Phần 345: Ngọc ngũ hành
Tiên nữ Thanh Thủy tiếp tục nói: “Chắc chắn bố mẹ ngươi không phải người thường, gen và năng
lực của con cái được di truyền từ bố mẹ”.
“Mà bố mẹ Lý Giai Dao đều là người bình thường, chỉ mở một công ty nhỏ, suy đoán từ những
thông tin này, Lý Giai Dao chắc chắn không phải con ruột của họ”.
“Nếu như bố mẹ ngươi thật sự qua đời vì tai nạn giao thông vào năm ngươi bảy tuổi, vậy thì ngươi
cũng không phải con ruột của họ”.
Không phải con ruột?
Tôi ngẩn người: “Tiên nữ, ý cô là bố mẹ của tôi và Lý Giai Dao đều là người tu luyện cấp cao?”
“Đúng vậy”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Nhất định là như vậy, nếu không sao thể chất của ngươi và Lý
Giai Dao lại tốt như vậy?”
“Thỉnh thoảng ngươi tới gặp bố mẹ Lý Giai Dao đi, có thể bọn họ biết được một ít chuyện của bố
mẹ ngươi”.
Tôi nói: “Hay là bố mẹ hiện tại của Lý Giai Dao chính là người tu luyện?”
Tiên nữ Thanh Thủy noi: “Không thể nào, nếu thật sự là người tu luyện thì còn cần nịnh bợ người
khác để làm giàu hay sao?”
“Dù sao bố mẹ Lý Giai Dao có khả năng biết được một số chuyện, ngươi phải điều tra làm rõ thân
thế của bản thân”.
Đợi giải quyết xong những chuyện trong tay, là tới lúc phải sang nhà Lý Giai Dao một chuyến rồi.
Bây giờ đã là ba rưỡi sáng, đám người Âu Dương Bác vẫn không gọi điện thoại cho tôi, không lẽ
bọn họ vẫn đang uống rượu?
Chẳng mấy chốc cảm giác mệt mỏi ập đến, tôi ôm Lý Giai Dao ngủ.
Tôi cảm thấy như vừa mới nhắm mắt, điện thoại đã vang lên.
Là Mộc Dịch gọi tới, lúc này bầu trời bên ngoài đã sáng rồi.
Tôi nghe máy, Mộc Dịch nói: “Anh đang ở đâu? Đi cả đêm không về? Anh quên hôm nay còn có
chuyện quan trọng hay sao?”
Hôm nay tôi muốn trao đổi với Lữ Vô Thiện.
Tôi nói: “Tôi sẽ lập tức trở về, đừng lo lắng, kẻ địch cũng không thể tới trao đổi vào sáng sớm”.
“Sơn Thành, dậy sớm như vậy làm gì, ngủ thêm với chị một lát”, đột nhiên Lý Giai Dao mơ mơ
màng màng xoay người, không buồn mở mắt mà ôm chặt lấy tôi.
Trong điện thoại chợt vang lên tiếng mắng mỏ: “Trương Sơn Thành, tên khốn kiếp nhà anh, tôi còn
tưởng anh đi có việc bận quan trọng gì, hóa ra anh đi tán gái, dắt gái vào nhà nghỉ!”
Mộc Dịch đã nghe được câu nói của Lý Giai Dao.
Tôi rất lúng túng, tôi tưởng rằng Lý Giai Dao ngủ say rồi, sao tự dưng lại thốt lên một câu như vậy
chứ?
Tôi còn chưa kịp giải thích, Mộc Dịch đã dập máy.
Mộc Dịch tức giận như thế để làm gì? Cho dù tôi có dắt phụ nữ vào nhà nghỉ thật thì có liên quan gì
tới cô ta?
Tôi không làm lỡ việc là được.
“Chị Dao Dao, em có việc phải quay về”, tôi cũng không ngủ ngon giấc, nhưng tinh lực của tôi khôi
phục rất nhanh, một lúc sau đã khôi phục tinh thần.
Lý Giai Dao ngủ rất say, tôi lay mấy cái cũng không tỉnh.
Ban nãy tại sao lại đột ngột tỉnh giấc cơ chứ?
Tôi xuống giường vào nhà vệ sinh rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tế, thu dọn xong mọi thứ rồi mà Lý
Giai Dao vẫn chưa dậy.
Nếu chị ấy ngủ say như vậy thì tôi cũng không quấy rầy nữa.
Tôi cầm lấy quyển sổ ghi chép phản hồi của khách hàng trên đầu giường, xé một tờ giấy trong đó
ra và viết: Chị Dao Dao, em có chuyện đi trước, em sẽ liên lạc với chị sau.
Tôi đặt tờ giấy ở một nơi dễ thấy bên mép giường.
Sau đó, tôi cầm điện thoại di động mở Zalo của Lý Giai Dao, chuyển cho chị ấy một trăm nghìn tệ
qua ZaloPay.
Kể từ tối hôm qua trở đi, Lý Giai Dao đã trở thành người phụ nữ của tôi, dĩ nhiên tôi phải nuôi chị
ấy, chị ấy thích gì mua nấy, chị ấy muốn tiêu bao nhiêu tiền tôi cũng đáp ứng.
Vật chất tiền tài từ lâu đã trở thành biện pháp tốt nhất để chinh phục phụ nữ, dĩ nhiên cũng là biện
pháp tốt nhất để chinh phục đàn ông.
Không ai là không ham tiền, trên thế giới này có ai mà không theo đuổi tiền tài danh lợi?
Tôi đặt một nụ hôn lên trán Lý Giai Dao rồi rời đi.
Tôi ra ngoài cửa bắt xe taxi, không nhất thiết phải làm phiền đám người Âu Dương Bác.
Trên đường, tôi gọi điện thoại cho Âu Dương Bác nhưng không ai nghe máy, đoán chừng tối hôm
qua uống rượu tới khuya, giờ vẫn chưa tỉnh dậy.
Tôi gọi điện thoại cho anh Đao, một lát đã có người nhấc máy.
Tôi nói: “Anh Đao, chuyện tối qua thật sự xin lỗi, tôi có chút việc phải đi trước”.
Thật ra tôi cũng thấy rất kỳ lạ, tối hôm qua… Sau đó, tại sao không có ai gọi điện cho tôi chứ?
Anh Đao vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng nói có phần mệt mỏi: “Sơn Thành, tôi nghe vệ sĩ nói cậu đưa một
người phụ nữ đi, không phải cậu và người phụ nữ đó bận việc hay sao? Mọi người uống rượu xong
liền về nghỉ ngơi, không gọi điện quấy rầy chuyện tốt của cậu nữa”.
Thì ra là vậy.
Tôi chợp mắt một giấc trên đường.
Vừa mới tới thôn chúng tôi, tôi đã bị âm thanh công trường thi công từ xa đánh thức.
Công trình thứ nhất đang thi công, ở công trình thứ hai bên kia, các nông dân và công dân đang lấp
đầy những cái hố bị đào lên, những bảo vật điêu khắc hoàn mỹ, giá trị cao quý đều bị chôn vùi dưới đất.
Về đến nhà, tôi xuống xe, Lý Tuyết Diễm và Triệu Vũ đang chơi trước cửa, hai người đang sưởi
nắng, Lý Tuyết Diễm cầm một vài quyển sách đọc truyện cho Triệu Vũ nghe, Triệu Vũ nghe rất
nghiêm túc.
Tán dóc vài câu với họ, Lý Tuyết Diễm nói cho tôi biết Mộc Dịch đang ở công trình thứ hai.
Tôi không vào nhà mà đi tìm Mộc Dịch.
Mộc Dịch và Trần Kế Tần vẫn đang theo dõi việc thi công, buổi tối Trần Kế Tần trực đêm, đề phòng
người đánh cắp những bảo vật điêu khắc kia.
Trần Kế Tần thấy tôi thì bước lên tiếp đón rất nhiệt tình, còn Mộc Dịch thì lạnh tanh: “Trương Sơn
Thành, tối qua anh lại đi gieo họa cho cô gái nhà nào rồi?”
Trần Kế Tần hơi sửng sốt, anh ta hết nhìn tôi lại nhìn Mộc Dịch, nét mặt trông rất kỳ lạ.
Tôi hơi ngượng ngập: “Việc này… pháp sư đừng hỏi nhiều thì hơn”.
“Đàn ông các anh toàn là đồ đứng núi này trông núi nọ”, Mộc Dịch hung dữ trợn mắt nhìn tôi: “Nghe
nói tháng mười một anh và Lâm Ngọc Lam đính hôn rồi, giờ vợ chưa cưới của anh bị người ta bắt,
anh vẫn còn tâm trạng đi lăng nhăng với người phụ khác ư?”
“Thật là quá quắt!”
Mộc Dịch nói như vậy, dường như tôi quả thực hơi quá đáng thật rồi.
Trần Kế Tần cũng có chút không vui: “Đại ca, tối hôm qua anh đi làm gì vậy? Tôi gửi tin nhắn anh
cũng không trả lời, không phải pháp sư Mộc nói anh và Âu Dương Bác đi bàn chuyện hay sao?”
Tôi hơi cạn lời: “Được rồi, mọi người đừng hỏi những chuyện này nữa, cho dù tôi làm gì ở ngoài
cũng nhất định sẽ không ảnh hưởng đến việc lớn của chúng ta”.
“Trần Kế Tần, anh cũng hùa theo làm cái gì?”
Trần Kế Tần nói: “Đại ca, tán gái cũng phải lựa thời điểm, tôi không nói gì việc anh tán gái, nhưng
đại ca cũng phải nghĩ cho Ngọc Lam chứ”.
Mộc Dịch cũng nói: “Đàn ông các anh tính nết giống hệt nhau!”
“Không có gì là tốt đẹp cả!”
Vừa nói, Mộc Dịch vừa sầm mặt bỏ đi.
Tôi vô cùng lúng túng đi theo, Trần Kế Tần tiếp tục ở lại theo dõi thi công.
Tôi và Mộc Dịch tới phòng khám tìm thấy Mạc Vũ.
Mạc Vũ ngồi thiền trong phòng, thấy hai người chúng tôi tới mới mở mắt ra.
Chúng tôi bắt đầu bàn bạc chuyện linh ngọc, còn chuyện liên quan tới đá ngũ hành thì Mạc Vũ đã
làm xong.
Hôm qua sau khi hai người quay về, Mạc Vũ đã lấy linh ngọc trên chiếc nhẫn của ông chủ Trang ra,
dùng năng lượng đá ngũ hành để biến đổi linh ngọc thành ngọc ngũ hành.
Ngọc ngũ hành còn mạnh gấp mấy lần đá ngũ hành thông thường, nó chắc chắn thuộc hàng đá quý
cấp trung trong số các loại đá ngũ hành.
Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết.