Phần 12
Hôm nay bà Lan đi làm, nhưng Duy vẫn chưa được phép đi. Từ ngày anh bị bệnh, bà Lan đã xin phép gia đình cho anh ở hẳn nhà bà, và bà đã nhận anh là con nuôi. Mối quan hệ của hai người ngày càng khăng khít, nhưng nhìn bề ngoài, họ chỉ là “mẹ – con”. Còn mối quan hệ giữa Duy và Vy chưa tốt đẹp gì cho lắm. Trong ánh mắt của Vy, anh chỉ là một thằng giúp việc không hơn. Anh cũng cắn răng nhịn, vì đây là con mồi ngon. Một lần người giúp việc về quê, bà Lan định giặt đồ, thì Vy cản:
– Mẹ, để đó cho hắn làm, cái gì làm cũng được, chẳng lẽ giặt quần áo cũng không được sao?
– Vy, sao con…
– Bộ con nói không đúng sao?
Bà Lan không nỡ mắng đứa con gái, vì làm như vậy thì mối quan hệ càng gay gắt hơn.
– Không sao đâu, má à, con giặt được mà…
– Ai là má của anh chứ? Trước mặt tui, anh không được gọi má tui là má.
– Xin lỗi cô.
Anh thui thủi vô nhà tắm. Vy ôm ra một mớ đồ thảy vào trong nhà tắm, nhưng cô giữ lại một số cái. Anh nhỏ nhẹ:
– Cô đưa hết cho tôi giặt luôn.
Vy đỏ mặt. Nó chuyển sang quạu:
– Ừ, không ngượng thì cứ giặt.
Rồi cô quày quả bỏ đi. Anh đến bên đóng đồ. Những cái áo ngực mới tinh còn vương vấn hơi hướm của người con gái. Bên dưới là những chiếc quần lót. Dưới đáy quần là những mãng trắng bám mà những thứ này có mùi ngay ngáy quen thuộc. Anh quá quen với những hình ảnh nào. Những lúc trước khi còn là sinh viên, bữa nào bắt được con nhỏ nào bán vé số là anh dụ về nhà, chả có đứa nào cảnh giác. Anh cho chúng ăn, cho tiền, thế là nói gì chúng cũng nghe theo. Chúng ngây thơ đến nổi anh biểu cởi quần ra cho anh khám, chúng cũng răm rắp làm theo. Nhìn những chiếc quần lót rách nát, ứ đọng những chất đã ố vàng. Đa phần là chúng tự giác cho anh đụ. Đứa nào chống cự thì anh mới dùng vũ lực để hãm hiếp.
Tiếng nhạc xập xình trên lầu làm cho anh tỉnh giấc mộng với một thau đồ đầy ấp. Anh bỏ chúng vào máy giặt.
Vy trở lên lầu nằm nghe nhạc, tiếng máy giặt, tiếng xả nước, làm cho cô cảm thấy tội cái anh chàng dưới kia. Thấy hành động của mình cũng quá đáng thật. Cô tắt máy hát, thay đồ ngắn xuống định bụng xin lỗi:
– Anh đưa tui phục phơi cho…
– Cô chủ cứ nghỉ đi, tui làm quen mà…
– Cái gì mà cô chủ. Nhìn anh kìa, cứ lúng ta lúng túng mà nói là quen.
Không ai nói ai. Việc ai nấy làm.
– Cho tui xin lỗi…
– Về cái gì?
– Về cái chuyện ban nãy…
– Đâu có đáng gì, tân phận tui đã vậy…
– Cái gì mà thân phận chứ, tui nhìn anh cũng có dáng lắm chứ bộ.
– Dáng làm tôi tớ chứ dáng gì…
– Hứ, hỏng thèm nói với anh nữa đâu.
Cả hai người cứ nói trổng như vậy. Duy cảm thấy vui vì hình như cá bắt đầu cắn câu.
Vy mãi mê làm toánmà không để ý Duy đang đứng phía sau tự nãy giờ. Cô đang đổ mồ hôi hột với bài toán lượng giác, còn anh thì đang tính nhẩm phía sau. Chừng khi giở đáp số, cô mới hay rằng mình làm sai…
– Thôi Vy nghỉ tay uống nước.
– Ý, làm người ta giật cả mình.
– Tui định đem nước lên cho cô uống, thấy cô học cực quá. Bài này phải ra Cos2x không?
– Sao anh biết, hồi nảy nhìn đáp số trong sách hả?
– Đâu có, tui đã tính nhẩm mà…
“Tính nhẩm”! Tại sao hắn biết mà tính nhẩm? Mà sao tính nhẩm lại ra đúng, còn mình tính muốn chết lại không ra?
– Anh học cái gì mà biết làm toán, mà làm nhanh nữa?
– Đâu có đâu…
Vy không nói nữa. Đêm về, cô hỏi bà Lan:
– Má, hắn học cái gì mà biết làm toán?
– Cái con khỉ này, sao gọi anh Duy bằng hắn không vậy? Nó không đáng để con kêu bằng anh sao? Nó là thầy giáo cấp 3 đó. Nó đang dạy toán…
“Hèn gì!” Vy le lưỡi rút đầu. Vậy là mình chỉ đáng là học trò của hắn.