Phần 2
Sáng nay hai thằng đều dậy trễ, đến khi có tiếng má kêu thì mới giật mình mở mắt ra.
Bữa nay Thứ Hai nên tụi nó không chạy bộ. Một tuần tụi nó chạy suốt 6 ngày, nghỉ ngày đầu tuần. Lúc con Loan hỏi hai đứa tụi nó sao không nghỉ Chủ Nhật mà lại nghỉ Thứ Hai, hai đứa nói Chủ Nhật là ngày nghỉ chính thức, mình phải tận dụng tối đa từng phút để tận hưởng cuộc sống. Còn Thứ Hai là ngày đi học, ngày làm việc, mình tận dụng tối đa thời gian để… ngủ nướng mới tốt.
Lúc con Loan nghe vậy cũng không suy nghĩ lâu, nó gật đầu đồng ý ngay.
Thế nên hôm nay là Thứ Hai, tụi nó ngủ luôn tới trời sáng, má kêu mới dậy.
Bình thường dù không để báo thức thì hai anh em cũng tự động thức dậy theo thói quen. Có lẽ cái giấc mơ ướt chết tiệt tối qua khiến tụi nó giật mình giữa đêm, nên ngủ luôn đến giờ này.
– Bi, Bo! Dậy chưa? Xuống ăn sáng để má còn đi làm.
– Rồi rồi, xuống liền!
– Có liền, có liền! Quý khách vui lòng chờ tụi con trong giây lát. Hí hí…
Hai đứa vừa rướn cổ lên trả lời, vừa nhổm dậy cởi phăng cái sịp ra, vo lại một cục rồi thi nhau quăng vô giỏ đồ dơ ở góc phòng, mỗi đứa tự lấy sịp khác mặc vô, tròng thêm cái quần lửng và áo 3 lỗ. Thằng Bo kêu…
– Còn cái khăn giấy “san sẻ khó khăn” cho kiến của mày!
– Ờ ờ, để tao lượm. Mày lượm mớ khăn giấy quanh giường đi.
– Rồi, để tao. Dạo này hao khăn giấy quá.
– Ờ. Tích cực quay tay, sẽ hao khăn giấy, haha.
– Còn vận may có bồ thì không thấy, haha…
Tụi nó dọn dẹp phòng nhanh chóng, rồi vừa đi vừa ngáp, thằng trước thằng sau theo cầu thang xuống dưới lầu. Bình thường tụi nó sẽ ngồi lên lan can để trượt xuống, nhưng giờ còn buồn ngủ quá, trượt là xác định té gãy cổ, nên đứa nào cũng vừa đi xuống vừa vịn lan can như hai ông già.
– Trời ơi, giờ mà còn ngáp kìa! Tối qua hai đứa thức khuya chơi game hả?
– Đâu có. Tại… nay không chạy nên con muốn ngủ nướng thôi.
– Tranh thủ thời gian để ngủ mới cao được đó má. Má thấy con cao hơn nó chưa?
– Xí, con mới cao hơn nè má.
Đầu óc còn buồn ngủ nhưng tụi nó cũng kịp xoay ra cái lý do tàm tạm này, rồi còn đánh lạc hướng bằng màn tranh cãi “như thường lệ” nữa. Trò này vậy mà hiệu quả, má không kiên nhẫn nhìn hai đứa cùng nhau nhón chân ăn gian đo nhau trên cầu thang, liền phát tay nói…
– Thôi thôi, ăn đi để má còn đi làm. Ở nhà hai đứa tự đo chiều cao gì thì đo.
Hai đứa lén liếc nhìn nhau cười đắc thắng sau lưng má. Tụi nó không ngu tới mức nói với má giấc mơ ướt mà tụi nó thấy mình “mần” con em họ tới bến. Nói ra chắc má đánh cho tét mông làm 2 quá. Vừa ngáp dài thằng Bo vừa hỏi…
– Sáng nay ăn gì vậy má?
– Hoành thánh tôm khô.
– Wow! Quá đã!
– Trời ơi! Chỉ có má hiểu lòng con.
– Sến vãi đái!
– Kệ tao! Hừ hừ.
Hai đứa dù cãi cọ, nhưng hai cặp mắt đều sáng rỡ, cơn buồn ngủ đã biến mất sạch. Nhìn 3 tô hoành thánh to còn bốc khói trên bàn, mùi thơm ngào ngạt khiến hai cái lỗ mũi tụi nó muốn phổng lên.
– Yahoo! Có quẩy nữa. Há há. Má hiểu ý con ghê, haha.
– Tô đặc biệt hả má? Nhiều topping quá chừng, hú hú!
– Ờ. Có đủ hết đồ ăn kèm. Tô đặc biệt đó. Thôi đừng hú nữa, ăn nhanh đặng má còn đi làm.
– Dạ. Nhìn thôi đã thèm chảy nước miếng, hí hí.
– Ăn đê ăn đê! Chẹp chẹp. Mày cho tao miếng huyết đi!
– Ờ. Mày cho lại tao mấy con tôm khô đi!
– Ok luôn. Đây, múc đi.
Hai đứa đứng đó trao đổi với nhau những topping mình thích, xong rồi không nói thêm nữa, tụi nó ngồi vô bàn cùng với má, tay cầm muỗng, tay cầm đũa, bắt đầu húp sùm sụp.
Mùi hoành thánh tôm của quán cô Bé bao giờ cũng thơm không cưỡng lại được.
– Sáng má đi mua hồi nào mà tụi con không biết gì hết.
– Ờ. Con biết được từ trên giường mới lạ đó!
– Haha. Thôi ăn đi không thôi nở hết đó má, hì hì.
– Chỉ giỏi đánh trống lảng hà.
– Hahaha…
– Mày cười gì?!
– Tao thấy hôm nay trời đẹp quá nên cười, hí hí…
– Xạo! Trời nóng thấy tía luôn chứ đẹp gì.
– Trời không mây, xanh rì như vầy mà không đẹp?
– Nè nè, thôi thôi, tạm ngưng! Nghe má dặn, lát trưa tụi con cắm nồi cơm rồi 3 anh em ăn đồ ăn trên cái hộp màu xanh trên cùng trong tủ lạnh nha. Má làm hết rồi đó. Đừng có ăn trong hộp nắp hồng cánh sen, cái đó để mai…
Vừa ăn má vừa dặn tụi nó về thức ăn má đã làm sẵn trong tủ lạnh. Hai đứa sinh đôi không biết có chú ý không, nhưng vẫn dạ dạ, gật gật lia lịa, miệng vẫn không ngừng ăn.
Thằng Bo vừa húp sùm sụp, vừa bốc quẩy bỏ vô tô, vừa nhai nhóp nhép những con tôm khô ngọt lừ trong miệng. Thằng anh nó cũng ăn nhanh không kém. Món khoái khẩu của tụi nó là món ăn người Hoa, nên từ nhỏ xíu, mỗi khi muốn dỗ tụi nó ăn nhiều, má thường hay đi mua, hoặc nấu ăn kiểu người Hoa là đứa nào cũng ăn quên cả lối về.
Ăn sáng xong hai thằng cùng nhau dọn dẹp, rửa chén bát. Đừng thấy tụi nó cãi cọ nhau suốt, mỗi khi cùng làm việc gì tụi nó đều phối hợp rất nhịp nhàng, từ nhỏ đến giờ đã vậy rồi.
Trong khi hai đứa dọn dẹp, má thay đồ đi làm. Má với cậu mợ làm chung công ty tuốt trên Bình Dương nên có xe đưa đón tận nhà luôn.
Nhìn cái xe 16 chỗ màu bạc chở các quản lý công ty đi khuất, thằng Bo đóng cổng lại, vừa xoay người thì con Loan đi ra, nói…
– Bữa nay không chạy thấy thiếu thiếu sao đó anh Bo.
– Vậy hả?! Tụi anh thì ngủ nướng đã luôn, hí hí.
Thằng Bi cũng đi từ trong nhà ra, mặt tươi rói sau bữa ăn ngon…
– Mấy bữa nghỉ tập phải tranh thủ tận hưởng cuộc sống chứ em. Hihi.
– Ờ. Phải biết tận hưởng cuộc sống mỗi khi nghỉ hè chứ, há há…
Vừa nói tụi nó vừa nhìn lom lom con em họ, trong đầu hai thằng như có phim chiếu chậm, tua lại cảnh trong giấc mơ tối qua mỗi đứa “ấy ấy” với con nhỏ…
– ANH BI BO!
Hai thằng ku đều giật mình, nghe như con nhỏ vừa hét tướng tên cúng cơm của mình lên thì phải. Tụi nó ngơ ngác nhìn lại con Loan…
– Gì vậy em?
– Ờ. Sao hét tên tụi anh chi vậy?
– Em đang luyện thanh nhạc hả? Hí hí…
– Tự nhiên mấy anh ngơ ngác nghĩ đi đâu á. Em nói bữa nay mình không chạy bộ thì lát nữa đi bơi đi. Trời nắng quá bơi cho đã.
– Ờ ờ… được được! Vậy chừng nào? Chiều hả?
– Mấy anh bị sao dạ? Em nói SÁNG NAY!
Vừa nhấn mạnh hai chữ cuối, con nhỏ vừa chống nạnh “xù lông” lên khiến cho hai thằng nhóc to bự cũng phải rụt cổ, le lưỡi.
Thằng Tuấn Anh cười khổ, thò ngón tay trỏ sang ngoáy ngoáy lỗ tai thằng Tuấn Em, vừa nói…
– Chắc tại lâu rồi anh chưa lấy ráy tay, hihi.
Thằng Tuấn em đập bàn tay thằng anh kêu cái bốp rồi hất ra, còn trừng mắt nhìn nó một cái, rồi quay qua con em họ nhe răng cười lấy lòng…
– Yes madam! SÁNG NAY! Đã rõ, hihi…
Biểu hiện trên mặt nó thay đổi còn nhanh hơn diễn viên kịch nữa.
Thằng Tuấn anh cũng cười hí hí nói theo em mình…
– Đi bơi SÁNG NAY cho mát. Thông điệp đã ghi nhận. Chừng nào xử lý xong chúng tôi sẽ thông báo sau.
– Cái gì!!!
– Há há. Nó giỡn đó em. Đừng chấp nhất mấy đứa lùn.
– Ê! Mày nói ai lùn. Sáng nay đo chưa mà tuyên bố như đúng rồi vậy?
– Muốn đo hông?
– Anh mày sợ chắc?
– Thôi nghen! Em hông ở đây làm trọng tài cho hai anh đâu. Giờ mấy anh có đi thay đồ không thì bảo?!
Con Loan vừa chống nạnh, hếch cằm lên, nhìn hai ông anh họ to bự của mình như bà chị nhìn hai thằng… em nghịch phá. Sau khi thấy hai ông anh đã “ngoan” trở lại, nó gật đầu rồi mới nói tiếp…
– Hí hí. Phải vậy mới coi được chớ! À, bơi về hai anh đi cắt tóc đi, lấy ráy tai luôn, quan trọng là cái đó. Cứ ngơ ngác như nai vàng có ngày ra đường ông già bắt cóc đó, hí hí.
– Ông già nào bắt cóc được tụi anh.
– Bao bố bỏ vừa tụi anh tới giờ chưa ai sản xuất đâu em, haha.
– Ờ ha. Em quên. Bỏ vừa chắc cũng không có ông già nào vác nổi đâu, hí hí. Vậy là giờ hai anh có cho cũng không ai thèm rồi đúng không, ế ghê ha, tội nghiệp dễ sợ, hí hí…
– Còn lâu mới ế nhá. Thịt heo giờ đắt lắm đó.
– Ờ. Tổng cộng hai đứa một tạ tư giờ tính ra cũng bộn tiền à, đừng có đùa với mấy anh, haha.
Mấy anh em giỡn nhau một lúc, xong đứa nào vô nhà nấy thay đồ.
… Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-loli.html
Lát sau thằng Bo nhấn pedal xe đạp chở con Loan ngồi sau. Thằng Bi chạy xe một mình, sườn xe treo lủng lẳng 2 túi đồ bơi của 3 đứa. Anh em thằng Bi từ nhỏ đã dùng chung đồ của nhau nên đi bơi hai thằng cũng chỉ cần 1 túi là đủ.
Đạp một hồi tới chung cư chỗ cô bạn của má ở, tụi nó gửi xe ở bãi xe, bấm số tầng lên siêu thị mini bên trên, từ cửa siêu thị đi ra ngoài hồ bơi, nói số phòng của cô bạn của má, đưa lót tay cho bảo vệ 50K rồi 3 đứa đi vào toilet thay đồ. Tụi nó tới đây bơi thường xuyên, dù hồ bơi dành cho cư dân của các block chung cư ở đây nhưng người ngoài như tụi nó chỉ cần đưa tí tiền là bảo vệ cho vô bơi thoải mái.
Trong phòng thay đồ, hai thằng Bi Bo cởi quần ngoài và áo thun ra, quần bơi tụi nó đã mặc sẵn bên trong nên chỉ mất vài phút là hai đứa đã xối nước ngọt rồi đi ra hồ, cổ mỗi đứa đeo lòng thòng cái kính bơi. Thằng Bo thành thạo bỏ cái túi đồ ở góc hồ, cạnh mấy chậu cau vàng mát rượi, sau đó hai thằng cùng khởi động, rồi chạy một vòng quanh hồ. Mãi tới lúc đó con Loan mới ra tới, vẫy vẫy tay với tụi nó. Thằng Bo chạy ngang dừng lại, chỉ cho con em cái túi đồ ở sát chậu cây để con nhỏ bỏ cạnh đó dễ theo dõi. Xong cả 3 đứa cùng chạy thêm 1 vòng hồ.
Hai thằng tới lúc này đều nhảy ùm xuống hồ. Con Loan đứng lại trên bờ khởi động các khớp tay chân, co duỗi cánh tay, xoạc chân…
Giờ này hồ khá vắng, chỉ có mấy đứa con nít như tụi nó, hầu hết chơi ở chỗ cạn tầm 1m nước tới 1.4m, chỗ sâu lại chỉ có hai thằng Bi Bo. Tụi nó bơi một vòng, rồi đều bám thành hồ để thở nước. Không rõ đứa nào làm trước, nhưng hầu như đồng thời cả hai đứa đều nhìn chăm chăm con Loan đang xoạc chân khởi động trên bờ ngay trước mắt.
Hai thằng từ dưới nước nhìn lên trực diện vô háng con nhỏ, phê quá phê. Cái bộ đồ bơi 2 mảnh nhỏ xíu của con bé khi làm khởi động khiến hai thằng con trai nhìn vô chỉ có nước xịt máu mũi. Thằng Bi đang thở phù phù, phun nước vèo vèo thì nghe tiếng thằng em sinh đôi của nó thì thào thốt lên…
– Quá phê!
Gần như vô thức, thằng Bi gật gật đầu đồng ý ngay lập tức mà không chút lưỡng lự nào. Nó phun ngụm nước vừa trào vô miệng ra phèo phèo, rồi nói…
– Ước…
– Tao thấy nó khô mà.
– Khô gì?
– Thì chỗ… cái bướm của nó á. Quần bơi chỗ đó khô queo mà, ướt hồi nào?! Nó cũng quên xối nước ngọt trước khi ra hồ rồi. Bảo vệ cũng không nhắc luôn.
Thằng Bi quay lại nhìn thằng em họ mình trừng trừng…
– Bà mịa! Tao nói “ước”, ước gì á!
– Ặk. Tao tưởng mày nói chỗ kia ướt! Ủa?! Sao nay tụi mình trật chìa vậy ta? Bình thường ăn rơ lắm mà?!
– Ờ. Chắc do cái bướm, chẹp chẹp…
– Mày làm tao thèm rồi. Ước gì…
– Ờ. Vậy mới coi được chớ. Huynh đệ mà tương tàn vì cái bướm thì… kinh điển lắm nha.
– Haha, hồi xưa thôi, giờ người ta phát minh ra… chơi some rồi, thậm chí gangbang nữa, không lo tương tàn chi hết. Ai cũng có phần, không cần giành giật, hí hí…
– Bà mịa, con ku muốn lòi ra khỏi lưng quần tao rồi.
– Mịa nó! Tao cũng vậy nè. Nó chĩa lên đau quá. Giờ sao?
– Thì bơi đi chứ sao. Bơi rồi nó… thụt vô à.
– Chán má ghê luôn á. Toàn mua quần bơi nhỏ xíu kiểu này. Phải chi mua boxer còn đỡ.
– Boxer cũng không giấu được đâu.
– Thôi thôi, bơi nhanh đi, có ai thấy thì khổ.
– Ờ. Bơi qua bên kia đi.
– Ok! Mày đi trước đi, tao bơi theo.
Hai thằng sau màn trao đổi chớp nhoáng lại ùm xuống nước, giang hai tay bơi bướm qua phía bên kia hồ của đoạn sâu 2m. Nước văng ầm ầm phía sau hai đứa. Tụi nó từ khi đến đây bơi chả bao giờ bơi trong chỗ cạn hết. Chỗ đó “dành cho con nít” nên tụi nó bơi ra đây mới thích. Cái hồ bơi này chiếm diện tích gần như toàn bộ tầng 1 chung cư, có tới 3 – 4 block nhà riêng biệt nối với nhau thành một cái sân khổng lồ, người ta dành gần hết diện tích này để làm hồ bơi, nên có thể nói đây là cái hồ rộng nhất Sài Gòn rồi. Hai đứa bơi ầm ầm đua nhau qua tới bên kia, bám thành hồ ngoi lên thở nước phì phì.
Thằng Bo vừa thở xong 20 nhịp thở thì quay qua hỏi thằng anh sinh đôi…
– Mày xuống chưa?
– Rồi. May mà vừa xuống được chút. Còn mày?
– Đã thun lại. Mừng muốn chết.
– Ờ. May mà vắng. Chứ đông không biết sao luôn.
– Tao thấy kỳ kỳ á.
– Con ku chĩa ra ngoài lúc bơi, ma sát với nước lúc bơi đúng không?
– Đúng đúng, mày cũng thấy vậy hả?
– Thôi đừng nhắc, nó muốn lên lại rồi kìa.
– Ghét má ghê á.
– Đừng trách má mua quần nhỏ quá, trách con ku mình sao bự quá đó.
– Ờ. Hàng to không lo chết đói, nhưng lo chết chìm nè. Hehe…
– Nặng quá kéo chìm xuống à? Há há…
– Còn phải nói.
Hai thằng ku đang tám chuyện sinh lý dưới hồ thì bỗng hướng nắng bên trên hồ hơi tối lại. Tụi nó tạm ngưng nói chuyện, ngạc nhiên ngó lên, thì ôi thôi. Một cặp giò thẳng tắp đẹp muốn chết đang phơi ra trước mặt tụi nó. Giao điểm của cặp giò đẹp đó là cái mu cao ơi là cao, độn chỗ đỉnh tam giác đó nhô vồng hẳn lên đầy kích thích.
Con Loan cúi xuống nước nói…
– Em khởi động xong rồi…
– Vậy thì bơi theo tụi anh đi.
Thằng Bi nói xong, vội vàng kéo kính bơi lên chụp vô mắt. Thằng em sinh đôi của nó cũng làm vậy nhanh không kém, xong hai đứa con trai quay ngược lại và quạt tay đập chân bơi bướm ầm ầm. Tụi nó sợ con nhỏ thấy hai cây hàng khủng đang thò ra khỏi quần bơi, nhô ra ngay trước bụng tụi nó.
Con Loan vô tư, thấy hai anh họ đã bơi trước, nó liền chắp hai tay đưa ra trước, khom người lấy tư thế xuất phát rồi co giò ùm một phát nhảy xuống hồ. Lặn một hơi thật dài, hai chân vẫy chân lặn, rồi mới ngoi lên bơi ếch theo mấy anh. Nó chỉ mới học kiểu bơi này nên chậm rất nhiều so với hai anh.
Khi nó bơi tới bên kia hồ thì hai anh đã đeo kính vô lại, lại bơi tiếp ngược lại. Con Loan bám lấy thành hồ để thở. Nó cũng quen với chuyện hai anh họ thường bơi cho rã rời mới thả lỏng chơi đùa với nó ở dưới nước. Chứ nửa tiếng đầu hầu như chỉ chăm chú luyện thể lực ầm ầm dưới nước, bơi qua bơi lại không ngừng nghỉ.
Lát sau tụi nó đùa giỡn một hồi rồi lên bờ. Hướng phòng thay đồ của nữ bên trái, phòng của nam bên phải, nên con Loan phải bơi ngược qua bên kia hồ lại. Hai thằng Bi Bo có thời gian đợi ở dưới nước một lúc. Đến khi con nhỏ chạm mép hồ bên kia, thằng Bo mới nói…
– Tao xuống rồi. Mày sao?
– Tao còn chút nữa. Đợi tí đi. Nó chưa lên mà.
– Ờ. Đợi thôi. Vầy sao đi đứng gì được. Body nó…
– Stop! Đừng nhắc nữa. Mày đang cố hại tao đó à?
– Há há. Ok. Không nhắc nữa, haha…
– Mà nó lên rồi kìa. Mày chưa xuống nữa hả?
– Đợi tao thở nước đi. Sao nó cứng đầu quá.
– Haha. Đúng là cứng thiệt mà. Mềm mới mệt đó.
Thằng Bi không nghe câu nói sau của thằng em. Nó đã bận nhắm tịt mắt lại, chìm xuống nước thở ra, xong ngoi lên khỏi mặt nước hít vào. Làm vài chục lần như vậy, nó mới ngoi lên, phun nước phèo phèo và nói…
– Thôi lên!
Nói xong nó nhún chân chống tay vô thành hồ và đẩy người lên.
Thằng Bo cũng không chậm hơn tí nào.
Hai đứa vội vàng đi tới mấy chậu cây lấy túi đồ bơi, rồi vô phòng tắm nam. Thay đồ xong, hai đứa đi ra chỗ cái ghế đá vắng vẻ ở góc hồ ngồi đợi.
Con em vẫn chưa tắm gội xong. Con nhỏ làm gì cũng kỹ nên hai đứa cũng quen rồi. Ngồi đợi chán, tụi nó bắt đầu rì rầm bàn về con em họ. Cái đề tài mà mỗi đứa tưởng chừng như cấm kỵ này, bỗng dưng lại “thông thoáng” một cách dễ dàng và tự nhiên không tin nổi. Trước đó đứa này cứ sợ đứa kia phát xét, khinh bỉ, thậm chí chửi rủa mình có suy nghĩ bậy bạ, biến thái với em họ. Ai ngờ mọi việc diễn ra thuận lợi tới mức tụi nó cũng không hiểu tại sao nữa. Cuối cùng nghĩ không ra, tụi nó không thèm hại não nữa. Mỗi đứa đều có suy nghĩ…
– Chắc tại nó sinh đôi cùng với mình nên vậy.
Người ta nói tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Giữa hai đứa “trong nhà” với nhau đã không dàn mà vẫn xếp êm xuôi, tụi nó đều yên tâm “tiến ra bên ngoài”. Thằng Bi mở lời…
– Công nhận lâu không đi bơi, nay nhìn ngon ghê ha!
Nó chỉ nói trống không, chẳng có chủ thể nào, nhưng thằng Bo hiểu ngay, gật đầu cái rụp…
– Ờ. Ngon chảy nước luôn, chẹp chẹp.
– Phụt! Mày đừng có nói chữ đó nữa. Hồi nãy mày làm tao sặc một lần rồi.
– Xạo! Mày tỉnh queo chứ sặc hồi nào, haha.
– Ờ. Chưa sặc thiệt, nhưng sặc trong ngoặc kép á. Mày hiểu hôn?
– Hông hiểu, há há. Nói chớ mày có công nhận ngon chảy nước không? Hí hí…
– Ờ. Ước gì thấy nó chảy nước thiệt.
– Ờ. Thấy một lần sống không uổng ha.
– Chẹp chẹp, tao thèm quá. Tối qua tao mơ thấy ấy ấy nó á.
– Á đù! Hèn gì tao với mày đều phải xài khăn giấy giữa đêm.
– Đúng rồi. Không rõ làm thật như nào, nhưng trong mơ ra phê lắm.
– Đúng là phê lắm, chẹp chẹp.
– Mày đừng nói mày cũng thấy với nó nha?!
– Tao thấy với nó đó, giờ vẫn thèm nè. Ước gì mơ được tiếp như vậy, chẹp chẹp.
Thằng Bi bỗng đập đầu thằng em mình kêu “bốp” một phát làm thằng Bo kêu “úi” một tiếng.
– Sao tự nhiên đánh tao?
– Ước ao gì không ước, lại ước được mơ lại lần nữa?! Sao không ước làm thật luôn?
– Hahaha… Há há há…
– Mày khùng rồi hả? Cười gì?
– Mày làm tao nhớ tới nhân vật bà vợ trong truyện Ông lão đánh cá và con cá vàng, há há.
– Là sao?
– Truyện ông già đánh cá và con cá vàng đó.
– Biết.
– Ông già ước cái máng heo bể của ổng biến thành mới tinh trở lại. Về nhà bà vợ kêu sao ước gì không ước, lại đi ước cái máng heo… Nhớ chưa?
– Ờ ờ… Ờ heng! Sao tao giống bà đó dzậy?
Nói xong nó quay qua đánh cái bốp lên đầu thằng em, khiến thằng ku lại kêu “úi” tiếng nữa. Vừa xoa xoa đầu, thằng Bo quạu lên…
– Ê! Đừng tạo thành thói quen nha. Tưởng anh mày không biết quánh lại hả? Giỏi quánh nữa đi?! Hừ hừ…
– Haha. Tại mày làm tao giống người xấu nên đáng đánh lắm. Tao nói có sai đâu? Mày ước gì không ước. Đi ước vớ vỉn. Hehe…
– Haiz… Cũng biết là vậy, nhưng nó còn nhỏ quá.
– Nhỏ gì nữa. Tướng nó… đẻ được luôn rồi, hehe.
– Ặk. Đồ biến thái, đồ ấu dâm, đồ… ưm ưm ưm…
– Suỵt. Thằng điên! Bớt mồm đi! Làm ra vẻ thanh cao à? Đứa nào mơ địt con nhỏ te tua vậy?
– Ưm ưm ưm…
– Đã mơ rồi tức là tư tưởng mày chấp nhận mần rồi mới mơ, đúng không?
– Ưm ưm ưm… Bà mịa. Bỏ cái tay thúi của mày ra đi. Vừa nãy lúc tắm lại nước ngọt mày quay tay bằng tay này đúng không? Rửa không sạch toàn mùi tinh mà ụp vô miệng vô mũi tao.
– Hahaha, sorry, thông cảm đi. Tao rửa rồi mà sao nó bám dính quá, còn mùi hả? Đâu mày hửi lại dùm tao cái coi.
– Bà mịa! Biến thái! Mày đi mà hửi đi! Anh thẳng tưng nha ku, không có cong vẹo à.
– Hahaha…
Hai đứa còn chưa kịp cãi vã tiếp thì con Loan đã đi ra. Tụi nó chợt im lặng, nhìn cặp đùi trắng tinh và thẳng tắp thò ra từ dưới chân váy của con em họ. Kể từ giấc mơ ướt với con nhỏ, tụi nó bắt đầu nhìn con nhỏ dưới một ánh sáng mới. Đúng hơn là dưới góc nhìn của giống đực nhìn giống cái. Cái nhìn này cho cảm giác khác hoàn toàn cái nhìn giữa anh em chơi vui vẻ với nhau, nó nặng về khuynh hướng tình dục hơn. Con nhỏ từ một đứa em họ xinh xắn dễ thương của tụi nó, lúc này đây đã trở thành một mục tiêu giới tính mà cả hai thằng đều âm thầm khao khát. Ánh mắt hai thằng ku không hẹn mà đều dán chặt vào khoảng trống quyến rũ nơi cặp đùi con nhỏ kéo dài lên trên, rồi khuất bên dưới cái váy thun mềm. Hai thằng ku cùng lúc nuốt nước miếng ừng ực, hạ bộ căng cứng, tư thế ngồi bỗng trở nên khó khăn vì cấn đường mạch máu dưới háng chạy lên dương vật. Thế là tụi nó không đành lòng, phải dứt khoát mới đứng lên cùng con em đi ra bãi xe.