Phần 2
Sáng hôm sau, tôi biết rằng mình sẽ phát điên lên nếu ở đó lâu hơn. Không biết làm gì khác, tôi đi lên văn phòng. Đứng ngoài cửa văn phòng, tôi đang cố tập trung xem bà Lopez đã nói với tôi những gì thì tên Derrick Andrews bước tới.
“Đến lúc mày vào làm việc rồi hả O”Conner? Tao đã phát mệt với cái kiểu đi làm trễ của mày rồi. Lý do duy nhất mà tao không đá đít mày ra khỏi đây là vì tao cần phải giữ mày lại để mày có thể bợ đít tao.”
Bà Lopez và tôi đều nhìn chằm chằm vào hắn, há hốc miệng ra. Với một nụ cười điệu, tên Andrews tiếp tục:
“Chắc là mày không biết tao đã làm gì đâu. Tao đã đụ vợ mày liên tục trong suốt 2 năm qua. Con vợ mày là một cái lồn dễ thương đó.”
Tôi không phải là một người đàn ông bạo lực và không thực sự nhớ là đã đánh hắn như thế nào. Nhưng tôi đã nhìn thấy tên Andrews bị văng ra phía sau, bay qua vài cái ghế trước khi rớt xuống và trượt trên sàn nhà, ngay chỗ làm việc của ông John Gordon. Máu mũi của hắn chảy ra, để lại một vết lớn màu đỏ trên đôi giày của ông Gordon. Ông Gordon là phó chủ tịch công ty và là người đứng đầu văn phòng ở Chicago. Có tin đồn rằng ông ta là người có triển vọng nhất để trở thành CEO kế tiếp. Khi tên Andrews cố đứng dậy thì tôi đá bồi vào mạn sườn hắn thêm 3 lần nữa, mạnh hết sức có thể. Sau lần thứ ba thì hắn nằm đo ván trên sàn nhà, người co quắp lại như một trái banh. Tôi quay lại và bước đi qua các nhân viên trong văn phòng, đang mở to mắt và co rúm lại vì sợ sệt, rồi bỏ ra ngoài.
Tôi rời khỏi tòa nhà. Tay tôi thực sự đang bắt đầu bị thương tổn nên tôi dừng lại ở một cửa hàng bán đồ ăn và mua một ly nước đá to để thọc tay vào đó. Tôi tiếp tục bước đi đến khi thấy một chiếc ghế đá nhìn ra hồ Michigan, thế là tôi cứ ngồi xuống đó và nhìn đăm đăm vào khoảng không một cách lơ đãng.
Trong khoảng thời gian ba ngày tiếp theo, cuộc đời tôi đã trở nên hoàn toàn như một đống cứt. Tôi đã 27 tuổi và bị người yêu, người vợ của mình phản bội, đã tàn phá cuộc hôn nhân 4 năm của tôi. Tôi đã mất việc và có lẽ sắp bị cảnh sát bắt vì tội đánh người. Tôi thường là một loại người thoải mái, nhưng hôm nay tôi đã trở thành một kẻ điên loạn giết người. Khi tôi ngồi đó, những câu từ yêu thương, phản bội, lừa dối, thề nguyện, không chung thủy, bội tín… cứ bồng bềnh xung quanh, chạy đua vào ra trong những suy nghĩ của tôi. Cuối cùng thì nhận thấy trời đã tối nên tôi trở về khách sạn.
Lúc 9 giờ rưỡi tối, tôi đang bọc bàn tay trong một băng vải chườm đá thì có người gõ cửa. Mở cửa ra, tôi ngạc nhiên khi thấy ông John Gordon.
“Chào cậu Robert, cậu thật là một người khó tìm.”
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta với vẻ bối rối.
“Cậu có phiền gì không nếu tôi vào trong? Tôi cần phải nói chuyện với cậu trong giây lát.”
“Tất nhiên rồi, tại sao không chứ.” Tôi lùi lại và mời ông ta vào trong. “Ông Gordon, ông thấy đó, tôi sẽ không xin lỗi về chuyện xảy ra hồi sáng. Nhưng nếu ông không phiền thì có vài vật dụng cá nhân trong phòng tôi… xin lỗi, tôi muốn để lại cho đồng nghiệp.”
“À đúng, hồi sáng nay nhất định là cậu đã có một cách thú vị để bắt đầu vào ngày thứ ba rồi.” Tôi định mở miệng nói thì ông ta đưa tay lên ngăn tôi lại rồi tiếp lời. “Khoan làm gián đoạn lời tôi. Tôi cần phải nói điều này rồi về nhà kẻo vợ tôi báo cáo tôi như một người bị mất tích. Trước hết tôi muốn bảo đảm với cậu rằng cậu sẽ không bị đuổi việc. Thực ra thì tôi rất biết ơn vì những gì cậu đã làm hồi sáng nay. Derrick Andrews là một tên đầu tôm và tôi ghét hắn ngay từ khi hắn bước vào văn phòng của tôi. Nhưng hắn được trụ sở chính đưa đến nên tôi đành bó tay.”
“Sau khi cậu bỏ đi, bà Lopez túm lấy tôi và kéo tôi vào trong văn phòng của cậu rồi bắt đầu la hét bằng tiếng Tây Ban Nha. Lúc đầu thì tôi không hiểu nhiều về những gì bà ta nói, nhưng chủ yếu là”ông phải lo liệu chuyện này”. Tôi nghĩ bà ta nổi điên lên vì cậu, nhưng không phải cậu mà là tên Andrews. Bà ta kể cho tôi nghe những điều mà hắn đã làm với cậu trong văn phòng trong hai năm qua và… với vợ của cậu.”
Lúc này ông ta ngừng nói và nhìn quanh căn phòng trước khi tiếp tục.
“Hồi sáng lúc 11 giờ, bà Lopez gặp tôi cùng 7 người phụ nữ đứng thành một hàng bên ngoài văn phòng tôi, nói với tôi rằng họ sẽ trình cáo buộc quấy rối tình dục chống lại Andrews và công ty. Tôi đã dành gần như cả buổi chiều để trao đổi qua điện thoại với bộ phận pháp lý ở New York. Kết quả là những người phụ nữ đó sẽ không khiếu kiện công ty, nhưng thay vào đó thì bộ phận pháp lý của chúng tôi sẽ đại diện cho những người phụ nữ đó trong tòa án, khi họ làm đơn kiện riêng tên Andrews.”
“Hôm nay tôi không làm gì khác ngoài việc cố dập tắt những đám cháy mà cậu và tên Andrews đã gây ra. Tôi đã phỏng vấn từng người một trong nhóm của cậu và tất cả bọn họ đều khẳng định những điều mà bà Lopez đã nói với tôi. Cậu có thể không nhận thức được, nhưng cậu là người được tôn trọng nhất trong tòa nhà đó. Trong vòng 20 phút sau khi cậu rời đi, toàn bộ những người trong nhóm cậu đã viết đơn xin nghỉ việc. Tên Andrews đã phá hủy hết tinh thần của nhóm đó và hầu hết mọi người chỉ muốn nghỉ việc vì họ trung thành với cậu. May mắn thay, nhóm nhân viên đó đã đồng ý giữ lại đơn xin nghỉ việc đến khi tôi có cơ hội để sắp xếp mọi thứ được suôn sẻ.”
“Cậu có một vài lựa chọn để suy nghĩ về điều này. Nếu cậu muốn trở lại làm việc trong công ty, thì cậu sẽ giữ vị trí giám đốc của Andrews. Nếu việc đó đối với cậu là quá nhiều ngay lúc này, tôi biết có vài CEO ở khắp đất nước sẽ thuê cậu theo thư đề nghị của tôi, hoặc ở đây, Chicago, nếu cậu muốn làm việc vì cuộc sống hôn nhân của mình.” Ông ta lại ngừng nói trong giây lát.
“Còn có một lựa chọn thứ ba mà tôi muốn cậu quan tâm đến. Cậu là một nhân viên rất có giá trị trong công ty nên không thể để mất được. Tôi biết cậu có quê quán ở California, nên tôi có thể sắp xếp cho cậu chuyển sang văn phòng của chúng tôi ở thị trấn San Miguel, bang California. Điều này cũng giúp cho cậu được sống gần bên gia đình mình.”
Vào giây phút mà ông ta nói “San Miguel” thì tôi đã biết câu trả lời của mình. Tôi mở miệng ra định nói thì ông ta lại ngăn cản tôi một lần nữa.
“Tôi không muốn có câu trả lời ngay trong đêm nay, tôi muốn cậu hãy ngủ với nó, mặc dù trông có vẻ cậu không được ngủ nhiều trong những ngày qua.” Ông ta đưa cho tôi một tấm thẻ nhỏ với số điện thoại trên đó. “Đây là số riêng của tôi, hãy gọi cho tôi lúc 9 giờ sáng mai nhé.”
Nói xong ông ta bước đi về phía cửa. Sau đó ông ta mở cửa ra và quay lại với một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt.
“Chỉ muốn cho cậu biết, bàn thắng là một cái mũi bị bể nát và ba cái xương sườn bị gãy. Tôi nhất định sẽ làm cho trận đánh đó không trở thành đơn kiện chống lại cậu. Còn đây là tin tốt. Khi tên Andrews rời khỏi bệnh viện, hắn sẽ phải giải thích cho luật sư quận biết làm thế nào mà một người đàn ông với đồng lương của mình có thể trả tiền mặt cho một chiếc xe Mercedes – Benz” Nụ cười của ông ta trở nên lớn hơn và rồi ông ta rời đi.
…
Tin tức về San Miguel là tin tốt lành duy nhất mà tôi nghe được trong mấy ngày qua.
Tôi được sinh ra và lớn lên ở Santa Teresa, cách khoảng một giờ xe chạy xuống phía nam San Miguel.
Mẹ tôi và hai người anh của tôi vẫn đang sống ở đó.
Nhưng đó không phải là điều tốt đẹp đáng nói.
Người bạn thân thiết nhất trên thế giới của tôi đang sống ở San Miguel, đó là chị Colleen.
Chị Colleen luôn là người quan trọng nhất trong đời tôi, từ thuở ấu thơ cho đến cuộc sống “đã trưởng thành” của chúng tôi.
Chúng tôi chia sẻ với nhau mọi thứ.
Tôi là người đàn ông thân nhất trong đám cưới của chị và chị là một phù dâu trong đám cưới của tôi.
Không có gì mà chúng tôi không làm cho nhau.
Chị Colleen cũng là chị ruột của tôi.
Gia đình tôi có 4 anh chị em. Chị Colleen là chị Hai, lớn hơn tôi 3 tuổi. Ở giữa là hai ông anh sinh đôi của tôi, anh James và anh Michael. Còn tôi là em út trong nhà. Tất cả chúng tôi đều yêu thương nhau, nhưng khi còn nhỏ thì tự nhiên luôn chia ra hai phe: Jimmy và Mikey chống lại Colleen và Bobby, trong tất cả những trò chơi của chúng tôi. Mối liên kết đó vẫn tiếp tục đến khi chúng tôi lớn lên.
Chị Colleen dạy cho tôi biết cách cột dây giày như thế nào và nắm tay tôi băng qua đường. Chị ngồi sau tôi khi chúng tôi trượt xuống cái khe trượt khổng lồ và để cho tôi trốn dưới gầm giường của chị, núp dưới đống đồ che lại khi mấy con quái vật trong tủ quần áo của tôi sắp nhảy ra chụp lấy tôi.
Khi chúng tôi học trung học, chị đã canh chừng tôi và giữ cho tôi không làm bất cứ điều gì ngu ngốc, cuối cùng đã tạo dựng thương hiệu cho tôi như là một “kẻ vô vọng trong tình ái” trong 4 năm kế tiếp.
Chị Colleen đã tặng cho tôi món quà sinh nhật ý nghĩa nhất mà một cậu bé 15 tuổi có thể tưởng tượng ra.
Chị đã thuyết phục cô bạn thân nhất trong nhóm cổ vũ để dẫn tôi đến trận đấu bóng mừng lễ Giáng sinh trong trường trung học như một người bạn trai của cô ta.
Tôi đã trở thành anh hùng đối với mấy thằng học sinh của trường trung học cơ sở.
Kể từ đó Cindy thường nháy mắt và vẫy tay chào tôi trong hành lang và tôi đã trở thành một huyền thoại sống.
Chị Colleen đã kết hôn với anh Bill sau khi tốt nghiệp đại học và chuyển đến sống ở San Miguel để anh ta có thể làm doanh nghiệp. Chẳng bao lâu sau họ đã có hai đứa con gái và mọi thứ trông thật tươi sáng. Anh Bill trở thành một sự nối dài của chị Colleen đối với tôi và không có gì mà tôi không làm cho anh ta. Nhưng thế giới của chị Colleen sau đó đã vỡ tan.
Anh Bill đã được chẩn đoán rằng anh bị một dạng ung thư đặc biệt tấn công.
Sau 5 tháng đau đớn, anh Bill đã mất tại nhà trong vòng tay của chị Colleen.
Hai tháng sau, ba của chúng tôi bị đau tim nặng và đã qua đời ngay sau đó.
Sự căng thẳng hầu như đã quá mức chịu đựng đối với chị Colleen nhưng bằng cách nào đó chị tôi đã sống sót, trở nên mạnh mẽ hơn và tự chống chọi để chăm sóc cho hai đứa con gái của chị.
Mặc dù hai chị em tôi có trò chuyện qua điện thoại ít nhất là hàng tuần, nếu không nói là hàng ngày, nhưng tôi chưa gặp lại chị Colleen từ sau đám tang của ba chúng tôi cách đây hai năm.
Tôi vui mừng với viễn cảnh được sống cùng một thị trấn với chị tôi.
Thật ngạc nhiên, tôi đã đi ngủ và đi tắm vào buổi sáng và cảm thấy hầu như được làm người một lần nữa. Đó là chỉ nói đến phần thân xác thôi chứ còn tâm hồn tôi, là tinh thần của tôi, dù bạn muốn gọi nó là gì đi nữa, đang bắt đầu héo mòn và chết. Lúc 9 giờ sáng, tôi gọi cho ông Gordon và nói với ông ta rằng tôi quyết định chuyển đến làm việc ở San Miguel.
“Lựa chọn tuyệt vời lắm, Robert ạ. Có một quán cà phê Starbucks ở góc đường gần đây, trên đường 53 và Randolph. Gặp tôi ở đó trong một tiếng nữa.” Và ông ta gác máy.
Lúc tôi ở đó thì ông ta đang ngồi ở một cái bàn với cái hộp trước mặt ông ta.
“Tôi không có nhiều thời gian ở đây để làm hợp đồng. Bà Lopez đã bỏ hết đồ dùng cá nhân của anh vô trong cái hộp này. Hiện giờ, bà ta và tôi là những người duy nhất biết cậu đi San Miguel và nó vẫn sẽ như vậy trừ khi cậu nói riêng cho ai khác biết.”
Ông ta đưa cho tôi một phong bì dày đã được niêm phong và đóng dấu BÍ MẬT.
“Harold Peterson là trưởng phòng ở San Miguel và đang mong đợi gặp cậu vào lúc 8 giờ sáng thứ hai. Ông ta thích đúng giờ. Đưa cái này cho ông ta khi cậu tới đó nhé.”
Ông ta đưa cho tôi một phong bì thứ hai không được niêm phong và tôi rút giấy tờ ra xem. Bên trong là một vé máy bay hạng nhất, là vé một chiều bay đến San Miguel. Trong phong bì còn có một tờ giấy với tên và địa chỉ của một công ty luật ở cách đây vài dãy nhà.
“Cậu có một cuộc hẹn với những người này trong vòng 30 phút. Dù cậu có giữ hẹn hay không thì tùy ý, nhưng tôi khuyên cậu nên hẹn gặp.”
Ông ta đứng dậy định đi khỏi thì tôi ngăn lại.
“Ông Gordon, tại sao ông lại làm tất cả những điều này cho tôi?”
Ông ta nhìn xuống sàn nhà một hồi lâu rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt tôi.
“Vì tôi đã ở vào vị trí của cậu một thời gian dài trước đây. Bên cạnh đó, bà Lopez nói với tôi hồi sáng nay rằng nếu tôi không giúp cậu, bà ta sẽ dẫn chồng mình đến đánh tôi. Điều đáng sợ là tôi tin bà ta. Tôi không biết cậu đã làm gì để có được sự trung thành của bà ta, nhưng đó là loại người mà tôi thích ở quanh tôi. Sáng nay bà ta bắt đầu làm việc như một thư ký riêng của tôi.”
“Cảm ơn ông Gordon… và làm ơn chuyển lời cảm ơn của tôi đến với bà Lopez, hãy nói rằng tôi sẽ nhớ bà ấy.”
“Tôi nghĩ bà ta biết điều đó, Robert ạ, và chúc may mắn nhé. Tôi biết có vẻ không giống như bây giờ nhưng rồi cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, cậu chỉ cần tin tôi trong việc này.”
Một lần nữa ông ta nhìn tôi và cười toe toét.
“Sáng nay một công ty kiểm toán độc lập sẽ bắt đầu kiểm tra những tài khoản mà tên Andrews quản lý. Tôi rất thích thú khi nhìn thấy những gì họ tìm ra.”
Ông ta bắt tay tôi và bước ra khỏi cửa.
Tôi đã giữ hẹn với luật sư.
Rõ ràng là ông Gordon đã tự sắp xếp việc này vì họ đã nắm được những thông tin cơ bản về những gì đã xảy ra.
Chúng tôi đã dành phần còn lại trong ngày để xem xét tất cả những tùy chọn có sẵn cho tôi và mọi hậu quả có thể.
Tôi đã làm cho rõ rằng tất cả những nỗi đau và rác rưởi mà Barbara đã đổ vào tôi, tôi sẽ không tìm cách trả thù.
Tôi không muốn hủy hoại cô ta, để đem lại “sự công bằng” cho tôi.
Tất cả những gì tôi muốn là thoát ra khỏi cuộc hôn nhân này càng sớm càng tốt và không bao giờ nhìn hay nghe gì từ cô ta nữa.
Tôi đã lấy đi vài thứ mà tôi muốn giữ nó trong 5 năm qua và chỉ muốn đi khỏi.
Cuối cùng thì tôi đã rời khỏi cuộc gặp với luật sư lúc 7 giờ tối hôm đó và trở về khách sạn. Tôi có thể ăn uống ngon miệng và lần đầu tiên trong suốt những ngày qua, tôi cảm thấy như thể đã kiểm soát được một phần cuộc sống, đã bị kéo ra xa khỏi tôi. Tôi chờ đợi đến khi biết rằng đã qua giờ ăn tối ở San Miguel để gọi điện thoại cho chị Colleen. Thật là vui mừng làm sao khi nghe được giọng nói của chị tôi, khi chị trả lời.
“Bobby hả, em ở đâu vậy? Có chuyện gì thế? Barbara gọi tới đây cả trăm lần rồi, nó nói rằng em đang mất tích.”
“Chị có biết cô ta đã nói với mẹ hay hai anh chưa?”
“Có, nó nói rồi. Hình như là nó nói cho mọi người biết hết. Có chuyện gì vậy?”
“Em sẽ giải thích mọi chuyện sau nhưng ngay bây giờ em cần chị giúp đỡ.”
“Chị sẽ giúp bất cứ điều gì em cần đến, em biết rõ điều đó mà Bobby.”
“Cảm ơn chị. Em cần chị ra đón em ở sân bay. Em đến San Miguel vào chiều thứ sáu lúc 5 giờ rưỡi, trên chuyến bay TWA 1649. Em cũng cần một nơi để ở trong một thời gian, hy vọng là có thể được ở với chị và mấy cháu.”
“Tất nhiên rồi, chị sẽ dẫn Molly và Meghan đi ra sân bay để đón em. Tụi nó rất thích được gặp em.”
“Thêm một chuyện nữa, hãy gọi cho mẹ và hai ông anh sinh đôi của em, bảo họ đến nhà chị vào sáng thứ bảy. Nhưng đừng để cho họ biết em đã nói với chị trừ khi chị buộc phải nói. Tại vì em không muốn Barbara biết nơi em đến. Em sẽ giải thích mọi chuyện vào ngày thứ bảy.”
“Được rồi Bobby, nhưng nhớ phải giải thích đó nghen.”