Phần 24
Nói về Tân và cô cháu ruột của mình. Kể từ ngày cô phát hiện ra bí mật giữa mẹ và chú, cô muốn dành riêng Tân cho mình. Thay gì cung cấp cho Tân những ngày cô hành kinh, để cho anh biết những ngày có thể rụng trứng để không giao hợp, thì đàng này cô lại có ý đồ riêng. Vài tháng sau, trong lúc chỉ có anh và cô ở nhà, cô bộc bạch:
– Anh à, hình như trong cơ thể em có gì khang khác…
– Là sao? Em thấy như thế nào?
– Dạ, ngực em tự dưng căng cứng ra mà không đợi cho anh phải sờ vào. Buổi sáng em thấy muốn ói lắm…
Nghe những triệu chứng đó thì anh đã biết chắc rằng cô cháu gái mình đã có bầu. Đang chổng đít lên định dập xuống thì anh nghe cháu mình nói vậy, giật mình buông nó rơi tự do xuống, cấp phập, toàn thân anh phủ phục đè lên thân thể bé nhỏ của cô cháu gái. Anh tin là nó nói thật, và anh nghĩ rằng bàu thai trong bụng nó chính là của mình. Anh nhìn lại âm vật của nó, sậm màu, cái màu của bàu thai đang phát triển. Làm sao đây khi mà nó mới gần 17 tuổi?
– Ngày mai anh đưa em đến bác sĩ khám nhé. Mình không nên giữ lại em à.
Nghe chú mình nói như vậy, Ngọc tỏ ra bất mãn, chú tính trở mặt chăng? Nhớ ngày nào ở núi Bửu Long, chú đã nài nỉ cho chú ân ái với bao lời tỏ tình ngọt như mía lùi, để rồi khi cô dâng hiếng lồn mình cho chú, thì chú tỏ ra ngược đãi như vậy. Ngọc nghĩ rằng mình phải cứng rắn:
– Nếu chú không muốn thì cháu vẫn giữ, không cần chú phải bận tâm…
– Rồi em sẽ làm gì?
– Em sẽ ra đi…
Rồi Ngọc cũng bỏ nhà đi thật, mặc cho cha mẹ, ông bà nhất là chú can ngăn. Chỉ có Tân là biết rõ cái nguyên nhân làm cho cô cháu gái mình bỏ nhà ra đi. Không ai biết là Ngọc đã có thai, và chẳng ai biết cái sự tình của hai chú cháu. Họ đâu có ngờ sự loạn luân đã xảy ra trong nhà họ hơn một năm nay, ngay cả mẹ của Ngọc mà chẳng còn hay biết, huống chi là những người khác. Ngọc ra đi trong cay đắng, tủi nhục, trong sự tự ái với người chú ruột của mình, mà hơn ai hết, cô hằng nhớ mong, và đã từng có những ngày sống bên chú như cặp vợ chồng thực thụ.
Ban đầu Tân rất giận cô cháu gái của mình, nhưng khi nghĩ lại, anh cảm thấy thương vô cùng. Chỉ vì anh mà cuộc đời của nó không như mơ ước. Cái giây phút bên bờ hồ Bửu Long mà anh đã chiếm đoạt cô cháu gái trong sự hân hoan của cả hai người, chính là giây phút anh cướp đi sự hồn nhiên của nó. Đáng lẽ ra, với sắc đẹp của Ngọc, nàng sẽ có một tấm chồng tuyệt vời. Anh quyết định sẽ tìm Ngọc, không để nó phải bơ vơ một mình.
Ngọc chẳng đi đâu xa thì Tân tìm thấy. Anh tỏ ra mừng rỡ khi thấy đứa cháu gái mình chưa làm điều gì dại dột. Anh ôm chầm lấy nàng, hôn nàng trong nước mắt:
– Tại sao em phải bỏ nhà ra đi?
– Em muốn đến nơi nào đó chi có anh và em. Em không muốn mất anh…
– …
– Anh biết không. Em mơ đến một nơi mà không ai biết chúng mình là chú cháu, mình sẽ sống với nhau như vợ chồng, công khai, không phải dấu diếm, không phải lén lút…
– Em gan quá, rồi sao chúng mình sống, đâu có đơn giản chỉ là nằm đó ôm nhau?
– Anh đi làm, em cũng phải đi làm, rồi chúng mình sẽ có những đứa con thật xinh. Anh đã từng có vợ, cũng từng gãy vỡ, em không muốn nhìn anh phải đau khổ. Em nghĩ chỉ có em mới giữ cho anh hạnh phúc trọn vẹn…
Tân ôm Ngọc vào lòng. Anh biết mình sẽ phải làm gì. Ngọc không đầu hàng số phận, chẳng lẽ anh lại nhu nhược trốn chạy?