Phần 89: Người phụ nữ số khổ
Hai người phụ nữ kiên quyết cho tôi ở lại, không đuổi tôi đi.
Tuy nhiên, người nhà của Trần Kế Tần và Sở Tuyết Tương đã bước tới và cưỡng ép hai cô gái kia rời đi.
Dù tôi có nói gì đi nữa, ông trưởng thôn và dân làng cũng sẽ không cho tôi ở lại.
Ông trưởng thôn lớn tiếng nói: “Được rồi, cuộc họp ngày hôm nay kết thúc ở đây!”
“Trương Sơn Thành, cậu đi thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây ngay trong ngày hôm nay!”
Cuộc họp kết thúc, dân làng bắt đầu tản ra, Trương Vân Sơn bước đến gần tôi, nở một nụ cười kỳ dị, nói: “Sơn Thành, đừng nhụt chí, cậu vẫn còn trẻ, con đường phía trước còn dài”.
“Làm thầy khai quang không tốt chút nào, cậu thấy đó, không ai trong thôn muốn làm thầy khai quang cả. Việc cậu rời khỏi đây sẽ tốt cho cậu và cả người dân trong thôn”.
“Lần này cũng coi như trong họa có phúc đấy”.
“Đầu tiên cậu lên thị trấn tìm chỗ ở, sau đó tôi sẽ tới thị trấn tìm cho cậu một công việc, tôi có một người bạn đang làm xây dựng công trình đấy”.
Khóe miệng tôi nở một nụ cười giễu cợt: “Trương Vân Sơn, đừng vội đắc ý, cho dù tôi rời đi, cửa hàng của nhà ông vẫn là của tôi. Tôi không ở đây thì cũng sẽ giao nó cho người khác”.
Sắc mặt Trương Vân Sơn trở nên lạnh lùng, ông ta thấp giọng nói: “Cậu lấy đi cửa hàng của nhà tôi thì có ích gì? Đã mất rồi thì cùng lắm tôi xây lại một cửa hàng khác. Chỉ cần cậu đi khỏi đây thì cậu còn có khả năng cướp được cửa hàng của nhà tôi sao?”
“Ha ha…”
Trương Vân Sơn nói rồi bỏ đi, tôi thật sự rất muốn xông lên giáng cho Trương Vân Sơn hai cú đấm.
Tôi lẻ loi bước về nhà, nằm trên giường cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Viên Khắc Lương đã chết, mặc dù bề ngoài chuyện này không liên quan gì đến tôi, nhưng Viên Vĩnh Cương chắc chắn sẽ ghi hận tôi, trách tôi không khai quang cho cô dâu.
Thêm vào đó, Trương Vân Sơn luôn muốn đối đầu với tôi, những người này có quan hệ rất thân thiết với ông trưởng thôn, chỉ cần Viên Vĩnh Cương lên tiếng yêu cầu tôi rời khỏi thôn, người khác có nói gì cũng vô ích.
Trong làng, không ai dám đắc tội với Viên Vĩnh Cương.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đi khỏi thôn thì có gì không tốt đâu? Cho dù bây giờ không rời đi, sớm muộn gì cũng phải đi. Một thôn núi nhỏ bé như vậy làm sao có thể chứa được ngươi?”
“Tất nhiên, những người xúc phạm người của tiên nữ Thanh Thủy ta, chúng ta chắc chắn sẽ khiến họ không được sống yên ổn!”
Tôi hỏi Tiên nữ Thanh Thủy: “Cô có cách gì?”
Tiên Thanh Thủy nhẹ nhàng nói: “Đêm nay, ngươi hãy giết cả hai cha con Trương Vân Sơn đi, sau đó trừ khử Viên Vĩnh Cương, nhân tiện giết luôn ông trưởng thôn, sau đó rời khỏi thôn”.
Tôi không biết nên nói gì, chúng ta không thể giải quyết vấn đề theo cách thông thường được hay sao? Hở ra là giết người, tiên nữ Thanh Thủy này rốt cuộc từ đâu tới vậy?
Thôi bỏ đi, nếu đã không thể ở lại vậy thì rời đi thôi.
Viện trưởng Lưu của bệnh viện thị trấn từ lâu đã muốn tôi làm việc trong bệnh viện, nhân dịp này tôi sẽ đến bệnh viện làm việc, sau đó chữa bệnh cho mẹ của viện trưởng Lưu.
Tôi mở chiếc khăn tay mà trưởng thôn cũ đưa cho mình, trong đó có hai nghìn nhân dân tệ, từng đồng tiền đều mới tinh, còn có cả số seri.
Trưởng thôn cũ đối xử với tôi không tệ, tôi sẽ ghi nhớ ân tình này.
Tôi dọn đồ trước, thực ra tôi không có nhiều đồ, chỉ có một vài bộ quần áo và đồ vệ sinh cá nhân.
Sau đó tôi đến phòng khám để sắp xếp đồ đạc của mình.
Hơn nửa giờ sau, bên ngoài có người gõ cửa, tôi mở cửa ra thì phát hiện là Lý Ngọc Liên.
Lý Ngọc Liên đóng cửa lại với vẻ mặt hoảng sợ, nói: “Sơn Thành, đừng sợ, trong thôn không ai cần cậu nhưng chị cần cậu!”
“Cậu thu dọn đồ đạc trước đi, đợi đến khi trời tối chị cùng đi với cậu, hai chúng ta cao chạy xa bay”.
Tôi giật mình, đêm hôm trước Lý Ngọc Liên đã nói với tôi rằng chị ấy sẽ bỏ trốn cùng tôi, chúng tôi sẽ rời khỏi thôn.
Bây giờ, vừa đúng lúc dân làng muốn đuổi tôi đi, Lý Ngọc Liên ngay lập tức tới đây và muốn đi cùng tôi.
Tôi rất cảm động, từ ánh mắt của Lý Ngọc Liên, tôi đã biết được suy nghĩ của chị ấy, chị ấy muốn đi cùng tôi và chăm sóc tôi đến hết cuộc đời.
“Chị Ngọc Liên, tôi sợ liên lụy đến chị”, nếu đi cùng Lý Ngọc Liên, tôi sẽ không thể ở trong thị trấn được, nhất định phải tìm một nơi không ai quen biết tôi.
Lý Ngọc Liên nói: “Sợ gì? Chị còn không sợ, cậu sợ cái gì?”
Tôi nói: “Nhưng chúng ta đi rồi, gia đình chị sẽ ra sao? Ai sẽ chăm sóc bố mẹ chồng chị?”
Bố mẹ chồng của Lý Ngọc Liên tuổi tác đã cao, mẹ chồng sức khỏe không tốt, nếu Lý Ngọc Liên bỏ đi, gia đình đó sẽ thực sự sụp đổ.
Trên mặt Lý Ngọc Liên hiện lên vẻ khó xử, còn có cả sự đau khổ, chị ấy nói: “Sơn Thành, chị không dám giấu cậu, từ lâu chị đã không muốn ở lại trong căn nhà đó nữa”.
“Hai chúng ta đều là người số khổ, cùng nhau bỏ đi đi”.
Nói xong, hai dòng nước mắt lăn dài trên gương mặt Lý Ngọc Liên.
Tôi đã nhìn thấy điều gì đó trong mắt của Lý Ngọc Liên. Kể từ khi chồng của Lý Ngọc Liên qua đời, bố chồng của Lý Ngọc Liên thường xuyên quấy rối Lý Ngọc Liên.
Ông ta nhiều lần ức hiếp Lý Ngọc Liên và thậm chí còn đánh đập chị ấy.
Những điều này, Lý Ngọc Liên không thể nói, bố chồng của Lý Ngọc Liên được mọi người trong thôn nhận xét là một người trung thực, tính tình cũng rất điềm đạm.
Tôi chỉ có thể biết được một số thông tin từ suy nghĩ của Lý Ngọc Liên, nếu Lý Ngọc Liên không nghĩ đến những điều này, thông tin mà tôi nhận được cũng sẽ bị ngắt quãng ngay lập tức.
Tôi chợt mềm lòng, Lý Ngọc Liên sống rất khổ cực, một mình chị ấy phải chống đỡ cả gia đình, trong nhà mọi việc lớn nhỏ đều đến tay Lý Ngọc Liên, ngoài ra chị ấy còn phải trồng trọt và làm những công việc lặt vặt ở bên ngoài.
Cuộc sống của Lý Ngọc Liên quá khổ cực.
“Chị Ngọc Liên…”, tôi ôm Lý Ngọc Liên vào trong lòng, nói: “Chỉ cần có tôi ở đây, sau này tôi tuyệt đối sẽ không để chị phải chịu uất ức!”.
Lý Ngọc Liên ôm tôi rất chặt, chị ấy gục lên ngực tôi và bắt đầu khóc lớn.
Tiếng khóc tràn đầy sự uất ức.
Tôi nhẹ nhàng vỗ vào lưng Lý Ngọc Liên, để chị ấy khóc thoải mái, khóc được sẽ tốt hơn.
Sau khi tâm trạng của Lý Ngọc Liên ổn định, tôi hỏi Lý Ngọc Liên về chuyện gia đình chị ấy, dưới sự truy hỏi của tôi, cuối cùng Lý Ngọc Liên cũng đã nói ra.
Kể từ khi chồng của Lý Ngọc Liên bị tai nạn, bố chồng chị ấy thường xuyên quấy rối chị ấy, ông ta muốn ngủ với Lý Ngọc Liên.
Ở thôn chúng tôi, đã kết hôn rồi thì không được tái hôn, cô gái đã lấy chồng như bát nước đổ đi, mãi mãi là người của người khác.
Lúc đầu, bố chồng Lý Ngọc Liên nhìn trộm chị ấy tắm và quấy rối chị ấy, nhưng ông ta dần dần trở nên tồi tệ hơn, ông ta còn lẻn vào phòng của Lý Ngọc Liên vào ban đêm và động chân động tay với Lý Ngọc Liên.
Lý Ngọc Liên đã từng có lần không còn cách nào khác mà đến gặp ông trưởng thôn để khiếu nại, nhưng chị ấy lại bị bố chồng cắn ngược một cái, ông ta phủ nhận không có chuyện đó.
Bố chồng của Lý Ngọc Liên là một người thật thà trong thôn, ai cũng biết ông ta là người có tính cách hòa nhã và lương thiện.
Sau khi Lý Ngọc Liên trở về nhà, bố mẹ chồng chị ấy đã dạy cho Lý Ngọc Liên một bài học, có lần bố chồng lẻn vào phòng Lý Ngọc Liên vào lúc nửa đêm và bị mẹ chồng chị ấy bắt gặp.
Nhưng bà mẹ chồng không hề trách móc bố chồng chị ấy mà cho rằng Lý Ngọc Liên dụ dỗ bố chồng, đêm đó Lý Ngọc Liên bị mẹ chồng đánh.
Lý Ngọc Liên tìm người giúp đỡ, chị ấy muốn kiện họ nhưng không ai tin chị ấy cả.
Lý Ngọc Liên trốn về nhà mẹ đẻ, nhà chị ấy chỉ có mẹ già và anh trai, nhưng anh trai của chị ấy đang làm việc ở vùng ngoài nên không thể giúp được gì.
Về sau, bố chồng của Lý Ngọc Liên càng biến chất, ra tay ức hiếp chị ấy nhiều hơn trước, hơn nữa bố chồng chị đã lớn tuổi rồi, đã không còn khỏe mạnh để làm được chuyện đó nữa, nếu không, Lý Ngọc Liên đã không giữ được trinh tiết từ lâu rồi.
Lý Ngọc Liên sống rất khổ cực, vì vậy chị ấy đã nảy ra ý định bỏ trốn cùng tôi, tránh xa thôn núi này và cả đời này sẽ không bao giờ quay lại nữa.