Phần 341: Chị em tình thân
Ban nãy Lý Giai Dao và tôi cùng đi trên đường toàn cố gắng tươi cười, lúc này mọi sự đau khổ và tủi thân dồn nén trong lòng tối nay đã bùng nổ trong nháy mắt.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, e là bất kỳ sự an ủi nào cũng vô dụng, nên để chị ấy một mình từ từ bình tĩnh lại thì hơn.
Tôi đang định đi, một âm thanh lại vang lên từ bên trong.
“Đồ chết giẫm Trương Sơn Thành, thật sự không hiểu ý người khác, hu hu…”
“Tôi thất tình mà cậu ta không thèm ở lại an ủi tôi, lại đi uống rượu cùng đám người đó…”
“Còn nói tôi là chị ruột của cậu ta, thế những người đó quan trọng hơn cả chị ruột sao?”
“Giờ cậu ta giàu có như vậy, lại còn có quyền thế, cậu ta có thể coi tôi là chị ruột sao, hu hu…”
“Cậu ta đã quên phắt tôi từ lâu rồi…”
“Hồi nhỏ tôi đối xử tốt với cậu ta như vậy, tôi thích cậu ta đến vậy, cậu ta lại nỡ đối xử với tôi thế này đây…”
“Hu hu…”
“Đàn ông chẳng có điều gì tốt cả…”
Tôi biết Lý Giai Dao đang oán trách, đang trút hết sự bất mãn ra ngoài.
Có lẽ vào lúc này thật sự nên có một người ở bên chị ấy.
Người với người không giống nhau, có người sau khi xảy ra chuyện cần được yên tĩnh một mình, có người lại cần sự bầu bạn.
Từ nhỏ tính cách của Lý Giai Dao đã mạnh mẽ, mỗi lần tức giận đều một mình ở trong phòng, không cần bất kỳ ai quan tâm đến mình, sang ngày hôm sau là không sao rồi.
Nhưng hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Lý Giai Dao phải chịu tổn thương quá lớn.
Tôi nghĩ ngợi một hồi rồi đi tới cửa phòng và ấn chuông cửa.
“Ai đó?”, Lý Giai Dao ngừng khóc.
“Là em, em Sơn Thành đây”, tôi nghe thấy tiếng người mặc áo và bước xuống giường.
Rất nhanh cửa đã mở, Lý Giai Dao vừa nhìn thấy tôi đã lập tức nhào vào lòng tôi, ôm lấy tôi thật chặt mà khóc lớn.
“Sơn Thành, chị còn tưởng em đã bỏ đi thật rồi, đã bỏ mặc chị ở đây không thèm đếm xỉa nữa rồi, hu hu…”
“Chị gái ngốc, không phải em đã tới rồi sao, chị đừng buồn, đừng khóc nữa. Có em ở bên cạnh chị, em sẽ không để bất cứ ai bắt nạt chị đâu”.
Tôi đóng cửa lại, ôm Lý Giai Dao thật chặt, tay phải nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng giúp chị ấy ổn định hơi thở.
Tôi đã nói rất nhiều lời an ủi, nhưng Lý Giai Dao vẫn không thể ngừng khóc, lúc này có an ủi thế nào cũng đều vô dụng.
Thoải mái khóc một trận đã đời sẽ cảm thấy khá hơn nhiều.
Vài phút sau Lý Giai Dao mới nín khóc và buông tay tôi ra, hai mắt chị ấy đỏ hoe: “Tại sao em quay lại?”
Tôi lau nước mắt cho Lý Giai Dao, tình cảm nói: “Tối nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao em có thể bỏ mặc chị cơ chứ? Dĩ nhiên em phải ở bên cạnh người chị thân yêu nhất của em rồi”.
“Đừng có ăn nói sến sẩm như vậy”, Lý Giai Dao vẫn nghẹn ngào: “Chị vừa thất tình, bây giờ trong lòng rất khó chịu, đừng có đối xử tốt với chị quá, nếu không chị sẽ ỷ lại vào em đấy”.
Tôi thuận miệng đáp: “Ỷ lại vào em cũng được, em nuôi chị”.
“Ôi!”, Lý Giai Dao kéo tay tôi, chị ấy ngồi bên mép giường tựa đầu lên vai tôi: “Sơn Thành, tối nay em đừng đi, ở đây với chị được không”.
Lý Giai Dao rất cần tôi, lúc này chị ấy rất thất vọng, bất lực, đau khổ, trong lòng chất đầy toàn những cảm xúc tiêu cực.
“Được”, tôi trả lời chắc nịch: “Chị, em ở đây với chị, cho dù vào bất cứ lúc nào, chỉ cần chị cần em thì em sẽ đều xuất hiện trước mặt chị”.
Tôi và Lý Giai Dao nói rất nhiều chuyện, sau đó hai người chúng tôi cởi áo khoác ra, nằm lên giường, đắp kín chăn. Tôi nghe Lý Giai Dao kể chuyện.
Chú Lý, bố của Lý Giai Dao có quan hệ rất tốt với cậu của Vương Hải Ba, chú Lý thường xuyên đưa Lý Giai Dao tới tham dự các bữa tiệc, Vương Hải Ba và Lý Giai Dao dần trở nên quen biết sau nhiều lần gặp gỡ, cộng thêm có phụ huynh làm mối nên đã hẹn hò với nhau.
Lý Giai Dao rất ngây thơ, dù sao chị ấy vẫn còn là sinh viên, bình thường Vương Hải Ba cũng đối xử rất tốt với chị ấy.
Thứ bảy hàng tuần anh ta đều tới trường đón Lý Giai Dao và tặng quà cho chị ấy, cuối tuần nào hai người cũng ở bên nhau.
Vương Hải Ba làm những gì ở bên ngoài, Lý Giai Dao cũng không biết nhiều.
Nửa năm trước, Lý Giai Dao đã vô tình phát hiện Vương Hải Ba qua lại với một người phụ nữ khác, nhưng Vương Hải Ba nói đó chỉ là vì chuyện công ty tài vụ, anh ta cần người phụ nữ đó góp vốn đầu tư chứ hai người không hề lên giường với nhau, chẳng qua cả hai có mối quan hệ khá thân thiết mà thôi.
Chuyện lần đó khiến hai người họ suýt chia tay, nhưng phụ huynh hai bên không đồng ý, mà Vương Hải Ba cũng luôn miệng xin lỗi, đối xử tốt với Lý Giai Dao các kiểu, dỗ dành chị ấy vui lên.
Cuối cùng, Lý Giai Dao đã tha thứ cho Vương Hải Ba.
Từ đó về sau Vương Hải Ba cũng không hề tái phạm, cho tới khi xảy ra chuyện ngày hôm nay.
Con người Vương Hải Ba ưa thích khoe khoang, mồm miệng khéo nói, rõ ràng người nhà họ Lý muốn vịn vào mối quan hệ của cậu Vương Hải Ba nên mới làm mối cho Lý Giai Dao và Vương Hải Ba hẹn hò.
Sau khi cậu của Vương Hải Ba xảy ra chuyện, người nhà họ Lý lập tức bỏ mặc.
E rằng Vương Hải Ba cũng có mục đích riêng, chỉ cần trở thành con rể nhà họ Lý thì sau này công ty của nhà họ Lý sẽ rơi vào tay anh ta rồi.
Đáng tiếc là giấc mộng đẹp của anh ta đã tan vỡ vào đêm nay.
Sau khi Lý Giai Dao trút hết tâm sự, tâm trạng của chị ấy cũng đã tốt lên nhiều.
Chúng tôi mặt đối mặt nhìn nhau, tôi nghiêm túc nói: “Chị Dao Dao, sau này em sẽ chăm sóc chị”.
“Chị đừng tham gia vào chuyện làm ăn của bố mẹ chị sau này nữa, chị cứ yên tâm đi làm ở bệnh viện, đợi đến lúc chị hết thời hạn thực tập, em sẽ nghĩ cách giúp chị ở lại bệnh viện trở thành bác sĩ chính thức”.
Tôi cảm thấy người nhà họ Lý đang lợi dụng Lý Giai Dao vì kinh doanh và lợi ích.
Bố mẹ làm như vậy thật khiến người khác đau lòng.
Nếu Vương Hải Ba quả thực là một người đàn ông tử tế thì tốt quá, nhưng điều đáng tiếc là Vương Hải Ba lại là một tên khốn nạn, một kẻ khốn kiếp chính hiệu.
“Đã nói rồi… đừng có tốt với chị thế này”, Lý Giai Dao ôm lấy tôi, dịu dàng nói bên tai tôi: “Mới thất tình là lúc con gái thấy trống rỗng nhất, cẩn thận không người ta sẽ ỷ lại vào em thật đấy”.
Câu nói này không sai, tuyến phòng ngự trong trái tim con gái sau khi thất tình là yếu đuối nhất, lúc này mà thừa dịp tiếp cận sẽ dễ dàng cuỗm mất trái tim người ta.