Phần 16
Chạy thêm một lúc, anh Khanh vượt lên trước đưa tay vẫy vẫy cả đám, tụi nó giảm tốc độ lại, và sau đó mọi người tấp vô lề, dừng xe ngay trước một hàng bán sầu riêng ven đường. Chỗ này chỉ là một cái chòi gỗ đóng tạm trước nhà của người dân, có một cái sàn chia làm nhiều bậc thang để chưng sầu riêng, chuối, rồi mít ổi gì đó mỗi thứ một chút. Anh Khanh nói…
– Nhàn, mày rành thì lựa mấy trái sầu riêng ăn đi.
– Tao có rành đâu. Cái thằng sành ăn lại biểu tao đi lựa.
– Tao sành ăn sầu riêng miền dưới thôi. Mày thổ địa trên này mà.
– Tao dân Tây Ninh nha. Chưa cưới vợ trên đây chưa phải thổ địa.
– Hihi, mấy em đi chơi hả? Mua sầu riêng đi, ngon lắm.
– Giống này là sao vậy cô? Ri Sáu hay Monthon?
– Hổng phải, đây là giống địa phương nhưng cũng cơm vàng hạt lép ngon lắm.
– Có trái nào ăn liền không cô?
– Ăn liền thì… cái này mai ăn mới ngon. Còn ăn liền cô bán hết rồi.
– Mai tụi con về rồi.
– Giờ sao Nhàn?
– Nướng đi. Trên đây tao thấy tụi nó nướng mấy trái sắp chín ăn cũng ngon lắm.
– Đúng rồi đó. Đặc sản luôn đó. Nướng lên ăn thơm béo hơn để chín tự nhiên nữa.
– Vậy á? Sầu riêng nướng được hả? Mà nướng kiểu gì? Chặt ra lấy múi xiên que nướng à?
– Haha, mày tồ quá Khanh. Để cả trái chất củi vô nướng như cá lóc nướng trui dưới mình á. Đốt một hồi nó cháy đen vỏ thì bên trong cũng chín luôn.
– Wow. Cái này tụi em mới nghe nè. Mua đi mấy anh. Em chưa ăn bao giờ.
– Em cũng vậy. Mua đi.
– Ờ ờ. Mua đi mấy anh.
– Vậy ha. Anh chưa ăn chưa biết sao nha. Coi như mạo hiểm đúng không? Ăn vô đau bụng đừng đứa nào về méc ba má nha.
– Trời ơi, cô bao tụi con luôn, ăn ngon mà không đau bụng gì hết. Ở đây dân rẫy người ta ăn hoài. Nhiều khi đợi chín lâu quá cứ bỏ một trái vô bếp củi rồi đốt chừng nào nó nứt ra là ăn luôn à. Yên tâm đi, không bị sao hết.
– Ok. Vậy lấy cho tụi con 2 trái bự đi cô.
– Lấy 3 trái luôn đi Khanh. Chứ 2 trái thì không đủ nhét kẽ răng.
– Lấy luôn 4 trái đi tụi con, cô bớt cho.
– Dạ thôi thôi, tụi con vô thác sâu lắm, vác 4 trái cho chết, 3 trái thôi cô.
– Ờ ờ. Để cô lựa hàng tuyển cho mấy đứa. Nhà cô ngay phía sau nè. Ăn mà dở mang ra đây mắng vốn cô, cô trả tiền lại.
– Ok, coi như bao ngon ha.
– Cô bao luôn.
Thế là cả đám lại lên đường với trọng lượng nặng thêm chục ký trên xe. Hiển nhiên cũng là xe anh Nhàn chứ 3 chiếc xe đạp thì không có chở gì mấy.
Anh Nhàn giờ đã… hết nhàn, chạy xe mà phải xòe hai gối ra vì chỗ chở đồ đằng trước đã đầy nhóc thực phẩm. Anh vừa đi vừa than…
– Ăn uống có một bữa mà chở cả đống, khổ!
– Chứ đứa nào đòi mua 3 trái luôn ăn cho đã, giờ lại than?
– Hiu hiu, thần khẩu hại xác phàm.
– Thôi thôi, than gì, ráng đi. Vô đó tao đốt lửa nướng cho mày ăn.
– Nguyên một trái ha!
– Được được, dễ mà. Xong rồi mày nhắm chịu được cả đám binh hội đồng thì cứ từ từ thưởng thức 1 trái, há há…
– Chơi vậy ai chơi lại! Hừ hừ.
– Há há…
Cả nhóm chạy thêm một đoạn nữa thì quẹo vô con đường đất khá rộng. Cảnh vật lúc này đã thay đổi đáng kể, không còn cảnh xa xa tít tắp như trên trục đường chính nữa, mà là những vườn sầu riêng, cà phê mọc san sát hai bên đường, có cả chôm chôm và quýt nữa. Cả đám cứ chạy một chút lại chỉ trỏ trầm trồ…
– Sầu riêng kìa! Trời ơi đã quá.
– Chôm chôm trái mùa kìa! Giờ này mà có cây đậu trái chín ngộ ghê ta ơi!
– Con đường này đẹp ghê. Chỗ này mà phượt gì ta? Chạy xe hơi vô còn được.
– Hồi đó đường chưa làm còn lầy lắm. Giờ sướng rồi.
– Chạy vô tới thác luôn hả anh?
– Đâu có. Vô cuối đường mình gửi xe rồi… Á, chó!!! Xuỵt xuỵt…
– Trời ơi, sao ở đâu cũng bị chó rượt. Xuỵt xuỵt! Biến!
– Hết Tây Ninh rồi lại ở đây. Muốn củ riềng mắm tôm hả mấy bé?! Xuỵt xuỵt!
– Xong rồi, hú hồn! Nó không rượt nữa. Làm em sợ muốn chết. Đường vô nhà cậu thì em với anh Khanh bị rượt hoài, lần nào cũng bị.
– Đám chó này chắc khoái mùi của em rồi, hí hí.
– Ờ ờ tụi anh chỉ là nạn nhân đi kèm thôi.
– Không biết em có ăn đồng loại nó không mà tụi nó ghét em dữ vậy?
– Ăn gì? Thịt chó á? Chưa bao giờ nha! Mấy anh đừng nói bậy à.
Cả đám giỡn tới đây thì thấy anh Nhàn giảm tốc độ lại, và con đường cũng kết thúc cách đó không xa. Cuối đường là rẫy cafe xanh mướt nằm dựa lưng vô quả đồi.
Anh Nhàn chạy xe thẳng vô vườn cafe ở cuối đường, dừng lại trong sân đất nện trước một căn nhà gỗ dưới ánh mắt ngạc nhiên của một đám con nít khoảng 2 – 3 tuổi, đứa nào cũng cởi truồng chạy rông, hay chỉ mặc có mỗi cái áo, người lấm lem bùn đất, da ngăm đen nhưng chắc nịch. Cả đám còn lại cũng dừng xe cạnh bên.
Con Loan thích thú nhìn mấy đứa nhỏ chạy lon ton trong sân, người ngợm lấm lem, có đứa còn đang thò tay bốc ku rồi cười hí hí nữa.
Anh Nhàn quay lại nói…
– Tao thấy căn nhà gỗ với sân đất nện này giống nhà mày ghê luôn đó Khanh.
– Ờ. Giống cái sân, hihi…
– Ủa. Nhà gỗ cũng nâu nâu giống mà.
– Trời! Nhà tao là nhà rường cổ đó, cột kèo rồi vách đều chạm lọng không chừa chỗ nào luôn, rồi mái ngói nữa. Cái này là nhà vách ván mái tôn đơn giản thôi mà.
– Ờ. Cũng lâu tao không xuống nhà mày chơi rồi.
– Bữa nào xuống đê, tao đãi mày lẩu bò tơ mắm ruốc.
– Trời, mày nhắc làm tao thèm. Món đó trên này không có rồi. Có tự làm cũng không có bò tơ ngon như quê mình.
– Quê tao, chứ mày giờ lên đây thì quê mày ở đây rồi nha ku. Hoài cổ dưới kia miết hà.
– Haha. Sao mày hắt hủi đồng hương dữ vậy?
– Hắt hủi gì, tao thấy mày lên đây cả mấy năm rồi mà còn chưa chịu “an cư lạc nghiệp” nữa nên nhắc khéo thôi. À, Thằng Trọng nó cứ nhắc sao không thấy anh Nhàn qua chơi, tao nói ảnh lên núi làm thổ phỉ rồi, haha.
– Ờ. Ở trên rừng trên rẫy kiểu như này có ngày tao thành thổ phỉ luôn chứ chả chơi. Mà thằng ku chắc cũng lớn rồi ha. Hồi trước qua hay đòi tao cõng đi chơi miết, xuống hồ đá tắm thì cứ bám dính lấy tao luôn.
– Nó lớn rồi, giờ xuống hồ đá là bơi như rái luôn, dài đòn giống tao lắm, hì hì. Để lát cho mày coi hình…
Lúc này trong nhà có hai nam đi ra, mặt hao hao giống nhau, làn da còn đen đúa hơn đám nhóc con đang chạy lon ton xung quanh nữa. Thấy người lớn ra tới, đám anh Nhàn, anh Khanh dựng xe, đứng lên gật đầu chào, xong anh Nhàn nói…
– Mấy anh cho tụi em gửi xe đi thác nha. Mai tụi em về lấy.
– Đi hai ngày vậy là thác 8 tầng à? Hay thác mô?
– Dạ, tám tầng đó anh. Mấy cái thác gần gần em đi nát hết rồi, hihi. Mà cho em hỏi trong đó đi bữa nay ổn không anh?
– Hôm qua nước hơi to, nhưng rút hơn so với mấy bữa áp thấp nhiệt đới rồi. Anh em tụi tui cũng mới đi làm rừng về chứ đâu. Đi qua suối thì cẩn thận nha! Nước rút nhưng chưa cạn lắm đâu.
– Dạ. Đi thác có nước mới đẹp, chứ đúng ra mùa này nước kiệt hết luôn đúng không mấy anh?
– Thác thì phải nước nhiều mới đẹp rồi, nhưng nước quanh đây sao kiệt được. Mùa khô vẫn chảy suốt, mà ít thôi.
– Dạ. Mà cái lán gỗ gần thác còn không anh?
– Còn chứ. Chỗ ni dân đi làm nghề rừng tụi tui nghỉ lại đêm mà, sao dẹp được. Hư hỏng gì là người ta chặt cây tu sửa ngay.
– À. Tốt quá. Vậy cho tụi em gửi xe lại đây nha anh…
– Mấy em ắt xe vô hông nhà đi, chỗ cái chái đó.
– Dạ. Dắt xe vô đi mấy đứa.
Thế là cả đám dắt xe vô cái lán sát bên hông nhà. Chỗ này được dựng lên bằng cây tạp, lợp mái tôn, và quây lại bằng ván bìa thải ra do xẻ những cây gỗ lớn.
Ba chiếc xe đạp được dựng sát vách, song song với nhau, bánh trước lại được anh Khanh lấy khóa ra khóa lại cả chùm. Xe anh Nhàn dựng ở sát bên ngoài, ép 3 chiếc kia vô tường. Anh Khanh thì thầm…
– Vầy an tâm rồi, có gì thì người ta rinh xe mày trước đó Nhàn, hí hí…
– Biết mà, có thằng bạn khốn nạn như mày nên tao cũng quen rồi.
– Xe cộ ở đây tụi em yên tâm, không có trộm cướp chi đâu, đường độc đạo mà còn đường cụt nữa. Người lạ vừa quẹo từ đường chính vô đây là cả thôn này đều biết hết. Nó mà làm gì trong đây rồi thoát ra được 5 kilomet đường thôn này thì nó tài.
– Chà, tính ra thôn mình an ninh ghê, hơn xa dưới Sài Gòn.
– Đúng rồi, chỗ tụi tui tuy quê mùa thô sơ vậy nhưng hơn Sài Gòn ở vấn đề an ninh đó. Tụi em cứ đi chơi đi để xe cộ lại đây không sao hết…
– Nón bảo hiểm cho em gửi trong nhà được không mấy anh?
– Ừ. Cái nào sợ thì mang vô nhà cũng được. Thực ra cứ để đại trên xe chả mất đâu mà sợ.
– Dạ, thôi cho em gửi trong nhà cho yên tâm đi anh.
– Ừ, vậy để trong góc nhà đi, gọn lại.
– Dạ.
Anh Nhàn lấy nón bảo hiểm của anh, và gom 4 cái nón của 4 đứa đi xe đạp mang vô nhà. Tụi nó cũng lấy ra những đồ dùng nào cần cho chuyến trekking thì bỏ vô túi nylon lớn, cột chặt lại rồi mới bỏ vô ba lô, để lỡ có lội qua suối sâu thì chỉ ướt vỏ ngoài ba lô nhưng đồ bên trong thì không ướt. Những đồ đạc mà chưa cần thì dồn vô hai túi nylon to để chung với nón bảo hiểm gửi lại nhà luôn. Thực phẩm, nước uống và dụng cụ cắm trại được chia ra, con Loan được ưu tiên chỉ mang theo quần áo và một chai nước. Anh Khanh nhanh tay mang mớ thịt ra sàn nước sau nhà rửa sạch, cho vô túi nylon lại, đổ hũ gia vị vô ướp, lắc đều rồi tròng thêm một túi nylon bên ngoài và đưa cho anh Nhàn cầm.
Thế là sau 15 phút chuẩn bị, cả đám vác ba lô lên lưng, bên trong chứa quần áo, đồ cắm trại, nước, và nặng nhất là 3 trái sầu riêng bự. Anh Khanh vẫn như đợt leo núi trước đó, vác cái ba lô khủng nhất đám, và cũng nặng nhất đám.
Lúc bắt đầu băng rừng. Anh Nhàn nói…
– Let’s go!
– Yeah!
… Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-loli.html
Hành trình bắt đầu bằng một lối mòn hơi dốc xuống ngay bên hông nhà. Lúc đầu con dốc khá dễ đi, cứ thoai thoải men theo lối mòn giữa hai bên là rẫy cafe, hoặc vườn sầu riêng. Hai thằng Bi – Bo với con Loan thấy chẳng xi nhê gì cả, vừa đi vừa nhìn ngắm chung quanh. Có những đoạn cả đám phải dừng lại chờ vòi tưới vườn tự động bắn nước qua xong rồi mới vội vàng chạy qua để không bị ướt. Lúc gửi đồ vô trong nhà, anh Khanh kêu tụi nó đổi từ giày phượt sang sandal phượt, nên đi qua các vũng nước như vầy tụi nó mới thấy tiện lợi khi nước chảy hết vô kẽ thoát nước của sandal. Nếu là giày phượt chống nước như đợt leo núi thì nước lại rất khó thoát khỏi giày.
Mới đầu cả đám còn cười giỡn, trêu chọc nhau, nhưng càng về sau dường càng dốc xuống, mỗi bước chân đòi hỏi từng người phải nhìn kỹ điểm đặt chân để không bị trượt lăn xuống dưới. Nghe nói cái thác ở tuốt bên dưới vực, chứ không phải ở trên, nên lúc về mới đúng là leo, còn lúc đi thì chỉ có thả dốc thôi, mặc dù cũng có những đoạn phải leo lên dốc.
Hai bên đường chỗ thì đầy cây rừng hỗn giao, chỗ thì chỉ toàn tre, mà theo lời anh Nhàn đây là cây lồ ô chứ không phải tre. Hai thằng Bi – Bo với con Loan chẳng tài nào phân biệt được tre khác với lồ ô chỗ nào, chỉ cảm thấy “tre” ở đây có lóng rất dài, nhiều cây lóng dài hơn cả mét, nhìn rất đẹp.
Anh Nhàn đi trước, thằng Bi đi sau, tới con Loan và thằng Bo, còn anh Khanh thì chốt đoàn. Lần này anh Nhanh không phải “thổ địa” như đợt leo Ma Thiên Lãnh nên đi chốt đoàn luôn, để cho anh Nhàn dẫn đường.
Ai cũng đeo ba lô căng cứng, chỉ khác nhau trọng lượng thôi. Tay anh Nhàn một bên cầm túi thịt, một bên cầm con dao phay đen thui, tới đoạn khá dốc, anh dừng lại chặt cho đám nhỏ 3 cây tre đường kính chừng ngón chân cái làm gậy chống. Anh Khanh ỷ…
Mình chân dài, không cần cây chống gì cả, cứ vậy mà vác ba lô đi băng băng như đi trên đất bằng khiến đám nhỏ phục lăn.
Trekking trong đường rừng gập ghềnh như vầy hai thằng Bi – Bo mới thấy lợi ích của đôi sandal phượt hầm hố. Đi thử trong shop nó cảm giác đế hơi cứng, cấn và nặng chân hơn nhiều mấy đôi sandal Bitis, lại không êm như mấy đôi New Balance chạy bộ của tụi nó, nhưng vô rừng thì đế cứng bám rất tốt lên các bề mặt, quai hậu chắc chắn giữ cho giày không bị tuột, nói chung tụi nó cảm thấy rất tự tin khi mang đôi giày này. Con Loan cũng đi rất thoải mái, một phần vì mang vác rất nhẹ nên khi nghe anh Nhàn thông báo đã đi được nửa đường rồi, con nhỏ còn nói…
– Em thấy chưa có gì hết luôn. Cho em đi gấp mấy lần như vậy em cũng đi được.
Anh Khanh đi sau nghe vậy chỉnh ngay…
– Cho em đeo cái ba lô như anh thử coi em đi được mấy bước, haha…
– Dẹp lép như con tép, haha…
Thằng Bi đế vô thêm làm cả đám cười khúc khích. Con nhỏ lúc này mới nhớ ra hầu như mọi người đã mang vác hết đồ đạc dùm nó rồi, nên nó mới đi nhàn tênh như vầy.
Đường đi ngày càng xuống dốc, rồi lại ngược dốc gần như dựng đứng. Có chỗ cả đám thấy mình như chui vô một đường hầm mà vách hầm là lá cây dầy đặc. Có nhiều đoạn qua suối nhỏ, hết anh Nhàn rồi tới thằng Bi, Bo, anh Khanh đều nếm món trượt rêu, từ loạng choạng cho tới té ngã đều có. Trừ con Loan vẫn bước từng bước qua các cục đá, có sự hỗ trợ của mấy anh và bản thân nó vác quá nhẹ nên rất dễ dàng giữ thăng bằng.
– Tao thấy nước có vẻ còn rút hơn so với hai anh chủ nhà địa phương nói đó Nhàn.
– Tao cũng ngạc nhiên là nước rút nhanh dữ vậy. Chỉ tới ngang ống quyển như vầy thì lội đúng nhàn, không phải lo gì nữa. Chứ ngang đùi hoặc sâu hơn thì gay go rồi.
– Sâu cỡ đó chắc phải dùng tới cọng dây thừng hả mậy?
– Ờ. Và gậy dò đường nữa, chứ đi bình thường như vầy không dám qua đâu.
– Nói thiệt, mực nước cỡ như này thì tao đỡ lo dữ lắm. Chứ hồi ở quán phở nghe bà chủ quán nói có lũ mà tao hoang mang.
– Tao còn hoang mang hơn.
– Trời! Vậy mà lúc đó em nghe mấy anh nói đầy tự tin luôn!
– Ờ ờ, nói văng nước miếng làm em cũng tự tin theo. Hóa ra là giả vờ, hic hic…
– Haha, ít ra tụi anh cũng “truyền cảm hứng” được cho mấy đứa mà. Chứ còn chưa thấy mặt mũi rừng núi đâu hết mà đã nghe người dân bên ngoài bảo là khó khăn thế này, nguy hiểm thế kia, ai dám đi trekking nữa.
– Ừ ha. Có lý! Phải đi mới biết thực tế như nào. Từ Sài Gòn lặn lội lên tới đây hổng lẽ mới nghe người ta nói mấy câu đã trả dép tui dìa, haha.
– Haha, thực ra cũng không nên bỏ ngoài tai mọi cảnh báo, mà mình cân nhắc trong phạm vi an toàn, nếu lũ thì phải như nào, nếu không thì mình đi nhưng cẩn thận ra sao. Chứ đi rừng như này không ẩu được. Như leo Ma Thiên Lãnh á. Nhiều đứa lạc trên đó mấy bữa mà không có thiết bị GPS hay không mang đủ nước, té xỉu đâu đó rồi phải có người lên cứu về.
– Èo. Trên đó mà xỉu thì chắc mệt ha mấy anh.
– Hỏi thằng Khanh kìa. Nó từng tham gia ngày hội nhặt rác trên đó mấy lần á. Vụ cứu hộ mấy đứa lạc trên đó nó rành hơn anh nhiều.
– Cực lắm mấy đứa. Anh không cứu hộ nhưng mình leo đợt rồi thì tụi em biết mức độ cực và nguy hiểm như nào. Vác ba lô gọn nhẹ có… ba mấy ký mà leo muốn đúi, nói chi phải nếu phải cứu hộ một đứa nặng khoảng 5 – 70 ký.
– Vậy đi chỗ này mình có GPS gì không mấy anh?
– Có chứ Loan. Nhưng đường này anh đi mấy lần rồi nên không lấy GPS ra coi, không cần thiết.
– Chừng nào lạc thì mới phải coi, haha…
– Ê ê! Bậy nha mậy.
– Thì tao nói vậy mà. Có GPS thì sợ gì, haha…
– Phun nước miếng phủi đầu ba cái đi mày, hừ hừ.
– Ờ ờ, “phì phì”, phủi vầy chắc được rồi heng.
– Trời ơi. Vậy mà đợt trước anh Khanh còn nói em cái gì có kiêng có lành!
– Hahaha. Thằng Khanh là trùm lý thuyết hoàn hảo, từ thực tế tới vấn đề tâm linh luôn, rồi lúc làm thì ứng biến chứ có mấy khi nó làm theo plan đâu.
– Quá khen! Quá khen! Chỉ có mày là hiểu tao, hè hè…
Cả nhóm vừa đi vừa tám, lạ một điều là sáng sớm lúc săn mây và sau đó là ăn phở thì lạnh cóng, nhưng đến giờ thì chỉ còn thấy mát mẻ dễ chịu chứ không hề lạnh nữa, cảm giác như Sài Gòn ngày mưa dầm se se thôi chứ không giống khí hậu Bảo Lộc chút nào.
Lâu lâu mọi người dừng lại chụp hình, chụp người, chụp cây cối, chụp đường mòn rồi mới đi tiếp. Đa phần là đám nhóc và anh Khanh móc điện thoại ra chụp chứ anh Nhàn thì vẫn ôm khư khư cái ba lô máy ảnh mà chưa rút ra chụp lần nào.
Nhóm đi thêm một đoạn nữa thì ra gần tới một con suối. Dù đang ở trong rừng cây rậm rạp, nhưng nghe tiếng suối chảy róc rách phía sau thảm lá dong rừng thì trái tim đám nhỏ đã nhảy cẫng lên rồi. Thằng Bi nói…
– Sắp tới suối rồi kìa! Vô rừng thích nhất là ngang qua các con suối á.
– Ờ, mát với thoáng nữa.
– Em thích rửa mặt bằng nước suối, nãy giờ đi bị dính bụi với mạng nhện đầy đầu, xấu quá.
– Trời ơi, đúng là con gái. Đi trekking mà ngại bị xấu gái kìa, haha…
– Hồi nãy em thấy mấy anh cũng rửa mặt mà.
– Người ta rửa mặt để cho mát đó, hổng phải vì nhan sắc đâu heng, hihi.
– Ủa, vậy mà em tưởng…
– Nó tưởng mày đồng loại với nó đó Bo, hè hè.
– Còn lâu nha! Anh mày thẳng băng manly đàng hoàng à.
Anh Nhàn đứng lại nhìn quanh như định vị, rồi đi xéo qua bên trái, thằng Bi bước ngay theo sau, và nó ồ lên thật to.
– Wow! Tuyệt vờiiiii!
– Hú hú! Đẹp quá mấy anh ơi!
– Trời ơi, nhìn là muốn nhảy xuống tắm rồi!
Ngay trước mắt cả đám là một con suối rộng tầm 9 – 10 mét, đá to như cái xe hơi, đá nhỏ cũng cỡ con heo bự nằm rải rác, nhấp nhô khắp mặt suối, có cả vài tảng đá to như xe tải nằm giữa suối. Dòng nước trong vắt chảy róc rách qua các kẽ đá, dàn đều cả mặt suối. Mực nước không hề cao hay “nguy hiểm” như được người bên ngoài cảnh báo. Có lẽ lần cuối người ta thấy con suối này cho đến giờ nó đã kịp rút xuống rất nhiều rồi, nước cũng trong hơn hẳn so với “nước hơi đục” như lời người dân địa phương.
Hai bên bờ suối là những đám cây xanh mướt, có những cây to tới 4 – 5 người ôm không hết, trên thân bám đầy dây leo, còn cả phong lan mọc chằng chịt gần trên đọt. Mớ phong lan đó anh em hai thằng Bi – Bo và con Loan nhờ anh Nhàn chỉ cho mới thấy.
Thằng Bo trầm trồ…
– Nào giờ chỉ thấy phong lan trong chậu, lần đầu trong đời em thấy phong lan mọc “miễn phí” trên cây đó!
– Haha, có giá của nó hết chứ không free đâu em. Để hái được mớ phong lan “miễn phí” này nhiều khi phải trả giá rất đắt đó, đắt hơn ra chợ mua nhiều.
– Đắt sao anh? Té ngã à?
– Uh, rồi còn rắn, rết, bò cạp, hoặc ong vò vẽ núp trong hốc cây nữa. Có giá của nó hết. Nên thôi, cứ ra chợ mua cái người ta hái sẵn cho lành. Cái gì mình trả được bằng tiền, và không có hậu quả gì thì cứ tiền trao cháo múc là nhàn nhất.
– Phụt! Nhàn à! Hai bác hồi đó đặt tên cho mày không biết có đi coi bói trước không mà sao đúng dữ thần. Tên sao người y xì vậy à. Haha…
– Em thấy anh Nhàn nói đúng mà. Nếu không đến nỗi mấy tỷ tới mấy chục tỷ một cọng lan như cọng rau muống thì cần gì cứ ra chợ mua cho nhàn, hihi…
– Lời tâm sự của một đứa sợ rắn, haha…
– Ê ê cái thằng Bi kia! Ai đánh mà khai vậy?
– Ủa em sợ rắn hả Bo? Haha…
– Con đó ai không sợ. Nhìn nó dài dài, có vẻ nhớt nhớt là ớn, grừ…
– Hahaha…
Thằng Bo rùng mình, còn cả đám thì nhìn lại bụi phong lan to treo ở tuốt trên đọt cây già nua, nghĩ đến khả năng có rắn rết, bò cạp ẩn mình bên trong những chỗ vỏ mục, hay chính bên trong bụi phong lan thì hết còn ai ham muốn “tìm cách” mang mớ lan đó về nhà. Nhất là chưa kể khả năng còn có cả bầy ong rừng hung dữ ẩn náu đâu đó, hoặc “hiền” nhất là những bầy sâu lông bu đặc cả trăm con bu đầy một mảng vỏ cây…
Mọi người leo lên tảng đá to nhất ở giữa suối để chụp hình.
– View này đẹp lắm mấy đứa. Có muốn chụp hình thì đi xuống mấy tảng đá đằng kia đi, mình chụp cho.
– Yeah! Anh Nhàn là số một, hí hí.
– Vậy anh Khanh rớt xuống số 2 rồi hả Loan? Haha…
– Đâu có, anh nào chụp hình em là em cho số 1 hết, còn lại thì không cần xếp hạng, hihi…
– Ghêeeee nha! Nghe chưa anh Khanh? Hahaha…
– Nghe rồi, mà anh chỉ biết câm nín khi nghe nó nói, hị hị…
– Haha… Mà có ai muốn chụp hình không vậy?! Có thì tranh thủ ra chụp đi, rồi còn di chuyển tiếp.
– Ok man. Anh Nhàn chụp cho con Loan solo trước đi, rồi tới tụi em.
– Thanks anh Bo nha, hí hí.
Thế là cả đám đều móc điện thoại ra chụp và selfie đủ kiểu, còn anh Nhàn thì lấy máy ảnh ra chụp cho từng đứa, rồi chụp đôi, chụp 4 anh em nhà hai thằng Bi – Bo. Anh nói chỗ này chưa xuất sắc lắm nên không cần lấy tripod ra chụp cả nhóm, mất thời gian. Thế là sau khi chụp xong thì mọi người đi tiếp.
Xuôi theo dòng suối xuống bên dưới, cả đám liên tục băng qua lại giữa lòng suối, mà anh Nhàn gọi là nhảy đá, tìm đường đi trên những tảng đá dầy đặc ở giữa lòng suối. Vì hai bên là rừng cây rậm rạp và địa hình dốc lên, nên gần như không thể di chuyển được trên đất liền.
Đi một đoạn khá xa thì con suối đột ngột cua trái, và hiện ra trước mắt mọi người là những tảng đá nguyên khối to như một vách núi nhỏ, bị nước xói mòn thành những hình thù lồi lõm rất ấn tượng. Cảnh vật cũng mở rộng ra hơn phía trước.
Cũng từ chỗ này, con suối bắt đầu chúi xuống khá dốc, nước chảy xoắn theo khe xoắn trên đá tạo ra những tiếng “ọt ọt” rất hăm dọa, rồi phun trải ra một đoạn hơi dốc nghiêng dài chừng chục mét, trước khi biến mất bên dưới gờ đá ngoài rìa, cũng là đỉnh của thác nước chảy xuống mặt hồ bên dưới.
Thằng Bi nhìn cái xoắn nước đó như bị thôi miên và nói…
– Cái xoáy kêu ót ót này mà con chồn hay cáo gì rớt vô chắc nó hút xuống khe đá luôn quá.
– Giỡn hoài em. Đừng coi thường sức nước. Em có thấy cả dòng suối rộng mình vừa đi qua mà tới đây bị đá nó xoắn gom hết lại vô một cái phễu như vầy không? Sức hút đó cả con bò cũng bị hút xuống thành… bò kho luôn chứ nói chi là chồn cáo. Haha…
– Phụt! Bò kho luôn hả anh? Haha… anh nhắc làm em thèm món bò tơ Tây Ninh của nhà anh Nhàn quá, hiu hiu…
– Sặc! Hai đứa này có cần lấy GPS định vị đề tài lần nữa không vậy? Đang nói xoáy nước cái lạc qua món bò kho là sao? Haha…
– Hahaha… Chắc tại tao đói rồi.
– Ờ. Em cũng đói quá.
– Để coi… mình trekking cũng tầm 5 tiếng rồi đó mấy anh. Wow, lâu dữ. Hèn gì em thấy bụng kêu ột ột.
– Hay ngồi ăn ở đây không Nhàn?
– Không nên. Leo xuống dưới chân thác kia ngồi ăn đẹp hơn. Ngồi trên đỉnh thác như vầy nguy cơ chầu chực lắm.
– Ờ ờ. Vậy đi tiếp đi mấy đứa.
Cả nhóm đi ra thêm vài bước chân thì thấy dòng nước từ trong cái xoáy kia vọt ra, chảy ngang thêm chục mét trên một mặt phẳng hơi nghiêng, rồi đổ xuống vách đá của một cái thác cao cỡ hai mấy mét. Đứng từ bên trên chẳng thể thấy được mặt thác thế nào, chỉ có thể thấy nước cứ chảy băng băng rồi mất hút sau rìa đá. Bên dưới thác là một cái hồ tự nhiên rất đẹp.
Mọi người kể cả anh Khanh cũng ồ lên thích thú. Đây cũng là lần đầu anh tới chỗ này. Anh Nhàn đi nhiều rồi nên mới dẫn đường cho mọi người.
Dù ai cũng than đói bụng, nhưng cứ thấy có cảnh đẹp là y như rằng một màn chụp choẹt, selfie đủ kiểu lại diễn ra, tới nỗi anh Nhàn ráng đứng đợi một hồi mà cũng mất kiên nhẫn…
– Hey! Let’s go! Xuống dưới chân thác đi rồi tha hồ chụp. Góc nhìn từ dưới lên đẹp hơn trên này nhiều. Bo! Lui vô trong! Muốn lên báo “thanh niên bị té thác trong lúc phượt” thì cứ đứng đó nha!
– Ờ ờ, anh Nhàn đúng đó. Mày muốn nhường đồ ăn má mua cho tao thì lui thêm bước nữa nha, hí hí…
– Còn lâu anh mới để mày làm con một nha. Mày ở đâu anh ở đó để chia đôi tất cả những gì mày được cho, hahaha…
– Đi cẩn thận nha mọi người! Chỗ này khá trơn đó, bám vô cành cây này trước khi bước qua nha. Canh chừng em kìa, hai đứa, Bi – Bo!
– Dạ dạ.
Anh Nhàn phải hét tướng lên để cảnh báo mọi người, sau đó mới băng qua bên trái con suối để bám vào một cái cây chặn ngay trên dòng thác. Đá chỗ này trơn láng như được chà giấy nhám, mỗi bước chân đều cần mọi người thận trọng tối đa, mà vẫn cảm thấy chân mình gần sát đến mức trượt xuống. May mà có cái cây để mọi người níu lại. Tim ai cũng đập thình thịch, mọi động tác đều phải tập trung cao độ, cố gắng không nghĩ đến dòng nước xiết đang chảy cuồn cuộn ngay bên dưới, lại càng không nghĩ đến hậu quả nếu bị dòng nước đó cuốn đi ra mặt thác và rơi xuống dưới. Nhưng chính nhờ nỗi lo sợ đó mà mọi người đều cẩn thận tối đa, và qua suối được an toàn.
Khi cả nhóm đều đã an toàn băng qua bên kia dòng nước, anh Nhàn đi trước mới bắt đầu lần theo mép đá khá dốc đi xuống bên dưới, tay bám vô rễ cây, mấu đá núi. Thằng Bo vừa dạng chân chịu lực trên gờ đá, tay bấu víu vô cái bụi cây trước mặt vừa than…
– Đoạn leo trèo này còn ghê hơn Ma Thiên Lãnh nữa. Đá gì mà trơn lùi như được đánh bóng.
– Đúng đúng. Ít ra em thấy Ma Thiên Lãnh không có suối chảy xoắn kiểu này. Nãy đi qua mà em sợ muốn tè.
– Có chắc không đó?! Em kiểm tra quần chưa? Há há.
– Anh Bo này!
– Hahaha…
Khi cả nhóm đặt chân được xuống ngang mép nước, chỗ cái hồ bên dưới thác, thằng Bo rồi Bi đều cởi ba lô quăng xuống nền đá sạch sẽ, hét to sung sướng. Con Loan cũng bắt chước thằng anh, quăng ba lô ra, nhảy tưng tưng hò hét.
– Yeah! We did it!
Anh Nhàn với anh Khanh nhìn ba đứa nhỏ đang mừng quýnh lên mà cười.
Mất gần 5 – 6 tiếng ròng rã băng rừng lội suối, cuối cùng cảnh đẹp khi đến nơi làm hài lòng hoàn toàn mọi người.
Sau màn la hét thì lại tới màn chụp choẹt, đến khi anh Nhàn phải hét tướng lên…
– Chúng bây có ăn không thì bảo?!
Nghe vậy cả đám mới tiếc rẻ cất điện thoại, gom lại dọn đồ ăn ra ăn trưa. Bây giờ đã gần 2 giờ trưa, đã quá giờ ăn trưa, nhưng nhờ 2 tô phở hồi sáng dằn bụng nên mọi người chưa đến nỗi đói sắp xỉu.
Mỗi người một tay lấy chén dĩa giấy ra, người xắt chả bò người lột xúc xích, con Loan thì loay hoay gọt dưa leo, rồi sau cùng bày mớ quýt mà lúc nãy mua trực tiếp từ chủ nhà chỗ gửi xe.
Lát sau bữa trưa “đạm bạc” cho năm người ngay tại chân thác đã được dọn ra, gồm 1kg chả bò, nửa ký chả thủ, nửa ký thịt đầu heo và lưỡi heo xông khói ướp mắc khén hạt dổi, xúc xích mấy cái, ăn kèm với bánh mì sandwich, dưa leo, và tráng miệng có quýt đường vừa hái xuống đặc sản địa phương.
Vừa vận động mệt nhọc, mọi người tấn công mớ đồ ăn nhiệt tình. Chỉ lát sau, bữa ăn chỉ còn lại mấy cái dĩa trống. Con Loan lục ba lô anh Khanh lấy ra mấy chai nước khoáng chia cho mọi người.
Hai thằng Bi – Bo nhìn cái hồ mà thòm thèm. Anh Nhàn nói…
– Hồ sâu đó. Nhưng không có xoáy nước gì cả. Biết bơi là vô tư à. Tụi em biết bơi chưa?
Thằng Bi lẫn Bo ngớ người ra. Con Loan nghe vậy thì che miệng cười khúc khích, anh Khanh cũng cười ha hả nói…
– Mày hỏi hai cựu vận động viên bơi lội có biết bơi không, còn câu hỏi nào thông minh hơn không? Khà khà.
– Thực ra tụi em thi đấu hồi cấp 1 – 2 thôi anh, lên cấp 3 hết còn trong đội tuyển rồi, mà chỉ đi bơi lúc rảnh thôi. Năm nay thì càng ít đi, vì chuyển sang điền kinh rồi.
Anh Nhàn quê độ, gãi đầu…
– Oh, giỏi vậy! Vận động viên luôn!?
Hai thằng Bi – Bo chỉ cười gật đầu chứ không nói gì. Tụi nó nhìn qua anh Khanh hỏi…
– Em tắm nha anh Khanh?
Anh Khanh cười gật đầu, nói…
– Cả đám xuống tắm đi cho mát, lát lên dựng lều sau.
Thế là đám con trai cởi giày vớ quần áo ra, chừa lại cái quần sịp rồi nhảy ùm xuống nước. Con Loan cởi hết áo ra, ở trần mặc nguyên cái quần thun dài leo núi của nó nhảy xuống nước theo mọi người. Cái hồ gần như hình bán nguyệt, bề ngang tầm 4 – 50 mét, rất rộng, đoạn gần bên thác nước là sâu nhất, sau đó cạn dần quanh viền tròn nên đám con trai cứ bơi cho tới sát chỗ thác nước đổ xuống đầu, cười khoái trá, rồi bơi ngược ra lại. Con Loan thì không dám bơi lại dưới dòng nước đổ, anh Khanh phải bơi bên cạnh dìu thì nó mới dám bơi, nhưng cũng chỉ dám chọn tia nước nhỏ xíu, co người rụt cổ đưa đầu hứng dòng nước, rồi rút ra la hét cười phấn khích. Biểu cảm của con nhỏ rất con nít và dễ thương tới độ hai thằng ku đang hứng nước đổ ầm ầm xuống vai gần đó cũng muốn rụng tim, tan chảy. Tụi nó càng nhìn nhỏ em họ này càng thấy thuận mắt.
Anh Nhàn với lợi thế cao to không kém hai thằng sinh đôi, lúc mới xuống nước cũng thử bơi đua với hai đứa xem anh Khanh có “nổ” không, nhưng chỉ mới có hai chục mét anh đã thả lỏng, chuyển từ sải sang ếch, quạt tay chân bơi từ từ sau hai thằng sinh đôi. Biết chắc hổng thắng được thì anh thả lỏng nhàn nhã như vậy cho tới bờ bên kia luôn chứ không thèm đua cho tới đích. Tính này khiến hai thằng Bi – Bo đang thở nước quay lại nhìn cũng thấy lạ, không hiểu sao anh lại chọn đi phượt cực khổ mà không mua tour đi du lịch như má tụi nó.
Ở dưới hồ, con Loan hết bơi tới gần người này rồi lại bơi tới người kia, cười giỡn khanh khách, môi đỏ như son dưới làn nước mát lạnh. Ngực nó còn phẳng lì nên dù cởi trần ra như mấy anh thì nhìn cũng chẳng khác gì đám con trai, chỉ có khi… cởi quần ra thì mới thấy sự khác biệt thôi.
Bơi lội gần 1 tiếng trong dòng nước trong vắt, mọi người lục tục lên bờ. Khi có 3 người lên bờ rồi, anh Khanh kêu hai thằng sinh đôi vẫn còn ở dưới hồ…
– Bi – Bo! Lên đi tụi em.
– Cho tụi em bơi tí nữa đi, chưa đã.
– Lên đi hai đứa! Hồ này không phải hồ bơi ở thành phố đâu. Đi phượt ở nơi hoang dã thì cùng xuống nước và cùng nhau lên. Không có xé lẻ vậy lỡ có gì thì không có cứu hộ như hồ bơi đâu.
– Dạ, tụi em lên đây.
Thế là hai thằng nhóc bơi sải từ bờ bên kia quạt nước ầm ầm bơi về bờ bên này. Chân duỗi thẳng tắp dưới nước, tay quạt như xoay một vòng quanh khớp vai khiến tư thế bơi của tụi nó nhìn rất “pro”. Anh Nhà lúc này đứng trên bờ nhìn xuống mới thấy tụi nó bơi đẹp như nào, trong bụng thầm khen hai thằng nhóc bơi tối.
Mọi người lục ba lô lấy khăn ra lau cho khô người, rồi mới lấy quần áo sạch ra thay.
Con Loan cũng lấy ra một cái váy ngắn ngang nửa trên đùi, nó kiếm một góc khuất sau tảng đá rồi thay đồ. Đám con trai cứ thay đồ ngay bên mép nước, hàng họ to nhỏ, thẳng cong, trắng hay đen, lông ít lông nhiều gì của nhau cả đám đều thấy hết.
Sau khi mặc đồ xong thì anh Nhàn phân công con Loan đi gom củi nhóm lửa, hai thằng Bi – Bo thì phụ trách dựng lều, anh anh Khanh cầm dao phay đi chặt tre tươi, còn anh Nhàn thì dọn chỗ để làm bếp lò.
Lát sau khi 3 cái lều đã dựng xong, thì anh Khanh cũng đã kéo về mấy đoạn thân tre tươi, kèm một đống cành lá tre cũng còn tươi xanh. Con Loan lượm củi nãy giờ cũng tha về được một đống củi. Anh Nhàn có nói nó cái nào vừa sức thì lượm về thôi, không cần cố, nên nó cũng chỉ lượm được một đống cành nho nhỏ. Anh Nhàn cũng đã setup xong một cái bếp, dùng vách của một tảng đá to làm lưng lò, anh chất đá xung quanh cao lên hình bán nguyệt, chừa một chỗ để đút củi vô, gọi là miệng lò.
Xong đâu đấy anh Nhàn bật lửa đầu khò ga, đốt lửa cháy lên, rồi chuyển nhiệm vụ bỏ củi vô lò đốt cho ra than qua hai thằng sinh đôi, còn anh thì cũng với anh Khanh chẻ tre, xiên thịt.
Lát sau hai thằng Bi – Bo cũng phụ con Loan gom về một đống củi to, và cũng đốt ra được một lò than đỏ rực. Dựa vô đống than có sẵn, anh Nhàn gác các xiên thịt lên trên cái bếp khá kín đó, lấy giấy bạc ra phủ chụp lên trên cho gần như kín mít, xong anh tuốt lá tre tươi vùi vô đống than, khiến cho khói bắt đầu bay lên mù mịt.
– Ủa? Sao lại bỏ lá tươi vô chi cho khói vậy anh?
– Không sợ địch phát hiện hả anh?
– Haha. Để làm món xông khói đó mấy đứa. Bên trên bịt kín mít, lỗ thông gió ở miệng lò thì cũng nhét gần kín, chừa tí xíu gió vô thôi để lấy khói ướp thịt cho thơm á.
– Vậy có chín nổi không anh?
– Chín tái. Sau bước đó nướng qua than hồng tí xíu nữa là chín luôn, ngon hơn nướng một lần duy nhất.
– À à. Thì ra! Mới ăn trưa xong mà nghe anh mô tả em lại chảy nước miếng rồi, haha…
– Ờ. Vậy lát tha hồ ăn nha.
– Mà nãy anh mua thịt gì vậy?
– Nạc dăm đầu mềm, rồi 3 cái lưỡi, rồi thỏ, có bò mà anh không mua, vì bò mà cứ bỏ lên nướng vậy thì dai nhách. Mình lại không có thời gian ướp lâu cho thịt mềm.
– Ủa. Bò phải chế biến lâu hả anh?
– Lâu. Món đó thấy dễ chín vậy chứ cũng khó làm vì không chế biến gì nhiều thì nó sẽ dai nhách, nuốt không nổi đâu. Dở hơn cả thịt gà công nghiệp nữa.
– Nãy anh có mua gà không?
– Có một ký má đùi gà công nghiệp nè. Cái này phi lê xong ướp nướng ngon hơn gà ta.
– Chà chà. Gà, thỏ, heo nướng, anh làm em thèm quá.
– Chừng nào ăn được vậy anh?
– Còn lâu đó nha. Tầm 2 – 3 tiếng nữa lận.
– Trời ơi! Quá lâu!
– Hahaha. Mấy đứa tính ngồi ăn thôi chứ không chụp hình à? Thác này đẹp mà hổng chụp là tiếc lắm đó.
– Ờ ha. Nói chuyện ăn cái quên vụ chụp hình. Nãy chụp chưa đã gì hết. Thôi đi chụp hình đi mọi người.
Thế là lúc này anh Nhàn lại lấy tripod ra, lấy máy ảnh, rồi mọi người lại chụp choẹt đủ kiểu. Chỗ này không vướng bận phải giành chỗ với ai, cũng không bị áp lực thời gian như kiểu bình minh lên thì sương tan, nên gần như mọi góc cạnh của cái thác đều được tụi nó đứng vô để chụp hết, với tiêu chí cứ chụp đã, coi lại cái nào không đẹp thì xóa sau.