Phần 49: Run rẩy
“Chị rất khao khát được người khác giới chạm vào đúng không? Thậm chí là hôn chị?”, tôi hỏi.
Khi Lâm Ngọc Lam nghe tôi nói xong, cả người cô ta sửng sốt, sau đó lập tức che mặt, gật đầu nói: “Cậu, cậu đừng dọa tôi… tôi bị sao vậy?…”
Tôi đại khái đã biết được Lâm Ngọc Lam bị làm sao rồi.
Tôi đang nghĩ xem nên nói với Lâm Ngọc Lam như thế nào, giọng nói của tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên vang lên bên tai tôi: “Nếu cô ta đã ham muốn như vậy, tại sao ngươi không tận dụng cơ hội này hút lấy âm khí của cô ta, làm như vậy sẽ tốt cho cả hai người”.
Tiên nữ Thanh Thủy nói rất có lý, do dự một lúc, tôi nhìn qua bộ dạng ngượng ngùng của Lâm Ngọc Lam.
Trong lòng thầm quyết tâm, cứ làm theo lời của tiên nữ Thanh Thủy đi!
Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Ngọc Lam, người ta thường nói, khám bệnh là phải “nhìn”, “nghe” từ trong ra ngoài, việc đầu tiên chính là nhìn… vì vậy…”
“Ý của cậu là, cậu phải nhìn chỗ đó của tôi…”, Lâm Ngọc Lam kinh ngạc ngẩng đầu.
Tôi nhìn vào mắt cô ta và gật đầu một cách rất thành khẩn.
Nhưng, Lâm Ngọc Lam vội vàng lắc đầu, miệng không ngừng cự tuyệt: “Không, không, không… Đổi cách khác được không? Như vậy xấu hổ quá…”, giờ phút này, cô ta không chỉ đỏ mặt mà cổ cũng đỏ ửng lên.
Tôi đã sớm đoán được Lâm Ngọc Lam sẽ từ chối, cô ta trước giờ luôn là một cô gái rất mạnh mẽ và cũng không coi trọng tôi lắm, nên lần này, việc hút âm khí sẽ rất đau đầu đây.
“Lâm Ngọc Lam, nếu như không cho tôi xem, làm sao tôi có thể giúp chị chữa khỏi bệnh được?”, tôi nói.
Lâm Ngọc Lam có chút ngượng ngùng nhìn tôi, hỏi: “Trương Sơn Thành, thật sự không còn cách nào khác sao? Hay là cậu có thể kê trước cho tôi một ít thuốc, tôi đem về nhà uống thử xem sao?”
Tôi rót cho Lâm Ngọc Lam một tách trà, hy vọng cô ta sẽ không căng thẳng như vậy nữa.
“Không thể tùy tiện uống thuốc, nếu chị uống nhầm thuốc, đến lúc đó có muốn điều trị thì cũng đã muộn…”
“Nhưng…”, Lâm Ngọc Lam do dự.
Tôi cảm thấy Lâm Ngọc Lam đã buông lỏng cảnh giác, nói tiếp: “Nơi đó đối với con gái rất quan trọng, nếu chỉ vì xấu hổ mà không kịp thời chữa trị, hậu quả có thể sẽ rất khó lường…”, tôi hi vọng dọa Lâm Ngọc Lam như thế này sẽ có tác dụng.
“Hậu quả sẽ rất khó lường ư?…”
Tôi gật đầu, thành khẩn nói: “Nếu nghiêm trọng sau này có thể không mang thai được nữa… Lâm Ngọc Lam, chúng ta đã quen nhau bao lâu nay, chị vẫn không tin tôi sao?”
Lâm Ngọc Lam mở to mắt nhìn tôi đầy hoài nghi, có lẽ cô ta cũng bị tôi dọa sợ, lắp bắp nói: “Không thể có con sao?… Trương Sơn Thành, cậu đừng dọa tôi”.
Tôi thở dài, lắc đầu, dịu dàng nói: “Tại sao tôi phải lừa chị? Tôi chỉ mong chị được sống khỏe mạnh thôi!”
Lâm Ngọc Lam nghe tôi nói xong thì cúi đầu không nói gì.
Tôi thấy hình như cô ta đang suy nghĩ, tôi hy vọng những lời nói có lý và tràn đầy tình cảm của tôi có thể làm cô ta cảm động.
Im lặng một hồi lâu, bên ngoài trời đã tối, đêm nay không có ánh trăng nhưng lại có rất nhiều ngôi sao lấp lánh, chúng thắp sáng cả bầu trời.
Lâm Ngọc Lam vẫn đang cân nhắc… Tôi gần như sắp uống cạn trà trong ấm.
“Trương Sơn Thành…” Lâm Ngọc Lam ngẩng đầu, nhìn thẳng tôi rồi nói: “Nếu cậu không chữa khỏi cho tôi… Tôi sẽ thiến cậu!”
“Đừng lo lắng! Có tôi ở đây chắc chắn chị sẽ không sao đâu! Tin tưởng tôi được không?”, tôi lớn tiếng hứa với Lâm Ngọc Lam.
Sau khi Lâm Ngọc Lam đóng cửa, cô ta đi từng bước về phía tôi rồi đứng lại ở trước mặt tôi.
Đôi tay bé nhỏ của cô ta đang run rẩy cởi bỏ dây thắt lưng, tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, khuôn mặt Lâm Ngọc Lam ửng hồng như muốn rỉ máu, cô ta còn khẽ cắn môi, trông bộ dạng đáng yêu vô cùng.
Lâm Ngọc Lam xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, chiếc quần đã từ được cởi ra, chỗ đó của cô ta như ẩn như hiện trước mắt tôi.
Khi tôi chăm chú nhìn vào bụng dưới của Lâm Ngọc Lam, tôi thấy một chấm đỏ nhỏ ở bên phải bụng dưới của cô ta.
Đột nhiên, Lâm Ngọc Lam dừng lại, giọng nghẹn ngào nói: “Sơn Thành, bỏ đi… Cậu cứ kê cho tôi một ít thuốc, tôi thật sự không thể chấp nhận được chuyện này…”
Lâm Ngọc Lam nói gì tôi cũng không nghe thấy, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào chấm đỏ kia như bị mê hoặc, tranh thủ lúc Lâm Ngọc Lam vẫn chưa mặc quần, tôi nhanh chóng ấn ngón tay vào đó.
“A… a…”, Lâm Ngọc Lam đột nhiên bật lên một tiếng rên vô cùng sung sướng, sau đó yếu ớt ngã vào trong vòng tay tôi, thân thể cô ta nóng bỏng, cả người vẫn còn hơi run rẩy. Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng bừng, ánh mắt mông lung yên lặng nhìn tôi, đôi môi đỏ mọng gợi cảm khẽ mở ra giống như đã mất ý thức, cả người cô ta mềm oặt trong vòng tay tôi, yết hầu tôi khẽ di chuyển, toàn thân tôi cũng nóng lên như bị lây từ cô ta, đặc biệt là ở chỗ đó.
“Chuyện này… chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lâm Ngọc Lam run rẩy trong vòng tay của tôi.
Yết hầu tôi vô thức di chuyển, tôi không thể kìm được lòng mà chạm vào gò má ửng hồng của Lâm Ngọc Lam giống như bị trúng tà.
Lâm Ngọc Lam đột nhiên quay đầu đi, giãy dụa kịch liệt hơn, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ nói: “Trương Sơn Thành… cậu định làm gì tôi?”
Lúc này tôi mới ý thức được đây là lần đầu tiên Lâm Ngọc Lam tiếp xúc với hương vị này, nhìn phản ứng ngây thơ và mờ mịt của cô ta… tôi càng trở nên điên cuồng hơn…
“Chị có thấy thoải mái không? Có phải có dòng điện từ chỗ đó của chị vọt ra bên ngoài hay không?”, tôi nhẹ nhàng hỏi, dịu dàng an ủi chị ta.
Lâm Ngọc Lam do dự một hồi, lại lắc đầu nói: “Bỏ đi… Tôi không muốn chữa bệnh nữa…”, tay cô ta nắm chặt góc áo. Tôi biết loại kích thích mang lại khoái cảm khác thường này rất xa lạ đối với Lâm Ngọc Lam.
Thấy Lâm Ngọc Lam sắp đứng dậy khỏi vòng tay của tôi, tôi lại choàng tay ôm lấy cô ta, đưa ngón tay xuống chấm đỏ ở bụng dưới của cô ta rồi ấn mạnh.
“A… Ưm…”, Lâm Ngọc Lam lại rên lên một tiếng đầy ngọt ngào, giống như đang cảm thấy sung sướng đến cực điểm, cô ta không kìm được lòng mà ngã vào vòng tay tôi.
Tôi ôm lấy cơ thể mềm mại như không xương của Lâm Ngọc Lam, một hương thơm nồng nàn lan tỏa trong không khí, tôi ôm Lâm Ngọc Lam thật chặt khiến cô ta thở gấp và run rẩy không ngừng trong vòng tay tôi.
“Ngọc Lam, việc điều trị không thể bỏ dở giữa chừng. Có phải chị cảm thấy chỗ đó của mình đã thoải mái hơn nhiều rồi đúng không?”, tôi khẽ nói bên tai cô ta, cố gắng làm cô ta tin tưởng tôi.
Lâm Ngọc Lam vẫn đang đắm chìm trong vui sướng, khó mà thoát ra được, hai má cô ta ửng hồng, trong mắt còn ngấn nước trông rất đáng thương.
Tôi tiếp tục thừa thắng xông lên dỗ dành cô ta: “Ngọc Lam, tin tôi, tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho chị… Chị sẽ cảm thấy rất thoải mái…”
Quả nhiên, Lâm Ngọc Lam run rẩy vặn vẹo trong vòng tay của tôi, châm lửa khắp nơi trên người tôi, không tự chủ mà khiêu khích tôi.
“Kỳ lạ thật…”, Lâm Ngọc Lam thở hổn hển, hai mắt mờ mịt.
Tôi nhẹ nhàng vén áo của cô ta lên, tay tôi di chuyển đến đâu là chỗ đó của cô ta lại run rẩy đến đó.