Phần 33
Chạy một chút nó đã bắt kịp cả nhóm, bèn thả bộ và thở hổn hển đi chung. Cả nhóm kéo về tới suối nước ngọt thì nhảy ùm xuống tắm, anh Nhàn lại chỉ rửa tay xong đi về chỗ cắm trại thực ra là ở sát con suối luôn, mở ba lô lấy một cục sạc dự phòng, cắm vô đó 2 cọng đèn led usb vô cục sạc, lại để cục sạc lên chạc 3 của cái cây gần đó, bẻ cọng đèn rọi ánh sáng ra hai hướng, thế là chỗ cắm trại lại có ánh sáng, dù là yếu hơn nhiều so với cây đèn bão đang cắm ngoài bãi biển nhưng vẫn có thể gọi là vừa đủ ở giữa chốn núi rừng này.
Khi anh trở lại con suối thì thấy cả một đám đang tụ lại gần bờ cát, chỗ nước chỉ cao tới gối, con nhỏ đã bị cả 3 thằng sờ mó, quần xi líp tuột đến hai đầu gối luôn rồi. Thực ra con nhỏ cũng không vừa gì, vì hai tay nó đang nắm hai con ku của hai thằng sinh đôi bóp bóp, xóc xóc, còn vú đang cọ cọ con ku của anh Khanh.
Thấy cảnh nóng như vậy, anh Nhàn cũng nóng người lên, hạ giọng…
– Trời ơi, mần sớm vậy? Không đợi cho đủ mặt gì hết.
– Ai cũng có phần hết, mày không cần gấp đâu.
Con Loan đang nằm nửa lưng trên bờ cát, hai tay hai “súng” mê man tận hưởng, chân thòng dưới suối, co duỗi theo những cái vuốt ve trên cơ thể nó của đám con trai. Tụi nó vừa sờ con nhỏ vừa nhìn về phía cây đèn bão ngoài biển. Cây đèn vẫn yên vị chỗ đó không di chuyển gì hết, chứng tỏ nhóm kia vẫn chưa lên lại. Thằng Bi nói…
– Nghĩ lại hồi nãy thấy mông con nhỏ kia…
– Lúc nãy mày nói đó hả? Nhiều khi nó tuột quần xuống tè thì sao. Nó có mặc gì dưới chân không?
– Không mặc gì hết. Trụi lũi luôn.
– Chắc sóng đánh bay quần xi líp rồi.
– Mày nghĩ là biển bữa nay có sóng hả? Mà nếu có sóng đi nữa nó không biết kéo lên chắc? Hè hè…
– Hèn gì đám đó xuống biển hồi mình còn đang ăn mà tới giờ chưa lên.
– Nhóm mình cũng đã lên đâu, bận bịu tới giờ vẫn còn ở dưới nước nè, hè hè…
– Bà mịa. Ghiền thật mà giờ hổng lẽ chui vô lều thì lỡ chúng nó về giữa chừng lại bể hết.
– Mày nhát vậy Nhàn?! Sao bữa hôm qua ở trên đỉnh núi hải đăng gan lắm mà?! Mần luôn ở đây đi!
– Ờ ha. Mà thôi, để tao kéo nó ra chỗ tối kia mần. Tụi bây ở đây canh thấy đám kia có động tịnh thì hú nha.
– Ok anh. Yên tâm hưởng thụ đi. Có 3 đứa tụi em canh rồi.
– Trời! Nghe câu này anh càng không yên tâm nổi. Hôm qua trên núi cũng 3 đứa canh, mà anh sau đó chạy muốn sút quần.
– Hơ hơ, thì bữa nay tụi em lấy lại uy tín mà. Hứa đó! Há há.
– Ờ. Vậy thì để coi. Loan ơi! Đi vô trong kia với anh đi. Hí hí…
– Dạ. Hí hí.
Con nhỏ đang phê, nghe kêu nó liền cười hí hí rồi ngồi dậy, không nỡ rời tay khỏi hai “cái đuôi” to bự của cặp sinh đôi. Cuối cùng nó cũng vuốt vuốt mấy cái lên mỗi con ku, rồi còn đưa tay ra sờ con ku bự của anh Khanh ngay trước ngực, xong rồi mới nghiêng người qua một bên đứng dậy, kéo quần sịp lên rồi bước xuống dưới suối, đi theo anh Nhàn vô chỗ khuất sau lùm cây. Chỗ đó hồi chiều bơi lội nó cũng thấy rồi, cát vàng ươm mịn màng và sạch sẽ lắm, hơn xa cục đá đầy rêu nhớt kia.
Con Loan đi được mấy bước thì thằng Bi đã nắm tay nó nói…
– Đi nhanh đi em, hí hí…
Thằng Bo cũng nhổm dậy nói…
– Tao cũng muốn đi nữa.
Anh Khanh thấy vậy kêu nó lại…
– Chừa một đứa ở đây đi, ít nhất có 2 đứa canh tốt hơn, xong rồi ra đổi phiên.
– Vậy cũng được. Mày vô trước đi Bi. Lát nữa tới phiên tao.
– E hèm!
– À. Anh Khanh cũng muốn phục thù kìa, haha…
Thế là thằng Bo với anh Khanh ở lại bên ngoài của con suối, nơi nước ngọt và nước biển ngoài kia chỉ ngăn cách bởi một bãi cát.
Rất nhanh bên trong suối vang lên những tiếng “bạch bạch, hừ hừ…”, theo vách núi và cây rừng hai bên vọng ra rất rõ ràng, lọt vào tai hai thằng ở ngoài lại trở thành… du dương như nghe nhạc vậy. Con ku của hai đứa đã thò ra khỏi quần từ khi cho con Loan sờ mó, cũng chưa từng nhét lại vô trong quần, và rõ ràng dù có cố nhét vô cũng là nhiệm vụ bất khả thi.
Lát sau tiếng “bạch bạch” dừng hẳn, chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc…
Và rồi thêm vài phút nữa, những âm thanh đặc trưng lại vang lên, còn anh Nhàn thì xuất hiện, vừa lội nước ra ngoài vừa cười thỏa mãn nói…
– Phê quá mấy đứa ơi.
– Trời trời! Còn chọc em nữa. Anh ra canh chừng nha. Tới em vô.
– Ờ. Haha. Thằng Bi đang mần đó. Em tranh thủ đi.
Thế là hai ông anh lớn lại ngâm mình dưới nước mát ở bên ngoài canh chừng cho hai thằng nhóc “mần việc” với con em. Những tiếng “bành bạch” vang lên không ngừng nghỉ, không hề thua kém những âm thanh do anh Nhàn gây ra lúc đầu.
… Lát sau, thằng Bi hớn hở đi ra, vừa lội nước vừa thở phì phò nói…
– Không gì sướng bằng out door. Hèn gì người ta đi phượt quá trời.
– Khục khục. Em làm anh sặc luôn đó Bi. Đi phượt là để gần với thiên nhiên hơn, để thưởng thức cảnh thật, đẹp hơn trong ảnh nữa. Chứ đâu phải đi phượt để mà phịch outdoor. Haha. Còn dân du lịch thì hầu như chỉ cần chỗ nào chụp ra cái hình đẹp, để đăng lên mạng sống ảo, lấy le gì đó là được. Cảnh thật dù có thấy gớm như nấc thang lên thiên đường trên Đà Lạt hay cái cổng trời Bali thì thiên hạ vẫn bu đen để chụp cho bằng được à.
– Haha. Thì ra là vậy. Chứ em cứ tưởng đi phượt là để phịch như vầy cho đã không hà, haha…
– Hơ hơ… Em đừng làm thằng Nhàn nó xấu hổ, haha.
– Haha. Ủa. Mà anh sao không vô đi? Thằng Bo xong tới anh đó.
– Yên tâm đi. Nó vừa xong thì anh vô liền hà. Vô sớm làm gì chầu chực, nhìn cái mông nó chứ nhìn cái gì.
– Ờ haha… thôi thì anh đợi ở đây đi. Vô sớm không khéo nguy hiểm cho thằng nhỏ, haha…
– Ặk. Có gì mà nguy hiểm. Quỷ xứ hà! Đừng nói vậy tổn thương anh lắm có biết không?!
– Hahaha… Giống lắm anh ơi. Rất có tiềm năng bend over đó. Haha…
– Lo giỡn không à, tao nghe thằng Bo nó hự hự rồi kìa, hí hí…
– Rồi, vậy để tao vô cái. Tụi bây làm rộn quá tao không nhịn được hà, hí hí…
Anh Khanh vừa cười khoái trá vừa lội nước ào ào đi vô.
Lát sau thằng Bo đi ra, trên mặt như đóng khung cái nụ cười thỏa mãn kia, bỏ lại sau lưng những âm thanh “bạch bạch, tạch tạch, hự hự” vang vang cả con suối.
Thằng ku lội ra tới nơi, vừa há miệng ra thì thằng Bi đã nói…
– Chơi outdoor phê quá đúng không?
– Ờ. Hí hí… Hèn gì người ta…
– … đi phượt ào ào đúng không?
– Trời?! Mày đi guốc trong bụng tao luôn. Nói đúng dữ! Há há…
– Nói đúng thôi chứ không có đi guốc trong đó nha. Tao sợ thấy mấy cái trong đó lắm! Hè hè…
– Thấy gì trong đó? À à… Ọe, gớm quá mày. Tao đang lâng lâng trên mây bị mày kéo xuống đất luôn rồi, hừ hừ.
– Haha…
– Mọi người có để ý tiếng rên thằng Khanh hơi bị to không? Hí hí…
– Ặk. Đúng là tiếng khủng long có khác. Kêu hừ hự ìn hơn trâu bò luôn.
– Ê ê. Trong này tui vẫn nghe được nha! Hừ hừ hừ…
– Trời ơi! Bận cỡ đó mà ảnh cũng nghe được nữa kìa.
– …
– Ảnh bận lắm rồi, tới lúc này có mắng mỏ gì ảnh cũng không nói lại được đâu.
– Ờ ờ. Thôi tranh thủ nói xấu đi, ổng không nói lại được đâu. Anh Nhàn có biết vụ hồi chiều không? Hí hí…
– … Lúc đó ảnh cũng đang hành sự như vầy mà có tiếng xe xuống, cái…
– Hơ hơ… Mấy cái đứa kia! Hãy đợi đấy! Hơ hơ hục hục hục…
– Công nhận, đang bận tới cỡ này mà nó vẫn không quên cãi lại, há há.
– Có mấy anh kia đi tới.
– Ờ. Biết rồi. Như hồi chiều tụi em kể chứ gì.
– Không phải. Suỵt. Nhóm bên kia đang đi tới! Ngây bây giờ nè.
– Chết cha! Suỵt! Khanh ơi! Đám kia vô. Nhanh đi mày!
– … Hục hục hục…
– Chết cha! Chắc ảnh lại như hồi chiều. Anh Khanh! Khẩn cấp!
– Nhanh đi. Chạy lên cản địa đi mấy đứa.
– Ku em đang thò ra ngoài quần. Hic hic…
– Để em cho!
Thằng Bo cố gắng nhét con ku vừa xìu xuống một chút vô quần sịp, nhảy lên bờ cát chạy vù ra đón đầu nhóm kia. Nó đưa tay ra cầm lại cây đèn bão từ con nhóc đi trước rồi nói…
– Ủa? Cây chống đâu rồi mấy anh?
– Ủa? Em tưởng mấy anh không cần nên em không có lấy cây theo.
– Cần đó. Có cái đó tiện lắm. Mình cần chỗ nào sáng thì dời cây đèn ra đúng chỗ đó à. Nãy thì còn cành cây dài nhiều chứ giờ tụi anh đốt củi hết rồi.
Vừa nói nó vừa đứng tại chỗ khiến cả nhóm kia cũng không đi được. Hai anh sinh đôi nghe vậy thì ngoái lại, xong một anh nói…
– Để anh chạy ra nhổ mang vô cho.
– Dạ. Anh cầm đèn soi cho dễ thấy nè anh!
– Ờ. Vậy đưa đèn cho anh.
Thằng Bo đưa cây đèn cho anh đó, xong nó đứng tại chỗ như chờ lấy đèn, rồi quay qua hỏi…
– Tắm biển đêm đã ghê anh ha.
– Ờ ờ. Tụi anh cả ngày chạy xe nên tranh thủ lúc này tắm được nhiêu thì tắm. Bãi này lài ghê, sóng êm nữa, tắm sướng.
– Quê anh có biển không?
– Có chứ em. Cách biển chỉ có chục cây gì à. Hồi nhỏ cứ học xong ra là cả đám kéo nhau đi bơi suốt.
– Oh. Đã vậy. Chắc biển ngoài đó đẹp lắm.
– Biển được thôi em. Nước thì trong rồi, nhưng bãi biển thì không lài bằng mấy chỗ như này đâu. Thực ra là rất dốc, sâu lắm.
– Bộ năm nào mấy anh cũng về quê bằng xe máy như vầy hả?
– Ờ. Hầu như chạy xe máy hết.
– Rồi con bé này cũng đi theo hay sao?
– Nó đi luôn mà.
– Em đi luôn mà anh.
– Còn nhỏ mà ngồi xe đường dài hay vậy?
– Ui, nó ngồi giỏi lắm, hồi nhỏ thì tụi anh có đặt may cái đai lưng, lỡ nó buồn ngủ thì cũng không rớt xuống đường. Nhưng giờ lớn rồi thì không cần.
– Wow. Quá giỏi. Tụi em chỉ mới đi phượt nửa năm nay đó, thua xa con bé này luôn, hihi…
Vừa tám, thằng Bo vừa kín đáo liếc nhìn con nhỏ. Nó đứng chỉ tới ngực thằng Bo. Ánh đèn led mờ mờ từ khu trại hắt ra cho thấy nó không có ngực gì hết. Vú còn phẳng lì như con trai. Cái quần xi líp nhỏ xíu thậm chí lệch qua một bên, trễ xuống hẳn luôn mà con nhỏ có vẻ như không để ý, cứ như là tròng đại vô cho có vậy. Tim thằng Bo đập loạn một nhịp. Lúc nãy thằng Bi có nói thấy mông trần của con nhỏ ngoài biển mà tụi nó đang để tâm tới con Loan nên chẳng để ý lắm. Với lại nhìn sơ thì thấy con nhóc tì này chả có thu hút gì. Nhưng khi đứng gần sát như vầy mới thấy con nhỏ cũng hot lắm. Cặp chân thẳng, lại như có khoảng hở giữa hai chân nữa nên cái mu dù khuất sau quần sịp nhưng vẫn rất khêu gợi không thua gì con Loan, chỉ thua ở chỗ chiều cao, ngực chưa có và cơ thể mảnh khảnh, ít mỡ màng hơn thôi.
Mô tả dài dòng như vậy nhưng tất cả chỉ diễn ra như điện xẹt trong đầu thằng nhóc qua một cái liếc nhìn, nên nó vừa tám vừa câu giờ cho anh Khanh lâu chừng nào tốt chừng đó. Anh lớn này và con nhỏ cũng tám và đợi anh kia chạy đi lấy cái cây ghim đèn.
Lát sau anh kia đi từ ngoài biển về, tay cầm đèn, tay cầm cây, đưa cho thằng Bo cả hai rồi nói…
– Đây nè em! Cảm ơn nhiều nha. Cây đèn này lợi hại quá, chắc đợt tới tụi anh phải mua một cái quá. Em mua bao nhiêu vậy?
– Dạ. Của anh Nhàn đó, hổng phải của em. Có gì anh hỏi anh Nhàn nha. Mấy ảnh đang tắm nước ngọt đó. Mấy anh xuống tắm lại đi.
– Ờ ờ. Tắm chứ. Chỗ này có nước ngọt nên tụi anh mới ưu tiên chọn làm điểm dừng chân đó.
Thằng Bo đã cố gắng câu giờ hết cỡ rồi, hy vọng quân ta có đủ thời gian để rút lui. Nãy giờ nó gần như đứng đó không nhúc nhích, cầm chân nhóm 3 người kia làm cả nhóm cũng không di chuyển được mà phải đứng lại nói chuyện xã giao với nó. Mãi cho tới khi tám xong vì… không còn đề tài gì để nói nữa, nó mới cầm đèn, cầm cây, xoay người đi về chỗ hạ trại, cắm cây ghim xuống cát rồi treo cái đèn lên. Chỉ khi nó đã đi thì nhóm 3 người kia mới đi được ra suối.
Treo đèn xong xuôi, thằng Bo mới đi lại chỗ con suối. Nhóm 3 người bên kia đã xuống nước rồi, còn anh Nhàn, thằng Bi lẫn anh Khanh, con Loan đều đã gom ra phía trước con suối tụ lại một chỗ, vừa phát nước lên người như đang tắm rửa vừa cười giỡn với nhau.
Đợi cho nhóm kia đi ra xa và bơi ầm ầm vô trong suối thì cả đám bên đây liền kéo nhau đi lên hết.
Cả anh Nhàn, thằng Bi lẫn anh Khanh đều nháy mắt với thằng Bo, kín đáo giơ ngón tay cái lên với nó vì thằng ku đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ cản địa và câu giờ cho anh Khanh, khiến thằng Bo sung sướng cười nhe mười cái răng luôn.
Nó đi sát con Loan rồi thì thầm hỏi…
– Ảnh xong kịp không em? Hí hí…
– Vừa kịp, nhưng mà quýnh quáng quá trời luôn, giật giật mắc cười lắm, hí hí…
– E hèm. Tui đang ở đây nha hai đứa!
– Hahaha. Khanh ơi, Khanh à…
– Khanh ăn… Hahaha. Hổng phải em nha. Em nói dùm anh Nhàn thôi đó.
– Sáng này mày bước xuống giường chân trái hay gì mà sao lần nào cũng bị kỳ đà cản mũi vậy? Hí hí…
– Ờ. Hôm qua là mày. Nay tới phiên tao. Haiz.
– Ít ra mày cũng ăn được tròn trịa rồi. Chứ hồi nãy tao còn nghe có đứa cầm vòi tưới…
– Suỵt! Con lạy má! Cứ nhắc tới nìm đao chôn dấu của con hoài!
– Hahaha…
Cả đám cười ngặt nghẽo. Lúc tám thì hạ giọng thì thầm, lúc cười thì ha hả không giảm volume gì hết. Cách cư xử đầy “mờ ám” chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, nhưng cả đám đều vô tư không ý thức chút nào về việc đó hết. Cứ nghĩ rằng mình cư xử “kín kẽ” lắm rồi.
Đến chỗ hạ trại, tụi nó mở ba lô lấy đồ ra, tay cầm khăn, tay cầm quần áo chạy vô góc tối của các bụi cây thay đồ. Thằng Bo thay đồ gần con Loan mà nghe “tẹt tẹt tẹt” liên tiếp mấy tiếng nó nhăn mặt nói thầm…
– Trời ơi, khí độc! Ặk ặk! Em xì hơi ô nhiễm hết cả cái bãi biển này rồi, huhu…
– Hừ. Anh Bo nha! Em hổng có… xì hơi à.
– Anh nghe rõ ràng luôn nha…
– Anh cũng nghe…
– Thấy chưa. Thằng Bi cũng nghe…
– Hừ hừ… Nước của mấy anh đó, chứ không phải hơi!
– Ủa. Vậy là… Chà chà. Anh Khanh chắc nhiều lắm đây. Anh Khanh đâu rồi? Chịu trách nhiệm với em nó kìa, hí hí.
– Anh Bi nha! Của bốn anh luôn chứ không riêng ai hết, hừ.
– Trời ơi! Mấy đồng chí! Có cần em lấy loa di động và mic để thông báo cho bên kia biết luôn không? Hic hic.
– Hí hí. Bên đó bơi tuốt vô trong suối rồi, hổng có nghe đâu.
– Suỵt. Làm ơn nói vụ này thì nhỏ giọng tí.
– Ờ ờ. Nhỏ giọng tí nha Bo!
Vài giây sau…
– Mấy anh ơi, em cần cái khăn giấy ướt!
– Khăn ướt á? Để làm gì? Em có khăn lông mà.
– Em nói là em cần khăn ướt mà. Anh này kỳ quá.
– À à! Hiểu rồi. Đợi chút! Hí hí.
– Tội nghiệp em nó ghê. Tắm suối lên rồi mà vẫn cần khăn ướt, hí hí…
– Đúng là con gái có khác. Tao sạch bóng rồi mày.
– Làm như tao khác mày vậy. Có gì đâu mà khoe. Mày mà cần khăn ướt thì xác ccmn định là bend – over luôn.
– Ặk. Quê khó huề nha!
– Hahaha…
Cả đám lau người, lau… gì đó thì lau, ai cần rặn gì đó thì rặn.
Thay đồ xong rồi thì đi ra vùng sáng sủa, ngồi xuống quanh đống lửa.
… Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-loli.html
Mớ đồ nướng chín để từ nãy tới giờ khá ráo mặt rồi, nên anh Nhàn lấy túi nylon ra bỏ con mực và thịt nướng vô 2 túi nylon khác nhau, buộc kín lại và cho vô ba lô. Những chén dĩa giấy, lá chuối lót nãy giờ bỏ vô đống than đã cháy gần hết, thế là cả đám ngồi lại bỏ thêm củi vô, mồi cho cháy bùng lên rồi đốt cho hết sạch rác. Lúc đó nhóm bên kia mới đi lên khỏi con suối. Trên đường đi ngang mặt đám thằng Bi – Bo, tụi nó dù không muốn vẫn thấy hai cây hàng hai anh sinh đôi kia dựng xéo dưới cái quần sịp, ngả sang một bên hông luôn chứng tỏ hàng họ cũng không phải dạng vừa đâu. Dù tướng đi của hai anh đã cố gắng che giấu nhiều nhất có thể nhưng làm sao giấu cho nổi cây hàng to dưới cái quần sịp bé tí đó. Mà con bé trong nhóm thì cái quần xi líp nhỏ xíu kéo lên chưa tới bên hông, nửa trễ nửa che, nhìn rất bắt mắt.
Hai nhóm làm như không để ý gì chuyện của nhau, nhóm ngồi bên đống lửa cứ cười nói, nhóm đi về lều thay đồ cứ đi một mạch.
Lát sau 3 người nhóm bên kia đã mặc quần áo sạch, đi ra kiếm chỗ ngồi bên bếp lửa giao lưu với bên này. Anh Nhàn đưa cho bên đó mấy miếng lá chuối sạch để lót ngồi nhưng một anh lớn chỉ lấy một miếng đưa cho con em, còn mình và người anh em sinh đôi kia cứ ngồi bệt xuống cát. Hai bên lúc đó mới bắt đầu hỏi tên của nhau. Thì ra cặp sinh đôi đó tên là Hùng và Mạnh, con em tên Hương Thảo. Cả nhóm Bi – Bo ồ lên khen tên con nhỏ dễ thương, nhẹ nhàng.
Tới hồi hỏi qua tên của nhóm bên này, thì cả đám tranh nhau nào là Tứng Anh, Tứng Em, Lon, Sở Khanh, Lười, khiến cho nhóm bên kia nghe mà cười ha hả. Tội nhất là anh Nhàn bị thằng bạn thân khốn nạn đổi tên trắng trợn nên cứ phải cải chính miết. Vì đã hỏi qua tuổi tác rồi nên không ai phải giới thiệu lại nữa. Con bé Hương Thảo thì đang học lớp 4, nhỏ hơn con Loan 1 tuổi đúng như tụi kia đoán. Thực ra nó chỉ nhỏ hơn chưa tới 4 tháng vì con Loan sinh cuối tháng 12 năm trước đó, con bé Thảo lại sinh giữa tháng 3.
Hai thằng Bi – Bo thầm so sánh hai đứa con gái, tụi nó cũng nhận thấy con bé kia chưa có dấu hiệu dậy thì như con em mình. Con Loan ít ra còn có ngực nhú cỡ trái nhãn, lúc ngồi nói chuyện cứ ưỡn ưỡn ngực ra khoe hai cái “hột nhãn” trên ngực rất là mắc cười. Cứ như con nhỏ đang thấy mình “phụ nữ” nhiều hơn con nhóc tì kia nhờ hai “trái nhãn” bé tí gắn trên khung ngực phẳng vậy.
Ngồi tám một lúc cũng biết ra hai anh nhóm kia cũng là dân phượt chuyên nghiệp, đã đi phượt từ thời sinh viên rồi. Cả đám bên đây nghe kể về những chuyến chạy xe máy off – road, băng rừng, qua suối cũng bằng xe máy luôn thì há hốc nể phục sát đất.
Anh Hùng còn nói có đợt tháng 8 vừa rồi ba anh em đi một tour băng rừng, mà giữa rừng một xe bị bung vỏ (lốp) xe ra khỏi niềng (vành), lại không có bộ kit để tháo ra thay thế vỏ mới, trời lại mưa suốt khiến đường đầy bùn lầy lội. Thế là một anh trong đoàn nghĩ ra cách dùng dây thừng loại to cỡ ngón tay cái quấn vòng vòng ngang cái niềng xe và vỏ xe như quấn bánh tét, siết chặt cái vỏ xe đã bung trở lại trong niềng, vậy mà dùng cái “bánh xe” dây thừng đó vượt 20km đường rừng suốt 8 giờ và ra khỏi rừng thành công. Có những đoạn bùn ngập tới đầu gối.
Nghe xong tụi thằng Bi – Bo thấy chuyến leo Ma Thiên Lãnh của mình chỉ là đi phượt vặt vãnh chứ không ăn thua gì so với mức độ dữ dội mà hai anh kể. Chưa nói tới việc con nhóc nhỏ xíu cũng tham gia chuyến đi đó luôn.
Anh Nhàn thấy biểu cảm của hai thằng nhóc, vội trấn an…
– Đi phượt có nhiều thể loại lắm tụi em. Thể loại mấy anh này đi là hành xác, offroad. Còn mình là đi trekking, ngắm cảnh đẹp, quan trọng là chữ “đẹp” đó á. Chứ offroad hành xác thì chú trọng độ khó thôi, càng khủng càng đã. Ví dụ như anh đã đi off – road Tam Bố rồi á. Nhưng thấy cực khổ và cảnh xấu quá nên không tính dắt mấy đứa đi lại.
– Wow! Em Nhàn đi Tam Bố rồi à? Quá dữ! Tụi anh cũng đi rồi, ngay giữa mùa mưa luôn.
– Xe qua suối phải có 4 thằng vác. Chưa kể lốc máy cứ gọi là đập đá bốp bốp, có xe còn bể lốc máy chảy dầu nhớt tùm lum giữa rừng nữa.
– Dạ. Tụi em cũng đi ngay mùa mưa đó mấy anh. Xỏ cây tre ngang qua bánh trước lẫn bánh sau, mỗi bánh cho 2 người vác. Nước tới ngực luôn.
– Đúng đúng. Nước mùa mưa kinh dị quá chừng. Cứ thấy con sông đó xong là nói thiệt muốn đi về thôi chứ không muốn qua nữa.
– Em cũng vậy mà. Nhờ chị leader bả gan lì lắm, hò hét anh em lên tinh thần để qua đó.
– Ủa. “Chị” leader hả? Em đi theo leader nào? Tụi anh đi nhóm chị Thúy.
– Trời. Bả chứ ai nữa. Há há. Anh cũng đi cùng leader như em rồi.
Ngồi gặp người cùng cạ, mặc dù gu đi có hơi khác một chút nhưng chẳng sao hết. Thế là câu chuyện phượt cứ nổ ra rôm rả. Cả đám còn lại nghe mà mắt cứ trợn tròn, miệng thì há ra kinh ngạc, trầm trồ, thán phục. Đúng là gặp người thì dễ, gặp người cùng cạ thì không dễ tí nào.
Ngồi một chút mà cả hai nhóm nói chuyện vui vẻ cứ như là quen nhau từ lâu, không có ngăn cách gì luôn. Cả đám ngồi quanh đống lửa, bỏ thêm củi vô, vừa tám vừa khều cho lửa cháy to lên, như châm thêm nhiệt cho cuộc nói chuyện vốn đã sôi nổi ngay từ đầu. Sáu đứa con trai cao to bự con và hai đứa con gái tuổi nhi đồng ngồi tám mãi tới hơn 9 giờ tối thì hai con nhóc buồn ngủ. Tụi nó ngáp ngắn ngáp dài khiến cho mấy anh con trai đành phải sửa sang lều lại cho hai đứa nó chui vô đi ngủ trước.
Bên nhóm thằng Bi – Bo có 2 cái lều. Con Loan chui vô lều lớn ngủ trước. Nhóm kia chỉ có 1 lều lớn nên con bé kia chẳng phải chọn lựa gì cả, cứ thế mà chui vô ngủ thôi.
Đám con trai ngồi tám tiếp đến khoảng 10 giờ mới đi ngủ.
Anh Nhàn ra suối múc tí nước rưới vô đống lửa để dập lửa, giơ tay tắt cái đèn bão LED, rút ra bớt một cái LED usb, chỉ chừa lại đúng một cái gắn vô cục pin sạc dự phòng ở trên cây, nhưng bấm nút chỉnh chế độ ánh sáng yếu nhất có thể.
Anh Khanh với anh Nhàn, con Loan vô 1 lều ở ngoài cùng bên phải. Hai thằng Bi – Bo vô 1 lều ở giữa, cách cái lều của nhóm kia chỉ khoảng 2 mét.
Vô tới lều, hai thằng ku khoan khoái nằm dài ra nhắm mắt ngủ. Cả ngày đạp xe, tắm biển, lại vừa được chơi lúc nãy nên đứa nào cũng cảm thấy “no đủ” hết rồi, nằm nhắm mắt một tí là lại ngáy pho pho.
Giữa đêm chợt thằng Bo bị đánh thức bởi những tiếng động “lạ mà quen” vang lên cạnh bên tai. Nó mở mắt ra, không thấy gì, bèn nhắm lại, rồi mở ra lần nữa, mất thêm vài giây để định thần mới nhận ra tiếng động vang lên từ cái lều của nhóm bên kia. Những tiếng thở dốc đứt quãng kêu “hực hực hực” liên tục và nặng nề kia dù lẫn giữa tiếng sóng biển hay suối chảy róc rách thì nó cũng nghe ra được, huống hồ những âm thanh đó rất vang và gần như ngay cạnh bên tai. Chẳng biết bên kia nứng quá rồi làm luôn mà quên kiềm chế, hay là nhóm đó nghĩ là giữa khuya rồi nên cứ chơi không sao hết.
Thằng Bo càng nghe thì càng cương cứng. Nó nằm một lúc nghe những âm thanh đó ngày một gấp gáp, rồi những tiếng “hực hực” liên tục… sau đó là một khoảng lặng chừng mười mấy giây… Và rồi lại có một tiếng thở dài, nặng nề nhưng đầy khoan khoái, kèm theo những tiếng thở “phù phù” lại vang lên.
Con ku thằng nhóc đã cứng ngắc lên từ nãy giờ rồi. Nó đã nứng điên lên. Dù sao thì hồi chiều những câu nói nhóm hai anh sinh đôi kia “có gì đó” với con en gái cũng chỉ là vui miệng đoán già đoán non, đến bây giờ nghe trực tiếp thì nó đã có thể khẳng định luôn rồi. Mọi thứ quá hiển nhiên vậy mà.
Thằng nhóc tuổi 17 nằm trong lều thêm một lúc với con ku căng cứng, kèm cảm giác mắc tiểu nên nó ngồi dậy, đang tính đi ra ngoài thì thằng Bi cũng ngồi dậy thì thào…
– Nãy mày có nghe tiếng động từ lều bên kia không?
– Mày cũng nghe à?
– Ờ. Tao nghe từ đầu rồi. Hai lần lận. Lần vừa rồi là lần thứ 2 đó.
– Ặk. Vậy là tao đã bỏ lỡ một lần rồi…
– Uh, lỡ rồi, bên đó chơi gangbang con nhỏ quá ghê! Tên gì ta? Hương Nhu?
– Không phải! Hương Thảo. Hic hic… Đúng y như mình đoán mò luôn, nó còn nhỏ xíu, mới lớp 4. Mà khoan đã, tao mắc tè quá.
– Tao cũng vậy. Đi tè thôi.
– Ừ.
Thế là hai thằng ku nhẹ nhàng kéo khóa mở lều ngó ra ngoài thì không thấy gì ngoài một màu trắng xóa.
Ban đêm ở biển không ngờ lại có sương mù, lại ở mức độ trắng xóa như vầy. Hai thằng không khỏi nhìn nhau rồi gãi đầu ngơ ngác. Trên cao nguyên có sương là bình thường, hồi đi Bảo Lộc tụi nó đã trải nghiệm, nhưng không ngờ ở biển như vầy mà cũng có sương nữa.
Không khí bên ngoài khá lạnh, nghe anh Nhàn nói bây giờ là mùa đông của miền Trung, do năm nay thời tiết bất thường nên mùa này lại biển lặng và có mưa, chứ như mọi năm thì giờ này lạnh teo và biển động ầm ầm rồi. Nhưng vụ sương này thì không nghe anh Nhàn nói gì hết.
Hai thằng nhìn màn sương mù mịt, lạnh lạnh mà có chút lưỡng lự, nhưng rồi cơn mắc tè cũng khiến tụi nó phải chui ra khỏi lều.
Ánh đèn led mờ mờ treo trên cái cây ở đằng kia chẳng xuyên tới đây được, chỉ giống như một đốm trắng nho nhỏ giúp định vị chỗ cắm trại thôi, nên hao đứa phải lò dò một lúc mới tìm được sandal để mang vào.
Hai thằng nhóc đi ra phía biển một đoạn mới bật đèn pin điện thoại lên để không đánh thức mọi người. Thực ra tụi nó có mở đèn ngay sát cụm lều cũng chẳng soi được bao nhiêu qua màn sương dầy đặc này cả.
Tụi nó đi hướng ra chỗ sát cạnh vách núi bên trái, gần mép nước để đi tè. Hồi chiều anh Nhàn có chỉ cho cả hai nhóm chỗ vệ sinh rồi nên tụi nó cứ đi tới đó, mà không đi đại ra… con suối gần đó. Chỗ nguồn nước mặc dù không để nấu ăn nhưng vẫn có thể tắm, rửa thực phẩm rất tiện. Làm ô nhiễm nguồn nước ngọt thì xác định là ở dơ luôn.
Đi được một đoạn thì tụi nó nghe tiếng bước chân ở sau lưng. Ngạc nhiên, hai đứa quay lại nhìn chẳng thấy gì cả, chỉ cảm giác trong màn sương có ai đó đang đi tới nhờ những tiếng động.
Hai thằng nhóc dừng lại chờ, giơ điện thoại lên chiếu ra sau nhưng ánh đèn pin sáng trắng lại không thể chiếu xuyên qua màn sương trắng dầy đặc như vầy. Cảm giác rất khó tả, nửa huyền bí, nửa ghê ghê nhưng không đến nỗi khiến hai thằng co giò chạy, vì bãi biển này khá nhỏ, lại được “ôm” kín đáo giữa hai gộp núi, lưng dựa vách núi và đường đèo tuốt bên trên cao, nên cảm giác “an toàn” hơn xa hồi đi thác ở Bảo Lộc bị anh Nhàn nhát ma nhiều.
Và khi hai thằng ku còn đang mong ngóng đợi xem mình có gặp được “tiên” như trong truyện liêu trai hay không, thì một cái bóng tiến tới gần. Đến khi gần sát bên cạnh thì hai thằng Bi – Bo mới nhận ra là con bé Hương Thảo.
Hai thằng Bi – Bo quay ra nhìn nhau, thầm thở phào, nhưng cũng có chút… thất vọng vì chẳng có tiên nữ gì hết, chỉ là một con nhóc tì học lớp 4 thôi. Tuy nhiên khi nhìn con nhỉ một cái, tụi nó lại nhớ ngay đến những âm thanh “chết người” của cái lều ba anh em đó vừa mới nãy, nên mắt thằng nào cũng lóe lên sáng rỡ.
Thằng Bi nói…
– Ủa! Thảo! Em cũng đi vệ sinh à?
– Dạ. Thì ra là hai anh Tuấn. Lúc nãy em thấy ánh đèn mà nhìn mãi không thấy là ai, sương mù dầy quá, hí hí…
– Ờ. Ở dưới biển mà có sương anh cũng lần đầu nghe nói luôn á.
– Cứ y như trên cao nguyên.
– Dạ. Hồi đó anh Hai với anh Ba dắt em đi phượt đến Bảo Lộc rồi Di Linh cũng có sương như vầy nè.
– Đúng đúng. Tụi anh đi Bảo Lộc cũng sương mù mịt luôn. Còn dầy hơn như vầy nữa.
– Rồi còn tắm thác lúc sáng sớm nữa, lạnh teo nhưng đã lắm.
– Wow. Mấy anh chắc cũng đi nhiều ghê ha. Em chỉ mới đi có 2 năm hơn à.
– Ờ ờ. Cũng tàm tạm thôi em.
Thằng Bo nói xong tự thấy mắc cỡ. Con nhóc mới 9 tuổi đã có “thâm niên” 2 năm làm phượt thủ, tụi nó vậy mà đi tới chuyến này mới là chuyến thứ 3 thôi. Không rõ con bé đi phượt từ 7 tuổi vậy thì cái vụ kia “thâm niên” được bao lâu. Nghĩ tới đây hai đứa như thần giao cách cảm, quay qua nhìn nhau trong thoáng chốc, rồi thằng nào thằng nấy đều đưa tay sửa lại đáy quần đằng trước.
Tụi nó nhìn lại đứa con gái đang tươi cười hớn hở đứng đó, lúc này nó khoác cái váy ngắn hai dây mỏng tang màu trắng ngà, loại con gái hay mặc ngủ. Tà váy mềm mại rũ xuống trên mắt cá chân, ló ra đôi bàn chân trần xinh xắn, cộng với thân hình mảnh khảnh, tóc dài xõa xuống ngang lưng, nhìn rất nữ tính như cái tên Hương Thảo, hương hoa cỏ dại. Con nhóc tuy đứng đó, ngay trước mặt hai thằng Bi – Bo nhưng lại như hòa làm một thể với màn sương xung quanh, rất tự nhiên, cứ như nó được sinh ra từ sương mù, hoặc là do hương hoa cỏ tỏa ra mà thành vậy, chứ không cho cảm giác là người thật nữa.
Trong đầu hai thằng tự động liên tưởng đến truyện liêu trai mà tụi nó từng đọc, dù con bé Hương Thảo này tụi nó đã biết trước rồi, không phải tiên nữ hay chồn thành tinh liêu trai gì hết, nhưng ở hoàn cảnh này, trang phục và thân thể này của con nhỏ khiến cho hai thằng không cần tưởng tượng thêm cũng thấy mình có thể “chạm” vào cảm giác liêu trai mà trong truyện đã từng miêu tả. Thậm chí dù con nhỏ là một con chồn tinh chuyên quyến rũ con trai, thì tụi nó cũng chấp nhận… bị “quyến rũ” bởi một con chồn tinh xinh như thế.
Mô tả thì dài, nhưng thực tế mọi thứ chỉ diễn ra trong tư tưởng của hai thằng Bi – Bo qua vài cái liếc mắt. Lúc này con bé như hoàn toàn “lột xác” khỏi hình tượng “ninza lead” hồi chiều lúc mới tới. Mớ tóc dài, hơi xoăn nhẹ xõa ngang lưng, kèm với cái áo đầm mặc ngủ này khiến cho nó đáng yêu không tả nỗi. Càng nhìn hai thằng càng có ý muốn đè con nhỏ ra để làm cái chuyện duy trì nòi giống, vì… tương lai con em tụi nó. Nhưng hai đứa không biết con nhỏ này khó hay dễ nên không dám làm bậy. Chỉ biết nuốt nước bọt ừng ực nhìn con nhỏ thèm thuồng.
Thằng Bi nói…
– Thôi mình đi đi. Đứng đây lát sương xuống ướt mem luôn đó.
– Dạ.
Vô tình nói tới chữ “ướt mem”, thằng Bi hơi già mình, nhớ lại những âm thanh trong lều con nhỏ mà nó nằm nghe lúc nãy. Tận 2 hiệp lận, không rõ lúc này con nhỏ có còn “ướt mem” hay không. Nghĩ tới đó, hai thằng lại quay qua nhìn nhau một cách kín đáo, rồi lại một lần nữa lén đưa tay sửa lại đáy quần, vì con ku của hai thằng đã chui khỏi lưng quần ra ngoài, lên quá rốn rồi. Cái quần lửng không sịp của tụi nó đã không “ghìm cương” được hai con ku dài đó nữa.
Trong màn sương dầy đặc, 3 đứa nhóc đi lò dò từng bước ra biển. Thực ra đây là quán tính xuất hiện khi người ta bỗng dưng bị giảm tầm nhìn, chứ bãi biển này cả buổi chiều nay tụi nó đều đã xem hết rồi, chẳng có chướng ngại vật hay rác rưởi gì hết, mà sạch tinh tươm luôn.
Đi một lúc thì tụi nó tiến sát vô các gộp đá bên trái của bãi, chỗ bãi cát tiếp giáp với vách đá núi, đi thêm một đoạn ra hướng biển, vừa hết cát khô thì dừng lại.
Chỗ này hình như có tí gió, lại thốc lên cao nên chẳng có tí sương mù nào, bao nhiêu sương mù đã bị dồn lại phía cắm trại, chỗ con suối và vách núi có đoạn đường đèo vắt ngang.
Nhìn phía trước trống trải, sau lưng thì trắng xóa, ba đứa nhóc biết mình đã chính tức bước ra khỏi màn sương dầy đặc sau lưng.
Tụi nó thích thú quay lại, hết soi đèn pin vô màn sương rồi soi đèn chỗ vách núi, chỉ cách nhau có vài bước chân nhưng như có hai thế giới khác biệt, một chỗ trong veo không có tí sương nào, một vùng thì trắng xóa xòe tay không thấy ngón. Được đứng giữa ranh giới đó khiến cho 3 đứa có cảm giác rất lạ lẫm và thích thú. Thậm chí tụi nó còn giơ tay ra chạm vào màn sương, rồi chưa đã, còn chạy ra chạy vô chỗ “ranh giới” giữa “hư và thực” đó nữa. Thằng Bo còn đứng trong màn sương, thò tay ra ngoài, cong cong 5 ngón tay như zombie trong phim vậy. Vừa giỡn tụi nó vừa tiếc rẻ. Con Thảo nói…
– Phải chi là ban ngày thì cái này chụp hình chắc đẹp lắm ha mấy anh.
– Chắc chắn luôn. Anh Nhàn nhóm anh chụp hình giỏi lắm, ảnh chơi nhiếp ảnh đó.
– Cái này mà buổi sáng thì làm avatar được luôn. Như đợt mình đi Bảo Lộc đó Bo…
– À. Hình đại diện hả mấy anh? Đúng là đẹp thiệt đó, hí hí…
Ba đứa nhóc giỡn sương đủ kiểu rồi chụp hình nhưng điện thoại giá rẻ của hai thằng Bi – Bo không thể chụp nổi một tấm ra hồn ở điều kiện thiếu sáng như vầy. Lên hình cứ tối đen hoặc trắng xóa chứ chả thấy cảnh và người “ảo diệu” như thực tế gì hết. Tuy không chụp được tấm nào, nhưng lúc chụp selfie thì cả hai thằng và con nhỏ đứng sát lại nhau, bàn tay của hai thằng từ khoác vai con bé ở tấm đầu, rồi kéo xuống lưng ở tấm 2, sau đó thì cặp mông căng tròn của con nhỏ mà hạ cánh.
Tụi nó có thể cảm nhận thân hình mảnh khảnh của con nhỏ cách một làn vải thun mềm rũ này, lại cho cảm tưởng như đang sờ con Loan hồi mấy tháng trước, lúc nó chưa xuất hiện một ít đường cong như bây giờ. Dù mảnh khảnh nhưng là của cơ thể con gái chưa dậy thì, vẫn cực kỳ kích thích đối với hai thằng nhóc 17 tuổi này.
Thằng Bi tham lam hít hít mùi cơ thể con nhỏ rồi cười hắc hắc nói…
– Hí hí… Người em thơm quá.
– Ờ, anh thấy như mùi hoa cỏ, giống cái tên Hương Thảo của em đó. Hí hí…
– Hihi… Thơm mùi khăn giấy ướt thì có. Hồi nãy em mới được lau người xong đó. Chứ mùi hoa cỏ gì đâu, hihi…
– Chà chà. Sang dữ ta?! Lau cả người bằng khăn giấy ướt luôn, há há…
– Chứ không thôi toàn là mùi sữa tươi của anh Hai với anh Ba thì sao em ngủ được.
– Ặk. Mùi… mùi sữa tươi hả?!
– Em cũng biết “sữa tươi” nữa.
– Hí hí… biết chứ sao không. Em còn chơi trò cô gái Hà Lan vắt sữa bò anh Hai với anh Ba nữa á, hihi…
– Thôi rồi!
– Đụng thứ dữ rồi!
– Hừ! Thứ dữ sao? Em mà thứ dữ á?! Làm như chị gì em của mấy anh chắc chưa biết quá.
– Èo èo. Sao em biết hay vậy?!
– Em thấy rồi à?
– Hổng thấy, nhưng ngửi rồi, hí hí. Lúc ngồi nấu mì á. Hai anh của em lát ra biển tắm có nói mùi “kia” từ trên người chị đó nồng luôn. Em ngồi xa còn ngửi ra, nói gì hai anh của em ngồi kế chỉ. Hihi…
– Chà chà… Bị bóc mẽ tới cỡ này thì…
– Còn gì để giấu nhau nữa đâu. Hic hic…
– Mà em đi ra đây như vầy, hai anh của em có… biết không?
– Biết sao anh? Biết em đi vệ sinh á?
– Không. Ý anh là biết… khục khục… tụi anh cũng ở ngoài này nè… khục khục…
– Biết chớ. Nên lúc em rủ hoài mà mấy ảnh hổng đi, nói là có mấy người đi ra đây rồi, kêu em sợ đi một mình thì đi theo liền đi.
– Èo èo… Hơ hơ…
– Đúng là anh hổng biết nói gì luôn.
– Sao vậy anh?
– À à… Ừ… nói sao ta? Thôi, tới nơi rồi, mình giải quyết đi, hí hí.
Vừa đi vừa nói, tụi nó đã tới nơi hồi nào không biết. Bãi cát chỗ này khá sạch, gần sát vách núi có những tảng đá to, ai cần “kín đáo” thì đi vô phía sau. Nhưng tụi nó thì đâu có cầu kỳ, nên chỗ này là đẹp rồi.
Hai thằng con trai dừng lại, vừa kéo quần ra thì thấy con nhỏ để chai nước lọc xuống bên cạnh, vén váy lên, và ngồi xuống… tè.
Hai thằng ku tuột quần xuống rồi mà không tè nổi, vì hai cây hàng đang cương cứng ngắc.
Bên dưới cái váy ngủ mỏng tang kia, con nhóc không mặc gì hết! Đúng chất “thứ dữ” như tụi nó dự đoán lúc nãy sờ soạng con nhỏ. Cặp mông tròn trịa không thua gì con Loan, lấp ló phía sau lúc nó ngồi. Cái lưng ong thon thả, cơ thể mảnh khảnh nửa kín nửa hở của con nhỏ bên dưới cái váy ngủ khiến hai con ku khủng của cặp sinh đôi đã cứng càng thêm cứng.
Tay thằng Bi không tự chủ được cầm đèn pin rọi ngay giữa háng con nhỏ. Khoảng cách gần như vầy nên ánh đèn chiếu rõ ràng mọi thứ. Hai thằng nhóc đứng há miệng ra nhìn cái bướm con nhỏ căng phồng lên, rồi… một búi chất nhầy trắng đục đùn ra ngoài, rớt xuống cát, sau đó mới tới dòng nước tiểu bắn ra, hòa lẫn với chất dịch trắng đục đang còn tiếp tục trào ra đất nhiều tạo thành hỗn hợp nhơn nhớt, nhiễu nhão nửa bắn ra nửa nhiễu lục cục, chảy ngang cái hậu môn con nhỏ rồi nhiễu xuống cát.
Hai thằng ku vô thức thở mạnh như đang chạy nước rút. Tụi nó rất hiếm thấy cảnh con Loan đi tè, lần nào con nhỏ cũng ngại ngùng muốn chết, không có show ra cho hai anh họ tụi nó. Không ngờ bữa nay được nhìn thỏa thích, lại còn được “khuyến mãi” cái màn lỗ bướm đùn ra “sữa đặc” hòa lẫn với dòng nước tiểu nóng hổi chảy xuống xè xè giữa đường chẻ, hai thằng con trai càng bị kích thích.
Ngồi tiểu mà bị rọi đèn ngay giữa háng nhưng con nhỏ không có ngại ngùng mắc cỡ gì như con Loan hết, cứ vô tư tè ngay trước mặt hai thằng con trai, và “sữa đặc” cứ bị nó rặn ra “tẹt tẹt” mà không ngại ngùng hay mắc cỡ gì hết, cứ như hai ông anh Mạnh – Hùng của nó chưa từng dạy nó phải kín đáo, hay cần phải giữ gìn bí mật vậy.
Hai thằng nhóc nhìn nhau, rồi quay lại ngó chằm chằm vô bộ phận sinh dục của con nhóc. Tim tụi nó đập thình thịch vì bị kích thích. Hai đứa cứ đứng như trời trồng nhìn con nhỏ tè xong, với tay lấy chai nước lọc, mở nắp ra rửa bướm. Rửa xong bên ngoài, con nhỏ còn thọt một ngón tay vô lỗ bướm móc móc mấy cái, kèm rặn cho ra hết tinh dịch chứa bên trong.
Thằng Bo run giọng nói…
– Sao bên trong nhiều vậy em?
– Hí hí. Của anh Hai với anh Ba đó. Lần nào cũng nhiều, có bữa còn nhiều hơn, hí hí.
Hai thằng Bi – Bo dù đã biết hơn 99% rồi nhưng nghe con nhỏ nói trắng ra như vậy tụi nod vẫn thấy con ku mình cương tới đau nhức. Thằng Bo thở gấp, ngồi thụp xuống, cầm đèn pin soi vô bướm con nhỏ, rồi đưa tay ra sờ vô đó. Nó rùng mình khi thử thọt một ngón tay vô cái lỗ. Chỗ đó thật… nóng. Cảm giác cũng chật cứng. Ngón tay vô trong rồi, thằng nhóc lật ngửa bàn tay lên móc móc móc, khều khều, nó tìm cái “điểm G” mà nó hay móc con Loan. Thằng Bo ngạc nhiên khi thấy con nhỏ này có điểm G còn lớn hơn con Loan nữa. Đó là một dạng thể xốp phồng lên ở thành trên của âm đạo, lúc móc ngón tay lên ở hướng 12 giờ thì chạm vô chỗ đó, trơn trơn, xốp xốp, phồng phồng, nên thằng ku vận dụng kỹ năng “móc lốp” để kích thích con bé này.
Con nhỏ cũng thò tay cầm con ku bự đang cương cứng của thằng Bo xóc xóc rất “tự nhiên”. Động tác “ngây thơ” đó của con nhỏ ở trong mắt hai thằng ku lại có vẻ “lành nghề” lắm.
Hai thằng nhóc đều thở gấp, run rẩy như… lần đầu tiên mất trinh. Nghe có vẻ vô lý, nhưng thực sự từ lần đầu tiên đến trước tối nay, tụi nó đều “chung thủy” với con em họ. Con bé Hương Thảo này là đứa con gái thứ hai mà tụi nó chạm vào. Người mới, bướm… cũng mới, cái gì cũng kích thích tột độ, khiến cho hai thằng sờ soạng, móc lốp con nhỏ mà cứ run run. Con bé hai tay nắm hai cây hàng cương cứng, nóng hổi của hai anh, cầm thì sướng nhưng thấy hai anh cứ run rẩy như ông bà nội của nó, nên con nhỏ bỗng cười khúc khích nói…
– Em đâu có ăn thịt mấy anh đâu mà sao hai anh run dữ vậy, hí hí…
– Hơ hơ… Tụi anh run chứ.
– Đúng rồi. Lỡ em là hồ ly thành tinh biến thành rồi lát nữa dụ tụi anh để làm hấp tinh đại pháp thì chết tụi anh, hí hí.
– Ui cha. Vậy mà hai anh đoán đúng ghê á. Nói như má em, ai mốt lớn ra trường mà thất nghiệp thì hai anh ra bên hông Lăng Ông Bag Chiểu hành nghề được rồi, hahaha…
– Ủa. Lăng Ông? Hành nghề gì vậy em?
– Hai anh chưa đi ngang đó bao giờ á?
– Chưa.
– Ờ. Mai mốt có thời gian hai anh nên chạy xe ra đó đi, nhớ đi dọc bên hông lăng sẽ thấy người ta hành nghề nhiều lắm, hí hí…
– Nghề gì vậy em?
– Thầy bói! Bữa em còn thấy có người để cái mai rùa, trải chiếc chiếu xuống lề đường ngồi nữa đó, haha…
– Chời chời!
– Xong phim.
– Ờ. Tao với mày coi vậy mà tương lai tươi sáng ghê. Mai mốt đi làm thầy bói nữa, hic hic…
– Hahaha… Ơ ơ… chỗ đó, chỗ đó, anh đừng dời qua chỗ khác, em thích lắm anh ơi. Hơ hơ…
Trên bãi cát sát vách núi, con nhỏ ngồi xổm dạng chân ra cho thằng Bo móc bướm. Tay con nhỏ cũng không rảnh, lại đang thò ra nắm mỗi tay một con ku bự. Ba đứa đang phê thì mắt con nhỏ bỗng dại ra, đưa hai tay vịn vai thằng Bo rồi nói…
– Em sướng quá anh ơi!
Thằng Bo rút tay ra ngay sau đó rồi xốc nách con nhỏ đứng dậy, nó đưa điện thoại cho thằng Bi, rồi sau đó nó cúi xuống bế ngửa con nhóc lên, bước nhanh tới chỗ những tảng đá xếp lô nhô ở sát vách núi, tìm một tảng đá to như cái bàn, tương đối bằng phẳng, để con nhỏ nằm ngửa ra, mông ở sát mép tảng đá.
Thằng nhóc vừa thở gấp vừa cầm ku đút vô lỗ bướm đang mở rộng của con nhỏ. Quy đầu căng bóng của nó nhấn lên cái lỗ đang hé mở ra, rồi chui tọt vào trong nhờ chất nước nhờn trong veo đã tiết ra ướt nhẹp cái lỗ. Cảm giác nóng rực và thắt bót thật tuyệt diệu, nhất là con ku nãy giờ “bị lạnh” vì phơi ra dưới gió biển lại được chui vào bên trong cái lỗ “thịt tươi” đỏ hồng dưới ánh đèn flash của điện thoại.
Thằng nhóc há miệng rên lên một tiếng đầy khoan khoái, cảm giác bót chặt này tương đương với con Loan, lại còn thêm yếu tố “người lạ mặt” nên con ku thằng nhóc đút vô “lỗ lạ” bị kích thích lắm.
Thằng Bo sửa lại tư thế, rồi hai tay vịn hông con nhỏ nắc liên tục.
Thằng Bi đứng kế bên soi đèn, hết soi đằng trước tới soi bên hông, kê gần sát vô chỗ cái bướm đang bị con ku thằng em nó quất tới tấp, rồi sau đó vòng ra sau lưng soi ngược từ dưới mông thằng nhỏ soi lên. Nhìn cặp mông thằng em nhấp nha nhấp nhổm, nhìn con ku bự rút ra chọc vô trong cái lỗ bướm non của con nhỏ mà con ku thằng Bi càng như cương cứng hơn. Nó cứ lăng xăng nhìn hai đứa chơi nhau cho tới khi thấy thằng em mình dừng lại, mông giật giật, thì háo hức đứng dậy soi đèn chỗ con ku thằng Bo đang cắm ngập vô bướm con nhỏ. Khúc thịt to hơi đen của thằng Bo đang co giật liên tục, phồng lên xẹp xuống, mỗi lần nở ra thì như đang nong cái lỗ đã căng cứng của con nhỏ rộng ra thêm một chút, khiến cho cái viền lỗ âm đạo cũng nở ra theo, rồi co lại, phập phồng hòa nhịp với con ku trong giây phút thăng hoa của thằng em sinh đôi của nó. Ánh đèn flash của điện thoại so chận cảnh con ku thằng Bo co giật trong suốt ba mươi mấy giây, rồi mãi cho tới khi con ku gần như ngừng co giật, thỉnh thoảng mới giật một “cú chót”, thì thằng Bi biết thằng em mình đã xong. Nó háo hức cười ngu ngơ, chờ đợi.
Khi thằng Bo thở ra một hơi thật dài, lui lại rút ra khỏi con nhỏ, thằng Bi liền đưa điện thoại cho thằng em rồi nhào vô thế chỗ.
Những tiếng “hực hực hực” vang lên liên tiếp, và chỉ hơn một phút sau thằng Bi cũng nối tiếp đứa em sinh đôi lúc nãy, bắn tinh ồ ạt vào trong bướm con nhỏ đang nằm ngửa trên đá núi. Cảm giác được “đổi món” khi chơi “của lạ” như vầy sướng không thể tả, khiến giai đoạn xuất tinh như bị kéo dài mãi, nhấn chìm thằng nhóc 17 tuổi trong khoái lạc tràn bờ, quên hết mọi thứ xung quanh…
Khi nó lấy lại hơi thở, rút ra khỏi người con nhỏ thì chỗ đó lại tràn ngập chất nhờn trắng đục như lúc mới tới đây nó đã ngồi rặn ra cho hai đứa coi vậy. Con nhỏ ngồi dậy cong lưng cúi xuống nhìn vô bướm rồi nói…
– Hai anh cũng vậy à. Ra sữa giống y như hai anh của em luôn. Hổng khác gì hết trơn.
Thằng Bo làm bộ mặt ngạc nhiên nói…
– Đâu? Em làm thử anh coi coi có giống không?
Con nhỏ miệng nói “Mấy anh coi nè!”, Gồng lên rặn “tẹt tẹt”, bướm nó lại đùn ra cả búi tinh dịch đặc sệt. Nó đưa ngón tay vô giữa lỗ bướm khều khều móc móc, như muốn “thụt rửa” cho ra hết mớ chất nhờn đó của hai anh con trai. Thằng Bo giả vờ cúi mặt nhìn lom lom rồi nói…
– Ờ. Giống thiệt đó.
– Hí hí. Em nói mà. Giống y chang. Nhưng không nhiều bằng hai anh của em đâu. Mấy ảnh ra nhiều lắm. Nhiều gấp mấy lần luôn.
– Oh. Vậy hả? Chắc chùi rửa tốn khăn giấy lắm ha, haha…
– Đúng rồi đó. Hồi năm kia em đâu có biết là con trai cũng có sữa, mấy ảnh không nói đâu, xấu lắm, làm em cứ tưởng là em bị bệnh chảy nhớt, cứ bị chảy suốt ngày hà!
Vừa nói con nhỏ vừa đưa tay quệt một cục tinh dịch đục ngầu đưa lên miệng mút, rồi vừa mút ngón tay chùn chụt vừa nói…
– Ừmmm, chẹp chẹp… mùi cũng giống nữa. Vậy mà em tưởng con trai có sữa khác nhau, hí hí.
Hai thằng sinh đôi quay ra nhìn nhau, mắt mở to đầy kinh ngạc, không phải với cái cách con bé “nếm sữa” của tụi nó, vì tụi nó hổng có ham hố gì về vụ đó hết, mà là với thông tin “chấn động” kia ở câu nói trước đó của con nhỏ.
Thằng Bi lắp bắp hỏi lại…
– Năm kia là từ hồi em học lớp mấy ta?
– Lớp 3 đó anh. Hồi đó mấy ảnh giấu em, hổng có nói. Tới hồi hè rồi mới nói cho em biết đó. Xấu dễ sợ hông?!
– Trời ơi! Lớp 3.
– Chắc… đau ha!
– Eo! Em không dám nghĩ tới đâu. Đau lắm, hic hic. Chảy máu tùm lum luôn.
– Wow! Lần nào cũng chảy hay sao em?
– Không phải. Chỉ lần đầu, hình như lần sau nữa thôi à. Nhưng mấy ảnh mua thuốc cho em…
Hai thằng Bi – Bo rùng mình, nhìn nhau một cái rồi cùng nhau im lặng. Tụi nó không dám hó hé hỏi thêm gì vụ này nữa hết. Con nhóc này ngây thơ quá, lỡ mà nói lung tung cho hai anh của nó thì không biết hai ông kia sẽ như nào. Nếu là trong phim hình sự thì dám hai ông đó… giết người diệt khẩu lắm chứ chả chơi. Nghĩ tới đây tụi nó thấy chuyện này không đùa được. Dù rất muốn hỏi ba mẹ em đâu, nhà có người lớn nào không, rồi em từng để ai chơi nữa không ngoài tụi anh, bla bla bla… nhưng tụi nó nén lại không dám hỏi thêm nữa.
Hai thằng nhìn nhau trong tích tắc, và như đọc được suy nghĩ thống nhất của nhau, nên ngay sau đó thằng Bi quay ra sau, cầm lấy chai nước lọc rồi đi lại rửa bướm cho con nhỏ. Nước cùng tinh dịch chảy ra từ bướm con nhỏ xuống kẽ mông, xuống mặt đá, rồi chảy hết xuống cát khô dưới chân hai thằng nhóc, gần như không còn dấu tích gì để lại hết.
Khi cái bướm con nhỏ đã sạch bóng, đỏ hồng “như mới”, thằng Bo ngập ngừng nói…
– Chuyện… chuyện mới nãy em đừng có nói cho hai anh em nha.
– Hí hí. Em không nói đâu. Ngu gì! Mấy ảnh đánh đít đau lắm. Hồi năm ngoái em để cho thầy làm em ở lớp học thêm, thầy làm giỏi lắm, em sướng muốn chết, hí hí… Về vui quá em kể lại thì bị hai anh đánh đòn á. Mấy anh nhớ đừng có nói mấy ảnh nha. Hic hic…
– Èo! Thầy em cũng… vậy nữa hả?!
– Dạ, hí hí… Thầy chắc bằng tuổi hai anh em hà. Nhưng hai anh hổng cho.
– Mà vậy thì… sao hồi nãy hai anh lại kêu em đi ra đây chung với tụi anh vậy?
– Ờ. Đúng rồi. Nếu hai anh hổng cho thì sao lại đồng ý cho em ra đây ta? Anh thấy lạ đó.
– Ơ… Em cũng hông biết nữa. Để lát về em hỏi thử.
– Ui ui! Thôi em đừng hỏi. Giả bộ như chưa có gì xảy ra hết đi nha.
– Đúng đó. Em cứ về ngủ như bình thường đi. Đừng nói gì hết.
– À. Vậy thì thôi. Em hổng nói đâu. Mấy anh cũng vậy nha!
– Ờ ờ. Tụi anh hứa im như thóc, không nói gì đâu.
Hai thằng ku nhìn nhau, mừng muốn chết. Vừa mừng vừa shock, vì con nhóc này bị hai ông anh chơi nhưng lại không được dạy gì về giới tính hết, cứ hồn nhiên để cho ông thầy giáo chơi, xong còn về khoe lại nữa chứ. Thật là bó tay bó chân với hai ông anh như vậy luôn. Tụi nó cực kỳ tò mò về gia cảnh của mấy anh em này, nhưng tự kiềm chế không hỏi thêm câu nào hết. Coi phim hình sự thấy các nhân vật giết người diệt khẩu ghê quá, nên tụi nó không dám mạo hiểm. Bữa trước học Anh văn có một câu trong context mà tụi nó thấy đúng với tình cảnh bây giờ lắm, some stones are better left unturned, cái gì cũng biết hết thì chưa chắc sẽ tốt.
Hai thằng rửa ráy cho con nhỏ xong, cả đám mới dắt nhau đi về lều.