Phần 12
Khi con Loan chồm lên, đưa tay mở cửa lều ra xoẹt một cái, hai thằng Bi – Bo vội nắm vai nó lại nói…
– Khoan, khoan!
Tiếng gọi có vẻ gấp quá nên không có ở “volume thì thào” như nãy giờ, nên cả đám lại giật thót khi tiếng anh Lâm vang lên từ bên kia lều…
– Cả đám xong chưa? Cuối cùng có ai qua đây không? Không qua thì anh ngủ nha, anh không chờ đâu đó.
– Dạ dạ, qua liền anh.
Xong thằng Bi hạ giọng thì thào với con Loan…
– Đợi tụi anh mặc đồ. Đang uổng trờ!
– Oh, sorry, em quên, hí hí…
Vừa nói con nhỏ vừa kéo khóa lều lại. Hai thằng nhóc to con khổ sở lom khom trong lều, quơ quào tìm được quần áo gì thì cứ mặc đại vô người chứ không phân biệt của đứa nào hay trái phải gì nữa. Cũng may không thể mặc lộn đồ của con Loan nếu còn sót lại, vì size đồ của con nít 9 – 10 tuổi thì khác xa size đồ XXXL của hai thằng sinh đôi.
Sau vài phút vật lộn, lom khom mặc quần áo trong cái lều chật chội, hai đứa nhóc mới nói nhỏ với con Loan…
– Xong rồi, em đi đi.
– Chắc rồi heng?! Hihi…
– Vậy em đợi chút, anh kiểm tra lại đã.
– Mày hâm à?! Lúc này còn giỡn nữa!
– Há há. Xong hết rồi, em mở cửa lều ra được rồi á.
– Okie, bye bye mấy anh!
– Bye cưng!
Hai thằng nhìn bóng lưng của con Loan khuất bên kia lều, rồi kéo cửa lều đóng lại, nằm xuống.
Tụi nó không biết đâu đó gần sát căn lều của hai đứa có tiếng thì thầm…
– Hello cưng!
– Hello anh, hí hí…
– Suỵt!
– Yes sir! Hí hí…
… Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-loli.html
Leo trèo cường độ cao cả ngày, đến tối mỗi đứa đều được chơi một phát sướng tê ku, nên hai thằng Bi – Bo vừa ngả lưng xuống là ngủ một giấc như chết đến tận bình minh hôm sau. Dù trời có sập ngoài kia mà chưa sập lều thì tụi nó vẫn ngủ ngon như thường, chứ nói gì tới những rung động “bất thường nhưng cũng không khó đoán” của cái lều kế bên diễn ra suốt mười lăm hai mươi phút sau khi tụi nó đã ngáy khò khò.
Khi chuông báo thức kêu lên inh ỏi theo giờ hẹn trước với anh Khanh, thằng Bo vẫn còn mắt nhắm mắt mở đưa tay tắt ngay điện thoại. Cũng may thằng Bi tỉnh hơn nó một tí, chợt nhớ ra lịch trình ngắm mây sáng nay, nên nó khó nhọc ngồi dậy, dù mắt vẫn còn nhắm chặt. Nó quờ quạng đưa tay đập đập thằng em, đập mấy cái vẫn không thấy phản ứng gì, nó kêu lên…
– Bo! Dậy! Dậy ngắm mây bình minh kìa!
– Ưhhhh… Ồn ào quá vậy?! Để tao ngủ.
– Dậy ngắm mây kìa!
– Hả?
– Ngắm mây. Dậy!
– Mấy giờ rồi?
– Báo thức rồi. Đậy đi!
– Ừhhhh… để tao dậy.
Hai thằng nhóc thức dậy, vừa mở cửa lều, còn chưa kịp thò mặt ra thì đã vội rụt gấp vô trong.
Lạnh quá! Lạnh tê tái. Lạnh còn hơn Đà Lạt nữa. Cả đêm ngủ trong lều, nhiệt từ cơ thể phát ra làm không khí tương đối ấm. Vừa dậy mở cửa thì cái lạnh không chịu nổi đã ập vô.
– Hắt xì.
– Lạnh quá. Lấy thêm áo mặc vô đi.
– Ba lô quần áo bên chỗ mày nằm mà nói gì vậy. Hôm qua tao vác lều lớn, nhớ không?
– Ờ ha. Sorry. Sáng sớm bánh răng trong não tao còn hơi rỉ sét, chưa có nhớt bôi trơn, há há.
Thằng Bo thì thầm…
– Nhớt loại nào? Castrol hay Mobil? Trên núi này hổng có mấy loại đó đâu, hay dùng tạm nhớt của con Loan được không? Hí hí.
– Mày đúng là anh em sinh đôi với tao, loại đó là tốt nhất, hơn hai hãng của Mỹ kia nhiều, hè hè…
– Người Việt Nam dùng hàng Việt ha, hí hí…
– Hú hú! Mấy đứa có gì vui vậy? Dậy hết chưa? Ra coi hình minh với săn mây đi kìa, lát mặt trời lên nó tan hết đó.
– Dạ. Dậy hết rồi anh. Tụi em đang mặc thêm áo chống lạnh.
– Ừ. Mặc thêm vô, cũng chỉ lạnh vài tiếng buổi sáng thôi chứ tầm 6 – 7 giờ nóng đổ lửa luôn rồi.
– Dạ.
– Nhớ mang theo điện thoại để chụp hình nha.
– Yes sir!
Lát sau hai thằng Bi – Bo đã “trang bị tận răng” bởi toàn bộ số quần áo mà tụi nó mang theo, cũng chỉ có 3 áo mỗi đứa, lò dò đi chân trần trên nền đất lạnh của đỉnh núi đi qua lều anh Khanh.
Thấy cửa lều mở hé, tụi nó thò đầu vô, thì tụi nó ngạc nhiên khi không thấy anh Khanh đâu, chỉ thấy con Loan đang ngồi dụi dụi mắt, có vẻ vẫn còn say ke lắm.
Thằng Bi vừa há miệng định chọc con nhỏ thì mũi nó chợt bắt gặp một cái mùi cực kỳ đặc trưng và quen thuộc với mọi đàn ông trên đời.
Thằng Bo hình như cũng ngửi thấy, nó liền nhăn mặt thì thào…
– Chết cha! Cái mùi! Tối qua gấp quá quên chùi cho em nó.
– Thí mịa rồi! Anh… Khanh có nói gì không Loan?
– Ai?
– Anh Khanh. Chưa tỉnh ngủ nữa hả?
– Em không biết. Ảnh có nói gì đâu. Mà ảnh phải nói cái gì?
– Cái mùi á.
– Mùi khí của tụi anh trong người em á.
– Mấy anh này! Sáng sớm nói chuyện tùm lum, hihi.
– Anh hỏi thiệt mà. Nhưng nếu ảnh không nói gì thì thôi.
– Có nói gì đâu, hihi.
– May thiệt.
– May lắm chứ không đùa đâu! Em dậy đi săn mây kìa! Anh Khanh đâu rồi?
– Em hổng biết…
– Chắc ổng đi tè chưa về chứ gì. Há há…
– Ổng đi tè về rồi nha! Hè hè…
Tiếng anh Khanh đột nhiên trả lời ngay sau lưng làm hai thằng Nhóc giật bắn người, tụi nó quay lại cười giả lả.
Thằng Bi cười “thân thiện”
– Anh Khanhhhhh!!! Hì hì. Mà ổng đi chỗ nào vậy? Hè hè…
– Thiên nhiên hoang dã muốn đi nhẹ chỗ nào cứ đi thôi em. Còn nặng thì vô mấy đám cỏ lùm xùm bên dưới kia kìa.
Vừa nói anh vừa quay lại chỉ những mô đá và đám cỏ xanh mướt bên dưới dốc. Hai thằng nhóc nhìn nhìn rồi lắc đầu. Thằng Bi nói…
– Săn mây chỗ nào vậy anh?
– Đây chứ đâu. Ngồi ngay cửa lều mình ngắm mây được mà.
Trời! Vậy mà tụi em tưởng phải trekking đi đâu xa. Làm hai đứa mặc một đống áo.
– Mấy anh mặc nhiều áo bằng em hông? Hihi…
– Em trùm tới 4 lớp, tụi anh chịu thua rồi.
– Tụi anh chỉ có 2 lớp thôi là đủ, há há.
– Chà, trời chưa sáng mà hai đứa tinh mắt gớm ha. Biết nó trùm đúng 4 lớp luôn.
– Ơ ơ… Tạiiii… tại hôm qua nó nói mà.
– Chứ nhìn vầy sao biết được. Hihi…
– Ờ. Đi tới đi lui khởi động, jump swat hay hít đất cho nóng người đi. Đợi tí xíu có ánh sáng là hy vọng thấy mây à.
– Dạ.
Thế là hai thằng nhóc khởi động làm nóng người. Đúng là không có bài làm nóng nào tốt hơn hai bài jump swat và hít đất như anh Khanh nói.
Con Loan trong lều cũng tỉnh táo rồi, liền đi ra ngoài chống hông bật nhảy swat như hai anh sinh đôi.
Anh Khanh vác tripod ra, sau khi chọn lựa góc ưng ý thì cắm xuống đó. Đợi cảnh sáng hơn rồi mới chụp.
Cả đám đợi một lát, đi tới đi lui cho dẻo khớp, vừa đi vừa tám đủ thứ chuyện mà không để ý những ánh mắt “kỳ lạ” và có phần… đề phòng của nhiều người trong nhóm bên kia.
Anh Khanh mới đầu cũng không để ý lắm, nhưng khi số người tụ tập đợi ngắm mây quanh đó càng đông đúc thì anh mới nhận thấy vẻ khác lạ trên mặt nhiều người.
Anh thì thầm với hai thằng sinh đôi…
– Hông biết tối qua tụi mình có quậy quá không mà giao lưu về xong tự nhiên nay người ta nhìn mình kỳ kỳ.
– Đâu? Ai?
– Suỵt! Đừng nhìn. Người của nhóm đàn hát tối qua đó.
– Vậy á? Để tụi em coi thử.
Lát sau…
– Tếu lắm anh Khanh ơi, nhiều đứa nhìn tụi em cười tủm tỉm. Mà là… con trai.
– Ờ. Không hiểu được. Thôi tránh xa đám đó ra đi cho lành.
– Đúng đúng. Em cũng thấy vậy.
– Chắc tối qua nhóm mình “chiếm sóng” live show của người ta nên giờ bị mấy anh hi – fi để ý á. Hihi…
– Lạnh không sao, nhưng em nói anh rùng mình luôn rồi. Thôi quên vụ đó đi mấy đứa.
– Yes sir!
Cả đám đợi thêm tí nữa thì bình minh cũng bắt đầu lên. Những rạng ánh sáng đủ màu sắc nơi phương đông từ từ lan ra cả bầu trời, lúc này bên dưới vẫn còn mờ mờ nhưng một biển mây trắng xám bên dưới đã có thể nhìn thấy từ đỉnh núi.
Cả đám 3 đứa nhóc reo lên thích thú, chỉ trỏ lung tung mà không biết đám thanh niên nhóm kia có đứa xì xào với nhau…
– Nhìn hai thằng nhóc kia kìa! Giọng la lên cũng lảnh lót nữa chớ.
– Ờ. Bất thường thiệt. Ghê quá. Thôi đừng nhìn nữa. Lo chụp mây thôi. Người ta sao thì kệ họ. Miễn đừng dính dáng tới mình.
– Ừ. Mày nói đúng á.
Thế là cả team bên thằng Bi – Bo cứ như vậy thoát khỏi một nguy cơ to lớn do sơ sẩy tối qua, mà không cần phải làm gì cả. Chỉ chịu chút xíu “tai tiếng” nhưng cái đó chẳng ảnh hưởng gì tới tụi nó hết.
Cùng với bình minh càng ngày càng sáng, biển mây bên dưới cũng càng rõ ràng hơn, mây xám đã trở nên trắng tinh như bông gòn, óng ánh và sạch tinh tươm dưới ánh bình minh, cảnh cứ như thiêm đường chứ không phải ngoài đời thật. Đám người bu đen một góc núi liên tục có những tiếng “Ồ” lên thích thú, chỉ trỏ, í ới nhau về cảnh quang độc đáo của thiên nhiên bên dưới. Hết người này tới người khác tới tấp đưa điện thoại, máy ảnh các kiểu lên chụp hình. Có người nhờ hoài không ai chụp cho, thế là tự lấy điện thoại ra selfie, mặc dù chất lượng selfie thì thường là xấu hơn chụp bằng camera chính, nhưng có còn hơn không.
Nhóm mấy đứa Bi – Bo cũng không thua kém. Anh Khanh lấy cái điện thoại ngàn mấy đô ra chụp cho hết đứa này tới đứa kia, rồi anh gắn vô tripod và hẹn giờ để chụp cho cả nhóm, đôi lúc phải chờ, hoặc xin lỗi, nhờ một bạn của nhóm khác tránh ra khỏi khung hình để chụp, mấy cái đó rất bình thường ở những điểm du lịch nên không mấy ai phiền ai hết.
Mọi người chụp đến khi mặt trời lên cao thì mây cũng tan hết. Đồng bằng với ruộng và nhà cửa lộ ra bên dưới như thiên khệ đã vén màn mây dầy đặc kia ra vậy.
Góc núi mà chỉ mới nãy có cả đống người chen nhau chụp hình, giờ đây chỉ còn lại nhóm thằng Bi – Bo. Anh Khanh lấy trong ba lô ra bánh mì sandwich, sữa chua, chả lụa, phô mai, táo Mỹ và mấy trái chuối còn lại từ hôm qua mà không bị dập cũng được anh lấy ra hết, bày trên miếng nylon to.
Cả nhóm ngồi xúm lại trước cửa lều cùng ăn bữa sáng thịnh soạn. Dù chẳng có nguyên liệu nào ra thành một món hoàn chỉnh, mà gần như mọi người cố gắng nạp đủ thứ thực phẩm khác nhau vô bụng để dự trữ năng lượng cho chuyến trekking xuống núi, nhưng ai ăn cũng thấy ngon miệng quá chừng.
Chỉ chừng 10 phút là toàn bộ đồ ăn đã được vét sạch.
Anh Khanh mới nói…
– Bi – Bo, em lấy túi rác của mình gom lại, xong cầm cái đèn khò này và chai dầu ăn nhỏ này mang qua bên đống rác chính ở gần lán trại bên kia đốt hết đi. Nhớ đốt cho hết mới thôi nha. Bảo vệ môi trường.
– Yes sir!
Khi hai thằng nhóc mở nắp chai dầu ăn nhỏ, đổ lên trên đống rác, còn chưa kịp châm lửa thì trong đám trai gái gần đó đã vang lên đủ thứ tiếng xì xào…
– Dầu ăn kìa! Thần linh ơi!
– Suỵt! Biết rồi!
– Tao nói rồi! Tối qua tao nói mà tụi bây hổng tin. Giờ có chứng cứ luôn ha!
– Neptune thắt chặt tình huynh đệ!
– Ờ. Tụi con gái chắc sẽ tiếc lắm đây!
– Tao tưởng mày còn tiếc hơn?! Hơ hơ…
– Mắc dại! Tao thẳng băng nhá. Biến!
Hai thằng nhỏ chăm chỉ đốt rác mà không hề biết đến những xì xào sau lưng. Tụi nó đốt cho cháy sạch hết rác dễ cháy, chỗ nào chưa thì tụi nó xịt dầu ăn ra rồi mồi bằng cái đầu khò ga cho cháy bùng lên.
Cuối cùng cũng xong. Hai đứa đứng lên, quay lại gật đầu chào mấy anh chị kia rồi đi về. Thằng Bi còn kịp thấy một thằng trẻ trẻ rùng mình, rụt vai như đang thấy cái gì ghê gớm lắm vậy. Thằng Bi khó hiểu gãi gãi đầu.
Đi về tới chỗ hạ trại thì hai thằng nhóc đã thấy lều đã được tháo ra hết, và hình như anh Khanh đã nhét vô ba lô dùm tụi nó rồi.
Hai đứa trả đèn khò và bình ga lại cho anh, thằng Bo nói…
– Em xài hết chai dầu ăn rồi anh.
– Hai đứa xài hao dữ vậy? Hì hì.
– Thì tại rác có cái bị ướt nên khó cháy… Ặk. Anh có ý gì?
– Hổng phải vụ kia nha. Tụ em thẳng đơ như cây cơ á.
– Haha, thì anh có nói gì đâu.
– Anh nha! Đầu độc tư tưởng của trẻ em là hổng tốt, có biết không?
– Haha, thôi thôi, anh không biết, lỡ lời tí, có làm lộ mấy đứa thì thông cảm cho anh ha. Mấy đứa dọn đồ đi rồi xuống núi.
– Nữa nữa! Có ông anh nào như vậy không? Toàn nghĩ xấu cho em út.
– Ừa. Thật là (sở) Khanh mà, hí hí.
– E hèm. Tui thính tai lắm nha. Nói thầm cũng nghe được luôn nha!
– Hahaha. Thôi, tụi em dọn đồ đây! Anh đừng làm chúng em phân tâm nữa nha. Chậm là do anh đó nha, hí hí.
Thế là cả đám dọn dẹp đồ đạc, nhét hết vô ba lô, mang giày vớ vô lại, nai nịt gọn gàng ba lô trên lưng, và cứ thế bắt đầu xuống núi.
Đường đi khá dốc nhưng có rất nhiều bậc đá nên đi gần như xuống bằng bậc thang, dễ hơn phải leo trèo đu dây bám đá dựng đứng bữa hôm qua nhiều.
Thằng Bo vừa đổ dốc vù vù ngay sau lưng con Loan vừa nói với ra đằng trước…
– Anh Khanh, so với con đường leo cột điện này thì đường hôm qua đúng nghĩa ma đạo luôn.
– Đúng đúng. Tao thấy nó được đặt tên Ma Thiên Lãnh cũng không oan.
– Ờ. Chuyến phượt đầu tiên mà bão táp như vậy hai đứa sợ chưa?
– Phù phù. Em thấy vui mà. Có gì đâu mà sợ.
– Ờ. Leo núi đã mà. Có gì đâu. Anh phải hỏi con Loan kìa, chứ tụi em khỏe như trâu, leo như hôm qua chưa thấy gì hết.
– Phù phù… Em khỏe mà. Tối còn… à… à… đi hát hò chung với mấy anh nữa đó. Hihi. Mà mình lên chậm, nhưng xuống lúc nào cũng nhanh nghê ha.
– Ờ. Anh thấy xuống nhanh thật đó.
– Coi chừng nha mấy đứa, bậc đá kia hơi… Trơn!
– Oái. “Bịch”. Ui da!!!
– Úi cha! Sao tự nhiên anh Bi dừng lại chi, tiêu cái mông của em rồi.
– Phù phù. May quá, mình né kịp. Haha. Sáng sớm chụp ếch vui không Bi?
– Em hổng thấy mặt nó hả Bo? Lấy trứng chọi đá thì có gì vui. Haha…
– Hahaha… Trứng chọi đá. Đúng vậy thật, hahaha… kỳ này về chắc dập hết cả rổ rồi. Hahaha… Trời ơi đau bụng quá…
– Mày ở đó mà cười tao. Không qua đỡ con Loan lên kìa.
– Em không sao. Chỉ ê mông hà. Em tự đứng lên được.
– Này gọi là gì anh Khanh?
– Anh thua, không biết nữa. Hàu phơi đá núi?
– Hahaha. Loan ui, nghe không? Há há…
– Mấy anh Nha! Cười người nên chớ cười lâu…
– Ờ ờ. Sorry! Khục khục, nhưng mà… anh không nhịn được, hà hà hà…
Màn trượt té chỉ làm cả nhóm chậm lại ít phút, sau đó hai “nạn nhân” đứng dậy, vươn vai, ưỡn lưng, không thấy bị gì hết, thế rồi cả đám lại phi nước đại xuống núi.
Chừng một tiếng sau cả đám đã có mặt ở ngoài đường nhựa sát chân núi. Nhóm xe ôm đã chờ sẵn, đưa nón bảo hiểm cho mọi người đội vô, và chở cả đám về nhà anh Khanh.
Về đến nhà cậu con Loan, cả đám đi tắm rửa, vệ sinh sạch sẽ, ăn trưa vừa xong thì xe ôm tới đón chở ra tỉnh lộ. Từ đó tụi nó bắt xe đò đi về Sài Gòn, book grab từ bến xe về nhà, kết thúc hành trình phượt đầu tiên trong đời của hai thằng Bi – Bo.
Má ở nhà dọn nguyên một bàn thức ăn thịnh soạn, hai quý tử vừa về là sà vô bàn ăn ngấu ăn nghiến trước ánh mắt vui mừng của má. Mặc dù tay chân trầy trụa, bầm tím nhiều chỗ, nhưng đi một tour phượt này xong, tụi nó coi như “lấy được con dấu” lòng tin ở má.
Tối hôm đó hai thằng nằm dài trên giường mà người vẫn còn lâng lâng, nhớ tới vô số sự kiện diễn ra trong hai ngày vừa qua.
Thằng Bo nói…
– Nghĩ lại lúc chơi con Loan trên bộ phản gỗ mà thèm.
– Ờ. Đã thiệt, lén lút có cái phê của riêng nó.
– Nếu nói tới cảm giác lén lút thì trên bộ phản gỗ sao bằng ở trong lều.
– Đúng đúng! Chơi trong lều mạo hiểm gấp mấy lần. Phê như con tê tê.
– Nhờ trời lạnh nữa. Lạnh mà ôm cái mền 37 độ thì sướnggggg ơi là sướng.
– Trời ơi, mày ác quá. Tối nay có nó nữa đâu mà cứ nhắc hoài tao chịu muốn hổng nổi.
– Quay tay hả?
– Thôi, nhịn đợi chiều mai.
– Ừ. Tao cũng vậy. “Ăn” ngon khôn mồm rồi, “ăn” dở tao ăn không nổi.
– Chứ còn gì nữa. Giờ nghĩ tới quay tay tao hổng lên nổi luôn.
– Haha, nhắc tới lên lên, lúc leo ma thiên lãnh tao đi sau con nhỏ cả ngày. Cứ nhìn lên là thấy mông, thấy bướm nó sau cái quần co giãn của nó á. Tao bị lên gần như suốt buổi luôn, hiu hiu.
– Vậy mà mày vẫn leo được, tao nể mày luôn!
– Nó mặc quần không dịp mà. Nhớ không?!
– Nhớ nhớ. Nó bỏ quên túi sịp ở nhà cậu nó hết rồi, há há…
– Nhắc tới sịp mới nhớ. Mày trả lại cho em nó hết đi. Để lâu lỡ mợ kiểm tra nó thiếu đồ là bể hết đó.
– À ừ… thủng thỉnh rồi tao trả.
– Trả cho con người ta đi cha nội. Còn thủng thỉnh gì nữa.
– Tối nay về nóng ghê ha. Tao nhớ cái lạnh trên đỉnh núi.
– Đánh trống lảng hả mậy?!
– Hahaha. Thôi ngủ!
Hai thằng tám xong liền tắt đèn đi ngủ. Sáng mai đi học chắc chắn tụi nó sẽ có cả đống chuyện để kể cho đám bạn cùng lớp, trừ chuyện “kia” với con Loan ra, tất nhiên rồi.