Phần 37
Khoảng một năm sau khi bé Chris ra đời, tôi được thăng chức lên làm Quản lý cao cấp. Điều này làm cho tôi đứng thứ hai trong nhóm điều hành Văn phòng San Miguel của công ty Willis, Goldman & Reed. Một buổi sáng nọ, ông Harold Peterson gọi tôi vào phòng làm việc của ông ta. Khi tôi bước vào văn phòng và ngồi xuống, ông Harold nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ với vẻ cau mày.
“Harold, vẻ mặt ông không được vui, có chuyện gì vậy?”
Ông Peterson từ từ quay lại đối mặt tôi. Ông ta dường như đang nghiên cứu tôi trong giây lát rồi chậm rãi nói.
“Tôi vừa có cuộc điện thoại với Jamison. Công ty đang gửi cho tôi một quản lý cao cấp mới. Anh ta sẽ có mặt ở đây vào thứ Hai ngày 17.”
Tôi mở miệng ra định nói thì ông ta cắt rời tôi.
“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi có ý định tìm hiểu. Chúng ta sẽ nói về điều này sau khi tôi biết nhiều hơn, nhưng tôi muốn cho cậu biết ngay vì nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến vị trí của cậu ở đây. Ngay bây giờ tôi cần thực hiện một số cuộc gọi điện thoại.”
Với điều đó tôi hiểu rằng đã đến lúc để trở lại văn phòng của tôi.
Jamison là phó chủ tịch tại trụ sở công ty ở New York và là người đứng đầu của Phòng Nhân sự. Đây là một động thái rất không bình thường của trụ sở chính. Trong tình hình bình thường, sẽ là văn phòng thực địa yêu cầu một quản lý cấp cao mới, chứ không phải là theo cách khác. Có điều gì đó không đúng.
Đêm đó tôi đã nói với chị Colleen về những gì đang xảy ra, và chị cũng quan tâm như tôi vì nó có thể có ý nghĩa gì đó đến công việc của tôi ở công ty Willis, Goldman & Reed. Chị kéo tôi vào lòng và nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi rồi nói:
“Cố gắng đừng lo lắng. Mọi thứ sẽ tốt đẹp và chúng ta sẽ ổn thôi.”
Nhưng tôi lo, và những ngày sắp tới sẽ ảnh hưởng đến tôi. Những ký ức về Derrick Andrews trở lại ám ảnh tôi làm tôi bị mất ngủ.
Chiều hôm sau, ông Harold bước vào trong văn phòng tôi và ngồi vào ghế cạnh bàn tôi. Ông ta ngả người, giang hai chân ra, khoanh tay ra sau đầu và nhìn chằm chằm lên trần nhà trong giây lát trước khi lên tiếng.
“Tên anh chàng mới này là Jack Cartwright, được coi là một cú sút nóng trong công tác quản lý. Anh ta đã từng làm ở những văn phòng tại Atlanta và St. Louis, giờ có một số gã khổng lồ nghĩ rằng chúng ta cần hắn. Công ty này có 97 văn phòng và ở San Miguel thậm chí không bằng một nửa trong hầu hết các văn phòng đó. Chúng ta có tỷ suất lợi nhuận cao nhất trong công ty và đứng thứ 11 về số tiền thực tạo ra. Ý tưởng rằng chúng ta cần quản lý giúp đỡ là thứ cứt ngựa. Tôi không thích những gì sẽ xảy ra nhưng tôi đoán chúng ta sẽ phải chờ đến khi hắn ở đây xem sao.”
Lúc 7 giờ 55 phút sáng thứ Hai ngày 17, ông Harold và tôi đang ở trong phòng ngoài của văn phòng. Văn phòng bắt đầu làm việc lúc 8 giờ và chúng tôi đang chờ đón Cartwright. Bà Nelson là một phụ nữ duyên dáng ở lứa tuổi 60 và là nhân viên lễ tân của chúng tôi trong gần 40 năm qua. Bà ta đã ngồi chờ ở sau quầy và đang chuẩn bị cho tuần làm việc mới. Lúc 8 giờ 20 phút, ông Harold đang muốn phát điên vì chờ đợi thì chúng tôi nghe có tiếng ai đó đi qua cửa trước.
Anh ta chỉ khoảng ở lứa tuổi gần 30 và đang ngó quanh phòng ngoài, sau đó tiến về phía chúng tôi. Thậm chí còn cách 10 foot mà chúng tôi vẫn có thể nói rằng bộ com lê mà anh ta mặc cực kỳ đắt tiền, với mái tóc bóng mượt vuốt ra phía sau, anh ta trông giống như vừa bước ra khỏi bìa tạp chí GQ. Anh ta nhìn chúng tôi và nhoẻn miệng mỉm cười, chỉ đứng đó không nói gì. Ông Harold đưa tay ra và nói:
“Chào cậu… Jack Cartwright?”
Cartwright nhìn xuống tay ông Peterson nhưng không bắt nó.
“Ông chắc là Peterson.”
Đó là câu duy nhất mà anh ta nói.
Ông Harold rút tay lại và tôi thấy mặt ông ta bắt đầu đỏ lên. Chỉ vào tôi, ông ta nói:
“Đây là Robert O”Conner. Cậu ta là Quản lý cao cấp ở đây.”
Catwright liếc nhìn tôi không đến một giây rồi quay lại ông Harold để nói:
“Chúng ta sẽ biết sau. Giờ thì hãy bắt đầu nào, có rất nhiều việc mà tôi muốn hoàn thành trong ngày hôm nay.”
Anh ta quay lại và tựa người vào quầy tiếp tân, nói chuyện với bà Nelson đang mỉm cười một cách duyên dáng với anh ta.
“Nghe này người đẹp, tại sao cô không tự làm cho mình có ích và đem cho tôi một ly cà phê. Tôi dùng cà phê kem không đường, và cô sẽ muốn nhớ đến sở thích của tôi.”
Ông Harold đang đứng ngay sau hắn. Ông ta vươn tay ra nắm lấy thắt lưng quần của Cartwright và giật mạnh hết sức. Hành động này làm cho Cartwright nhón chân lên, mắt mở to, hắn kêu thất thanh và âm thanh bắt đầu rít lên cao đến mức chỉ có chó mới nghe được.
Vẫn nắm giữ chân Cartwright, ông Harold nắm lấy áo khoác và áo sơ mi của hắn ở phía sau cổ, đẩy xuống đến khi người hắn nằm song song với mặt đất. Giữ hắn ở vị trí đó, ông Peterson xoay người hắn lại và bắt đầu kéo hắn qua phòng ngoài để tới cửa trước. Marie đang lau dọn phòng và đánh bóng kính, đứng lại để mở cửa khi họ tiến đến. Ông Harold quăng Cartwright ra khỏi cửa. Chúng tôi thấy hắn nẩy bật lên một lần trên vỉa hè và trượt đến máng xối. Ông Harold chỉ tay vào hắn và nói:
“Văn phòng thất nghiệp ở cách đây 6 dãy nhà.”
Sau đó quay trở lại tòa nhà.
Ngay khi ông Harold nắm lấy Cartwright, bà Nelson đã nhấc điện thoại lên và bắt đầu nhấn số. Lúc ông Harold trở lại, ông ta thở dốc và vươn tay ra lấy điện thoại mà bà Nelson đưa cho ông ta.
Đây rõ ràng là một thói quen mà họ đã từng làm trước đây.
“Xin chào, Jamison hả? Peterson đây… đúng vậy, cậu bé Cartwright của ông đã thể hiện quá… không, tôi đá đít hắn rồi quăng ra ngoài đường… Tôi không quan tâm những gì ông nghĩ… À ý tưởng của lãnh đạo là vậy… Nghe cho rõ này, tôi có hai điều để nói với ông. Derrick Andrews và Tony Patterson… cứ bình tĩnh trước khi ông vã mồ hôi… Nếu họ có vấn đề với chuyện này, nói với họ hãy gọi trực tiếp cho tôi… Nghe này, đừng bao giờ gửi đến tôi một tên khốn kiếp giống như vậy nữa nhé. Nếu ông làm vậy, tôi sẽ đích thân đến New York và giải thích cho Hội đồng quản trị lý do tại sao đó không phải là ý tưởng hay… Đúng vậy, tôi biết ông sẽ hiểu cách đó một khi tôi giải thích. Ông vừa có một quả đào mỗi ngày.”
Vào lúc này tôi thực sự và hoàn toàn biết rằng ông Harold Peterson là một người tốt.
Ông ta gác máy và vuốt mũi, trầm tư trong một lúc.
“Bà Nelson, nếu bà tử tế thì hãy đưa ra cáo buộc quấy rối tình dục đối với ông Jack Cartwright, tôi sẽ đánh giá cao điều đó.”
Trong suốt thời gian này, bà Nelson mỉm cười vui vẻ khi trông thấy những gì xảy ra.
“Ngay sau giờ ăn trưa, thưa ông Harold.” Bà ta nói, rồi mỉm cười với tôi. “Thường thì kéo dài đến ít nhất là thứ Năm. Đây là một kỷ lục.”
Lúc này thì ông Harold đã bình tĩnh lại và quay sang tôi.
“Có ai ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của hắn không? Robert, tôi sẽ cần cậu ký vào tờ khai là người chứng kiến Jack Cartwright quấy rối tình dục bà Nelson. Nhân tiện, tôi đang chơi gôn với hai ông anh của cậu vào thứ Bảy này, chúng ta cần bốn người, cậu nghĩ có thể tham gia không?”
“Ơ… được… tất nhiên rồi… Để tôi hỏi lại Colleen nhưng tôi nghĩ có thể tham gia.”
Nhiều khi tôi cảm thấy buồn nản khi nghĩ đến chơi gôn, vào thời điểm nào đó tôi sẽ phải bò trên tay và đầu gối để đi ngang qua đống kính vỡ nát đối với ông thần này.
Tôi cầu xin chị Colleen đừng để tôi chơi gôn nhưng cuối cùng đành phải đi và thực sự có một cú đột phá. Lần đầu tiên trong đời, tôi ghi 220 điểm cho 18 lỗ và vẫn thắng. Anh Mike và Jimmy đã bỏ ra cả buổi sáng cười mải mê khi tôi kể chuyện ông Harold đã làm với Cartwright.
Ba mẹ tôi đều là “con một” nên mấy anh chị em tôi lớn lên mà không có bất cứ cô dì, cậu chú hay người bà con nào. Vì chúng tôi sống ở San Miguel và cần thiết phải hạn chế những liên lạc ở Santa Teresa, gia đình chúng tôi đã mở rộng qua việc nhận con nuôi.
Cô Jennings và người bạn đời của cô ta là Sarajane đã trở thành những chị em với chị Colleen. Khi chúng tôi ở văn phòng, bà Lopez là thư ký của tôi, nhưng mấy đứa con tôi yêu vợ chồng bà ta. Còn ông Harold Peterson…
Ông Harold là một doanh nhân thông minh với ngoại hình cộc cằn và khi cần thiết, ông ta có thể biểu lộ cách tiếp cận không – có – tù nhân. Nhưng ông ta công bằng và đáng yêu trong tất cả những giao dịch kinh doanh của mình, rất được các đồng nghiệp tôn trọng. Ông ta là một người mạnh mẽ với ngoại hình cứng rắn như vẻ bề ngoài, nhưng thực tế ông ta là một người đàn ông có lòng từ bi, đặc biệt đối với nhân viên của mình. Khi chồng của Linda Stewart bị thương trong một tai nạn công nghiệp và nhập viện trong tám tháng, Harold đã thưởng mười ngàn đô la trong quý ba cho Linda để giữ cho nhà của họ khỏi bị tịch thu.
Nhưng điểm yếu đặc biệt của ông ta là trẻ em.
Ông Harold đã dành vô số giờ để kéo dây và thích kêu gọi đám con của nhân viên mình vào trường đại học mà chúng chọn lựa hoặc sắp xếp học bổng cho những người không có hy vọng để vào học đại học. Mỗi đứa trẻ ba tuổi nào lang thang vào tòa nhà đều biết rằng ông Harold là một người dễ gần gũi và thường có một mớ sôcôla trên góc bàn làm việc.
Nhưng có một mối liên hệ đặc biệt giữa Harold và lũ trẻ. Ngay cả với cái nhìn không mấy thiện cảm trên khuôn mặt của mình và thói quen của ông ta khi thốt lên những câu nói của mình, những đứa trẻ biết ngay lập tức rằng bên trong ông Harold là thô cứng như thỏi sôcôla. Lần thứ hai Meghan gặp ông ta, nó gọi ông ta là Bác Harold và ông ta là như vậy kể từ đó.
Mẹ và hai anh tôi đã gặp ông Harold và hai cô tên Sara ở đám cưới, và chấp nhận họ như một phần của gia đình. Anh Mike và Jimmy ngay lập tức gắn bó với ông Harold trong tình yêu phi lý của trò chơi gôn. Mẹ và hai chị Sharon và Mi Lin chỉ đơn giản là lôi kéo hai cô Sara vào trong vòng tròn của họ như thể họ đã luôn ở đó. Sau khi hai vợ chồng bà Connie và ông Ray từ Chicago chuyển đến sống ở đây, vòng tròn đã mở rộng hơn một chút. Với công việc giống nhau, anh Jimmy và ông Ray ngay lập tức kết thân nhau.
Vào một ngày, hai anh tôi và ông Harold rủ rê ông Ray chơi gôn với họ. Ông ta không có vẻ gì là vui sướng khi nói:
“Tôi đã bắn người cuối cùng yêu cầu tôi chơi gôn với hắn.”
Có một khoảnh khắc im lặng đến khi anh Mike đáp:
“Vậy… chúng tôi có thể xem đó là việc có lẽ không?”