Phần 5
Chậm rãi nhưng vững chắc, cuộc đời tôi đã trở lại đúng hướng. Cuộc sống ác mộng trước đây của tôi đã bắt đầu biến mất, những giấc mơ và những hình ảnh về tinh thần không còn thường xuyên xảy ra vào ban đêm nữa. Tôi bắt đầu giao tiếp với mọi người trong công sở một cách riêng tư nhiều hơn. Một ngày nọ, chị Colleen đến văn phòng và tôi đã giới thiệu chị tham quan xung quanh. Sau đó tôi dẫn chị đi ăn trưa. Buổi tối hôm đó, sau khi mấy cháu gái đi ngủ, chị nhoẻn miệng cười khi hỏi tại sao tôi không giới thiệu cho các đồng nghiệp của mình biết rằng chị là chị ruột của tôi.
“Em quên mất, thôi để ngày mai em sẽ sửa chữa lại sai lầm nha?”
“Không sao đâu. Cũng tốt nếu họ đồn rằng Bobby O”Conner đang có bạn gái. Bên cạnh đó, chị không phải là đối tượng của những tin đồn đã lâu lắm rồi.”
Tôi suy nghĩ về điều đó một lúc rồi chợt nhận ra chị Colleen đã giới thiệu tôi với bạn bè của chị rằng tôi là Robert, chỉ có vậy thôi. Tôi chỉ ra cho chị Colleen thấy rằng chị cũng không giới thiệu tôi là em trai của chị cho những người hàng xóm biết. Vậy là chị tôi cũng làm điều tương tự như tôi đã làm. Hai chị em tôi bắt đầu cười khúc khích về vụ bê bối mà chúng tôi đã gây ra cho những người xung quanh, rằng một góa phụ xinh đẹp đang sống chung với bạn trai. Chúng tôi cười đến chảy nước mắt vì những gì cả hai đã cố tình làm. Một lần nữa tiếng cười làm cho tâm trạng được tốt hơn.
Khi hai chị em tôi lấy lại hơi thở, chị Colleen ôm tôi và thì thầm bên tai tôi:
“À, chị phải thừa nhận là có thể làm nhiều thứ tồi tệ với bạn trai của chị đó.”
Sau đó chị quay ra để đi vào phòng ngủ của mình. Khi ra đến cửa phòng tôi, chị ngừng bước, quay lại nhìn tôi mỉm cười và hôn gió về phía tôi một cái rồi nói:
“Chúc ngủ ngon nha cậu bé.”
Nói xong chị đóng cửa lại.
Cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn đối với tôi, và những kỷ niệm lúc ở Chicago đã bắt đầu biến mất.
Chị Colleen và tôi đã dành rất nhiều buổi tối để trò chuyện đêm khuya.
Những cuộc trò chuyện thường bắt đầu với “Chị/em còn nhớ lúc mà…” và “Dù cho chuyện gì có xảy ra đi nữa…” nhưng luôn kết thúc với việc chia sẻ mọi thứ quan trọng đối với chúng tôi.
Chị Colleen nói với tôi là đã từng rất nhớ anh Bill và ba, nhưng giờ thì tâm trí đã yên bình với ý nghĩ rằng chương đó trong đời chị đã được khép lại.
Còn với tôi thì những ý nghĩ về Barbara không còn tồn tại nữa, và tôi cố gắng bày tỏ cho chị Colleen biết rằng hai đứa cháu Meghan và Molly đã trở nên quan trọng như thế nào đối với tôi.
Tôi ngạc nhiên khi chị Colleen khăng khăng bắt tôi đi cùng với chị đến những buổi họp phụ huynh. Tôi nhiệt tình cổ vũ khi Meghan và Molly hát một mình tại buổi ca nhạc đầu tiên và thứ hai trong trường học. Dần dần tôi bắt đầu chấp nhận lời mời của chị Colleen để tham gia vào những hoạt động gần nhà. Những cái ôm của chúng tôi ở trước cửa nhà vào buổi sáng kéo dài hơn theo từng ngày.
Có vẻ kỳ quặc, nhưng một trong những điều tôi thích thú nhất là đi mua sắm hàng tạp hóa với chị Colleen. Chúng tôi đi bộ, hay nói chính xác hơn, là dạo bước trên các lối đi khi đẩy giỏ hàng, nói về mọi thứ hoặc không nói gì. Nếu có dẫn mấy đứa nhỏ đi theo, tụi nó sẽ phải nhắc nhở hai chị em tôi rằng chúng tôi không bỏ gì vào giỏ hàng và tụi nó đang đói. Nhiều lần ở nơi công cộng và khi chúng tôi ở nhà một mình, tôi thường liếc nhìn và thấy chị Colleen đang nhìn tôi với nụ cười nhẹ trên môi. Chị nhìn tôi một hồi rồi trở lại với công việc đang làm của mình.
Nhưng chị tôi không phải là người duy nhất. Một cách vô thức, tôi thấy mình thường chú ý đến chị Colleen vào những giây phút không mong đợi, khi ngắm nhìn chị chơi đùa với hai thiên thần nhỏ hoặc làm việc trong xưởng vẽ của chị. Mối quan hệ của tôi với chị tôi đang chuyển biến từ hai chị em trở thành hai người bạn thân thiết đang thực sự quan tâm đến nhau. Nụ cười trở nên dễ dàng hơn nhiều đối với tôi, và tôi có khuynh hướng huýt sáo khi đi tới chiếc xe sau giờ làm việc.
…
Vào một ngày thứ sáu cuối tháng ba, tôi đi làm về và thấy chị Colleen cùng hai cô gái đang bỏ mấy túi ngủ và túi quần áo vào trong xe của chị Colleen.
“Chuyện gì vậy? Có người sắp chạy trốn ra khỏi nhà à?”
“Không phải đâu cậu Bobby, tụi con sắp đi Gymboree. Xin mẹ đi cùng với tụi con đi, làm ơn đi mà, làm ơn đi.”
Hai cháu gái của tôi cứ nói về chuyện này đã nhiều tuần nay rồi.
Nhà trường của chúng có tổ chức một cuộc cắm trại cuối tuần diễn ra trong phòng tập thể dục ở trường trung học địa phương.
Buổi cắm trại sẽ kéo dài từ tối thứ sáu đến 10 giờ sáng chủ nhật.
Chúng tôi đến lúc 6 giờ sáng cùng với 70 bé gái khác, ở độ tuổi từ 6 đến 12, cùng với cha mẹ và ông bà của chúng.
Bên trong phòng tập thể dục là một ngôi làng của những túp lều và túi ngủ nằm rải rác xung quanh.
Để gọi rằng đây là một cảnh hỗn loạn thật không công bằng.
Chúng tôi đưa hai cô bé vào đăng ký, và chúng vội vã chạy vào vị trí trong nhóm của chúng.
Một nụ hôn phớt qua, vài cái ôm, một lời chào tạm biệt “gặp lại vào ngày chủ nhật”, sau đó chị Colleen và tôi vội vã rời đi.
Chúng tôi đồng ý rằng những người đã lên kế hoạch cho sự kiện này và bị kẹt lại để giám sát đến cuối tuần xứng đáng được nhận huy chương Danh dự của Quốc hội.
Khi hai chị em tôi ra đến bãi đậu xe, chị Colleen nói rằng chúng tôi cần phải dừng lại ở siêu thị để mua vài thứ cho bữa ăn tối. Tôi nhìn chị trong vài phút rồi nói:
“Nghe này, từ khi em đến đây thì đây là lần đầu tiên mà hai chị em mình được ở một mình vào buổi tối. Hay là để em dẫn chị đi ra ngoài ăn tối, ở chỗ nào mà đồ ăn không gói trong giấy báo với hình ảnh một chú hề trên đó?”
Chị Colleen cười thoáng qua khi nói:
“Tại sao vậy Robert O”Conner, bạn đang yêu cầu tôi về một cuộc hẹn hò đấy à?”
“À… đúng đó… tôi đoán là tôi… đó là nếu bạn không bận và cũng ổn thỏa với ba mẹ bạn thôi mà. Tôi thực sự thích đưa bạn đi chơi như là bạn gái của mình… nếu bạn chưa có bạn trai.”
“Tôi không biết nữa, tôi đã hứa với Cindy là chúng tôi sẽ đi cửa hàng, nhưng tất nhiên rồi, tôi đoán là mình sẽ ra ngoài dạo chơi nếu bạn chắc chắn là muốn… với tôi. Bạn biết là ba mẹ tôi sẽ ổn trong chuyện này mà.”
“Lạ thật đó Colleen, bạn tuyệt vời lắm.”
Ngay lập tức chúng tôi quay trở lại với thời học sinh, nơi mà mọi người hay đùa giỡn theo cách đó khi chúng tôi quyết định ăn ở đâu. Cuối cùng chúng tôi quyết định vào Vườn Thượng Hải, một nhà hàng Tàu nhỏ gần trung tâm thị trấn. Sau khi đậu xe ở lề đường, tôi đi qua phía bên kia chiếc xe, mở cửa và chìa tay ra giúp chị Colleen ra khỏi xe. Khi chị tôi ra khỏi xe thì tôi nắm tay chị và hỏi:
“Sẽ ổn nếu anh nắm tay em một lát chứ?”
Chị siết tay tôi và đáp:
“Tất nhiên rồi, chỉ cần nhớ cho rằng, em sẽ không hôn trong ngày hò hẹn đầu tiên đâu nhé.”
Tôi không trả lời, nhưng hôn phớt vào má chị rồi chúng tôi đi vào nhà hàng.
Thời tiết ấm áp hơn bình thường đối với tháng ba. Chị Colleen đang mặc một chiếc áo thun đen. Nó là loại áo dây khoét ngực, đủ thấp để phô bày một chút khe vú và nhấn mạnh đến hai bầu vú tròn trịa đầy đặn của chị. Chị mặc một chiếc váy màu vàng nâu lợt, mép váy cách đầu gối vài inch, tuy khiêm tốn nhưng vẫn đủ ngắn để cho thấy đôi chân xinh đẹp của chị. Nó đủ kín đáo khi làm tôn lên cặp mông mà không làm cho chị tôi trông giống như gái đứng đường. Đôi chân trần được phơi bày và chị mang đôi dép quai dây.
Màn đêm vừa buông xuống nên chúng tôi là khách hàng đầu tiên đi ăn tối. Người phục vụ dẫn chúng tôi đến bàn ăn. Chị Colleen đi theo người phục vụ còn tôi bước theo sau, ngắm nhìn chị, khi tim tôi đang đập rộn ràng.
Chị tôi có cặp mông thật là tuyệt vời.
Nhận thức này đã quăng tôi vào một vòng lặp.
Hình ảnh về mông đít của chị làm cho tôi khó mà tập trung vào các món ăn trong thực đơn.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đặt món và bắt đầu ăn.
Hai chị em tôi trò chuyện về những gì mà chúng tôi thấy hai bé gái đã làm đúng rồi những người lãnh đạo nhóm có ổn định hay không.
Chúng tôi nói về công việc của tôi và những dự án vẽ tranh minh họa mà chị Colleen đang làm.
Mặc dù khi trò chuyện về những điều này, hai chị em tôi vẫn giữ kiểu đùa giỡn riêng về buổi hò hẹn đầu tiên.
Sau khi ăn xong, khi chúng tôi chờ người phục vụ đem cà phê tới thì chị Colleen vươn tay qua bàn ăn nhỏ, đặt tay lên tay tôi và để yên đó.
Khi trả tiền xong xuôi, chúng tôi bước ra khỏi nhà hàng và vẫn nắm tay nhau. Dạo bước trên vỉa hè, tôi hỏi chị:
“Vẫn còn sớm, em có muốn đi xem phim không? Lần này chúng ta có thể nhìn thấy thứ gì đó tuyệt vời hơn.”
Chúng tôi đi bộ dọc theo vỉa hè một cách tình cờ mà không có ý định đặc biệt nào trong đầu, tán gẫu hoặc dừng lại để nhìn vào cửa sổ của những cửa hàng, hoàn toàn không biết đến thực tế là chúng tôi vẫn đang nắm tay nhau.
Từ khóe mắt, tôi có thể nhìn thấy vú của chị Colleen nhẹ nhàng lắc lư bên dưới chiếc áo thun khi chúng tôi đi dạo.
Khi dừng lại để nhìn vào những cửa sổ, chúng tôi đứng gần nhau, da cánh tay của chị cạ vào cánh tay tôi.
Khi chị quay lại để nói gì đó với tôi, vú chị lướt nhẹ qua cánh tay tôi và gây ra một cảm giác kỳ lạ trong ngực tôi.
Tôi không biết có phải vì trò đùa hẹn hò của chúng tôi hay là gì khác, nhưng đêm nay tôi đang nhìn thấy một chị Colleen hoàn toàn khác so với cô gái mà tôi lớn lên cùng như một người chị.
Tôi đang bắt đầu cảm thấy bối rối và khó xử hơn.
Cuối cùng thì chúng tôi thấy mình đang ở trước một hiệu sách. Nó vẫn còn mở cửa và chúng tôi vào trong để xem qua. Nhiều lần tôi ngước lên thì thấy chị Colleen đang nhìn về phía tôi với nụ cười nhẹ trên môi, một kiểu cười nụ thường thấy khi chị đang hạnh phúc. Chúng tôi ra khỏi đó sau khi mua một vài cuốn sách cho mình, một vài tập truyện “Bí mật của Nancy Drew” cho hai cháu gái mà chúng chưa đọc.