Phần 51
Càng lên cao đường càng khó đi hơn lúc trước, thực vật hầu hết là những cây lá rộng chiếm đa số phần tán rừng trên cao, dưới đất có nhiều dương xỉ mọc thành từng lùm, cảnh vật sinh động hơn hẳn, không như những mảng rừng thông dày đặc và khá đơn điệu ở lưng chừng núi.
Thằng Bi và thằng Bo sau một hồi vừa leo vừa nhìn quanh đều rất ngạc nhiên, tụi nó hỏi…
– Sao em thấy bên dưới thấp thì toàn là cây thông, mà lên tới gần đỉnh như vầy lại toàn là cây lá rộng vậy anh Nhàn?
– Không phải cao hay thấp, mà là cây rừng phân bố tự nhiên như vậy đó. Mảng nào có cây lá rộng thì cây thông rất khó xen vào. Cây thông bản thân nó chậm lớn hơn những cây lá rộng khác, cho nên nếu mọc thành từng cụm chỉ duy nhất cây thông thôi thì được. Còn xen kẽ với cây lá rộng thì không cạnh tranh nổi.
– Thì ra là như vậy.
– Mình gần tới nơi chưa anh?
– Gần rồi, tới cái đường mòn trên dốc trên kia là đi vào đường lên đỉnh của khu du lịch đó.
– Mình không mua vé mà đi như vầy thì có ai chặn lại không anh?
– Trên đây làm gì có nhân viên nào. Lát nữa đi xuống mình đi bằng đường của khu du lịch luôn cũng không ai biết đâu mà lo.
– Wow, vậy là mình lên một đường và xuống bằng đường khác ha?
– Đúng rồi. Với lượng khách đông đúc như vầy thì người ta không thể nào biết được ai đã đi qua cổng chính của họ, hoặc là ai đi rừng rừng như mình đâu.
– Tuyệt vời!
Thấy cũng gần tới nơi, cả đám đang uể oải bỗng hưng phấn hẳn lên, leo ào ào khiến anh Đen cười cười nói…
– Bớt hăng chút đi mấy đứa! Trên này lạnh, lên dốc còn chạy kiểu đó dễ chuột rút lắm đó, hè hè…
Nghe vậy 3 đứa nhỏ mới thôi bồng bột, nghiêm túc bước trừng bước một lên cái đỉnh không còn xa lắm.
Cho tới khi tụi nó thấy ngay trước mặt là một con đường mòn, thì anh Nhàn đi trước quay lại nói…
– Ra đường công cộng rồi nha mấy đứa!
– Em hiểu rồi anh! Cư xử văn mình phải hôn?!
– Đúng rồi, há há…
– Nhưng mà tí xíu lên đỉnh em có hú lên được không anh? Há há…
– Hú thì vô tư!
– Hahaha…
Và khi cả đám leo lên tới một đoạn rẽ trái của con đường mòn, thì thằng Bi hú lên…
– Yahoooo! Còn có mấy bước nữa lên tới đỉnh rồi bà con ơi. Cố lên!
– Oh yeah!
– Hú hú…
Thế là không chỉ 4 thằng con trai, mà cả con Loan cũng đều bất chấp cảnh báo hồi nãy của anh Đen, đều co giò chạy theo con đường dốc, một mạch lên tới cái đỉnh núi bằng phẳng.
Lên tới nơi tụi nó đều đứng khom lưng, chống tay vô gối thở phì phò. Thằng Bi vừa thở vừa nói…
– Sao mệt ghê! Phù phù… Ngày thường chạy nước rút 400m cũng chưa mệt như vầy… Hờ hờ…
– Đỉnh này cao hơn hai ngàn mốt mét nên oxi ít đó. Dễ mệt hơn dưới đồng bằng nhiều. Phù phù…
– À… Đúng là vậy thật. Leo mệt quá em ngu người luôn rồi, haha… Phù phù…
– Thở sâu vô mấy đứa. Thiếu oxi cũng là lý do dễ bị chuột rút đó, ngoài cái lạnh ra.
Cả đám đứng thở một lúc, rồi đứng thẳng lên nhìn quanh, và thấy không chỉ có nhóm mình là muốn hú lên khi tới đây, vì đang có cả một nhóm thanh niên khá đông lên trước đang nhảy cẫng lên và hú lên như vượn trước máy quay phim. Tụi Bi – Bo cứ tưởng mình đang đứng gần một nhóm thổ dân hoang dã ở đâu đó chứ không ở thế giới văn minh nữa.
Nhưng lên đỉnh núi xong mà hú lên coi bộ cũng… hay hay. Thế là đám năm đứa bên này cũng nhảy tưng tưng lên mà hú hét, hòa vào không khí ồn ào náo nhiệt trên đỉnh. Vừa mới lên vì còn mệt và thở không nổi nên tụi nó đành hoãn cái sự sung sướng đó lại, bây giờ khỏe hết rồi nên hòa vào không khí “thổ dân hoang dã” với nhóm bên kia luôn.
Hai nhóm dù cách nhau một khoảng trống, nhưng ai cũng nhìn nhau rồi cười phá lên thích thú. Thậm chí bên này thấy bên kia hú to hơn thì càng rướn cổ lên mà hét để lất át lại bên kia.
Lát sau hai nhóm đều… khản tiếng hết, nên những “tiếng gọi nơi hoang dã” mới không tiếp tục gây náo loạn đỉnh núi nữa, rồi mạnh ai nấy ngắm cảnh, chụp hình.
Từ chỗ này nhìn xuống có thể thấy thành phố ở xa xa, nhưng khi kêu to lên thì âm thanh rất loãng chứ không có dội lại vang vang như thường thấy trong phim. Trong phim hay có một nhân vật nào đó gặp uất ức, thường hay leo lên đỉnh núi và há miệng thật to, gào thét hết cỡ để xả ra những “nỗi nìm”, xem thì có vẻ hay ho lắm, nhưng âm thanh vang dội đó chỉ là hiệu ứng trong phòng thu, còn về mặt logic ngoài thực tế thì đỉnh núi là nơi cao nhất và trơ trọi, âm thanh lấy cái gì mà dội lại như trong phim?!
Hai thằng Bi – Bo và con Loan đã có kinh nghiệm về vụ này trên đỉnh Bà Đen, nên mấy đứa nhỏ chẳng có gì ngạc nhiên hết.
Gào thét, hú hét một hồi đến khản giọng, tụi nó tranh thủ đi ngắm cảnh. Ba anh em hết nhìn về thành phố, rồi lại nhìn về núi rừng xanh thẳm trải dài ngút mắt ở phía xa.
Lên tới đây tụi nó mới thấy Đà Lạt vẫn còn rất nhiều rừng, chứ dọc hai bên con đường từ trung tâm thành phố ra tới đây thì hầu như đều là nhà cửa hoặc là ruộng rau, chẳng còn thấy một đoạn nào có rừng tự nhiên nữa.
Nhìn ngắm một lát, cả đám đợi cho nhóm thanh niên lên trước chụp hình xong thì cũng tranh thủ chụp hình.
Và khi tụi nó vẫn còn đang mải mê chụp, thì nhóm thanh niên kia đã lục tục kéo nhau xuống núi.
Đỉnh núi bỗng trở lại vắng vẻ và yên tĩnh như vốn có của nó. Cái bảng bằng sắt ghi độ cao và tên đỉnh núi bỗng trở nên trơ trọi. Thế là cả đám chạy tới chụp hình trước cái bảng.
Sau khi chụp hình xong, anh Nhàn sai thằng Bo đi xuống chỗ con đường mòn duy nhất dẫn lên đây để canh chừng. Rồi cả đám lại bắt đầu kêu cho Loan tạo dáng chụp hình nude, một tiết mục không thể thiếu “để kỷ niệm những sợi lông mu đầu tiên của con nhỏ” – theo lời anh Nhàn.
Con Loan thì chẳng thấy có gì là đáng kỷ niệm hết, vì nó so sánh đám lông mu bờm xờm của mấy anh rồi nghĩ mình một ngày nào đó cũng như vậy, thì thà không có cái móc kỷ niệm này còn hơn. Thế nhưng mấy anh lại rất thích chụp cái mu đang mọc lông của nó, cho nên nó cứ chiều theo thôi, ai biểu dạng chân, ngồi xổm, hay vén váy gì đó nó đều làm hết, thậm chí chính nó đưa mấy ngón tay vạch hai múi bướm căng mọng của mình ra để anh Nhàn zoom vô cái đường chẻ đỏ hồng, và cái lỗ sâu hun hút chụp lia lịa, miễn mấy anh thích là được.
Chụp chớp nhoáng xong, đám con trai vội vàng mặc đồ vào cho con nhỏ, rồi anh Đen lấy con cu silicon đút trở lại vào bướm con nhỏ dưới cặp mắt hau háu của thằng Bi lẫn anh Nhàn.
Thằng Bi còn giúp một tay, đấy con cu vô lút cán bên trong bướm em gái, và kiểm tra 2 phần loe ra dưới gốc ku có chạm vào cái hột le lẫn lỗ hậu môn của con nhỏ hay không.
Sau mấy lần điều chỉnh, và chắc chắn hai điểm rung đó đã nằm đúng vị trí nhạy cảm của em gái, thằng Bi mới cười hè hè, mặc quần sịp cho con em, rồi xoa xoa tay, le lưỡi liếm mép nói…
– Ngon lành rồi! Ku đã vào vị trí! Há há…
Con Loan chẳng hề từ chối đối với cực khoái, đây là thứ mà càng có nhiều nó càng thích nữa, nên nó rất sẵn lòng để hai anh “thao tác”, rồi nó kéo quần xì líp lên thật cao để giữ con ku giả đó lại.
Cũng may hồi sáng anh Đen chọn cho nó cái quần này khá dầy, bằng vải cotton, nên giữ được con cu giả không tụt xuống khi leo núi, chứ như mấy cái quần mỏng tang còn lại của nó thì không thể làm được chuyện này rồi.
Và cũng rất may khi tụi nó vừa mặc xong quần áo cho con nhỏ, ở dưới đường mòn bắt đầu có tiếng của du khách đang leo lên, gọi nhau í ới không nhầm được, và cả đám được thằng Bo cảnh báo bằng cách dùng tay làm loa kê lên miệng để hú lên. Cái kiểu báo động này rất bất thường ở những nơi khác, nhưng trên đỉnh núi này thì lại rất bình thường nên chẳng gây chú ý gì cho ai hết.
Anh Đen thò tay vào túi quần bật công tắc máy rung của cái dương vật giả, và nghe con Loan nói nhỏ…
– Nhẹ chút đi anh! Số này mạnh quá em chịu không nổi đâu.
– Há há. Sorry em, số này là số max lúc nãy làm em lên đỉnh đó, để anh chỉnh giảm lại. Xong rồi đó, em cứ từ từ mà sướng ha. Hí hí…
– Anh này!
– Hahaha…
Cả đám ngay lập tức ngừng giỡn hớt khi có vài vị khách đầu tiên xuất hiện ở cuối con đường dưới dốc, chỗ thằng Bo đang giả vờ đứng chụp hình bằng điện thoại.
Leo núi là cả một quá trình rất mệt mỏi, nhất là những mét cuối cùng trên này, cho nên dù cả đám đã nghe tiếng báo động của thằng Bo từ bên dưới dưới dốc, nhưng cũng chưa chắc người lạ đã xuất hiện ngay, mà họ còn phải leo một đoạn rồi dừng lại thở, thở xong rồi mới đi tiếp được thêm một chút. Từ lúc nãy đã nghe tiếng người lạ cười đùa, hú hét, í ới gọi nhau bên dưới sườn núi, nhưng mãi đến lúc này mới thấy một vài người đầu tiên xuất hiện ở cuối con dốc.
Lúc này cả đám năm đứa trên đỉnh mới “đường đường chính chính” kéo nhau đi xuống núi. Đỉnh này cao gấp đôi núi Bà Đen, nhưng diện tích chóp đỉnh lại nhỏ hơn rất nhiều lần, tầm 30 – 40 mét vuông thôi, và hoàn toàn trơ trọi, đứng chụp hình lòng vòng một lát là chẳng còn gì để chụp nữa, tụi nó bèn kéo nhau xuống núi luôn chứ không nán lại thêm.
Khi đi ngang qua nhóm khách đang thở phì phò leo lên, tụi nó đều mỉm cười gật đầu chào.
Anh Nhàn còn cười tươi rói và nói…
– Cố lên! Còn có mấy chục mét nữa là tới đỉnh rồi.
– Phù, may là còn có mấy chục mét, chồng thêm mấy chục mét nữa chắc chết quá.
– Cảnh trên đó đẹp không mấy bạn?
– Bao đẹp.
– Ok cảm ơn các bạn nhiều nha!
– Giờ có nói là xấu mấy bạn cũng lên thôi mà, haha…
– Có lý! Phù phù… Giờ có xấu hoắc thì cũng lên coi nó xấu cỡ nào, leo tới đây rồi còn gì, haha…
– Bye bye! Mấy bạn ở lại mạnh giỏi heng!
– Ờ. Còn mấy bạn đi xuống dưới thanh thản nha! Í lộn, cứ từ từ mà xuống nha! Hihi…
– Ặc! Hổng dám nhận hai chữ “thanh thản” đó đâu heng. Hừ hừ…
– Hahaha…
Đường xuống theo đường mòn bên này dễ đi hơn đường lên rất nhiều. Dưới đường mòn đều được đóng những cây gỗ tròn nằm ngang, tạo những bậc thang, cả đám đi xuống cứ có cảm giác như đang đi xuống cầu thang lầu vậy.
Con Loan đi giữa kêu lên…
– Mấy anh có thấy giống như đường cột điện trên núi Bà Đen không?
– Ờ ha, cũng hơi giống giống.
– Nhưng đường này đẹp hơn nhiều chứ em. Cây cối xanh um, không khí lạnh nữa, mình đỡ phải toát mồ hôi như bên Bà Đen.
– Anh Nhàn nói đúng đó. Leo núi mà trời lạnh như vậy thì trên cả tuyệt vời. Leo hoài không biết mệt luôn.
– Nhờ có bé Loan “tiếp sức” cho tụi anh mấy lần đó, há há…
– Anh Đen chỉ được cái nói đúng. Há há…
– Mấy anh nha! Ghẹo em hoài.
Khi đi lên thì anh Nhàn dẫn đầu, nhưng lúc xuống anh lại đi cuối cùng, rồi đứng từ trên cao chụp xuống cho cả đám. Lần nào cũng như lần nấy, khi anh Nhàn kêu lên “chujp hình đê”, tụi nó mỗi đứa một thân cây so le nhau cho anh Nhàn chụp hình, riêng anh Đen lại chạy ra tuốt ngoài rìa con đường mòn để tránh mặt. Cứ mỗi chỗ anh Nhàn lại chụp ba bốn kiểu rồi mới cho cả đám đi tiếp.
Khi cả nhóm đi xuống một thung lũng sâu, cây cối rậm rạp, con Loan bỗng dưng ôm lấy một gốc cây đầy rêu và đứng run rẩy. Hơi thở nó nặng nhọc, phù phù vang vang trong rừng.
Hai thằng Bi – Bo đều cười ha hả. Anh đen thò tay vô túi quần, chắc là bấm cái remote tăng độ rung lên vì âm thanh “rè rè” bỗng nhiên to hơn hẳn. Riêng anh Nhàn thì vội vã lia máy chụp con nhỏ trong khoảnh khắc nó đang đỏ mặt và run rẩy trong cơn cực khoái như vầy.
Thậm chí một vài du khách đi lẻ bước ngang qua con nhỏ mà không chú ý, còn cúi đầu xin lỗi rồi bước nhanh vì vướng vào view chụp hình của cả nhóm nữa.
Cảm giác làm cho con bé 10 tuổi cực khoái ngay trước mắt người lạ khiến cho cả bốn thằng con trai đều thấy đáy quần căng tức vì cương cứng.
Đợi cho nhóm du khách đó đi qua, con Loan liền đập tay liên tục vào thân cây phủ đầy rêu, và hạ giọng gấp gáp…
– Tắt máy đi anh Đen! Em… em nhột quá chịu không nổi nữa. Hức hức…
– Ok tắt liền!
Vừa nói anh Đen vừa thò tay vào túi quần và bấm tắt trên cái remote control.
Lúc này con Loan mới thở ra một hơi thật là dài. Nó thấy bủn rủn hết tay chân, thậm chí đứng không nổi nữa, nên liền ngồi lên cái bạnh rễ to của cây cổ thụ và thở hổn hển. Hai chân nó buông thõng hai bên cái bạnh rễ hẹp nhé đang cưỡi ngựa, khiến cho trong đầu đám con trai liên tưởng đến cạnh của cái bạnh rễ hẹp kia đang đè ép con cu giả vô sát đường chẻ của con nhỏ như thế nào.
Nghĩ đến đây, đám con trai đều nứng muốn chết, nhưng giữa đường công cộng như vậy, dù là đường mòn xuyên rừng thì tụi nó không thể làm gì được con nhỏ hết. Tụi nó chỉ biết đứng, ngồi nhìn con Loan đang ngồi thở hổn hển trên cái bạnh rễ của cây cổ thụ rồi thi nhau nuốt nước bọt ừng ực.
Anh Nhàn cố gắng đè nén tư tưởng muốn lôi con nhóc lớp 5 này vào rừng để giao cấu ngay lập tức, rồi anh hít thật sâu một hơi, chầm chậm thở ra, ái ngại nhìn nó nói…
– Em có đi tiếp nổi không.
Còn nhỏ không trả lời, mà lắc lắc đầu.
Anh Đen liền đi tới cạnh con nhỏ và nói…
– Em leo lên lưng anh cõng cho.
Thế là lát sau cả đám lại bắt đầu leo lên dốc, với con Loan yên vị trên lưng anh Đen. Đường xuống bên này khăc hẳn với bên kia, không có lên hoặc xuống toàn tập, mà hết lên rồi lại xuống, rồi lại lên rồi lại xuống, khiến cho anh Nhàn cũng vừa đi vừa nói…
– Đường này lên xuống hoài mấy đứa có thấy mệt không?
– Mệt anh. Chẳng thà đi một lèo, lên luôn hoặc xuống luôn còn đỡ.
– Đúng đó. Đường gì mà cứ lên rồi xuống, rồi lên rồi xuống, đi hoài không thấy tới luôn.
– Khà khà. Bên này đi total khoảng 7 cây số đó mấy đứa.
– Còn bên kia thì bao xa anh?
– Không có đo chính thức nên không biết. Nhưng leo dốc đứng như mình đi lên thì chắc chỉ khoảng nửa đường thôi.
– Wow! Xa gấp đôi!
– Ừ. Chỉ được cái ít dốc hơn thôi, chứ cự ly thì xa gấp đôi.
– Vậy thì anh Đen khổ rồi!
– Yeah! Anh Đen cố lên! Còn có 5 – 6 cây số gì nữa thôi. Hí hí… Con nhỏ trông đợi ở anh đó!
– Tụi em trông đợi ở anh nữa. Bạn bè cũng trông đợi ở anh. Cố lên anh!
– Ba mẹ cũng trông đợi ở anh luôn. Há há…
– Trời ạ! Cứ đà này thì chắc… toàn xã hội cũng trông đợi ở anh quá! Cõng nó không mệt, mà áp lực cái vụ “trông đợi” này coi bộ hơi mệt rồi nha. Khà khà…
– Hahaha…
Nói xong, anh Đen xốc con Loan lên rồi băng băng bước đi trên dốc cứ như trên đất bằng. Với truyền thống làm lâm tặc, và thân thể cao gần một mét chín, đầy cơ bắp, anh Đen hầu như không gặp khó khăn nào khi vừa leo dốc vừa cõng một đứa con gái nặng ba mươi mấy ký trên lưng. Anh nói hồi còn đi đốt than, nhiều khi vác bao than năm mươi mấy ký xuống núi dựng đứng còn khổ hơn như vầy nhiều.
Cả nhóm cứ đi một đoạn thì dừng lại uống nước, rồi lại đi tiếp.
Thậm chí khi đi ngang qua một cái cổng gác thu phí chiều lên được giữa đường mòn, tụi nó cứ bước ngang qua như mình là khách đã mua vé của khu du lịch vậy.
Hai thằng Bi Bo và cả con Loan đều cảm thấy tim đập thình thịch. Nhưng anh Nhàn thì chai sạn, còn anh Đen vốn là lâm tặc nên chẳng sợ gì hết. Anh còn trả lời rất vui vẻ trẻ khi được người ngồi trong chốt gác hỏi…
– Bé đi không nổi hả mấy em?
– Dạ, lên thì không sao, nhưng leo xuống thì nó bị chuột rút.
– Ồ, bé có anh trai sướng ghê đó. Được cưng quá trời luôn.
– Dạ, em cõng nó đi một đoạn thôi, chừng nào hết chuột rút thì cho xuống đi tiếp, chứ em đâu có cõng xuống núi nổi.
– Ờ, thôi mấy em đi vui vẻ nha!
– Dạ, bye bye anh chị.
Khi cả đám đã đi đến con đường láng nhựa rộng rãi, bỏ lại cái chốt thu phí ở sau lưng, hai thằng Bi – Bo và con Loan mới dám thở phào nhẹ nhõm. Tụi nó cũng nể phục vẻ mặt tỉnh bơ của anh Đen lúc nãy.
Thằng Bo thì thầm…
– Anh Đen tỉnh như ruồi ha.
– Việc gì phải sợ. Mình có sợ thì cũng đâu giải quyết được gì.
– Anh nói thì đúng như vậy, nhưng em cũng cứ hồi hộp à.
– Em cũng vậy.
– Em cũng y chang, sợ muốn chết.
– Em nằm trên lưng anh sướng quá trời mà sợ cái gì?!
– Sợ người ta bắt lại vì mình gian lận không mua vé của họ chứ sao.
– Bắt lại thì mua vé, cùng lắm là cãi nhau, rồi phạt vài trăm ngàn thôi, chứ có gì đâu mà ghê gớm. Họ đâu có quyền làm gì được mình thêm nữa đâu.
– Công nhận, nhóm này chỉ có anh Đen là tinh thần thép.
– Quá nể phục anh luôn.
– Em cũng vậy.
– Em nữa!
– Em đừng phục, mà nhanh nhanh hết “chuột rút” để còn đi dùm anh cái coi.
– Bướm nó bị chuột rút nên còn “nặng” hơn bị ở chân nữa, chưa đi được liền đâu anh, há há…
– Đúng rồi, tội đồ là anh, nên anh ráng cõng nó đi. Bảo nó đứng xuống là nó ngồi bệt xuống đất luôn đó.
– Khà khà, đáng đời nha Đen.
– Đúng là mấy thằng anh em… khốn nạn! Lúc ăn thì nhào vô hết, lúc làm thì đẩy hết cho mình. Hừ hừ…
– Hahaha…
Anh Đen cõng con Loan đi thêm một đoạn nữa thì anh Nhàn đi trước đột ngột rẽ trái, len qua đoạn hở của thanh ta – luy ven đường và nói…
– Đi đường tắt này cho nhanh đi mấy đứa. Đi đường tráng nhựa vòng vèo lâu lắm.
– Ok anh!
Và cứ thế cả đám băng theo triền dốc mà thẳng xuống, bám theo đường mòn mà đi.
Cả nhóm đang băng băng qua một trảng cỏ thì chợt có một cặp nam nữ đứng lên từ cạnh bên một bụi hoa Mua to. Rồi bạn nữ trong nhóm gọi mọi người và nói…
– Helo! Mấy bạn cho tụi mình đi chung với.
Cả đám nghe vậy thì đi chậm lại, và bạn nữ đó nói tiếp…
– Tụi mình lúc lên theo đường nhựa, khi xuống nghe hai anh chị chỗ chốt gác thu phí trên này chỉ đi đường tắt như vầy nhanh hơn, nhưng không biết đường.
– Oh. Vậy hai bạn theo tụi mình.
– Thank you! Hihi…
– Hai anh chị cũng leo đỉnh Peak luôn hả?
– Ừ. Đỉnh peak đó. Oh! Mà hai em giống nhau ghê đó. Sinh đôi hả?
– Dạ. Sanh đôi, hihi…
– Mà nhóm mình lên hồi nào ta? Sao lúc nãy tụi mình lên không gặp.
– Chắc hai anh chị đi đường bên này rồi xuống trước tụi em á.
– Nhóm em đi đường rừng ngoài khu du lịch, băng rừng leo dốc lên.
– Wow! Quá dữ! Đường đẹp không em?
– Đẹp khỏi chê. Như đang ở nước ngoài đó anh chị.
– Rêu dầy đặc. Mà dốc đứng luôn. Khó đi lắm.
Anh con trai quay lại nói với bạn nữ…
– Chà chà. Mình mà đi đường đó chắc lạc quá em. Phải có dẫn đường rồi.
Vừa nói thanh niên vừa quay qua hết nhìn anh Nhàn rồi tới anh Đen đang cõng con Loan trên lưng, rồi hỏi…
– Hình như hai bạn dẫn đường cho nhóm đúng không?
– Mình không biết, chỉ đi theo nó thôi, hè hè…
Vừa nói anh Đen vừa hất cằm chỉ qua anh Nhàn.
Anh Nhàn cười hì hì, vừa đi vừa nói…
– Xưa mình cũng đi chung với một nhóm phượt, nhờ vậy nên biết định hướng thôi.
– Quá dữ! Tụi mình cũng phượt nè. Nhưng tự đi với nhau vầy thôi. Ít có join nhóm nào lắm.
– À. Mình thì sao cũng đi được, hì hì…
Hai nhóm vừa đi vừa tám chuyện với nhau. Đoạn đường mòn này băng qua liền một lúc mấy con đường nhựa, thực ra chỉ có một con đường tráng nhựa nhưng vì chạy vòng vèo zic – zac nên đường mòn cắt ngang mấy lần, rồi nhắm hướng cổng khu du lịch bên dưới mà đi, nên mọi người di chuyển rất nhanh. Hai team nói chuyện một hồi trở nên ăn ý với nhau. Hai thằng Bi – Bo cứ liến thoắng, anh Nhàn thì từ tốn nhưng thâm thúy, hài hước, hai bạn kia thì vui vẻ, nên đi một lúc cả đám đã móc điện thoại ra share facebook cho nhau.
Đến một đoạn gần như dốc đứng, mặt đất phủ kín lá thông khô, anh Đen buộc phải cho con Loan tự đi, chứ không thể cõng nó đi xuống được nữa.
Bạn nữ kia thấy vậy thì có vẻ quan tâm, hỏi…
– Em đã đỡ chuột rút chưa? Đi leo núi chị sợ nhất chuột rút đó.
– Em… hic hic… không biết nữa.
Con nhỏ đang thư giãn trên lưng anh Đen, lúc này đứng xuống đất bỗng hơi loạn choạng, hai chân trượt tới trượt lui trên lá thông, vội giơ tay bám víu lấy áo anh, rồi cuối cùng cũng đi được trước cặp mắt đồng cảm của bạn nữ nhóm kia. Có lẽ thấy con nhỏ còn bé quá nên là nữ với nhau dễ nảy sinh đồng cảm.
Khi cả đám thấy con Loan đã đứng vững lại rồi, đợi cho con nhỏ làm nóng cơ chân, thì bắt đầu đi xuống tiếp.
Lúc leo bằng đường bên kia cũng có những cái dốc đứng như vầy nhưng chưa có ai bị trượt. Lúc đi xuống thì cả mấy đứa đều thay nhau trượt té bịch bịch, kể cả hai bạn mới kia cũng không ngoại lệ, nên hay có tình trạng thỉnh thoảng lại có người vừa đi vừa vuốt vuốt lá thông dính sau mông.
Độ dốc khá lớn cùng với lá thông khô phủ dầy khiến cho mỗi bước chân đều rất trơn trượt. Cũng may đoạn này cây thông mọc rất nhiều, nên vừa bị trượt là tụi nó đều có chỗ để bám tay giữ người lại. Khác biệt duy nhất là cây thông bên này có vẻ đèo hơn bên kia, nhiều cây khẳng khiu chỉ to bằng cổ chân, nhưng anh Nhàn nói có thể tuổi đã được mấy chục năm rồi.
Hai bạn mới kia có vẻ càng đi càng thấy hợp gu với nhóm này lắm rồi. Nhất là bạn nữ kia thấy bên này có một bé gái, coi như có bạn cùng giới để chơi nên càng thích. Nên vừa đi vừa nói với nhóm bên này về kế hoạch phượt sắp tới…
– Hai tụi mình tính đầu tháng Sáu này đi Đồng Văn với Mèo Vạc nè. Mọi người đi chỗ đó chưa?
– Oh! Nó nằm trong bucket list của mình đó. Đang tính đi về, đợi tụi nhỏ thi xong thì rủ tụi nó đi á.
– Tụi lớn nữa. Tao nữa chi?
– Ờ. Haha… Thằng lớn này nữa. Nó cũng thi.
– Tụi mình cũng vậy nè. Mấy bạn có đi chung thì đi cho vui. Plan tour này tụi mình ngâm cứu hết rồi. Ăn ở, điểm dừng chân, check in, thuê xe máy…
– Oh. Vậy có gì về mấy bạn gửi plan cho mình tham khảo với. Team có thiếu nhi, nên tụi mình xem mà hợp thì mới join nha.
– Ok bạn. Plan vừa đi vừa trải nghiệm cảnh đẹp, ẩm thực địa phương, chứ không thuần túy chạy tour cho thật nhiều chỗ check in như nhiều team khác đâu.
– Đúng đúng. Tụi em cũng đi như vậy á. Hồi ra Phan Rang cũng đi bốn năm ngày luôn, mỗi ngày tới một chỗ, chơi tận hứng, lục lọi những chỗ ít có ai biết để mà tới chơi, ăn no căng đặc sản địa phương xong mới di chuyển qua chỗ khác.
– Chà chà. Đó cũng là quan điểm của tụi anh đó em, hí hí… Chưa biết thực tế sao, chứ thấy hai team mình coi bộ hợp dữ lắm rồi đó nghen, hihi…
– Tụi em không hát karaoke loa kẹo kéo.
– Ờ. Đúng rồi. Anh với bạn anh cũng ghét cái kiểu ô nhiễm tiếng ồn đó của đám sửu nhi. Muốn hát cứ vô quán karaoke cách âm hát cho đã đi, ra biển, hoặc lên núi rừng thì nghe âm thanh của tự nhiên mới thích.
– Chính soác! Hihi… Hồi tụi em leo Ma Thiên Lãnh, ban đêm cắm trại trên đỉnh Bà Đen có anh kia vác đàn guitar lên hát luôn, lúc đó…
Người ta nói, có bạn đồng hành ăn ý thì đường xa lại càng thêm gần. Nên thời gian dường như trôi vèo vèo theo những bước chân băng băng xuống dốc của cả nhóm. Vì gần như là đi một đường thẳng tắp mà không theo đường nhựa quanh co, nên chỉ một lát sau anh Nhàn đã dắt cả đám xuống trở lại đoạn cuối con đường nhựa rộng rãi, phẳng phiu ở gần cổng khu du lịch. Đứa nào cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy bãi xe khách ở phía xa xa bên dưới.
Xuống đến bãi xe, hai bạn kia lấy xe máy, còn nhón bên này thì đường hoàng đi bộ ra khỏi cổng chào, rồi đi thêm một đoạn vào nhà dân lấy xe đã gửi trong đó.
Anh Đen quay qua nói với anh Nhàn…
– Có rủ tụi nó ăn trưa chung không Nhàn?
– Nghe nói nhà con nhỏ trên này mà. Chắc tụi nó về nhà ăn quá.
– Thì rủ đi anh! Người ta đi thì đi.
– Ờ. Vậy em chạy ra chặn xe đi.
Lát sau, cặp sinh viên vừa chạy xe tới ngang chỗ cả đám đang đứng đợi, thằng Bo dang tay ra giữa đường chặn xe, rồi nói…
– Đường này do ta mở. Cây này do ta trồng. Muốn đi qua phải trả tiền!
– Hahaha… Đợi tụi anh lên phường hỏi thử xem có đúng là cây với đường là của em không, rồi đóng phí có được không?
– Hic hic. Cặp này cứng cựa quá anh Nhàn ơi! Em không chặn đường thu phí mãi lộ được rồi.
– Haha… Vậy em hỏi hai anh chị có muốn đi ăn trưa chung không? Chi phí share đều, không thu phí bảo kê nữa.
– Haha… Nhà bạn mình trên này, có nhắn về ăn vịt nấu chao rồi. Hẹn mấy bạn tối nay đi dạo phố ăn kem thì được.
– Ok anh chị. Vậy có gì mình chat sau ha. Giờ tụi em đi ăn, đói run giò rồi.
– Haha… Ok. Nhưng đoạn về trung tâm thành phố vẫn còn chung đường nè, có đua không?
– Sao anh?
– Đua xe với anh không?
– Anh là ai? Em không biết. Anh đi dza điiiii!
– Hahaha…
Cả đám nhây với nhau một tí, rồi con Loan leo lên ngồi sau xe anh Nhàn, Hai thằng Bi – Bo chở nhau, còn anh Đen vẫn đi một mình như trước.
Lúc này trời đã quá trưa, đứa nào cũng đói cồn cào.
Anh Nhàn vừa đề máy xe vừa nói…
– Mình đi ăn trưa trước nha mấy đứa, rồi về khách sạn sau…
– Ok anh. Em đói lắm rồi. Nhịn tí nữa là em xỉu luôn á.
– Không xỉu, “chuột rút” giống con Loan lúc nãy thôi.
– Hahaha…
Dù có hai bạn lạ mặt đứng kế bên nhưng đám con trai nhóm Bi – Bo tự tin tới mức nghĩ là nếu không lỡ miệng nói gì đó thì chắc không sao, nên tụi nó cứ mạnh miệng giỡn hớt, trêu đùa con Loan.
Con nhỏ vừa nghe vậy thì đỏ rựng mặt, kêu lên phản đối…
– Mấy anh nha!
– Anh chỉ lấy ví dụ thôi mà. Haha…
Cả đám lại một đường chạy ra thành phố, lần này cũng không có đi đường gì khác cả, cứ đường cũ chạy ngược trở về. Khi vô gần trung tâm thì hai bạn mới kia vẫy tay chào rồi tách ra đi riêng.
Anh Nhàn tiếp tục dẫn nhóm chạy một lúc nữa thì tấp vô quán ăn trưa. Con Loan nhanh chóng bước xuống xe, cởi vội cái nón bảo hiểm treo trên tay lái xe anh Nhàn, rồi lật đật bước tới một bàn tròn, ngồi nhanh xuống cái ghế dựa.
Trong khi anh Nhàn đang đứng trước quầy cơm bình dân gọi món cho cả nhóm, hai thằng Bi – Bo kín đáo nhìn con Loan, rồi thì thầm với anh Đen…
– Anh lại mở cái đồ chơi đó hả?
– Há há, biết rồi còn hỏi, nó sắp lên đỉnh kìa.
– Trời ơi, anh ác quá thể đáng. Trên đường đi có hai anh chị kia nữa chứ. Quá liều lĩnh… Cơ mà… em thích! Hí hí…
– Em cũng thích. Con Loan chắc còn thích hơn.
– Nhìn mặt nó đỏ rựng lên là biết rồi. Hí hí…
Đang thì thầm tám với nhau, ba thằng con trai chợt giật thót khi con nhỏ đập tay xuống bàn liên tục mấy cái liền. Mấy cái đập đầu tiên có vẻ con nhỏ không kiểm soát được, gây ra tiếng động hơi lớn, khiến cho một vài thực khách ăn muộn ngồi lác đác xung quanh quay qua nhìn mà không hiểu chuyện gì.
Sau khi con nhỏ hình như cũng ý thức được mình phản xạ hơi quá tay, nó không đập bàn nữa, mà mấy ngón tay của nó cào cào trên mặt bàn, có vẻ gấp lắm.
Cả ba đứa con trai đều hoảng hồn trước phản ứng mãnh liệt của con nhỏ, anh Đen còn vội hơn, lật đật thò tay vào túi quần bấm nút.
Và ngay sau đó con nhỏ mới ngưng cái vẻ quýnh quáng như sắp cháy nhà, mà thay thế bằng vẻ mặt “đang phê” như con tê tê. Mồ hôi con nhỏ tuôn ra như tắm, hai má nó ửng hồng, lan xuống tới tận cổ.
Anh Nhàn order xong cho cả nhóm, vừa đi lại ngồi xuống cùng bàn với tụi nó thì chợt nhận ra vẻ mặt hơi khác lạ của con nhỏ. Anh quay qua nhìn ai thằng Bi – Bo như dò hỏi.
Thằng Bi thì thào nói ngay…
– Anh Đen mở máy rung kia ngay trên đường đi luôn, nên tới đây nó lại… lên á.
– Trời ạ! Tao sa mạc lời với mày luôn rồi Đen. Nãy có cặp kia nữa đó.
– Hihi, quá khen, quá khen!
– Hai đứa kia lỡ mà…
– Mày lo bò trắng răng quá đi! Xe chạy ào ào ngoài đường sao tụi nó hay biết gì được.
– Ờ. Mày ngon! Liều đúng chất lâm tặc luôn. Hừ hừ…
– Lại khen nữa. Tao ngại ghê á. Hihi…
Cả đám đang thì thào nói chuyện bỗng ngay lập tức im lặng khi đồ ăn được lần lượt bưng ra. Nãy giờ lỡ có ai nghe được thì cũng toàn những lời không đầu không đuôi, chỉ có tụi nó ngầm hiểu với nhau chứ người ngoài gần như không thể đoán được, nhưng tụi nó cũng không muốn quá công khai nên đồng loạt im lặng khi có người lạ tới gần.
Đến khi đồ ăn được dọn lên đầy đủ thì bốn thằng con trai bắt đầu gắp.
Riêng con Loan thì làm sao mà ăn nổi ngay lúc này. Nó ngồi mà hai chân khép chặt dưới gầm bàn, người cứ run bần bật từng cơn như đang lên cơn giật kinh phong, đồng thời cũng có gắng không quá lộ liễu gây chú ý cho người khác. Chính nó cũng không nhớ đây là lần cực khoái thứ bao nhiêu trong ngày, nhưng cứ cực khoái là nó đều khép chặt chân mà tận hưởng, ưu tiên hơn cả ăn uống nữa.
Đám con trai mặc dù vẫn ăn ào ào, nhưng cũng biết gắp thức ăn ra đĩa để phần cho em. Thực ra thằng nào cũng gần như chỉ vừa ăn vừa nuốt trọng thôi, chứ tâm trí tụi nó đều quanh quẩn dưới háng con em, làm gì để ý trên bàn có món nào mà từ từ thưởng thức.
Phải một lát sau, con nhỏ mới có thể bắt đầu ăn uống được. Nhưng cũng như đám con trai, nó cũng chỉ gắp đồ ăn lên, bỏ vào miệng nhai mấy cái rồi gần như nuốt trọng, chứ hương vị đồ ăn với nó lúc này chả có ngon lành gì hết. “Dư vị” từ cơn cực khoái vẫn còn nồng đậm bên dưới hạ thể, cái quần xi líp của nó đã ướt tới mức có thể vắt nước ra được luôn rồi, nên khiến cho đít nó gần như trượt tới trượt lui trên mặt ghế nhựa, không cách nào ngồi vững. Khao khát mãnh liệt nhất của nó lúc này là được “ăn” bằng miệng dưới, được cảm nhận hơi nóng, những cái chuyển động mạnh mẽ, từ con ku bự của mấy anh trong bướm nó, chứ đồ ăn trên bàn không còn là ưu tiên của nó nữa.
Bữa ăn “kỳ cục” này cuối cùng cũng kết thúc. Ăn xong đứa nào cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Không đứa nào nghĩ là ham muốn sex mãnh liệt lại có thể bỏ qua cái đói cồn cào trong bụng như vậy. Mười mấy phút vừa qua có lẽ là mười mấy phút dài nhất, là bữa ăn “lâu nhất” mà tụi nó từng trải qua.
Anh Nhàn thanh toán tiền xong thì tụi nó lật đật ùa ra lấy xe, chạy vèo vèo về nhà nghỉ.
Cả đám vội vàng dựng xe dưới sân nhà nghỉ, lấy chìa khóa phòng ở quầy bên dưới, rồi ào ào ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang về phòng mình, qua mặt một nhóm khách khiến mấy người vừa né qua vừa cười cười, có lẽ nghĩ rằng đám thanh thiếu niên này có đứa đang bị… Tào Tháo rượt nên mới gấp dữ vậy.
Vô đến phòng, tụi nó khóa trái cửa, rồi ngay lập tức cởi đồ con Loan ra, và chính mình cũng thoát y nhanh chóng. Cái dương vật silicon to khủng bố được anh Đen lôi ra ngoài, và thay thế bằng con ku đương cứng, nóng hổi của anh, trong tiếng rên rỉ đầy mong đợi của con Loan.
Căn phòng ngay lập tức vang lên những tiếng “bạch bạch” rất đặc trưng và không hề kiềm chế.
Lúc sáng trên đường lên núi, địa hình gồ ghề, dù có thảm rêu dầy ở dưới đất nhưng không ai chơi mà thấy thoải mái. Bây giờ ở trên giường nệm bằng phẳng, mềm mại, anh Đen, rồi thằng Bi, thằng Bo và cuối cùng là anh Nhàn đều quất con Loan lút cán. Cho nên chuyện sex ở những chỗ lạ chỉ là đổi gió, đổi món, thêm gia vị cho chuyện sex, chứ thoải mái nhất vẫn là trên giường thôi. Cho nên người ta vẫn gom chuyện sex và địa điểm trên giường vô trong một chữ “lên giường” là có lý do hết, mặc dù không phải lúc nào “lên giường” với nhau cũng nhất thiết phải diễn ra ở trên giường.
Trên giường lúc này, con Loan đang nằm dạng chân ra đón nhận những cú dập như muốn giã nát lone nó của anh Đen, trong lần thứ hai từ lúc về lại phòng. Cái bướm vẫn còn đỏ rực của con nhỏ từ cơn cực khoái trong quán cơm, bây giờ lại được dịp co thắt mãnh liệt, đẩy con nhỏ lên đỉnh thêm một lần nữa, trong vô số lần mà từ sáng tới giờ nó đạt được. Cả người con nhỏ co giật, đê mê từ trong bụng dưới kéo dài ra tới ngoài âm hộ, lên hột le, và chạy dọc sống lưng nó lên tới não bộ, khiến con bé 10 tuổi thêm một lần “quá tải” với những khoái cảm mà lứa tuổi của nó “chưa được pháp luật cho phép” trải qua.
Đám con trai quái ác tận dụng tối đa hoàn cảnh không cha không mẹ, một mình bơ vơ của đứa con gái tiểu học này, sử dụng, lạm dụng nó tối đa như một món đồ chơi tình dục “kích cỡ người thật”, nhằm thỏa mãn nhu cầu thể xác mãnh liệt của hai thằng tuổi hai mươi, và cặp sinh đôi tuổi mười bảy.
Thân thể nhỏ bé của con nhỏ bỏ hết bị nâng lên, rồi lại bị đè xuống, hết nằm nghiêng rồi lại nằm sấp, thậm chí co gập người làm đôi cũng có…
Suốt hơn hai tiếng từ lúc trở về nhà nghỉ, con nhỏ chưa hề được “nghỉ” ngơi chút nào, mà liên tục bị cả đám bốn thằng thanh niên chơi không ngừng nghỉ…
Cho đến khi đám con trai vì mệt mỏi và cạn sạch tinh khí, tụi nó mới buông tha cho con nhỏ. Không rõ có phải từ lúc trên đỉnh Langbiang đi xuống, cả đám đều trải qua quá trình “thị dâm” suốt mấy tiếng đồng hồ bên cạnh con nhỏ, từ chỗ chụp nuy, thấy bướm, vú, cho tới thấy con nhỏ lần lượt cực khoái vài lần trên đường xuống mà không dám làm gì, hay là do đoạn chỗ đường tắt mà anh Nhàn dẫn đi lại gặp một cặp sinh viên lạ mặt kia, mà tụi nó bị kìm nén không thể thổ lộ cơn nứng của mình ra với con Loan, cho nên khi nãy về tới nhà nghỉ, không còn gì để mà phải giữ gìn nữa, tụi con trai như “điên tiết”, nhào lên mình con nhỏ chơi hăng như gà chọi. Đứa nào cũng quất con nhỏ đến tê rát ku, bắn ra cạn sạch tinh khí mới cảm thấy “giải tỏa” được tâm trạng đã bị kìm nén suốt mấy tiếng đồng hồ.
Với tâm lý thỏa mãn tràn trề, cả đám chia nhau ra trên 2 cái giường rồi cứ để trần truồng như vậy, trùm mền lại nằm lăn ra ngủ.