Phần 346: Địa điểm giao dịch
Mạc Vũ cầm một chiếc hộp tinh xảo ở trên tủ sang, mở ra. Linh ngọc nằm lặng yên trong hộp, nhìn
từ bên ngoài chẳng khác nào viên ngọc bình thường.
Mạc Vũ rót linh khí vào, linh ngọc tỏa sáng rực rỡ. Từng luồng sáng tản ra từ bên ngoài linh ngọc,
càng lúc càng nhiều, càng lúc càng mạnh, đủ mọi màu sắc, truyền tới năng lượng mạnh mẽ.
Tôi kinh ngạc không thôi.
Viên đá ngũ hành giả này còn mạnh hơn cả đá thật!
Mạc Vũ lợi hại quá, chúng tôi dùng viên ngọc ngũ hành này trao đổi với Lữ Vô Thiện đúng là hời
cho ông ta.
Tiên nữ Thanh Thủy cũng kinh ngạc không thôi: “Đá ngũ hành trong cơ thể Mạc Vũ đã ở bên Mạc
Vũ mấy trăm năm mà vẫn mạnh như vậy, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt”.
“Bây giờ Mạc Vũ có cơ thể con người, đợi tu vi cô ta tăng lên tự khắc trở thành một người có công
năng đặc dị mạnh mẽ”.
“Sơn Thành, chỉ cần giữ Mạc Vũ ở bên cạnh, sau này cô ta nhất định sẽ trở thành cánh tay đắc lực
của ngươi”.
Giữ Mạc Vũ lại bên cạnh mình?
Tôi và người đàn ông trước kia của Mạc Vũ giống y hệt nhau, hơn nữa dòng máu của tôi rất giống
với dòng máu của người đàn ông kia. Giữa tôi và Mạc Vũ có quan hệ dây mơ rễ má, giữ Mạc Vũ lại
bên cạnh thông qua những điều này ắt hẳn cũng không phải chuyện khó.
Mấy chuyện này phải từ từ, nhưng Mạc Vũ đã nói đợi khi lo liệu xong chuyện ở đây, đợi có được
chứng minh thư mới rồi cô ta sẽ rời đi.
Đến lúc đó phải nghĩ cách giữ Mạc Vũ lại.
Tiếp đó, chúng tôi đợi điện thoại của Lữ Vô Thiện.
Hơn mười một giờ trưa, Lý Giai Dao gọi điện thoại cho tôi. Tối hôm qua lăn lộn lâu như vậy, bây giờ
chị ấy mới ngủ dậy.
“Sơn Thành… sao… sao em chuyển nhiều tiền cho chị thế?”, Lý Giai Dao vô cùng kinh ngạc hỏi tôi:
“Em điên rồi sao, vì sao lại chuyển tiền cho chị?”
“Lên giường với chị rồi chuyển tiền cho chị, lúc đi cũng không nói với chị một tiếng, em đang vạch
rõ giới hạn với chị sao?”
Đầu óc Lý Giai Dao hoạt động cũng nhanh thật, đúng là biết suy nghĩ lung tung.
Tôi cười nói: “Chị Dao Dao, cho chị tiền là để chị tiêu, chị không cần sao? Không cần thì có thể
chuyển lại cho em”.
“Vì sao lại không cần, không cần thì uổng”, Lý Giai Dao cười hì hì, nói: “Ở bên một người giàu có
như em, sau này chị thiếu tiền tiêu, chị sẽ hỏi em”.
“Được thôi”, tôi đồng ý luôn, cười đáp: “Chị Dao Dao cần bao nhiêu, em cũng sẽ cho chị”.
“Hừ, sẽ có một ngày chị tiêu đến mức em phá sản”, Lý Giai Dao hơi tức giận, nói: “Có phải em rảnh
rỗi cũng cho tiền những người phụ nữ khác không? Có phải em hay tiêu tiền bậy bạ không?”
“Chuyện này… không có”, tôi ngẫm nghĩ, hình như tôi không trực tiếp cho tiền mấy người phụ nữ
khác.
“Được rồi, không tranh cãi với em nữa, em muốn cho ai là quyền của em”, Lý Giai Dao nói: “Sơn
Thành, bây giờ em đang ở đâu? Khi nào thì đến thăm chị?”
“Chị nhớ em rồi”.
Vừa mới chia tay không lâu đã muốn tôi đi thăm chị ấy.
Bây giờ tôi làm gì có thời gian.
Tôi nói: “Em ở nhà, hiện tại em có chuyện cần phải xử lý, đợi em xử lý xong sẽ đi thăm chị”.
Chúng tôi nói chuyện với nhau một lúc, Lý Giai Dao cúp điện thoại mà còn lưu luyến không rời, hai
người chúng tôi giống như đôi tình nhân đang yêu đương nồng thắm vậy.
Có lẽ như vậy thì vết thương trong lòng Lý Giai Dao mới mau chóng vơi đi, chị ấy muốn quên đi
Vương Hải Ba một cách triệt để, ở bên tôi.
Sau khi cúp điện thoại, tôi gọi cho chủ tịch thị trấn hỏi số của giáo sư Vương.
“Giáo sư Vương, chào ông, tôi là Trương Sơn Thành”.
Giáo sư Vương nhận điện thoại của tôi mà cực kì kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tôi sẽ gọi điện
thoại cho ông ta: “Cậu Trương, sao cậu lại nhớ tới mà gọi điện cho tôi? Có chuyện gì sao?”
Giáo sư Vương rất khách sáo với tôi, thậm chí là tôn trọng, gọi tôi một tiếng cậu Trương.
Dù sao, ngày đó tôi giằng co với chủ tịch Đàm, giáo sư Vương đã thấy được độ mạnh của tôi, tôi
thậm chí còn là ông lớn lợi hại hơn cả Âu Dương Bác, vả lại ông ta đã lấy nhân sâm của tôi.
Tôi vào thẳng vấn đề, đề xuất cho Lý Giai Dao đi theo giáo sư Vương học tập. Giáo sư Vương
không hề do dự mà đồng ý ngay, giống như tôi nhờ ông ta giúp là vinh hạnh của ông ta vậy.
Giáo sư Vương vốn chẳng quen biết với một thực tập sinh, tôi nói khoa của Lý Giai Dao cho giáo
sư Vương, chuyện này nhanh chóng được giải quyết xong.
Hai giờ chiều, Lý Giai Dao gọi điện thoại cho tôi, vô cùng kích động và phấn khởi. Chị ấy nói giáo
sư Vương đích thân đến tìm chị ấy, đưa chị ấy đi trước mặt chủ nhiệm của các chị ấy.
Lúc đó tất cả bác sĩ đều sững sờ. Cho dù là chủ nhiệm muốn đi theo giáo sư Vương học tập, giáo
sư Vương cũng không đồng ý, thế mà bây giờ lại dẫn một thực tập sinh đi!
Đây chính là sức mạnh của quan hệ, chỉ cần có bối cảnh và quan hệ sẽ rất dễ bàn chuyện.
Cuối cùng Lý Giai Dao cũng tin tối qua tôi không phải nói đùa, không phải là chọc cho chị ấy vui, tất
cả đều là thật.
Chúng tôi trò chuyện một hồi, sau đó Lý Giai Dao cúp máy, chị ấy còn phải làm việc.
Tôi và Mộc Dịch, Mạc Vũ vẫn đang đợi tin tức của Lữ Vô Thiện.
Mãi đến sáu giờ chiều, cuối cùng Lữ Vô Thiện cũng gọi tới.
“Trương Sơn Thành, thời gian giao hẹn đã đến, báu vật đã đến tay chưa?”, giọng nói của Lữ Vô
Thiện rất lạnh lùng.
Tôi nói: “Đến tay lâu rồi, vẫn đang đợi điện thoại của ông”.
“Tốt lắm”, giọng nói của Lữ Vô Thiện dịu lại, nói: “Tôi cần video kiểm tra hàng, tôi muốn biết báu vật
mà các cậu tìm được có phải là báu vật tôi muốn hay không”.
Kiểm tra hàng không phải lúc giao dịch mới kiểm tra sao? Hình như trên tivi đều làm vậy, Lữ Vô
Thiện muốn kiểm tra hàng ngay bây giờ?
Tôi nói: “Ông chủ Lữ, báu vật ông muốn là một viên linh ngọc, không phải linh ngọc bình thường mà
là ngọc ngũ hành. Tôi đã tìm người giám định, là ngọc ngũ hành cực phẩm”.
“Video kiểm tra hàng không kiểm tra được thật giả. Báu vật này cần linh khí mạnh mẽ thúc đẩy”.
Tôi không muốn Mạc Vũ bại lộ trước mặt Lữ Vô Thiện, càng không thể để tiên nữ Thanh Thủy bại
lộ.
“Rất tốt”, trong giọng nói của Lữ Vô Thiện mang theo sự kích động không kìm chế được, nói:
“Những gì cậu nói với tôi đủ để chứng minh đồ vật các cậu tìm thấy là hàng thật giá thật”.
“Bây giờ hãy đem báu vật đến huyện Phượng Thành, từ thôn các cậu đến huyện Phượng Thành là
ba tiếng đồng hồ, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với các cậu”.
Lữ Vô Thiện cúp máy.
Huyện Phượng Thành không ở trong thành phố chúng tôi, tôi chưa từng tới đó bao giờ.
Mộc Dịch cũng không biết rõ về huyện Phượng Thành cho lắm, bèn lấy điện thoại lên mạng tra, sau
đó nói: “Huyện Phượng Thành là một huyện rất xa xôi, vì sao lão cáo già này lại bắt chúng ta đi xa
như vậy chứ?”
Tôi cũng rất tò mò, tiên nữ Thanh Thủy cũng không hiểu.
Bây giờ còn chưa rõ rốt cuộc kẻ địch muốn giao dịch như thế nào.
Tôi nói: “Bây giờ Ngọc Lam đang ở trong tay kẻ địch, chúng ta chỉ có thể qua đó trước, đợi điện
thoại của Lữ Vô Thiện”.
Lần hành động này tôi đi cùng với Mộc Dịch. Lôi Dương đã gặp Mạc Vũ, nếu giao dịch trực tiếp với
Lữ Vô Thiện thì Mạc Vũ không thể đi cùng chúng tôi, như vậy sẽ bị bại lộ.
Nói cách khác, để kẻ địch phát hiện trong cơ thể Mạc Vũ có đá ngũ hành thì sẽ càng phiền phức.
Thế là tôi và Mộc Dịch lập tức hành động, lúc lên đường, Lãnh Nguyệt đưa tôi một con dao găm để
tôi phòng thân.
Trên đường đi tôi bắt chuyện với Mộc Dịch, Mộc Dịch đáp lại câu được câu chăng, dường như
không muốn nói nhiều với tôi.
Lẽ nào còn tức giận vì tôi đặt phòng ở với phụ nữ?