Phần 40
Thu lần này đã dứt áo ra đi thật rồi, cô lần này cũng mang theo giấy tờ đầy đủ và quần áo, giắt túi chút tiền để có thể đi khỏi đây. Điện thoại thì Thu cũng đổi sim mới cho nên những người thân quen có muốn liên lạc với cô cũng chẳng thể được. Cô cũng chưa biết bản thân nên đi đâu, ngồi trên xe nhưng vẫn mông lung suy nghĩ…
Đúng rồi, Thu có một người cô là em gái của bố mặc dù rất lâu chưa gặp lại. Thu nhớ rằng cách đây phải 5 – 6 năm trước Thu có cùng với bố mẹ tới thăm người cô này một lần cơ mà bây giờ người cô ấy đang ở với gia đình của mình liệu rằng Thu tới có làm phiền họ không?? Thực sự cô nghĩ tới cũng thấy ái ngại. Địa chỉ của người cô đó cũng không xa, Ở ngay Thủ đô Hà nội. Nhưng mà Thu đang cố nhớ lại địa chỉ của người cô này trong ký ức mông lung… Ngồi trên xe phải một lúc lâu Thu mới nhớ lại được địa chỉ. Vì là ở Thành phố cho nên dễ hình dung và nhớ lại. Chỉ là tên đường và tên quận phải hơi mất thời gian mới nhớ lại được.
Thu bấm bụng thôi thì lên Hà nội cũng được, nơi đó rất đông đúc và phức tạp nhưng tìm việc làm cũng dễ dàng hơn. Thu liền xuống xe rồi tìm hỏi những người xung quanh chuyến xe lên Hà nội sớm nhất để có thể đi lên càng nhanh càng tốt. Rất may mắn chỉ mất có vài chút thời gian, Thu đã có mặt trên xe tuyến Hà nội…
Thời gian ngồi trên xe trôi đi rất nhanh, chỉ sau gần 3 tiếng thời gian Thu có mặt tại bến xe Giáp Bát. Lần theo địa chỉ, bắt xe ôm mất thêm tiếng nữa… Ngôi nhà của bà cô đã ở trước mặt của Thu. Bấm chuông cổng chờ thêm chút nữa thì có một người đàn ông khoảng 60 tuổi ra mở cổng. Thu và người đàn ông cũng chưa thể nhận ra nhau ngay được.
– Cô tìm ai? – Người đàn ông trung tuổi hỏi. Bây giờ ông ta mới nhìn kỹ được Thu. Nhưng do cô đeo khẩu trang cho nên chỉ nhìn được dáng người. Ông ấy cũng có tuổi rồi mà nhìn người con gái trước mặt này dáng người cao ráo, trắng trẻo, khúc nào trên cơ thể cũng đạt tiêu chuẩn như hoa hậu vậy khiến cho ông ta có chút đứng hình.
– Chú… Chú Hải phải không ạ? – Thu hỏi với giọng không chắc chắn lắm, cô chỉ nhớ là người chồng của bà cô tên là Hải.
– Đúng rồi, cô là… – Ông Hải thấy đối phương biết tên mình thì cũng hơi ngơ ngác…
Thu liền tháo khẩu trang ra, cô nở nụ cười tươi. Ông Hải bây giờ nhìn mặt của Thu thì có chút quen quen dường như đã gặp ở đâu rồi cơ mà chưa kịp thời nhớ ra…
– Cháu là Thu ạ, con gái bố Hùng ạ. Chú quên nhanh thế ạ… – Thu vội vàng giới thiệu.
Ông Hải liền vắt óc nghĩ… Hùng à… đúng rồi ông anh vợ tên Hùng… à thôi chết rồi, bảo sao con bé này nhìn quen quen hóa ra là cháu gái mình. Trước đây nó với bố mẹ cũng lên đây để thăm nhà của mình. Sauk hi nhớ lại thì ông Hải liền cười cười mà mở rộng cổng ra.
– Ui chết… con bé này sao lên thăm cô chú mà không báo gì cả để chú ra đón, thôi đi vào nhà đi. – Ông Hải kéo cánh tay của Thu vào trong rồi tiện cài cổng lại. Oử trên Hà Nội này cửa nẻo và cổng luôn được cài đóng chữ thập cập loại người sao mà biết được.
Khi hai người vào trong nhà, ông Hải rót nước cho Thu. Hai người ngồi đối diện trên ghế phòng khách.
– Ngồi đây chờ một chút, chú gọi cô về. Bà ấy vừa mới chạy ra ngoài có chút việc. – Ông Hải nói.
– Vâng ạ. – Thu ngoan ngoãn đáp. Cô ngồi rảnh rỗi nên đưa mắt nhìn xung quanh, nhà của cô chú thuộc kiểu cũng rất có điều kiện. Cả hai người đều làm kinh doanh cho nên không lo về kinh tế, hai vợ chồng có hai đứa con giống như gia đình Thu. Cô con gái lớn của cô chú cũng hơn Thu khoảng 2 tuổi, còn cậu con trai thì đang du học bên nước ngoài.
Ông Hải sau khi gọi cho vợ thì cũng trở lại chỗ ngồi, hỏi những chuyện linh tinh về sức khỏe mọi người ở quê, tuy rằng nói chuyện nhưng ông Hải không thể không liếc mắt nhìn vào những nơi lồi lõm của Thu. Mặc dù là phận con cháu cơ mà Thu quá xinh đẹp cho nên ông Hải cũng không thể cưỡng lại được bằng ánh mắt và cử chỉ.
– Thế chồng con sao rồi? Hôm cưới cháu thì cô chú cũng về nhưng mà được tí lại phải đi ngay vì trên công ty có việc. – Ông Hải nói.
– Dạ… vợ chồng… cháu… đợi tí cô về cháu có chuyện này nói với cô chú được không ạ? – Thu hai tay bấm vào nhau nhìn khá bối rối.
Ông Hải nhìn ra tâm trạng này của Thu thì cũng đoán được 3 – 4 phần là về chuyện vợ chồng Thu có vấn đề rồi. Ông Hải mặc dù là em rể nhưng hơn tuổi của ông Hùng, phần vì lo mải làm ăn kinh tế cho nên chuyện lấy vợ bị trì hoãn hơi lâu. Vợ của ông Hải tên là Lam, năm nay 45 tuổi vì lên Hà nội làm ăn cho nên bén duyên quen với ông Hải, hai người rất nhanh đã đi đến hôn nhân. Cô Lam lấy chồng rất sớm và sinh con ngay sau khi kết hôn cho nên thời gian về dưới quê rất ít thậm chí vài năm mới về một lần.
Hai người đang ngồi chơi nói chuyện phiếm thì tiếng mở cổng rồi sau đó là tiếng rồ ga đi vào. Cô Lam nghe chồng gọi thì cũng mau chóng trở về. Cô bước vào nhà mà khuôn mặt đã trở nên vui vẻ rạng rỡ hơn.
– Ôi con bé này, sao lên mà chả báo gì cả, đã ăn uống gì chưa? Cô làm ít thức ăn rồi ăn cơm với cô chú luôn. – Cô Lam đi tới mà hỏi.
– Dạ cháu chưa, thế để cháu nấu phụ cô ạ. – Thu cũng rất biết điều.
Cô Lam cùng cháu gái đi ra phía dành cho bếp núc, hai người vừa làm vừa ôn lại chuyện cũ, tiếng cười nói rôm rả rồi cả tiếng trêu chọc của ông Hải thỉnh thoảng chêm vào. Không khí trong căn nhà rất vui vẻ và rộn ràng. Hai người cũng mải làm kinh tế cho đến khi con cái lớn thì lại mỗi đứa một nơi, lâu dần căn nhà trở nên tẻ nhạt và hiu quạnh lạ thường… Con gái lớn của cô chú cũng theo bạn trai vào Nam để lập nghiệp, chỉ còn chờ ngày cưới là chính thức thành vợ chồng cho nên cô chú cũng chẳng cấm cản chuyện hai người cùng nhau đi. Thằng con út du học nghe nói phải chục năm mới về, khoảng thời gian này là thời gian mà buồn tủi nhất của hai cô chú. Lâu lắm rồi mới có tiếng cười nói làm khuấy động cả căn nhà như vậy…
Sau khi xong xuôi thì dọn ra bàn ăn, bà người ngồi quây quần bên bàn ăn.
– Thế chồng con không lên cùng à? Sao lại để vợ một mình đi xe mấy tiếng thế này. – Cô Lam hỏi chuyện.
– Dạ… con… Chuyện này con cũng xin phép được nói với cô chú ạ. – Thu đang ăn mà bỏ bát đũa xuống, giọng cô có chút buồn… Khiến không khí lại bị trùng xuống.
– Sao vậy? Hai vợ chồng có chuyện gì à? – Cô Lam tinh ý hỏi.
– Vâng… cháu với anh Phúc ly hôn rồi ạ. – Thu nói, giọng cô bây giờ không phải chút buồn nữa mà là rất buồn.
– Hử? Sao lại ly hôn? Hai đứa đẹp đôi vậy cơ mà? Hôm bữa bố cháu gọi điện nói là hai vợ chồng đang làm ăn phất lắm. Sao lại ly hôn đột ngột thế? – Cô Lam hơi ngơ ngác hỏi lại.
– Dạ chỉ là bọn cháu… không còn hợp nhau nữa ạ. – Thu cũng không dám nói chuyện cô ngoại tình bị Phúc biết được, đành nói dối vậy.
– Cá cháu còn trẻ lấy nhau bây giờ sao cứ không hợp lại có thể ly hôn dễ dàng thế được? Cưới nhau là chuyện cả đời, có phải muốn là ly hôn muốn cưới là được ngay đâu… Haz… Thật là… – Cô Lam cũng thở dài mà nói.
– Thôi mình, nhiều khi người trong cuộc mới hiểu. Dù gì các cháu nó quyết định rồi cho nên mình cũng không can dự vào được. Thế cháu lên đây bố mẹ không có ai đi cùng hay sao? – Ông Hải cũng lên tiếng để xoa dịu bầu không khí, đổi chủ đề sang hỏi Thu. Ông đột nhiên thấy có gì là lạ, đáng lẽ nếu Thu lên đây thì bố mẹ con bé chắc cũng sẽ đi theo chứ? Vì lâu rồi họ cũng có lên đây chơi đâu?
– Dạ cháu lên đây bố mẹ cháu và mọi người ở dưới không biết ạ. – Thu cúi mặt xuống đáp.
– Uả sao lại vậy? – Cô Lam thắc mắc.
– Cháu ly hôn bố mẹ không đồng ý xong bất đồng qua điểm, cháu cũng không muốn ở dưới quê nữa. Phần vì không muốn gặp lại anh Phúc, phần vì sợ bố mẹ cháu suy nghĩ nhiều nên mới lên đây ạ. – Thu nói, cô cố nuốt nước mắt vào trong mà giải thích.
– Chuyện đó thì cô sẽ gọi cho bố cháu để khuyên giải, anh ấy ở quê cho nên suy nghĩ có chút cổ hủ và bảo thủ. Cứ yên tâm ở đây chơi với cô chú vài bữa cho khuây khỏa. – Cô Lam nói, là con gái của anh trai nhưng cô cũng rất thương con bé Thu này. Đợt bà Trang sinh hạ Thu, Cô Lam cũng về suốt chơi với cháu cho nên ấn tượng với Thu còn tốt hơn là với em trai.
– Cháu muốn xin cô chú, giúp cháu tìm việc trên này được không ạ? Với cô đừng nói với bố cháu và mọi người rằng cháu đang ở đây ạ. Cháu không muốn về quê bây giờ. – Thu nhìn cô chú bằng ánh mắt mong mỏi chờ đợi.
– Chuyện này… Thôi được rồi cháu cứ ở đây chơi vài bữa đã nếu như tinh thần thoải mái suy nghĩ lại về quê thì về. Còn ở đây thì cũng tốt, căn nhà này bây giờ có mỗi hai cô chú, có phòng của con bé lớn nhà cô để trống lâu nay, Cháu ở lại phòng đó cũng được. Cô sẽ không gọi về hỏi chuyện ở quê nữa, cháu cứ nghỉ ngơi đi. – Cô Lam nói, cô cũng hiểu trong chuyện hôn nhân nếu như đi tới kết thúc thì sẽ phức tạp và khó nói gấp vạn lần khi yêu mà chia tay. Hệ lụy tới cả gia đình hai bên rồi lại chịu dèm pha ở quê, áp lực tinh thần đủ kiểu cho nên cô thông cảm và tôn trọng quyết định của Thu.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Thu dọn dẹp xong thì cùng với cô Lam xách đồ lên trên phòng của con gái cô ở. Căn phòng dường như phải 1 vài năm không có ai ở, tuy rằng đồ cá nhân không có mấy nhưng phong cách bài trí căn phòng rất đẹp. Thu mất công lau chùi lại lần nữa cho sạch sẽ. Rất nhanh trời đã tối hẳn, Thu đi xuống nhà để xem cơm nước cho cô chú dù gì bây giờ cô lên đây rồi cho nên cũng phải phụ giúp cô chú.
– Chú ơi cô Lam chưa về ạ? – Thu thấy ông Hải đang ngồi đọc sách ở ghế sofa thì hỏi.
– Ừ chưa… chắc phải 19h, cháu đói chưa? – Ông Hải quan tâm hỏi, gập quyển sách vào ngẩng đầu lên nhìn… Thu vừa dọn dẹp trên phòng thì cũng vào tắm rửa luôn. Hôm nay cô mặc bộ quần áo ở nhà, vì mang quần áo ở quê lên cho nên cũng không quá kín đáo. Vì ở quê có hai vợ chồng cô cho nên không cần phải suốt ngày kín cổng cao tường.
– Thế để cháu nấu cơm ạ, tí cô về là vừa. – Thu nói xong đi luôn tới khu bếp.
Ông Hải như có một ma lực cũng đứng dậy, ông ta đi theo Thu ra chỗ bếp. Chỗ này giống như bao căn nhà có thiết kế phòng bếp và phòng khách cùng một mặt sàn. Ông Hải đứng sau đang định lên tiếng hỏi cần giúp gì không thì Thu mở tủ lạnh ra mà cúi xuống lấy đồ. Cặp mông tròn trịa và nảy nở được trưng ra trước mắt ông Hải…
Thực sự quá đẹp… cặp mông này phải nói là đẹp nhất từ trước tới nay ông hải được chứng kiến. Là một doanh nhân, trước đây và bây giờ ông cũng hay đi tìm mấy cô em xinh tươi chân dài để thỏa mãn Nhưng để nhìn thấy một cặp mông có sức hút như thế này thì quả thật ông chưa được gặp. Hay là cảm giác của những cô gái kiếm tiền bằng thân xác lại khác với Thu cháu gái của ông… Chiếc quần hơi mỏng một chút, hằn in nguyên hình dạng của chiếc quần chip bên trong… mặc dù rất kích thích nhưng ông Hải cũng phải vội vàng trấn an cái ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong lòng… Đây là cháu gái của mình, không thể có những suy nghĩ bậy bạ trong đầu được.
Ông Hải có sinh lý rất khỏe, kể cả bây giờ một tuần ông cũng phải đi giải tỏa 2 – 3 lần một tuần. Khi lâm trận mới thấy sự uy phong của ông Hải. Cô Lam đã qua tuổi đẹp nhất của mình, mặc dù bây giờ cô Lam cũng còn rất đẹp, giữ dáng rất tốt, khuôn mặt không còn xinh đẹp như tuổi đôi mươi nhưng lại bù lại nét mặn mà hơn. Mặc dù hơn 40 cơ mà nếu chỉ nhìn tổng thể bên ngoài ai cũng sẽ chỉ đoán cô Lam ơn 30 tuổi là cùng…