Phần 348: Bom nổ
Trên thứ đó có một màn hình nhỏ hiện những con số màu đỏ đang nhấp nháy. Là số đếm ngược.
Trong đầu tôi bỗng nảy ra bốn chữ: Quả bom hẹn giờ!
Tôi đã từng thấy những cảnh như thế này trong nhiều bộ phim cảnh sát!
Cuối cùng tôi cũng hiểu mười lăm phút Lữ Vô Thiện nói là ý gì!
“Ngọc Lam!”, tôi vô cùng lo lắng, lấy khăn ra khỏi miệng Lâm Ngọc Lam, đồng thời xé rách khăn
trùm đầu.
Lâm Ngọc Lam hé mắt ra, cảm nhận được ánh sáng từ đèn pin, nhưng không mở mắt hẳn được,
sau đó nước mắt không ngừng tuôn rơi đầy mặt.
“Sơn Thành… Hu hu…”
“Sơn Thành…”
“Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi, hu hu …”
Lâm Ngọc Lam xanh xao yếu ớt, cô ấy ngã vào người tôi, dường như không còn sức lực để khóc.
Khóe miệng Lâm Ngọc Lam cũng trở nên trắng bệch, nhiều chỗ nứt nẻ, rất lâu không được uống
nước mới bị vậy.
Trong lòng tôi như cuộn lên từng cơn đau dữ dội, tôi nắm lấy sợi xích sắt trên người Lâm Ngọc
Lam, sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ chắc chắn có thể bẻ gãy sợi xích sắt.
“Chờ một chút!”, Mộc Dịch nắm lấy cánh tay tôi, vội vàng ngăn tôi lại: “Đừng nhúc nhích!”
“Sao vậy?”, tôi nhìn chằm chằm vào những con số trên quả bom, chỉ còn hai phút ba mươi tám
giây!
Vẻ mặt của Mộc Dịch trở nên nghiêm túc, nói: “Nào có đơn giản như vậy?”
“Dây thép và dây xích trên xích sắt đều là thắt nút chết. Anh xem, những sợi dây thép này đều đâm
xuyên qua quả bom. Nếu anh kéo dây xích sắt, có lẽ nó sẽ phát nổ ngay lập tức!”
“Lữ Vô Thiện biết chúng ta lợi hại, nên e rằng chúng ta không gỡ được quả bom này”.
Lâm Ngọc Lam bị trói bởi rất nhiều xích sắt, Lữ Vô Thiện không giết Lâm Ngọc Lam. Ông ta cố ý
sắp xếp vở kịch hay này, chờ tôi tận mắt nhìn người phụ nữ của chính mình bị nổ chết, cũng chính
là nổ chết tôi!
“Vạy phải làm sao!!”, tôi lo lắng vô cùng.
Lữ Vô Thiện chết tiệt, ông ta thế mà dùng bom đối phó tôi!
Mộc Dịch vẫn đang tiếp tục kiểm tra bom, sau đó thở dài: “Không có cách nào cả”.
“Bom và chất nổ được khóa trong hộp. Không có chìa khóa để mở hộp mà cố ép mở hộp có thể
gây nổ”.
“Quả bom này không phải để đối phó người thường, mà là để đối phó người tu luyện”.
Lòng tôi chợt lạnh toát, đầu túa đầy mồ hôi: “Không còn cách nào sao?”
“Ý cô là, Lâm Ngọc Lam sẽ bị bom nổ chết ở đây sao?”
“Không được!”
“Tuyệt đối không được!”
Tôi hét to, thở hổn hển, lòng tôi nóng như lửa đốt.
Mộc Dịch thở dài: “Sơn Thành, thực xin lỗi”.
“Tôi cũng không ngờ rằng việc điều tra chuyện của thôn anh lại gây ra nhiều rắc rối như vậy. Tôi
càng không ngờ đây là một quả bom đối phó với người tu luyện”.
“Nếu như sớm biết được, tôi đã xin Cục vài pháp khí hấp thu năng lượng, như vậy có thể cứu sống
Lâm Ngọc Lam”.
“Bây giờ đã quá muộn”.
“Mau ra khỏi đây thôi”.
Mộc Dịch quá bất lực, vẻ mặt cô ta đầy thống khổ, cô ta không dám nhìn vào mắt Lâm Ngọc Lam.
Số đỏ trên quả bom nhanh chóng giảm xuống, chỉ còn một phút nữa.
“Không…”, tôi run rẩy nói: “Tôi sẽ không đi”.
“Mộc Dịch, cô đi đi!”
Mộc Dịch hét lên: “Trương Sơn Thành, anh điên rồi!”
“Anh không đi thì sẽ chết ở chỗ này mất!”
“Nếu anh chết rồi, ai sẽ báo thù cho Lâm Ngọc Lam!”
Trong lòng tôi chỉ muốn ở cùng Lâm Ngọc Lam, để tôi trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình chết
trước mặt, bị nổ tung thành từng mảnh, tôi không làm được!
Nước mắt tôi chảy dài đầy mặt: “Tôi không đi!”
“Tôi muốn đi cùng với Ngọc Lam, như vậy… trên đường Hoàng Tuyền, Ngọc Lam sẽ không đơn
độc”.
Lâm Ngọc Lam nghẹn ngào, vẻ mặt đau khổ: “Sơn Thành, cậu đi đi, tôi không muốn liên luỵ đến
cậu”.
“Cậu đi mau, tôi không muốn cậu chết”.
“Cậu đi đi, đi đi…”
Tôi ôm chặt Lâm Ngọc Lam, vùi đầu vào trong vòng tay của cô ấy, nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây với
chị, tôi sẽ luôn ở bên chị…”
“Anh điên rồi!”, Mộc Dịch đi tới, kéo tôi.
Tôi đá bay Mộc Dịch, cô ta ngã xuống đất cách đó hơn năm mét.
“Cô cút khỏi đây cho tôi!”, tôi hét lên: “Tôi không cần cô phải quan tâm!
“Cút!”
Khóe mắt Mộc DỊch cũng ươn ướt, khó chịu vô cùng.
Mộc Dịch đứng dậy, rất nghiêm túc nhìn tôi rồi hứa với tôi: “Trương Sơn Thành, tôi hứa với anh, tôi
sẽ báo thù cho anh và Lâm Ngọc Lam”.
“Tôi sẽ tìm Lữ Vô Thiện và tự tay giết chết ông ta!”
Mộc Dịch nói xong liền bỏ đi, không thèm quay lại.
Còn mười lăm giây nữa là thời gian trên quả bom chạy hết. Tôi ôm chặt Lâm Ngọc Lam và hôn lên
môi cô ấy…
Tiên nữ Thanh Thuỷ bất lực nói: “Ta định thuyết phục ngươi rời đi. Nhưng nhìn thấy ngươi tình sâu
ý đậm như vậy, ta chỉ đành không thuyết phục ngươi nữa”.
“Ngươi đúng là một kẻ ngốc!”
“Chết vô ích ở nơi này, có đáng không?”
“Còn những người phụ nữ của ngươi thì sao? Còn nhiều chuyện chưa giải quyết được thì phải làm
thế nào?”
Tôi sững người: “Tiên nữ, cô có cách sao?”
“Ngươi nói xem?”, tiên nữ cạn lời: “Nếu ngươi bị nổ chết, chẳng phải ta cũng chết cùng ngươi
sao?”
“Lẽ nào ta sẽ chết cùng cái tên ngốc nghếch si tình là ngươi sao?”
Tôi vội nói: “Cô có cách gì, mau nói cho tôi!”
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Ta là người thời cổ đại, ta không biết nhiều về quả bom của thời các
ngươi. Nói trắng ra, nó là một loại năng lượng rất mạnh, bộc phát ngay lập tức, gây ra sát thương
rất lớn”.
“Ta không biết năng lượng này mạnh đến mức nào, chỉ có thể dùng hết sức bảo vệ hai ngươi”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi biết tiên nữ Thanh Thuỷ không nắm chắc lắm.
Trao đổi ý thức chỉ là trong chốc lát, còn có mười giây!
Theo sự sắp xếp của tiên nữ Thanh Thuỷ, tay tôi đặt trên mạch môn của Lâm Ngọc Lam.
Một luồng linh khí nhanh chóng tuôn ra từ tay tôi, bám chặt vào da tôi, chảy trên bề mặt cơ thể tôi.
Ngay sau đó, linh khí chạy dọc theo bề mặt da của Lâm Ngọc Lam, lan tràn đến từng chỗ trên bề
mặt cơ thể của hai chúng tôi, ngay cả tóc tai cũng được linh khí bao bọc.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Ta đã sử dụng linh khí để tạo thành một rào cản năng lượng, bám vào bề
mặt cơ thể hai ngươi”.
“Ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ hai ngươi. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là bảo vệ tim, nội tạng,
đan điền và đầu. Chỉ cần bảo vệ được những bộ phận này, hai ngươi sẽ không chết”.
Hai tay tôi ấn chặt mạch môn của Lâm Ngọc Lam, tôi đang ôm lấy cô ấy từ phía sau.
Quả bom được buộc vào ngực Lâm Ngọc Lam, sau khi bom nổ, Lâm Ngọc Lam sẽ phải chịu lực nổ
lớn nhất.
Còn tôi, muốn giải cứu cô ấy ngay trước hết!
“Sơn Thành, chúng ta… chúng ta thực sự sắp chết sao…”, Lâm Ngọc Lam ngừng khóc, bây giờ là
những giây phút cuối cùng của cuộc đời cô ấy, cô ấy muốn nói thêm vài lời với tôi.
“Sơn Thành, cảm ơn cậu đã ở bên tôi, cảm ơn tình yêu của cậu dành cho tôi”.
“Cậu chọn lựa chết cùng tôi… Tôi biết cậu sẽ không bỏ rơi tôi, không bao giờ từ bỏ…”
“Kiếp sau, tôi vẫn muốn làm người phụ nữ của cậu, đời đời kiếp kiếp, tôi vẫn muốn làm người phụ
nữ của cậu…”
Tôi nói bên tai Lâm Ngọc Lam: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không để chị chết. Đời này tôi làm người đàn
ông của chị còn chưa đủ”.
“Chuyện của kiếp sau, để kiếp sau hẵng nói”.