gương mặt đẹp trai của thằng Bo, tay còn lại ngoặc ra sau như cố gắng níu giữ thân hình thằng anh không chịu buông ra. Tư thế này cũng khiến hai vú trái chanh của nó nhô hẳn lên, nhất là hai đầu vú đã cương cứng đẩy ngực áo thun của con nhỏ dựng lên như hai hột đậu trong ống kính zoom cận cảnh của anh Nhàn, trông cực kỳ quyến rũ…

Anh Nhàn còn đang thầm khen hai đứa nhỏ này diễn đến xuất thần luôn, tạo dáng “như thật” của tụi nó “cống hiến” cho anh cả đống góc chụp rất “đã”, khiến anh mải mê bấm máy đến quên hết xung quanh.

Bỗng linh tính không biết từ đâu lóe lên trong đầu, kéo bật anh ra khỏi đam mê nhiếp ảnh đang tràn trề, anh Nhàn giật mình kêu lên…

– Thần linh ơi! Thì ra là…
– Khà khà… Phát hiện ra rồi hả anh?
– Trời ạ! Thật á!!!

Nghe thằng Bi đứng bên ô cửa kia nhìn xuống và cười hô hố, anh Nhàn như bừng tỉnh.

– Bà mịa…

Đang tính mở miệng quát hai đứa nhóc liều mạng, dám chơi nhau ngay chốn công cộng, anh Nhàn vội im miệng vì chợt thấy có một nhân viên mặc đồng phục bán vé đã đi vào gần tới trong sân hồi nào không biết, bước chân đi êm như một bóng ma của khu nhà này vậy. Ác một nỗi, chỗ người đó đứng có thể nhìn lên thấy cảnh trên lầu. Cũng may hai đứa nhóc đứng khá ngược hướng người bán vé, nếu muốn thấy tụi nhỏ ngay khi vừa bước vô khoảng sân trong, người này buộc phải ngoặc cổ ra sau và ngước lên mới được, nên gần như người ta chỉ thấy thằng Bi trước tiên thôi.

Anh Nhàn vội ngước lên nhìn thằng Bi, rồi chợt đưa bàn tay xòe ra vỗ đầu mình bốp bốp mấy cái, cố gắng cảnh báo cho đám nhóc trên lầu, và miệng lại nói với lên như không có chuyện gì xảy ra…

– Thôi, chụp đủ rồi thì xuống chỗ khác chụp đi mấy đứa. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có nhiêu cảnh đó thôi hà. Tạo dáng cũng không khác được mấy đâu.

Vừa nói, anh vừa gật gật đầu khi thằng Bi đứng trên lầu cũng vỗ vỗ đầu hỏi lại anh.

Ngay khi người bán vé đi vô tới khoảng sân trong, thì ở trên lầu thằng Bi sau khi nhận được “tín hiệu” từ anh Nhàn, nó cũng kịp chạy vọt qua chen vô đứng bên cạnh hai đứa Bo – Loan, choàng tay qua ôm vai cả hai đứa, rồi thằng ku ứng biến, kêu vọng xuống…

– Một tấm cuối đi anh Nhàn. Cho ba anh em một tấm chỗ khung cửa này đi. Chỗ này đẹp nè. Tụi nó có rồi mà em chưa có.

Người bán vé đứng dưới sân trong, ngước cổ xoay lại nhìn ngược lên ra sau cũng vừa kịp thấy ba đứa nhóc, hai thằng to cao đứng phía sau ở hai bên, kẹp con Loan vô giữa ở phía trước. Thấy ba đứa đang lô nhô tạo dáng đầy hứng thú, người này liền cười cười rồi nói với anh Nhàn…

– Ở đây sắp đóng cửa đấy các em. Tranh thủ chụp đi, mười lăm phút nữa là đóng cửa đấy.
– Vâng. Chúng em sắp xong rồi. Chụp vài tấm nữa là đủ hết từ trước ra sau nhà rồi chị. Hì hì…
– Ừ. Góc này chụp đẹp đó. Chị hay thấy du khách chọn đúng chỗ em chụp nè.
– Vâng chị.

Vừa nói người bán vé vừa nhìn nhìn lên 3 đứa nhóc trên lầu lần nữa. Trong đó gương mặt hai đứa có vẻ là lạ nhưng cũng không gây ngạc nhiên lắm, vì nhiều du khách khi chụp hình đều cố diễn cho ra một thần thái kỳ lạ nào đó, thậm chí kỳ dị, chứ bây giờ cái style ai cũng nhìn vô ống kính rồi cười toe toét đã xưa lắm rồi.

Ở dưới đất anh Nhàn cố gắng giữ bình tĩnh như nào, thì trên lầu 3 anh em càng phải nỗ lực gấp mấy lần như vậy. Thằng Bo vẫn còn đang “ra” trong người con em chưa hết, mặt đơ ra nhìn xa xăm đi đâu đó, vì cực khoái mãnh liệt như lúc này thì nó làm sao đưa cái mặt “tự nhiên” ra được. Thằng anh sinh đôi của nó cũng phải theo hai đứa em để mà “nhìn xa xăm”, ráng diễn cho đồng bộ.

Còn con Loan thì tài “diễn xuất” không thể bằng hai anh được, nên với cái mông đang bị ép chặt từ phía sau, “cô bé” của nó đang phải căng tròn hai mép ra hết cỡ để cái mu lông lá của anh Bo dí sát vào, bẹn nó phải căng cứng ra khi kẹp khúc thịt bự đó ở trong người. Chưa kể, con ku bự của anh Bo vẫn đang căng phồng, lúc anh đang “ra” như vầy thì khúc thịt đó co giật mãnh liệt nhất, khiến nó cảm thấy bướm bị căng ra rất nhiều khi mớ chất lỏng đó đang được bơm vào người mỗi lúc một nhiều.

Hạ thể hai anh em đang dính chặt vào nhau, nhưng phần nhô lên khỏi khung cửa sổ thì vẫn làm ra vẻ chỉ là tạo dáng để chụp hình thôi, nhất là dưới cặp mắt soi mói và có phần nghi ngờ của người bán vé đứng dưới sân trong.

Con Loan tự hỏi nếu người bán vé thấy tình trạng hạ thể anh em tụi nó lúc này, vạt váy sau của nó bị vén lên, mông vểnh ra sau, quần anh Bo đã tuột xuống ngang gối, bộ phận sinh dục hai đứa đang dính lẹo, ngập lút trong nhau, khi biết được thì không hiểu người ta sẽ nghĩ gì. Chắc là cả đám sẽ bị mắng cho một trận rồi bị đuổi ra khỏi khu nhà này quá.

Tâm hồn ngây thơ của con nhỏ chỉ nghĩ được tới đó thôi, nên nó cũng rất hồi hộp, ráng tạo dáng và diễn cho ra cảnh ba anh em đang chụp hình một cách “bình thường” nhất.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng