Phần 22
Ra về tôi thật bâng khuâng! Cuộc gặp gỡ này để lại cho tôi một ấn tượng không hay chút nào: Chưa bao giờ tôi bị một người phụ nữ đẩy tôi vào thế thụ động đến mức độ này, tôi hoàn toàn bị lép vế, trấn áp. Mà người phụ nữ đó thật ra chỉ là một đứa con gái mới hơn 16 tuổi! Những liên hệ giữa con người đôi khi rất lạ kỳ: Có những người mà khi vừa gặp họ chúng ta đã có cảm nhận mơ hồ là chúng ta thua họ, chúng ta « dưới cơ » của họ, chúng ta không thể nào qua mặt họ được.
Đó là trường hợp của tôi đối với con Lan! Trong xã hội thì tôi là vai trên của nó, tôi là thầy, là dượng của nó, trên phương diện con người thì tôi hơn nó đến gần 15, 16 tuổi… nhưng mặc dù vậy khi giao tiếp với nó, rốt cuộc thì tôi cũng bị thất thế! Như vậy mới là lạ! Tôi đã cố ý khống chế nó, xúc phạm nó để lấy lại vị thế của mình, nhưng tất cả đều vô ích mà thôi. Hôm nay rõ ràng là nó khống chế tôi chứ không phải là tôi khống chế nó.
Tôi thở dài, mong cho con Lan nhanh chóng đi Sài – Gòn để khuất mắt tôi.
Để giải khuây, tôi lên Vĩnh Long tìm con Huệ. Từ lúc cô Thảo khuyên tôi nên cắt đứt mối liên hệ tình cảm với con Huệ thì tôi đã đồng tình với nàng: Con Huệ đã có chồng, vị trí của nó cũng ổn định, giữ quan hệ với nó chỉ thêm nhiều rủi ro không đáng có. Tôi vẫn còn đầy tình cảm với nó, hơn nữa, nó là mẹ đứa con mới sanh của tôi và tôi rất yêu thương đứa bé. Nhưng lý trí báo cho tôi là tôi không nên tiếp tục như vậy, tôi phải tìm cách để kéo mối quan hệ xuống mức bình thường, cắt đứt phần tình cảm tình dục.
Điện cho con Huệ, nó vui mừng hẹn gặp tôi trong rừng dừa ngoài bờ kè, điểm hẹn quen thuộc của chúng tôi.
Vừa gặp tôi là con Huệ đã kéo đầu tôi, bắt tôi phải hôn nó. Đang buồn bực vì chuyện con Lan mà được thư giãn như vậy, tôi khoái chí lắm, nồng nàn nút lưỡi con Huệ. Con nhỏ ép xiết vào tôi làm cho tôi bắt đầu động tình. Hành động của con Huệ làm tôi hơi ngạc nhiên: Từ lúc nó mang bầu 4, 5 tháng đến bây giờ, nghĩa là cả 3, 4 tháng sau khi sinh, nó không cho tôi đụ nó, lấy đủ mọi cớ để tránh né, nó chỉ cho tôi sờ bóp nó mà thôi. Tôi trố mắt ra nhìn nó thì con Huệ cười hì hì:
– Thì bây giờ mọi chuyện yên ổn rồi, anh phải chăm sóc cho vợ anh chứ!
Nghe nó nói, con cặc cương cứng lên ngay. Đả gần 6, 7 tháng rồi tôi không được đụ con Huệ nên tôi thèm nó đến chảy nước miếng!
Nhìn quanh không thấy ai, tôi kéo con Huệ vào một gốc vắng, đẩy nó dựa vào một cột dừa rồi tôi nhanh nhẹn thò tay tụt quần của nó. Con Huệ đỏ bừng mặt:
– Bộ anh định làm… chuyện đó… ngoài này hay sao?
– Ừ, có sao đâu!
– Nhưng mà lỡ có ai…
– Đừng lo! Từ chỗ mình, nếu có ai đến thì mình sẽ thấy trước… dư sức mà đối phó.
Mặc cho con Huệ dùng dằng, tôi móc con cặc ra mà áp vào mu lồn của nó. Khi cảm nhận được con cặc nóng ấm thì con Huệ buông trôi, không chống cự nữa. Nó thì thào:
– Lâu lắm rồi, em thèm quá… chơi em đi, anh yêu.
Hai đứa chúng tôi quần thảo với nhau như hai con thú… và rồi thì khe lồn cũng háo hức nuốt chửng được con cặc. Tôi kẹp một đùi của vợ tôi ngang hông để tiện cho con cặc được mặc sức mà xâm chiếm…
Khi con Huệ xuất khí thì nó không dám làm ồn, nó cắn vào vai tôi để kìm hãm tiếng rên la… tôi sung sướng đứng đó mà run rẩy bắn khí xối xả vào tận sâu trong cơ thể của nó.
Hai đứa chúng tôi ôm nhau mà thở không ra hơi…
Hôm sau, đến gần 9 giờ tôi mới thức dậy. Tôi thích thú vươn vai rồi bước qua phần nhà của Hạnh. Vợ tôi âu yếm hôn tôi rồi pha cho tôi ly cà – phê nóng. Tôi kể sơ cho nàng nghe chuyện dàn xếp giữa tôi và con Lan. Hạnh nheo mắt nói:
– Hồi nào giờ con Lan có tính khí rất kỳ quặc. Trong gia đình không ai hiểu nó nổi. Nhưng nếu anh giữ được hòa khí với nó như vậy là hay lắm.
Về lại phòng, tôi mở máy điện thoại ra thì ngay lập tức có một tin nhắn. Thấy số lạ, tôi tò mò mở hộp tin ra xem thì biết đó là của con Lan:
« Tôi đã nghĩ ra điều kiện thứ nhất: Tôi muốn ông phải dẫn tôi đi du lịch Hà Tiên trước khi tựu trường. »
Tôi lại được một phen sửng sốt. Tôi gọi ngay lại cho con Lan thì nó điềm nhiên trả lời:
– Tuần tới tôi sẽ lên Sài – Gòn mà học thì sẽ không còn dịp nữa. Vậy thì… còn mấy ngày nghỉ hè, tôi muốn ống dẫn tôi đi du lịch Hà Tiên. Đó là điều kiện thứ nhất của tôi. Điều kiện đó không có gì là nghịch lý hết, đúng không?
Tôi cứng miệng, không biết phải trả lời ra sao. Con Lan cười cười:
– Tôi chỉ muốn là ông không cho Mẹ tôi biết chuyện này. Còn ông muốn nói với Dì Hạnh hay không là tùy ông. Hay là ông sợ vợ, không dám khai?
Thấy tôi im lặng, chắc nó cũng thấy mình hơi quá đáng nên nó xuống giọng:
– Tôi nói giỡn như con nít, ông đừng quan tâm.
Tôi lại quay lại tìm Hạnh để hỏi ý kiến của nàng. Vợ tôi cười:
– Con nhỏ thật là… nhưng anh đã thề thốt với nó thì cũng chịu thôi. Điều kiện của nó cũng không khó khăn gì. Vậy anh phải nghe theo lời nó mà thôi! Theo em thì con Lan có mặc cảm gì với Mẹ nó nên nó mới nằng nặc bắt anh phải dẫn nó đi theo dấu vết của Mẹ nó.
Nàng cúi đầu suy nghĩ rồi nói tiếp:
– Tâm lý con nhỏ này phức tạp thiệt! Anh phải coi chừng đừng luỵ vì nó đó.
Tôi cười:
– Làm sao mà luỵ? Từ lúc gặp nó cứ bị căng thẳng, bực bội thì có!
Sau khi kín đáo tổ chức cho chuyến du lịch « bất đắc dĩ », hai hôm sau tôi hẹn gặp con Lan ở bến xe đò rồi lên xe cho một chuyến đi 3 ngày. Phải nói là lúc đầu tôi không hứng thú chút nào nhưng tôi ngạc nhiên thấy con Lan rất tự nhiên, thậm chí rất hớn hở vui vẻ trong suốt chặng hành trình. Nó bắt tôi phải dẫn nó đến tất cả những nơi mà tôi đã đi qua với Mẹ nó. Chiều đến, chúng tôi lấy phòng tại khách sạn mà tôi đã quen ở Mũi Nai: 1 phòng cho tôi và phòng bên cho con Lan.
Nhìn con Lan bí bô háo hức vì khám phá ra đại dương lần đầu tiên trong đời, tôi cũng phải phì cười, quên lửng cái bực bội vì bị dồn vào thế thụ động bởi đứa con gái quỷ quái.
Tôi từ từ nhận ra là con Lan không phải hoàn toàn như tôi tưởng! Tuy tính khí nó kỳ quặc nhưng nó cũng rất tinh tế, tuy chưa đầy 17 tuổi nhưng nó đã có một tư duy lành mạnh và tích cực. Khi bàn về vài đề tài tế nhị, con Lan đã biết trình bày những quan điểm đáng chú ý.
Nhưng tôi cũng nhận ra là nó có vấn đề với Mẹ nó… theo lời nó kể thì vấn đề đó bắt nguồn từ lúc nó còn nhỏ tí: Lúc đó là lúc Mẹ nó đang trên đường thăng tiến sự nghiệp, bà có đôi phần ưu tiên sự nghiệp và bỏ bê đứa con gái út của mình. Lúc đó Mẹ nó đang vừa thành công lấy được chức vị Hiệu Trưởng, bà dùng hết sức lực của mình để củng cố địa vị nên giao hết chuyện nhà, chuyện nuôi nấng con Lan cho bà vú. Con Lan đã cảm nhận được điều đó và nó thầm trách Mẹ nó đã đánh đổi nó với thành công sự nghiệp.
Vết thương đó không được hàn gắn và giữa con Lan và Mẹ nó luôn luôn có một sự đối nghịch thầm kín.
Trong một lúc tâm sự, con Lan đã thẳng thắn nói với tôi:
– Ông biết không, khi tôi khám phá ra là Mẹ tôi tìm được hạnh phúc với ông thì tôi có sự bực tức. Tôi nghĩ điều đó không đúng: Mẹ tôi đã không chăm sóc cho tôi thì Bà không có quyền được ai đó chăm sóc cho Bà! Vì mãi lo chạy theo công danh mà Bà đã mất luôn cả chồng bà và con gái Bà.
Tôi thở dài:
– Tôi biết những gì cô nghĩ đều đúng, nhưng theo tôi thì cô cũng nên gôm đi những gì tối tăm trong cô. Chuyện của quá khứ hãy để nó trong quá khứ. Tôi biết là Mẹ cô không vui gì khi biết là cô đối nghịch với Bà. Bà biết lỗi là do Bà và Bà không biết phải làm gì để xoa bỏ được cái lỗi đó.
Con Lan nhìn tôi với anh mắt ngượng ngùng:
– Từ lúc có ông, tôi thấy Mẹ tôi bớt căng thẳng nhiều và hạnh phúc ra mặt. Một mặt tôi có phần mừng cho Mẹ tôi nhưng mặt khác tôi phải nói là tôi không được vui khi thấy Mẹ tôi vui. Đó là sự thật!
Nó trầm ngâm một lúc rồi tiếp:
– Có lẽ vì vậy mà đôi lúc tôi đâm ra giận lây qua ông… Ông là người đến phá vỡ chiến tuyến của tôi. Ông đã đem lại sự an bình, hạnh phúc cho Mẹ tôi, đó là điều mà trong thâm tâm tôi, tôi không muốn.
Nói ra được những điều u uẩn trong lòng, con Lan như thấy nhẹ nhàng hơn, nó ứa nước mắt:
– Tôi biết nói như vậy là không hợp với đạo lý: Con không được chê bai cha mẹ. Biết vậy nhưng tôi không làm khác được! Tôi không biết phải làm sao cho đúng.
Tôi cảm động, đưa tay nắm lấy tay nó. Con Lan được dịp, sà vào lòng tôi mà khóc ràn rụa.
Tôi không còn ác cảm với nó nữa mà chỉ thấy tội nghiệp cho đứa con gái. Thật ra thì nó rất giàu tình cảm, nếu nó đã có những cách cư xử không hay thì cũng vì trong lòng nó không được yên bình.
Cuộc nói chuyện chiều hôm đó đã làm thay đổi cái nhìn của tôi dành cho con Lan. Biết được tâm sự thầm kín của nó, tôi không còn chấp nhất nó nữa. Tôi hiểu là nó gây sự với tôi trong quá khứ chỉ vì tôi đã dám đem lại hạnh phúc cho Mẹ nó, điều mà nó không muốn. Nhưng tội nghiệp cho nó là nó có nền giáo dục tốt nên nó biết là điều đó không nên không phải. Vì vậy mà nó bị trói buộc trong màn lưới mâu thuẫn.
Trong mấy ngày đi chơi với tôi ở Hà Tiên, tôi cố hết sức để giúp nó tự cởi trói được phần nào.
Con Lan không ngu ngốc gì, nó cũng nhận ra điều đó. Nó cảm kích nhưng tính khí ngang tàng của nó vẫn thúc đẩy nó đôi khi phải « ăn hiếp » tôi để thỏa mãn những bực bội còn sót lại trong nó.