Phần 36
Khi đi qua cánh cửa phòng hộ sản, tôi nhìn thấy chị Colleen và ông Ray đang đứng ở quầy tiếp nhận. Chị Colleen đang điền vào các mẫu đơn. Ông Ray nhìn thấy tôi trước.
“Robert, ở đây nè. Colleen đã…”
“AAAAHOOOWWW…”
Chị Colleen đã làm ngắt quãng những gì ông Ray định nói với một tiếng kêu nữa rên rỉ nửa la hét. Chị ôm cái bụng và nhìn tôi với vẻ hoảng hốt. Hai cô y tá ở đó ngay lập tức đặt chị Colleen vào trong xe lăn. Họ đẩy chị xuống hành lang nhanh hết mức mà không phải là chạy. Khi rẽ góc, một trong hai cô y tá hét lên:
“Mọi người tránh sang bên nào. Có người đang đẻ.”
Tôi đi theo ngay phía sau họ.
Quá trình sinh nở Noelle và Brigid đều nhàn nhã: Đến bệnh viên, ký tên vào các mẫu đơn, vào trong phòng sinh, cạo lông để chuẩn bị, lấy vài bịch đá lạnh, thở Lamaze, khoảng thời gian giữa những cơn co thắt…
Mọi việc lần này không suôn sẻ như vậy.
Mấy cô y tá đang đưa chị Colleen lên bàn sinh khi tôi theo họ đi qua cửa. Phía sau tôi là bác sĩ. Ông ta đang đi chậm rãi và hỏi:
“Cô ta đã giãn ra đến mức nào rồi?”
“21 Cm.”
“Ồ KHÔNG!” Ông ta hét lên rồi nhảy tới cái ghế ở cuối bàn sinh.
Cô y tá nhìn tôi và quát lên:
“Anh… đeo khẩu trang vào.”
Không có thời gian để chị Colleen mặc váy bệnh viện, chị vẫn mặc cái váy hồi sáng khi tôi rời nhà đi làm. Cô y tá nhấc hai chân của chị Colleen lên và vén vạt váy lên tới bụng. Bác sĩ đang ngồi trên ghế và nhìn vào giữa hai chân chị Colleen, bỗng hét lên:
“Ai đó lấy găng tay đi… NGAY BÂY GIỜ! Được rồi bà mẹ, khi tôi đếm đến ba, tôi muốn cô đẩy ra, nhưng đừng làm vậy đến khi tôi bảo nhé.”
Ngay khi có người thọc thứ gì đó vào hai tay ông ta, ông ta nhìn vào mặt chị Colleen với ánh mắt vui vẻ.
“Tất cả đã sẵn sàng, đến lúc trở thành một bà mẹ rồi. Nên nhớ, đợi đến khi tôi bảo cô rặn mạnh hết mức nhé. Một… hai… ba… RẶN!”
Chị Colleen nắm lấy tay tôi và khi chị siết chặt tay tôi, tôi có thể nghe tiếng xương đang nứt. Hai mí mắt chị nhắm chặt, và chị thốt lên một tiếng kết hợp giữa lầm bầm và rên rỉ xuyên qua kẽ răng. Khi chị rặn xong thì thở dốc, mặt chị đỏ bừng và mồ hôi túa ra.
Tôi rất vui mừng.
Mắt chị Colleen đờ đẫn và chị hỏi trong hơi thở:
“Chừng nào thì tôi rặn tiếp?”
Bác sĩ cười.
“Chúng ta cứ chờ một chút. Đây rồi, tôi có gì đó mà các người muốn xem.”
Một cô y tá đặt một cái khăn ngang ngực chị Colleen, rồi một cái khác xuống chỗ dây rốn có một cơ thể bị bao phủ một lớp dịch nhầy gớm ghiếc.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh đẹp hơn như thế này trong cuộc sống của mình.
Chị Colleen nhìn xuống đứa bé đang nằm trên ngực chị rồi nhìn sang tôi, mặt chị rạng rỡ. Chị nói với tôi với một nụ cười toe toét.
“Xin lỗi anh Bobby, đội bóng rổ của anh sắp có đồng bọn rồi.”
Tôi cười lại với chị.
“Tốt đó vợ, đội nào cũng cần một người bắn súng giỏi.”
Ngay khi cô y tá nâng mặt con trai chúng tôi lên… đứa con trai của hai chị em tôi… tôi sẽ phải làm quen khi nói từ “con trai”… từ chị Colleen.
“Chúng tôi cần phải đưa em bé này đi lau khô. Chúng tôi sẽ mang nó trở lại trong 10 phút.”
Họ đưa nó qua phía bên kia phòng rồi bắt đầu lau sạch, sau đó đo và cân rồi làm những việc cần phải làm sau khi sinh. Đúng như lời họ nói, 10 phút sau chị Colleen đang ẵm con trai của chúng tôi khi họ đẩy xe lăn đi xuống hành lang đến phòng chị.
Chị Colleen đang ngồi dậy trên giường, ngắm nhìn mặt em bé khi nó ngủ. Tôi ngồi trên ghế cạnh chị. Chị mỉm cười và không nhìn lên, chị nói:
“Nó trông giống ba mình lắm.”
“Tốt, có lẽ nó sẽ có một cuộc hẹn hò ở trường trung học.”
Chị Colleen nhìn tôi và mỉm cười.
“Ồ thôi mà, anh đã từng hẹn hò ở trường trung học rồi đó.”
“Đúng vậy, nhưng anh là một chàng thiếu niên hứng tình, anh có thể làm nhiều hơn thế nữa.”
Chị Colleen chỉ cười toe toét với tôi.
Tôi ngồi trên ghế, ẵm đứa con và liếc nhìn chị Colleen. Chị nhắm mắt lại và hơi thở đều đều cho tôi biết là chị đang ngủ. Nhìn xuống mặt của phép lạ nhỏ này, ý nghĩ của tôi đang lang thang khắp nơi.
Một đứa con trai… Tôi sẽ phải học một từ vựng dành cho phụ huynh mới… huấn luyện giải đấu nhỏ này có thể không khó lắm… có lẽ các chị nó sẽ dạy nó đá bóng… không thể huấn luyện bóng đá, không hiểu là quá đủ… chúng tôi có một chiếc xe tải nhỏ, tôi có thể lái trên những chuyến đi thực địa… Chị Colleen nói đúng, nó trông giống Ba… Tôi ước gì ba tôi còn ở đây để gặp cháu trai của mình… Nó có 4 chị gái, và nó sẽ là một hoàng tử nhỏ… rồi nó sẽ ngủ ở đâu?
Tôi không biết tại sao, và tôi cho rằng có một số giải thích sâu sắc, nhưng cho dù các bạn có bao nhiêu đứa con, lần đầu tiên các bạn ẵm đứa con mới của mình… trong sự yên tĩnh của mình, các bạn bắt đầu suy nghĩ về quá khứ và tương lai của con mình. Tất cả chúng ta đều bắt đầu với một tình trạng rũ bỏ trách nhiệm và gần như không bao giờ kết thúc nơi mà chúng ta nghĩ là mình sẽ ở đó.
Mọi đứa trẻ đều xứng đáng được ba mẹ và gia đình thương yêu. Ba mẹ dù đã kết hôn / chưa kết hôn / đồng tính / dị tính, đều không có gì khác biệt. Đứa trẻ khi lớn lên sẽ biết rằng chúng được yêu thương và yêu mến trong một ngôi nhà, nơi chúng cảm thấy an toàn. Cuối cùng, tôi hy vọng rằng các con tôi sẽ biết chị Colleen và tôi yêu chúng sâu sắc đến thế nào, và chúng tôi yêu nhau nhiều đến bao nhiêu.
Có một sự sang trọng đơn giản ở mọi khía cạnh của chị Colleen, nhưng đặc biệt là trong cách mà chị yêu tôi. Chúng tôi không thể tách rời nhau khi còn nhỏ và giờ đã lớn nhưng chúng tôi tiếp tục học hỏi nhau về hạnh phúc thật sự và tình yêu đích thực. Tôi là trụ cột mà chị nương tựa vào khi anh Bill chết, và chị ở đó để nắm tay tôi vượt qua hậu quả từ cuộc hôn nhân của tôi và Barbara khi nó đang sụp đổ trong ngọn lửa. Hai chị em tôi giúp đỡ nhau để sống sót qua những góc khuất riêng biệt của địa ngục, và tình yêu của chúng tôi dành cho nhau ngày càng mạnh mẽ hơn theo từng ngày.
Cuộc sống của chúng tôi không gì hơn là một sự chúc phúc cho cả hai, nhưng chúng tôi cũng phải hy sinh một số thứ khác. Bằng cách đưa ra các lựa chọn của mình, chúng tôi phải tách mình ra khỏi quá khứ ở Santa Teresa để cho chúng tôi có thể có tương lai với nhau. Chúng tôi sẽ không bao giờ có thể tham dự bất kỳ cuộc hội ngộ nào ở trường trung học. Những người bạn thân yêu đối với chúng tôi, chúng tôi không thể giữ liên lạc, chỉ giữ họ trong ký ức mà thôi. Nhưng tình yêu của chúng tôi dành cho nhau và con cái chúng tôi thật tuyệt vời nên không có vấn đề gì cả. Bất cứ phần nào trong địa ngục cá nhân mà chúng tôi đã trải qua, bất cứ mất mát nào của quá khứ, chúng tôi sẽ vượt qua nó hàng trăm lần nếu phải làm vậy, để cho ngày hôm nay chúng tôi được ở với nhau cùng với con cái của mình.
Có một sự quay vòng nhanh chóng về dân số trong khu phố chúng tôi. Một thế hệ đang chết đi hoặc nghỉ hưu và chuyển đi nơi khác để tạo chỗ trống cho thế hệ tiếp theo của những gia đình trẻ chuyển vào. Vào thời điểm này, không ai ở San Miguel có bất cứ ký ức gì về chúng tôi, chỉ biết chúng tôi là ông bà O”Conner.
Có một bài hát phương Tây trên đài phát thanh cách đây nhiều năm, tôi không thể nhớ tên và đừng hỏi tôi ca sĩ nào hát. Nhưng tôi nhớ rất rõ một câu…
“Đừng hỏi tôi cô ta từ đâu đến.
Tất cả những gì tôi biết là cô ta đã làm sống lại đời tôi.”
Tôi được 30 tuổi… Tôi đã lấy chị tôi làm vợ… Hai chị em tôi có 5 đứa con, tôi nhận mấy đứa cháu làm con nuôi và hai chị em tôi giờ đây có 3 đứa con đều dưới 22 tháng tuổi…
Tôi là người đàn ông may mắn nhất trên trái đất này.
Cô y tá đến ẵm đứa bé trở lại phòng em bé để cho chúng tôi được nghỉ ngơi. Trong khi chị đang ngủ, tôi quyết định đi xuống lầu mua bánh sandwich và cà phê, thêm nữa là gọi điện về nhà để thông báo tin tức cho mọi người rằng giờ đây có hai người đàn ông trong nhà O”Conner. Bà Lopez trả lời điện thoại và rất hứng thú khi nghe tin hai mẹ con chị Colleen đều”mẹ tròn con vuông”. Bà ta bảo tôi đừng lo lắng gì, hai vợ chồng bà sẽ ngủ qua đêm ở nhà tôi cùng với mấy cô con gái và sẽ gặp lại chúng tôi vào ngày mai. Sau đó bà ta đưa điện thoại cho Meghan.
“Chào ba, em gái mới của tụi con trông ra sao?”
“Xin lỗi con yêu, nó không phải là con gái, nó là con trai.”
Có một chút lưỡng lự khi Meghan xử lý những gì tôi vừa nói với nó.
“Thiệt hả… Molly, mình có em trai!”
Nó hét lên khắp phòng với em gái nó. Qua điện thoại, tôi nghe được tiếng cười của Molly “yiiiee” và tiếng ré lên của Noelle và Brigid khi chúng bắt chước mấy chị gái của chúng.
“Nghe này con yêu, ba sẽ ở đây trong đêm nay với mẹ con và em bé, nhưng bà Connie và ông Ray sẽ ở qua đêm với các con. Ba mẹ sẽ mang em trai của con về nhà vào ngày mai.”
“Ổn mà ba. Ba ơi, giờ con phải đi đây. Molly với con cần phải giúp bà Connie cho tụi nó ngủ, nhưng Bà gọi tới và muốn ba gọi lại cho bà. Bà đang ở bệnh viện với mợ Sharon và mợ Mi Lin.”
Bệnh viện?
Chúng tôi kết thúc cuộc điện thoại với Meghan, hứa sẽ ôm và hôn thật nhiều. Ngay lập tức tôi gọi tới bệnh viện ở Santa Teresa, được chuyển tiếp và giữ máy một hồi lâu thì cuối cùng đã nói chuyện được với mẹ tôi.
“Mẹ ơi, mọi thứ ổn cả chứ? Meghan nói với con là chị Sharon và Mi Lin đang ở bệnh viện.”
Mẹ cười.
“Nó không nói hết cho con biết rồi hả? Hai đứa vừa sinh con hồi sáng này, hai đứa cháu gái mới của mẹ. Colleen sao rồi? Meghan nói Colleen cũng sinh em bé rồi à?”
“Dạ, chị con đã sinh em bé. Mẹ ơi, mẹ có đang ngồi xuống không? Mẹ có một cháu trai rồi đó.”
Tôi có thể nghe được sự ngạc nhiên trong giọng nói của mẹ.
“Con chắc không? Con nhìn thấy chứ? Mẹ không biết phải mua quà gì cho cháu trai của mình đây.”
“Dạ, con đã ở với chỉ. Bác sĩ cũng ở đó chăm sóc nó và nó chắc chắn là một bé trai.”
“11 Cháu gái giờ mới có 1 cháu trai. Nó sẽ rất được cưng chiều lắm đây.” Mẹ ngừng lại và suy nghĩ. “Bobby này, nó sinh ra vào lúc nào?”
“11 Giờ 7 phút… 8 pound 11 ounce, 22 inch.”
Có một khoảng im lặng ở đầu bên kia. Sau đó mẹ cười.
“Tụi nó đã thực sự lên kế hoạch đến từng phút luôn nhỉ?”
“Kế hoạch gì? Ý mẹ là sao?”
“Bobby, con của Sharon sinh ra lúc 11 giờ 11 phút, còn con Mi Lin thì sinh ra lúc 11 giờ 17 phút.”
Mẹ ngừng nói để cho tin này lắng đọng. Tôi bị choáng váng, tất cả 3 đứa bé đều được sinh ra trong vòng 10 phút.
“Bobby, con cần phải quay lại với Colleen. Nói với nó là mẹ sẽ gọi cho nó ở nhà vào ngày mai.”
Sau đó hai mẹ con tôi kết thúc cuộc trò chuyện và tôi đi gặp chị Colleen để nói về những đứa bé kia.
Thật là may mắn, chúng tôi có cùng cô y tá trong 3 năm liên tiếp cho sự ra đời của mấy đứa con chúng tôi. Ngày hôm sau, khi chúng tôi thu dọn đồ đạc để về nhà, cô ta nói:
“Vậy là chúng tôi sẽ gặp lại anh chị vào năm sau chứ?”
Chị Colleen nhìn cô ta với vẻ mặt thẳng thắn và đáp lời:
“Tôi không nghĩ vậy, chúng tôi vừa phát hiện những gì đã gây ra tất cả mấy đứa bé này.”
Cái nhìn trên gương mặt cô y tá thật là vô giá.
Chị Colleen và tôi quyết định rằng đã bổ sung đủ dân số thế giới và sẽ có những bước để đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không quay lại thăm phòng sinh nở trong tương lai. Trong giai đoạn chúng tôi không có quan hệ tình dục thực sự, tôi sẽ đi thắt ống dẫn tinh còn chị Colleen thì thắt buồng trứng.
Mặc dù không nhiệt tình về việc thắt ống dẫn tinh, tôi sẵn sàng làm điều đó mà không phàn nàn hay rên rỉ. Tuy nhiên tôi không thể nhìn thấy bất cứ lý do nào để chị Colleen phải trải qua quá trình thắt buồng trứng, một thủ tục khó khăn và phức tạp hơn nhiều. Nhưng chị cứ kiên quyết.
“Em không quan tâm anh thắt ống dẫn tinh nhiều bao nhiêu. Nếu anh cứ hắt hơi nhiều theo hướng của em, em sẽ có thai tiếp. Cái tử cung này cần phải được nghỉ ngơi.”
Chuyến đi về nhà thật không vui vẻ gì. Meghan và Molly rất phấn khích khi gặp em trai chúng. Noelle và Brigid thì còn quá trẻ nên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ là một em bé khác trong nhà. Ngay cả với tất cả sự phấn khích xung quanh mấy đứa trẻ cùng một lúc, đó là ngày cuối tuần tiếp theo trước khi chúng tôi đi Santa Teresa để cho mẹ có thể gặp đứa cháu trai duy nhất của mình.
Đó là một buổi họp mặt gia đình vào cuối tuần. Chúng tôi gặp nhau ở nhà anh Mike vì ảnh có căn nhà to nhất. Khi các bạn sở hữu một công ty xây dựng thì các bạn phải có một hợp đồng khá tốt trong ngôi nhà mơ ước của các bạn. Ngay cả ông Harold Peterson cũng ở đó. Kể từ khi gặp nhau trong đám cưới, ông Harold đã chơi gôn với hai ông anh tôi một hoặc hai lần mỗi tháng. Họ đã tạo ra một tình bạn dường như dựa trên một cuộc thi để xem ai là người chơi gôn dở nhất trong lịch sử của trò chơi này. Ông ta chơi gôn với họ vào sáng hôm ấy nên họ thuyết phục ông ta đi ăn trưa với chúng tôi.
Khi chúng tôi đến nơi, mẹ đã ở đó với chị Sharon và đám con của chị. Chị Mi Lin cũng dẫn con cái đến nơi chỉ sau chúng tôi vài phút. Chúng tôi chờ hai ông anh chơi gôn xong về nhà để ăn trưa. Đám trẻ chạy lòng vòng quanh nhà vui chơi ầm ĩ. Không cần phải nói, các em bé được ở lại với người lớn.
Ngay lập tức mẹ tôi đến ẵm cháu trai của mình và đi vào trong phòng khách. Mẹ ngồi xuống ghế sofa và nhẹ nhàng đung đưa nó trong vòng tay. Mẹ mỉm cười và cạ mặt sau của ngón tay trỏ vào má nó khi hỏi:
“Hai đứa có đặt tên gì cho nó chưa?”
Con tàu được lấp đầy những người nhập cư khi nó từ Dublin đến New York và đảo Ellis. Trên tàu có 4 đứa trẻ có tên là Brigid, Fiona, James và Michael, chúng chưa bao giờ gặp nhau trước chuyến đi. Chúng được 5 tuổi và giống như những đứa trẻ khác, chúng nhanh chóng thành lập một liên minh để bảo vệ mình khỏi những đứa trẻ khác. Ngay sau khi lên bờ và một ngày dài đi xe lửa khác, chúng rất sung sướng khi biết rằng cả 4 gia đình cùng sống trong một khu phố Ai Len ở Boston.
Cả bốn người đã trở thành một nhóm bạn không thể tách rời. Ở trường St. Catherine, mọi người, kể cả giáo viên, đều tưởng họ là một thực thể duy nhất. Tương lai hứa hẹn ít nhiều cho mọi người ở vị trí của họ, là bồi bàn hoặc làm những công việc nặng nhọc giống như ba mẹ họ. Vào ngày sau khi tốt nghiệp trung học, họ gặp nhau ở bờ sông Charles để thảo luận về những gì họ sẽ làm. Họ trò chuyện với nhau cả buổi chiều và đến tận khuya không ngừng nghĩ đến khi mọi người đều đồng ý. Vấn đề đã được giải quyết.
Một tuần sau, với sự chúc phúc từ gia đình họ, James cưới Fiona còn Michael cưới Brigid. Họ đóng gói đồ đạc và hướng về phía Tây, cuối cùng định cư ở San Francisco, sống trong những ngôi nhà kế bên nhau. Sau một thời gian, James và Fiona đã có đứa con duy nhất, một đứa con trai tên là Christopher. Mười năm sau, Michael và Brigid cũng sinh ra đứa con duy nhất của họ, một đứa con gái tên là Margaret. Khi cô bé Margaret trở nên nhận thức được thế giới xung quanh, khuôn mặt đầu tiên nó nhận ra ngoài bố mẹ là khuôn mặt của Christopher. Có một lý do nào đó không thể giải thích, nó làm cho Christopher rất hạnh phúc mỗi khi Margaret mỉm cười với anh ta.
Khi Margaret tốt nghiệp đại học và bắt đầu sự nghiệp với tư cách là một giáo viên lớp hai, sự chờ đợi mỏi mòn đã kết thúc, Christopher Patrick O”Conner và Margaret Louise Murphy kết hôn với nhau. Họ có bốn đứa con: Colleen, cặp song sinh James và Michael, và Robert.
“Hai đứa đặt tên nó là gì?”
“Mẹ, đây là cháu trai của mẹ, Christopher Patrick O”Conner.”
Mẹ ôm nó trong lòng và nhìn xuống khuôn mặt đang ngủ của nó, không nói gì. Chị Colleen và tôi nhìn thấy hai giọt nước mắt rơi xuống cái mền phủ quanh cơ thể nhỏ bé của Chris. Mẹ ngẩng đầu lên và nở một nụ cười hạnh phúc nhất mà tôi từng thấy trên khuôn mặt mẹ từ khi ba mất. Mẹ lặng lẽ nói:
“Cảm ơn các con.”
“Bà nội ơi, tại sao bà lại khóc?”
Patricia, con gái của Mike, bây giờ đã 5 tuổi, đang đứng trước mặt mẹ với vẻ mặt lo lắng. Giữ Chris trong một cánh tay, mẹ kéo Patricia ôm lấy nó trong cánh tay kia.
“Bởi vì cháu yêu à, đôi khi người ta khóc khi họ hạnh phúc.”
Khuôn mặt của Patricia tỏ vẻ bối rối với thông tin này nhưng chấp nhận nó mà không nhận xét. Nó quay đầu lại nhìn chị Colleen và tôi.
“Cô Colleen ơi, con có thể giữ Christopher không?”
“Tất nhiên rồi cháu yêu. Ngồi xuống đây bên cạnh bà nội đi.”
Patricia ngồi trên ghế sofa giữa mẹ và chị Colleen. Mẹ để Chris ngủ trên lòng Patricia và sắp xếp cẩn thận để chắc chắn rằng nó sẽ không bị trượt. Khi mẹ, chị Colleen và tôi bắt đầu nói chuyện với nhau thì Patricia ré lên.
“Nó đang cười kìa, nó đang cười với con. Chú Bobby, Christopher đang cười với con.”
Nó thực sự run lên vì phấn khích. Tất cả chúng tôi đều nhìn xuống Christopher, và Patricia nói đúng. Đôi mắt của Chris mở to và nó đang nghiên cứu khuôn mặt của Patricia. Nó mở miệng ra, nụ cười toe toét không răng của trẻ sơ sinh trông thật là dễ thương. Chris nhắm mắt lại với một tiếng thở dài nhẹ nhàng và bắt đầu rung lắc người xung quanh cố gắng nhích người nó lại gần Patricia. Cô bé quay sang nhìn bà nội với nước mắt ngấn lệ.
“Con cũng hạnh phúc quá bà nội ơi.”