Phần 362: Cùng hợp tác
Tôi thuận theo lời của Hoàng Tiểu Tinh, hỏi: “Anh muốn làm gì với người đứng sau chuyện thầy khai quang? Anh muốn lấy thứ gì?”
Hoàng Tiểu Tinh cười, nói: “Công pháp, một loại công pháp vô cùng mạnh”.
“Nếu như cô giúp tôi chuyện này, tôi sẽ cho cô một lợi ích rất lớn. Cô cần máu, cần linh thạch, thậm chí là đá ngũ hành cô đã mất, tôi cũng có thể giúp cô lấy lại, để cho cô tiếp tục tu luyện”.
“Tới lúc đó, chúng ta sẽ ở cùng một đội”.
Công pháp? Hoàng Tiểu Tinh điều tra chuyện thầy khai quang là vì công pháp tu luyện sao?
Rốt cuộc là công pháp gì nhỉ?
Tôi nói: “Tôi không thích mượn gió bẻ măng, tôi muốn trả thù, đương nhiên bản thân tôi cũng có thể tự làm được. Cần linh thạch thì tôi có thể tự tìm. Không cần dùng đồ của anh!”
“Làm đồng đội của anh, e rằng tôi sẽ chỉ trở thành công cụ bị anh lợi dụng”.
“Tôi sẽ không hợp tác với anh”.
Hoàng Tiểu Tinh tự tin cười: “Ngoài việc hợp tác với tôi, cô còn có lựa chọn nào không?”
“Tôi biết cô không tin tưởng tôi. Nhưng cô nghĩ xem, cô trốn khỏi Trương Sơn Thành, cô cho rằng Trương Sơn Thành sẽ buông tha cho cô sao?”
“Nếu Trương Sơn Thành là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, cho dù không phải, cậu ta cũng có quan hệ rất tốt với người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí. Nếu người Cục điều tra hiện tượng huyền bí muốn đối phó với cô, cô có trốn đi khắp chân trời góc biển cũng không thoát được”.
“Chỉ cần cô hợp tác với tôi, chúng ta sẽ làm việc cùng nhau trong tương lai. Tôi sẽ cho cô một nơi sống ổn định, chúng ta sẽ cùng nhau làm những chuyện lớn”.
“Ở bên tôi là lối thoát duy nhất, cũng chính là sự lựa chọn tốt nhất cho cô”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Đồng ý với anh ta đi, xem xem rốt cuộc anh ta muốn làm gì. Hoàng Tiểu Tinh có rất nhiều bí mật, chúng ta phải moi hết ra”.
Tôi trầm lặng một hồi, giả vờ cân nhắc rồi nói: “Tôi có thể đồng ý với anh, chúng ta có thể hợp tác giết chết Trương Sơn Thành, nhưng… tôi sẽ không làm việc với anh”.
“Chỉ cần giết Trương Sơn Thành, lấy lại báu vật của tôi, sau đó tôi sẽ rời đi”.
“Sao?”
Nếu đồng ý quá thẳng thắn, e rằng đối phương sẽ nghi ngờ.
Hoàng Tiểu Tinh nói: “Sau khi mọi việc xong xuôi, cô có thể rời đi.”
“Nhưng tôi muốn cô giúp tôi điều tra chuyện thầy khai quang. Đến khi tôi lấy được thứ tôi muốn cô mới có thể rời đi”.
“Được thôi”, tôi nói: “Chỉ cần giết được Trương Sơn Thành, lấy được báu vật, thực lực của tôi sẽ khôi phục, tôi cũng chả sợ anh”.
“Vậy bây giờ anh nói cho tôi biết, chuyện thầy khai quang anh đã điều tra đến đâu rồi?”
Hoàng Tiểu Tinh nói: “Mục đích quan trọng nhất trong chuyến đi đến thôn Lâm Thuỷ của tôi là để điều tra chuyện thầy khai quang. Sư phụ của tôi đã điều tra chuyện này hơn ba mươi năm, cũng không có nhiều tiến triển”.
“Lần này trong thôn vừa hay có công trình cải tạo, tôi thuận lợi trở thành người phụ trách công trình. Tôi chỉ muốn ở trong thôn lâu lâu, điều tra chi tiết, bí mật hỏi người dân trong thôn những chuyện này”.
Hoàng Tiểu Tinh và sư phụ đã điều tra hơn ba mươi năm? Mà trong thôn không ai biết!
Hoàng Tiểu Tinh tiếp tục nói: “Người ta đồn rằng chuyện thầy khai quang của thôn Lâm Thuỷ là một lời nguyền bí ẩn. Thực ra là phía sau chuyện này có một con yêu quái vô cùng mạnh đang quấy phá”.
“Từ hơn một nghìn năm trước, con yêu quái này đã bị phong ấn ở một nơi nào đó trong thôn. Từ trước đến nay, con yêu quái này vẫn đang hút máu người, nó đã bị trấn áp, không thể rời đi, để tồn tại, nó chỉ có thể hại người.”
“Cô cũng là yêu quái, lại ở trong thôn nhiều năm như vậy, hẳn là biết những chuyện này đúng không?”
Mạc Vũ căn bản không biết phía sau còn có yêu quái, cô ta và sư phụ đã điều tra nhiều năm nhưng không có kết quả.
Có vẻ như Hoàng Tiểu Tinh biết rất nhiều thứ, điều anh ta muốn biết nhất chính là chuyện này. Nên khi tôi đề cập đến nó, đương nhiên anh ta sẽ thảo luận với tôi.
Tôi giả vờ tỏ ra bí ẩn, nói: “Tôi cũng có nghe nói qua về những chuyện này. Quả thật có một con yêu quái đang tác oai tác quái, nhưng tôi không biết nó là yêu quái gì”.
“Bởi vì tôi không có xung đột lợi ích gì với con yêu quái này, nên nó có hại người, tôi cũng chả quan tâm”.
“Lúc đó tôi xảy ra chuyện, bị phong ấn dưới đền thờ bởi một pháp sư. Bây giờ tôi đã trốn thoát, không còn liên quan gì đến con yêu quái đó”.
Hoàng Tiểu Tinh nói: “Khi đền thờ bị đào lên, tôi cũng đã suy đoán rằng cô có khả năng là con yêu quái mà tôi đang tìm, có liên quan đến chuyện thầy khai quang. Nhưng không lâu sau tôi đã biết rằng cô không phải là yêu quái mà tôi đang tìm”.
“Con yêu quái mà tôi đang tìm là một Xà yêu có đạo hạnh hàng nghìn năm”.
“Tôi phải tìm con Xà yêu đó. Cô có biết Xà yêu đang ở đâu không?”
Xà yêu? Mấy nghìn năm?
Tôi nói: “Kỳ thật khi tôi tu luyện ở núi sau thôn, tôi cũng đã điều tra chuyện thầy khai quang, nhưng cũng không tìm ra manh mối nào có giá trị”.
“Thậm chí, tôi còn không biết con Xà yêu đó giết người hay hút máu thế nào. Tôi chỉ biết xác chết trong nghĩa trang của thôn đã biến mất”.
Hoàng Tiểu Tinh rất không hài lòng với câu trả lời của tôi, nói: “Có phải cô không muốn nói không?”
Tôi nói: “Đạo hạnh của tôi không cao bằng Xà yêu. Nếu Xà yêu không chịu gặp tôi, tôi không cách nào tìm thấy nó được. Hơn nữa, tôi không có chút hứng thú nào với Xà yêu”.
“Nếu tất cả mọi người đã cùng hợp tác, tôi có thể giúp anh tìm thấy nó. Tôi cũng là một yêu quái nên tôi có cảm giác nhất định với yêu quái. Có lẽ tôi có thể tìm thấy nó”.
“Đương nhiên, nếu không tin tôi, anh có thể không hợp tác với tôi!”
Hoàng Tiểu Tinh vô cùng bất lực nói: “Được rồi, tôi tin lời cô”.
“Toàn bộ thôn, toàn bộ ngọn núi phía sau, và cả tám thôn gần đây, sư phụ của tôi đã khảo sát vô số lần cách đây rất lâu cũng không tìm được con Xà yêu đó”.
“Mà chỗ duy nhất chưa tìm là dưới vách núi phía sau. Vách núi đó đầy chướng khí. Người ta đồn rằng phía dưới là vùng đất chết, khắp nơi toàn là đầm lầy, con người không thể xuống dưới được”.
“Mấy năm nay, sư phụ tôi cũng muốn tìm vài yêu quái giúp đỡ, nhưng đáng tiếc, trên đời này có quá ít yêu quái, căn bản không gặp được”.
“Trước tiên chúng ta hãy giết Trương Sơn Thành. Sau khi xong chuyện này, tôi sẽ nhờ cô đi tìm dưới vách núi xem thế nào”.
Tôi hoàn toàn đồng ý: “Được thôi, sau khi xử lý xong việc này, đương nhiên tôi sẽ giúp anh”.
Dưới vách núi?
Chẳng phải tiên nữ Thanh Thuỷ ở ngay dưới vách núi sao?
Hồi đầu, khi tôi gặp tiên nữ Thanh Thuỷ, tiên nữ Thanh Thuỷ không thể rời khỏi đó. Cô ấy phải sử dụng cơ thể của tôi để rời đi, sau đó ký một khế ước bí ẩn với tôi.
“Tiên nữ, có phải cô biết sự thật về chuyện thầy khai quang thôn chúng tôi không?”, tôi hỏi tiên nữ Thanh Thuỷ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi nghi ngờ ta? Nghi ngờ ta là Xà yêu?”
“Không”, tôi nói: “Tôi chỉ đang hỏi cô xem có gì bất thường dưới vách núi hay không. Dù sao thì cô cũng đã từng ở phía dưới vách núi”.
Tôi tự nhiên thuận theo lời của Hoàng Tiểu Tinh mà nghĩ đến đây, tôi biết tiên nữ Thanh Thủy lâu như vậy, làm sao có thể nghi ngờ cô ấy?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Nếu ta biết, ta đã sớm nói cho ngươi biết. Ta vẫn luôn bị phong ấn dưới vách núi, không thể rời đi. Những chuyện khác ta không biết gì cả”.
Có vẻ như tôi thực sự cần tìm thời gian để điều tra phía dưới vách núi.