Phần 28
Hai tháng sau ngày sinh nhật chị Colleen, tôi tỉnh giấc khi chị Colleen ra khỏi giường. Với một mắt mở to, tôi liếc qua cửa sổ thì thấy mặt trời vừa ló dạng. Chị Colleen đi vô phòng tắm và tôi nghe những âm thanh quen thuộc. Tôi nằm ngửa nhìn lên trần nhà, chờ chị trở lại giường. Khi chị ra ngồi ở cạnh giường, tôi vươn tay ra sờ vào lưng chị.
Sau một thoáng ngập ngừng, chị Colleen trườn người trở lại giường và vặn vẹo xung quanh để rúc vào người tôi, đầu chị trên ngực tôi và tay tôi quanh người chị. Đầu chị ở ngay dưới cằm tôi nên tôi gập nhẹ cổ xuống và hôn lên đỉnh đầu chị. Đôi môi chị chạm vào ngực tôi và tôi cảm thấy chị bắt đầu mỉm cười. Vài phút sau, tôi thì thầm với chị:
“Lại có thai nữa à?”
“Ừ”. Chị thì thầm trở lại.
Tôi tiếp tục xoa lưng chị rồi thì thầm tiếp:
“Được rồi, sáng nay anh sẽ đưa con lên trường.”
“Cảm ơn anh.” Chị đáp.
Một lát sau, chị Colleen nói:
“Đừng.”
“Đừng cái gì?”
“Hôm nay đừng đưa con lên trường.”
“Tại sao không?”
“Hôm nay là thứ Bảy nên chúng là những đứa duy nhất ở đó, còn quán ăn tự phục vụ thì đóng cửa. Cả thế giới đều biết điều đó sau khi họ viết cuốn sách Ba mẹ thân yêu nhất.”
“Được thôi.” Tôi nói khi hôn vào đỉnh đầu chị một lần nữa. “Em có muốn anh mua một bộ thử thai không? Anh nghĩ mình còn một bộ trong tủ phòng tắm.”
“Không, không cần đâu. Em sẽ gọi bác sĩ Chan vào ngày thứ Hai để hẹn gặp.”
“Vậy thì được.” Một nụ hôn nữa trên đỉnh đầu. “Ngủ tiếp đi.”
Chị Colleen nằm yên một lát rồi xoay người nằm nghiêng, lưng chị hướng về phía tôi. Chị vươn tay ra sau để nắm lấy cổ tay tôi và kéo tay tôi lại sát người chị, đến khi tôi nằm thế úp muỗng với chị, tay tôi ôm quanh chị ngay bên dưới vú của chị. Trong sự hiệp nhất, chúng tôi lặng lẽ nói với nhau, “Em yêu anh” “Anh yêu em” rồi cả hai chìm trong giấc ngủ.
Một vài giờ sau, chúng tôi thức dậy và làm đồ ăn sáng cho bọn trẻ. Sau đó tôi ngồi trên ghế trong phòng khách với ly cà phê và đọc báo buổi sáng. Thời tiết rất tốt đẹp nên Molly dẫn Noelle ra sân sau chơi. Meghan định đi ra đó để tham gia cùng chúng, nhưng nó ngừng lại và nhìn qua cửa vào nhà bếp. Nó đi ngang qua và ôm tôi, hôn lên má tôi. Nó đặt một ngón tay lên miệng để ra dấu hiệu cho tôi im lặng, rồi nắm tay tôi kéo tôi đi theo nó. Khi chúng tôi đến nơi nó đứng lúc nãy, nó lại ra dấu hiệu cho tôi im lặng rồi chỉ vào trong bếp.
Chị Colleen đang đứng trước những cái tủ bếp, kéo ra những nguyên liệu để làm một bó bánh quy yến mạch, một loại bánh được yêu thích đặc biệt trong gia đình chúng tôi. Chị cười nửa miệng nhẹ nhàng và đang ngâm nga. Meghan kéo tay tôi đến khi tôi cúi xuống để cho nó có thể thì thầm vào tai tôi.
“Mẹ có đẹp không? Con nghĩ ba đang làm cho mẹ hạnh phúc đó.”
Nói xong, Meghan quay đi và đến tham gia cùng mấy đứa em nó.
Tôi nhìn vô trong bếp một lần nữa, và ngắm nhìn chị Colleen. Meghan nói đúng, mẹ nó thật xinh đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho tim tôi thổn thức. Tôi phải tằng hắng to tiếng. Chị Colleen quay đầu lại và nhìn qua vai. Nụ cười của chị chỉ lớn hơn một chút.
“Cái gì? Anh cần gì à?”
“Đúng… anh cần.” Tôi đi vào nhà bếp và đứng trước mặt chị. “Anh cần cái này nè.” Và tôi hôn chị. “Em đã giả lơ anh làm anh chưa hôn được trong ít nhất là 20 phút rồi.”
Chị Colleen đặt tay lên ngực tôi và cười to khi nhẹ nhàng đẩy tôi ra.
“Cút ra khỏi đây, để cho em làm việc coi nào.”
Khi tôi quay lại để đi ra phòng khách, chị đưa tay ra nhéo vào đít tôi và nói với nụ cười nửa miệng:
“Tụi mình sẽ chăm sóc chuyện này sau.”
Khi bánh quy được đặt vô trong lò, chị Colleen vô trong phòng khách và lấy tờ báo ra khỏi tay tôi. Chị quay sang bên rồi ngồi vào lòng tôi, tay chị choàng quanh cổ tôi còn tay tôi ôm eo chị. Chị hôn nhẹ vào vành tai tôi rồi nói:
“Hê, anh biết gì không? Nếu đây là một cô gái khác, anh sẽ có thể huấn luyện đội bóng rổ nữ cho riêng mình.”
“À, nếu nó không thể chơi bóng tốt hơn Noelle thì chúng ta không bao giờ làm một trận đấu quyết định.” Tôi nói khi hôn dọc theo cổ chị.
Trên thực tế, sự kỳ quặc cũng khá tốt về việc chúng tôi sẽ có thêm một đứa con gái nữa. Anh Jimmy có 2 đứa con, đều là gái. Anh Mike có 3 đứa con, đều là gái. Chị Colleen và tôi có 4 đứa con, lại một lần nữa cũng đều là gái. Mẹ có 9 đứa cháu, không có đứa nào là cháu trai. Điều này không hề làm phiền chúng tôi ngoại trừ đến khi ba tôi phải đối phó với vấn đề nhà vệ sinh công cộng. Tại sao những đứa trẻ đó không bao giờ có thể đi trước khi chúng tôi rời khỏi nhà?
Sáng thứ Hai, tôi đi ngang qua bàn làm việc của Jennings để đến văn phòng của tôi. Cô ta giơ tay ra và đưa cho tôi ly cà phê mà không thèm nhìn lên. Không phải là vấn đề thời gian tôi đến vào buổi sáng, vì cô Jennings đã ở bàn làm việc và đưa cho tôi ly cà phê khi tôi đi ngang qua. Tôi đã cố thay đổi thời gian đến văn phòng chênh nhau cả tiếng đồng hồ… không báo trước… thậm chí còn cố vào cửa sau… nhưng cô ta vẫn ở đó với ly cà phê nóng.
Tôi ngồi ở bàn làm việc và đang xem lịch hẹn thì cô Jennings vào trong và bỏ một số giấy tờ vào trong giỏ hàng của tôi. Khi định quay ra thì cô ta nhìn vào mặt tôi và làm một hành động kép. Cô ta đặt hai tay lên cạnh bàn và ngả người tới để nhìn gần hơn.
“Chúa ơi, Robert, anh không thể giữ nó ở trong quần, đúng không? Thành thật mà nói, tôi không biết chị Colleen sẽ làm gì với anh.”
Làm thế quái nào mà cô ta lại biết điều đó nhỉ?
Tôi mở miệng ra định nói thì cô ta giơ tay lên chặn lại.
“Tôi biết… tôi biết mà, tôi sẽ không nói gì cả nhưng hai vợ chồng anh CÓ BAO GIỜ nói chuyện với nhau về việc ngừa thai không?”
Sau đó cô ta quay đi và trở lại bàn làm việc.
Lần này có gì đó khác trong việc chị Colleen mang thai. Tôi không thể chỉ ra chính xác nó là gì, chỉ là tôi nhận thấy có khác biệt bằng cách nào đó. Khi chị Colleen có thai lần đầu với Noelle, chúng tôi rất vui sướng và chờ đợi. Tôi rất phấn khích và muốn đùa vui trong mọi lúc. Lần mang thai thứ hai đến như một cú sốc với chúng tôi nên cả hai ở trong tình trạng hỗn độn trong nhiều tuần sau đó. Và giờ là lần thứ ba…
Mọi thứ về điều này có một cảm giác… tôi không biết, có lẽ “định mệnh” là từ duy nhất để mô tả về nó. Có cảm giác như thể đây là cách mà vũ trụ muốn mọi vật là như vậy. Chúng tôi có cảm giác thanh thản, bình an gần như đến mức vô tư về toàn bộ điều này. Đừng hiểu sai về tôi, tôi vui mừng và rất, rất hạnh phúc, nhưng đằng sau đó là một giọng nói “Đúng, đừng lo, chuyện này có nghĩa là như vậy.”
Cũng giống như trước đây, chúng tôi chờ một thời gian trước khi nói với bất cứ ai về việc mang thai. Nhưng vào tháng thứ ba, chúng tôi không thể để lâu hơn và luôn bắt đầu với bọn trẻ. Chúng tôi tung đồng xu và chị Colleen thắng (hoặc thua tùy theo quan điểm của các bạn) nên sẽ là người nói chuyện với Meghan và Molly. Khả năng hiểu ngôn ngữ của Noelle và Brigid chưa đủ tốt để hiểu chuyện này.
Vào một buổi tối sau khi ăn xong, chị Colleen lại đem ra bánh trứng đường chanh. Chị đặt mấy cái dĩa xuống trước mặt chúng tôi rồi ngồi xuống ghế với bé Brigid trong vòng tay. Meghan và Molly ngó xuống, nhìn chằm chằm vào cái bánh rồi nhìn vào nhau. Noelle theo dõi từ trên chiếc ghế cao của nó, cúi xuống nhìn chằm chằm vào mấy cái bánh giống như hai chị của nó, sau đó nhìn mặt hai chị nó khi hai chị nhìn lên. Cùng một lúc, cả ba đứa trẻ quay sang nhìn tôi rồi nhìn chị Colleen với vẻ mặt thắc mắc.
Chị Colleen định mở miệng nói thì Meghan giơ tay lên giống như thể nó đang ở lớp học. Chị nhìn tôi trong giây lát rồi nói:
“Meghan, con nói đi?”
“Mẹ ơi, mẹ lại có thai nữa hả?”
Meghan, Molly và Noelle đang ngồi nhìn chị Colleen, chờ câu trả lời của chị. Chị bị mất cảnh giác và có một biểu hiện giật mình trên khuôn mặt.
“Ơ… đúng rồi, mẹ đang có thai.”
“ĐỒNG Ý.”
Meghan và Molly lại nhìn nhau rồi nhún vai, bắt đầu ăn bánh trong im lặng. Sau một lát, Molly nhìn lên tôi và lặng lẽ nói:
“Ba ơi, lần này nếu tụi con có em trai thì có được không?”
Mấy đứa con của chúng tôi luôn làm tôi ngạc nhiên.
Việc tiếp theo là nói cho mẹ và hai anh biết. Khi tôi đề cập chuyện này, chị Colleen cười chậm rãi và nói:
“Đừng lo, em sẽ lo liệu việc này.”
Ngày hôm sau, khi chị Colleen đang hôn tạm biệt tôi ở cửa vào buổi sáng thì chị cho tôi biết là sẽ gọi cho mẹ biết tin. Ngay trước khi ăn trưa, Jennings dán đầu vào cửa và nói:
“Mẹ anh ở đường dây số 6.”
Tôi nhấc máy để nghe nhưng trước khi có thể nói gì thì mẹ tôi nói:
“Robert, mẹ đây.”
Đây không phải là dấu hiệu tốt rồi.
Mẹ chỉ gọi tôi là Robert khi mẹ buồn bã, và khi mẹ tự xác định là mẹ tôi thì tôi biết con thuyền sắp lao xuống nhanh.
“Chính xác là mấy anh em con nói gì với nhau khi không có ai ở xung quanh?”
Đầu óc tôi đang bị khuấy động để cố gắng giải quyết câu hỏi đó.
“Có gì không ổn vậy mẹ?”
“Mẹ không nói là có gì không ổn, chỉ là do con với hai ông anh con có biểu hiện hài hước thật kỳ lạ.”
“Mẹ, mẹ đang làm con không hiểu gì cả. Mẹ đang nói gì thế?”
“Sharon và Mi Lin ở đây với mẹ và mẹ vừa mới gọi điện cho Colleen. Mấy ông con trai tụi con đã lên kế hoạch này phải không?”
“Kế hoạch gì?”
“Làm cho vợ có bầu cùng một đêm à?”
“CÁI GÌ?”
Trong điện thoại tôi nghe được tiếng hai chị Sharon và Mi Lin đang cười khúc khích.
“Mẹ à, con không biết mẹ đang nói gì luôn. Có phải mẹ nói rằng chị Sharon và chị Mi Lin đang có thai?”
“Tất nhiên rồi. Giờ thì cho mẹ biết ai trong mấy cậu con trai là người có ý tưởng này?”
“Đây là tin mới đối với con.”
“Con đang nói là mình không lên kế hoạch này à?”
“Nếu đây là một kế hoạch thì con không hề làm việc này… và nói với mấy chỉ là đừng cười to quá, làm con không nghe rõ.”
Có một khoảnh khắc im lặng rồi mẹ nói:
“Mẹ phải gọi lại cho Colleen.”
Tôi có thể nghe những tràng cười ha hả đầy kích động trong điện thoại rồi sau đó là một tiếng nhấn tín hiệu số. Tôi ngồi thẫn thờ ở bàn làm việc, khoanh tay lại nhìn chằm chằm vào điện thoại.