Phần 13
Hạnh tò mò hỏi tôi:
– Đàn bà con gái hay tò mò, mà em cũng trong trường hợp đó. Em muốn hỏi anh, nhưng anh trả lời ra sao cũng được, em không ép uổng anh đâu: Em đoán biết là anh rất đào hoa, vậy ngay lúc này, anh có liên hệ tình cảm với người phụ nữ nào khác hơn là em hay không? Và với bao nhiêu người phụ nữ?
Tôi mỉm cười thú vị, tôi cũng muốn thật tình với nàng:
– Em hỏi thì anh nói. Hiện tại anh có liên hệ nghiêm túc với 3 người đàn bà.
– Trời ơi! Thật sao? Cả với 3 người? Anh thật là một con ma dâm dục!
– Anh đã từng nói với em là anh không biết chung tình là gì mà! Nhưng anh dám nói là anh thật sự toàn tâm toàn ý với từng người.
– Anh có nói, nhưng bây giờ em mới tin anh. Cách sống của anh thật lạ nhưng em có thể hiểu được.
Hạnh nheo mắt cười hì hì:
– Nhưng mà nè… thêm một câu hỏi tò mò của đàn bà con gái: Những người đó em có quen biết hay không?
– Thôi, cho anh không tiết lộ bí mật. Cũng như anh sẽ không tiết lộ với họ về em. Anh chỉ cho em biết là trong số 3 người đó, có người em quen, có người em không quen.
– Vậy thì để em quan sát xem em có thể khám phá ra hay không! Nói vậy chứ em biết tính em không hề biết ghen tuông là gì vì em thật sự không bao giờ muốn chiếm hữu một người nào hết, đó là một trò cười đúng không anh? Con người chứ có phải là vật thể gì đâu mà mình lại đòi sở hữu người đó!
Trước mùa nghỉ hè, cô Thảo nói với tôi:
– Tôi thấy là nên cho con Lan lên Sài – Gòn mà tiếp tục học vì tôi thấy ở đây nó càng lúc càng xuống dốc. Mình nghỉ sao?
– Nó là con gái Mình, Mình tính sao đó thì tính. Phần tôi là thầy giáo của nó thì tôi thấy đó là một điều hay vì ở đây nó cứ ỷ y vào Mình là Hiệu Trưởng nên nó không làm hết sức của nó.
– Thôi được rồi, tôi sẽ tìm cho nó một trường ở trên Sài – Gòn. À… mà nè, tuần tới tôi có đứa cháu gái Việt kiều về đây chơi, chắc con Lan vui lắm vì hồi nhỏ hai đứa chúng nó rất thân thiết với nhau.
Đứa cháu gái của cô Thảo tên là Thuỳ, nó là con của chị ruột của cô. Lúc trước gia đình hai bên đều ở Vĩnh Long nhưng sau đó ba mẹ con Thuỳ lên Sài – Gòn làm ăn rồi sau đó con Thuỳ được đi ra nước ngoài ăn học. Hiện tại thì nó định cư luôn bên đó. Con Thuỳ lớn hơn con Lan 9, 10 tuổi gì đó.
Được gặp lại người chị họ, con Lan mừng lắm. Năm học này của nó thật là đầy thất vọng. Mâu thuẫn của nó với thầy Trung có ảnh hưởng lớn đến học vấn của nó và khi Mẹ nó đề cập đến chuyện cho nó lên Sài – Gòn học thì nó thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ lại có chị Thuỳ về đây chơi vài tuần thì quả thật là tuyệt!
Khi gặp lại chị Thuỳ thì con Lan bỡ ngỡ vì chị Thuỳ thay đổi một cách chóng mặt. Bây giờ chị là một cô gái rất tân tiến, vừa liến thoắng vừa sexy như tài tử phim ảnh! Chị không còn là đứa con gái mộc mạc của thuở xưa.
Con Lan rụt rè chào người chị họ nhưng chị thì lại vui vẻ bước đến ôm nó một cách rất Tây Phương làm con Lan vừa ngượng vừa thích thú.
Ngay lập tức chị Thuỳ kêu nó biểu nó dẫn chị đi xem qua một vòng quanh thị trấn. Con Lan nghe lời xách xe đạp ra mà chở chị Thuỳ đi chơi một vòng. Nó bị chị Thuỳ thu hút một cách mạnh mẽ, nó thích phong cách hiện đại của chị, cách ăn nói tự do của chị. Nó cũng là một đứa con gái có cá tính mạnh, nhưng lớn lên trong một gia đình nề nếp, nó không thể hiện được cá tính đó theo ý muốn của nó, bây giờ ngắm nhìn chị Thuỳ, nó xem chị như là thần tượng, chị biểu hiện những gì nó ao ước mà không có được.
Tối đến nó năn nỉ Mẹ nó cho chị Thuỳ được ngủ chung phòng với nó. Cô Thảo gật đầu dễ dãi, biểu nó khiêng thêm cái giường xếp qua bên phòng.
Sau bữa cơm chiều, hai cô gái ra ngồi hóng mát trên sân thượng.
Con Thuỳ nắm tay con Lan mà soi mói:
– Nè, chị thấy em đẹp lắm, vậy em có bồ chưa?
Con Lan mắc cỡ đỏ mặt:
– Chị kỳ quá nhe! Em còn con nít mà!
– Trời ơi! 15, 16 Tuổi rồi mà còn con nít cái gì! Bên Tây 13, 14 tuổi là tụi con gái nó đã biết trò con trai – con gái rồi đó.
– Thì đó là bên Tây, chứ còn ở nhà quê Việt Nam thì…
Chị Thuỳ nheo mắt:
– Nhưng mà… chị hỏi thật em: Bộ em chưa có đụng chạm gì với bọn con trai hay sao?
Con Lan lại được một phen đỏ mặt. Nó làm thinh, nhớ lại cái lần cách đây mấy tháng, khi nó gây sự với thầy Trung trong cụm rừng, bị thầy đè nó ra mà vạch áo lên để bú vú nó. Nó rùng mình nhớ lại cái cảm giác kinh khủng khi được bú vú lần đầu tiên trong đời, khi cả cơ thể nó căng lên như cây cung nạp tên. Cũng từ đó mà nó có một tình cảm đầy mâu thuẫn với thầy Trung, vừa sợ, vừa ghét, vừa bị thu hút…
Thấy đứa con gái làm thinh, chị Thuỳ mỉm cười. Chị nhớ lại cái thời mà mình cũng ngốc nghếch như con Lan. Phải chờ đến lúc qua học bên Tây mới có cơ hội mà tháo gỡ được những xiềng xích do gia đình, văn hoá, môi trường… áp đặt. Ở bên đó chị mới khám phá ra cái phần lưỡng tính trong mình! Nhờ được hấp thụ tự do bên đó mà chị mới chấp nhận là trong tình dục mình vừa thích đàn ông con trai, vừa thích đàn bà con gái.
Bây giờ nhìn đứa em họ lúng túng với đề tài tầm thường đó, chị không khỏi thấy tức cười. Chị thấy tiếc cho con Lan: Nó xinh đẹp như vậy mà lại lãng phí tuổi trẻ vì bị gò bó trong những khuôn khổ hạn hẹp không cho phép bọn trẻ bung ra theo bản năng của chúng nó. Tình dục là một đề tài tuy nhạy cảm đó nhưng thật ra thì cũng là chuyện tự nhiên, không cần phải xem đó như là đại sự quốc gia!
Chị tự nhủ sẽ từ từ chỉ cho con em họ thấy những khía cạnh khác đó.
Buổi chiều, chị quyết định đi dạo một vòng ra phố để mua một vài món đồ cần thiết. Đang đi lững thững trên hè phố thì chị nghe tiếng ai đó kêu tên chị.
Chị ngạc nhiên quay đầu lại tìm kiếm thì thấy một người đàn ông đang ngồi trên xe Honda nhìn chị mà đưa tay chào hỏi.
Chị ngờ ngợ vì anh ta đeo mũ bảo hiểm nhưng khi bước đến gần thì chị mừng rỡ kêu lên:
– Ồ, có phải anh Trung đó không?
Người đàn ông nhoẻn miệng cười:
– Trời ơi, Thuỳ! Cơn gió nào lại đưa em đến đây?
Gặp lại nhau, tôi và Thuỳ vui mừng ríu rít. Tôi mời Thuỳ vào quán cà – phê để hàn huyên.
Hai đứa chúng tôi quen nhau bên trời Tây. Khi Thuỳ đi du học thì trong lúc đầu bơ vơ nàng gặp tôi. Lúc đó tôi đã học gần xong và đang chuẩn bị về lại Việt Nam. Nhận ra là cả hai cùng quê Vĩnh Long, Thuỳ mừng quá, cứ đeo theo tôi như người không biết bơi đeo theo cái phao. Tôi hơn nàng 5 tuổi và lúc đó tôi đã nổi tiếng ăn chơi. Được một cô thiếu nữ mới dạy thì đeo bám thì làm sao mà tôi không nghĩ đến chuyện lợi dụng cơ hội!
Thế là tôi dụ dỗ được cô con gái để nàng trao trinh tiết cho tôi. Đúng ra mà nói thì lúc đó Thuỳ đã bắt đầu khẳng định được con người thật của nàng và cái trinh tiết không là chuyện quan trọng đối với nàng nữa và chính ra thì nàng cũng muốn dùng tôi để xoá bỏ đi cái trinh tiết rườm rà đó. Sau đó mối liên hệ giữa hai đứa chúng tôi rất thực tế theo mô hình « cả hai đều có lợi ». Rồi tôi chia tay với nàng để về nước và bặt tin nhau đến ngày hôm nay.
Gặp lại nhau cả hai đều vui mừng thật sự. Kỷ niệm xa xưa của thời sinh viên rất đẹp và tích cực, nhưng hai đứa chúng tôi đều thầm hiểu đó là quá khứ rồi!
Tôi hỏi thì Thuỳ trả lời:
– Em về đây hai tuần để thăm lại thành phố củ. Em ở đậu nhà bà dì.
Tôi cũng không quan tâm cho lắm về điều đó nên không biết là nàng ở nhà cô Thảo.
Tôi đưa cho nàng tấm thiệp của tôi mà nói:
– Chắc em không có thời giờ nhưng nếu có thì hãy gọi anh để chúng mình có dịp đi ăn uống đâu đó một lần.
– Đúng vậy, thời giờ của em rất eo hẹp, nhưng em hứa là thế nào từ đây đến ngày lên đường, em cũng điện cho anh để chúng ta gặp nhau một lần.
Tối hôm đó, hai chị em vào giường mà hàn huyên một lúc lâu trước khi tắt đèn đi ngủ.
Con Lan trằn trọc vì nó nhớ đến những gì mà chị Thuỳ nói đến ngày hôm nay.