Phần 4
Sáng hôm sau, lúc 8 giờ, tôi ngồi trên chiếc ghế đối diện với ông Harold Peterson, đưa cho ông ta phong bì của ông John Gordon. Ông ta đặt phong bì lên bàn trước mặt tôi mà không cần mở nó ra. Sau đó ông ta cầm điện thoại, nhấn số và nói:
“Cô Jennings, vui lòng vào trong văn phòng của tôi nhé.”
Một lát sau có một cô gái trẻ xuất hiện, là một sinh viên mới tốt nghiệp từ trường thư ký, đi vô văn phòng.
“Cô Jennings, đây là Robert O”Conner. Cậu ta sẽ tiếp nhận chỗ của Barry, cô hãy giới thiệu cậu ta đi tham quan xung quanh và tới văn phòng của cậu ta nhé. Robert này, cô Jennings sẽ là thư ký của cậu. Khi tham quan xong, hãy trở lại đây để gặp tôi thêm vài phút.”
Sau khi tham quan, tôi trở lại ghế ngồi đối diện với ông Peterson. Lần này phong bì đã được mở ra và có một đống giấy tờ ở trước mặt ông ấy. Ông ấy đứng dậy và băng qua căn phòng để đóng cửa rồi ngồi xuống. Ông ta gõ gõ ngón tay rồi nói:
“Ông John đã đánh giá rất cao về cậu và lời nói của ông ta đã đủ tốt với tôi rồi. Ơ… ông ta có nói với cậu là tụi tôi từng học cùng lớp trong trường đại học không nhỉ?”
“Không, tôi không nghĩ ông ta có nhắc tới điều đó.”
“Ồ vậy à… Đây là kế hoạch. Trong 6 tháng tới cậu sẽ làm cùng một công việc mà tôi đã làm ở Chicago, chỉ là không quá nhiều trong một lúc.” Lần này ông ta nói với nụ cười nhỏ trên môi rồi tiếp tục. “Sau đó chúng ta sẽ ngồi xuống và vạch ra tương lai với công ty Willis, Goldman & Reed. Chào mừng tới San Miguel.”
San Miguel là một nơi khác với văn phòng ở Chicago, như bất kỳ ai cũng có thể tưởng tượng ra. Chicago có 300 nhân viên và là bước đệm để đến trụ sở công ty ở New York. San Miguel chỉ có 65 nhân viên, các vụ kiện và những mối quan hệ thì không được khuyến khích trừ khi thuộc về những chiếc máy bay không người lái bay đến từ trụ sở chính. Làm việc trong văn phòng này là một sự giải thoát đáng hoan nghênh khỏi Chicago, và tôi vào guồng công việc khá nhanh… cùng một công việc, nhưng với những khuôn mặt mới.
Ông Peterson là một người đáng mơ ước để làm việc chung.
Ông ta có tính cách 40% quản lý và 60% hoạt náo viên.
Ông ta đặt ra những tiêu chuẩn cực cao cho nhân viên rồi dành phần lớn thời gian để thuyết phục họ rằng có thể làm được điều đó.
Kết quả là văn phòng của chúng tôi có biên độ lợi nhuận cao nhất trong công ty.
Tôi có thể gặp gỡ và giao lưu với tất cả nhân viên, thậm chí giả mạo một tiếng cười đối với một văn phòng hài hước điển hình.
Nhưng bên trong tôi vẫn giữ bản thân mình tách biệt và rời xa mọi người, không bao giờ mất cảnh giác dù chỉ một giây trong cuộc sống cá nhân của mình.
Tôi như đang sống trong một cái buồng bằng kính.
…
Và rồi sự tệ hại lại xảy ra.
Tôi là một người rất yêu đời, nhưng giờ thì… không có gì cả. Đôi khi dường như mọi người có thể nghe thấy một cơn gió khô khốc thổi qua lỗ hổng trong tâm hồn tôi. Trước đây, tôi đã mở toang và thoải mái trong hầu hết những tình huống, nhưng giờ thì tôi khép kín lại và bảo vệ nó.
Niềm vui duy nhất mà tôi có là được sống cùng với chị Colleen và hai cháu gái. Meghan và Molly đã có thỏa thuận với tôi. Mỗi đêm sau khi ăn tối xong, tôi sẽ giúp chúng làm bài tập về nhà, cách tính cộng trừ, học cách đọc một quyển sách. Đổi lại, chúng sẽ dạy tôi mọi thứ vui đùa tuổi thơ của loài người. Chúng nài nỉ chị Colleen và tôi gom chúng lại với nhau trước khi tắt đèn và đi ngủ. Sau đó, chị Colleen và tôi ngồi cùng nhau trong phòng khách, trò chuyện hoặc xem tivi hoặc đọc sách báo hoặc không làm gì cả, chỉ ngồi bên nhau trên chiếc ghế dài trước khi đi ngủ.
Ban đêm là lúc tệ hại nhất. Tôi đã không ngủ một mình khoảng 6 năm rồi và giờ đây mọi thứ đã len vào trở lại, tất cả những hình ảnh, tất cả những suy nghĩ. Một số hình ảnh thực sự từ ký ức của tôi, một số hình ảnh khác từ sự tưởng tượng, liên tục hiện ra trong một vòng lặp vô tận đến khi tôi không thể phân biệt được. Nhưng giờ thì chúng không có nghĩa lý gì với tôi cả. Tôi không có cảm giác, không có gì là tốt, không có gì là xấu… chỉ là những hình ảnh tinh thần mà có điều là chúng không biến mất mà thôi.
Chỉ còn lại sự tê liệt.
Cuộc sống trở thành một thói quen vô cảm đối với tôi.
Thường xuyên là điều mà tôi rất cần.
Vào ban ngày thì tôi ở văn phòng làm việc.
Chị Colleen thì ở nhà.
Sau khi anh Bill chết, chị Colleen đã bán doanh nghiệp và với số tiền đó cùng bảo hiểm nhân thọ, chị và hai đứa con đã có được cuộc sống tương đối ổn thỏa về mặt tài chính.
Điều này tạo điều kiện cho chị có thể làm một bà mẹ toàn thời gian, và làm được những điều mà chị tôi rất thích thuở còn đi học.
Chị Colleen là người vẽ tranh minh họa.
Chị vẽ minh họa cho 7 cuốn sách thiếu nhi.
Tuy không có cuốn sách nào nằm trong nhóm sách bán chạy nhất, nhưng chị tôi rất tự hào về chúng và đúng là như thế.
Trong thời gian đó chị đã tự do tạo ra hàng trăm bản vẽ cho một số công ty làm thiệp chúc mừng.
Tất cả những điều này cho phép chị tôi làm việc ở nhà và thiết lập lịch làm việc cho riêng mình.
Sống cùng nhau, chúng tôi trở thành một đơn vị gia đình kỳ lạ. Mỗi buổi sáng, tôi chào tạm biệt hai đứa cháu gái của mình khi chúng đang ngồi ở bàn ăn sáng. Chị Colleen thì gặp tôi ở cửa nhà bếp và đưa tôi trở lại phòng của tôi để thắt cà vạt hoặc mang vớ cho tôi. Chị tôi vẫn đang ngăn ngừa tôi không tự hạ thấp bản thân trước nơi công cộng.
Vào sáng thứ bảy thì hai cô gái bắt tôi dậy sớm, kéo tôi tới bên chiếc ghế trong lúc tôi vẫn còn đang ngái ngủ. Ở đó tôi nằm xuống còn chúng thì nằm lên người tôi để xem phim hoạt hình buổi sáng sớm. Lúc 8 giờ rưỡi thì mọi người cùng ăn sáng, thay quần áo để dẫn Meghan và Molly đi chơi môn bóng đá của chúng.
Nếu chị Colleen và hai cháu gái không có ở đó để chống đỡ tôi, tự tử rất có thể là một lựa chọn hấp dẫn đối với tôi.
Khoảng 3 tuần sau khi tôi đến San Miguel, khi về nhà vào một ngày nọ, tôi tìm thấy một phong bì lớn nằm trên bàn ăn.
Địa chỉ nơi gửi đến là từ phòng luật sư ở Chicago.
Tôi mở ra và bên trong có hai phong bì khác.
Một trong số chúng thì trống không, đã được đóng dấu và ghi địa chỉ của luật sư, hiển nhiên có nghĩa là dùng để trả lại thứ gì đó.
Phong bì còn lại thì dày cộm giấy tờ và trên mặt trước có ghi hàng chữ viết tay: “Robert, vui lòng đọc cái này.
LÀM ƠN NHÉ!” Ngay lập tức tôi nhận ra nó là chữ viết tay của Barbara.
Nhìn chằm chằm vào đó, tôi nghĩ ngợi trong vài phút.
Không mở phong bì, tôi xé đôi nó ra và bỏ hai mảnh vô trong phong bì trả lại, niêm phong nó và đem ra bỏ vào hộp thư để người đưa thư lấy nó vào sáng hôm sau.
Tôi tiếp tục sống như mộng du hết ngày đến đêm. Chị Colleen đã làm hết mọi thứ có thể để kéo tôi ra khỏi trạng thái hôn mê cảm xúc của mình. Khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong ngày là khi chị hôn lên má tôi vào buổi sáng khi tôi đi ra cửa, hoặc khi hai cháu gái ôm tôi chúc ngủ ngon trước khi chúng lên giường. Nhưng hầu hết thời gian là một sự tê liệt cảm xúc, đã chiếm lấy cuộc đời tôi.
Vào một buổi sáng, 6 tháng sau khi tôi rời khỏi Chicago, cô Jennings đưa một người đàn ông làm ở hãng giao hàng Fedex vào trong văn phòng tôi, nói rằng tôi phải ký cho một gói đồ cá nhân. Sau khi ký nhận, người giao hàng nói rằng ông ta được hướng dẫn là phải chờ đến khi tôi đã ký vào những giấy tờ và trả lại chúng.
Tôi mở gói hàng ra và bên trong là những giấy tờ ly dị cuối cùng. Tôi ký vào những nơi được đánh dấu và đưa trả chúng lại cho nhân viên hãng Fedex. Ông ta nhét chúng vào trong một phong bì khác, quay ra và rời khỏi văn phòng tôi. Chỉ mất không đến 10 phút để tôi chấm dứt cuộc hôn nhân giữa tôi và Barbara.
Sáu ngày sau, vào buổi sáng chủ nhật, chuông cửa reo lên và bên ngoài là một nhân viên khác của hãng Fedex, hàng gửi từ những luật sư của tôi. Tôi ký vào gói hàng và trở lại ban công. Tôi ngồi đó xem cảnh hai bé Meghan và Molly đang chơi đùa trong sân. Cuối cùng thì tôi đã tập trung hết sức lực để mở phong bì ra. Bên trong là bản sao của những tờ đơn ly dị sau cùng đã được Barbara, thẩm phán và tôi ký vào. Trong đó có bao gồm một tờ giấy liệt kê cho phần của tôi đối với tài sản chung. Cuộc hôn nhân của tôi và Barbara giờ đây đã chính thức kết thúc, và khoản đầu tư cho 4 năm của tôi có giá trị bằng một số tiền chính xác là 7.827, 59 Đô la.
Tôi đã quên mất nỗi đau của riêng mình khi cảm thấy có gì đó bên cạnh tôi. Meghan và Molly đang đứng cách tôi vài inch, nắm lấy tay tôi và cứ nhìn tôi. Meghan ngồi cạnh tôi và quàng tay ôm tôi. Molly thì luồn người vào lòng tôi, vòng tay ôm cổ tôi. Nó lặng lẽ nói:
“Con yêu cậu Bobby.”
Thế rồi nó tựa đầu vào ngực tôi.
Một giây sau đó có một cặp cánh tay khác ôm quanh tôi từ phía sau, và tôi nghe giọng nói của chị Colleen thì thầm bên tai tôi:
“Và chị cũng yêu em, Bobby à, tất cả ba mẹ con chị đều yêu em.”
Ngay sau đó, chị Colleen đứng dậy, hôn vào đỉnh đầu tôi và nói:
“Các cô gái, cảm phiền vào trong nhà một lát được không? Mẹ cần nói chuyện với cậu Bobby.”
Một tiếng thở nhanh từ mấy đứa nhỏ, rồi chúng nhảy nhót vào trong nhà khi chị Colleen thay thế chỗ của Meghan bên cạnh tôi. Chị đan cánh tay vào cánh tay tôi và kéo tôi vào gần hơn, đến khi hai chị em tôi tựa sát vào nhau. Chị lấy mấy tờ giấy ra khỏi tay tôi, nhìn lướt qua rồi đặt chúng sang một bên. Chúng tôi ngồi im lặng, rồi chị tôi lên tiếng:
“Khi anh Bill chết, chị cũng muốn chết theo. Chị không còn tìm thấy bất cứ lý do nào để tiếp tục sống nữa. Rồi sau đó ba cũng chết. Thứ duy nhất giữ chị tiếp tục sống ở đây là hai đứa con gái… và em. Chị phải ngồi ôm chúng hàng giờ đồng hồ, chị không thể chịu đựng nổi nếu chúng rời xa chị. Và em nữa, em đã gọi điện thoại cho chị, mấy lần nhỉ, 3… hay là 4 lần một ngày? Em không biết nó có ý nghĩa như thế nào đối với chị đâu. Chị rất đau khổ khi mất đi người mà mình yêu thương. Chị nghĩ rằng ai đó chết đi có lẽ còn dễ dàng giải quyết hơn là chính mình bị mất mát, vì chị biết anh Bill rất yêu chị. Em còn nhớ đã nói gì với chị không? Ồ, lúc đó chắc là khoảng vài tháng sau khi ba chết?”
“Không, em không nhớ.”
“Em nói,”Chị Colleen, chị sẽ luôn luôn yêu anh Bill và ba. Chúng ta đều đau khổ khi mất người thân. Chị phải nhớ mọi thứ về họ, cả tốt và xấu, nhưng ai cũng yêu chị và đến lúc để cho đi… “Vậy đó Bobby à, em cũng đến lúc để cho đi rồi.”
Lần đầu tiên từ ngày ở bệnh viện với Barbara, tôi đã khóc. Nó như thể một vết thương cảm xúc khổng lồ đang bùng nổ và tâm hồn tôi đang đẩy hết chất độc ra ngoài. Chị Colleen ngồi nắm tay tôi mà không nói gì. Chị tôi kiên nhẫn chờ đợi đến khi những tiếng khóc nức nở của một người đàn ông trưởng thành ngừng lại, và tôi có thể phục hồi lại bản thân.
“Chị nói đúng, em biết đã đến lúc để cho đi rồi. Chẳng qua là vì em rất yêu cô ta. Em không muốn cô ta trở lại, em chỉ muốn hiểu tại sao cô ta lại làm điều đó. Em biết trong tâm trí của mình rằng em không làm gì sai, nhưng cảm thấy tình cảm của mình đã đặt sai chỗ… rằng em đã thất bại với Barbara, đã thất bại với bản thân. Nhưng chị đã đúng, em sẽ không để cho những gì mà Barbara đã làm với em sẽ phá hủy phần còn lại trong cuộc đời em. Em đã dùng chị và mấy đứa nhỏ như một chỗ để nương tựa cảm xúc quá lâu… Em cần phải ngừng dựa dẫm vào chị, mà phải bắt đầu tìm kiếm một nơi cho riêng mình để sinh sống.”
“Em sẽ không như vậy đâu. Rồi em sẽ ngồi đó một mình, trong căn hộ nào đó, cảm thấy hối tiếc và dằn vặt bản thân. Và sau đó mấy cô gái sẽ bị tàn phá nếu em chuyển ra ngoài để sống.” Sau đó chị xoa đầu tôi. “Bên cạnh đó, thật là tuyệt khi được sống cùng với em một lần nữa, dù không có hai đứa em sinh đôi để trêu chọc chị em mình… Thôi em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chừng nào em đã sẵn sàng thì vào trong để giúp chị làm đồ ăn trưa nha.”
Ông John Gordon đã nói đúng. Đây là khoảnh khắc đó, là lúc mà cuộc sống bắt đầu trở nên tốt đẹp hơn.
Sau bữa ăn trưa, tôi dẫn chị tôi và hai cháu gái đi xem phim mới của hãng Disney, và ngược với ý muốn của chị Colleen, tôi mua cho hai đứa cháu mình cả hộp bắp nổ, kẹo mút và nước sô đa. Trong khi xem phim, chị Colleen hôn vào mu bàn tay tôi và giữ nó trong bóng tối đến khi các hàng chữ hiện lên trên màn ảnh. Lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, tôi đang có tâm trạng vui vẻ.
Đêm đó sau khi bọn trẻ lên giường ngủ, chị Colleen và tôi trò chuyện lúc đêm khuya, hầu như là tôi nói còn chị tôi chỉ lắng nghe, khi tôi đang thanh lọc những chất độc cảm xúc ra khỏi tâm hồn mình.
Hai chị em tôi luôn thân thiết với nhau, nhưng giờ thì tôi mới hiểu được gia đình chúng tôi yêu thương nhau nhiều như thế nào.
Hành động lắng nghe đơn giản đó có ý nghĩa đối với tôi nhiều hơn bất cứ thứ gì và bất kỳ ai đã từng làm.
Chỉ đến bây giờ tôi mới nhận ra tầm quan trọng của những gì tôi đã làm với chị Colleen sau khi anh Bill mất, và giờ đây chị tôi đang làm trở lại những hành động yêu thương đó cho tôi.
Sau khi lên giường và nằm ngửa ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà, tôi nghe tiếng cánh cửa mở ra và quay đầu nhìn thì tôi thấy chị Colleen bước vào phòng tôi, lẳng lặng đi đến bên giường. Chị nằm xuống bên cạnh tôi, đắp mền lên trên rồi kéo tôi lại nằm gần bên chị. Khi tôi định nói gì đó thì chị chỉ xoa mặt tôi và lặng lẽ nói:
“Suỵt, cứ để nó đi đi cậu bé.”
Khi tôi thức dậy vào buổi sáng thì thấy chị đã đi khỏi tự bao giờ.