Phần 332: Lộ ra bộ mặt thật
Vương Hải Ba nói: “Ông Phì, nơi này là của ông Hướng, ba cô gái này… ông đưa đi đi. Ông để ba người họ làm việc ở đây, được không? Có thể kiếm tiền cho ông”.
Anh ta có ý gì? Vương Hải Ba nói ông Phì đưa bạn gái của các bạn học anh ta đi?
Ánh mắt ông Phì trần trụi quét qua người ba cô gái, cười nói: “Đây đúng là cách hay. Mấy cô gái này trông cũng không tệ, có chút tư sắc, đi làm ở câu lạc bộ này chỉ cần tiếp đãi một vài vị khách, may thì làm nửa năm là có thể trả được tiền rồi”.
Ông ta vừa dứt lời, ba người có bạn gái kia không ngồi yên được nữa, ba cô gái cũng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Ông Phì, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, đây là chuyện của Vương Hải Ba mà”.
“Phải đấy, ông Phì, chúng tôi là người đàng hoàng, không lăn lộn xã hội đen. Chúng tôi đều là người lương thiện, chỉ là bạn bình thường với Vương Hải Ba thôi”.
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi đã nhiều năm không gặp Vương Hải Ba, lần này chỉ là đến tụ họp bạn bè”.
“Ông Phì, ông thả chúng tôi đi đi”.
Bây giờ những người này đều muốn cắt đứt quan hệ với Vương Hải Ba.
Trên mặt ông Phì hiện lên vẻ giễu cợt, những kẻ khác ở bên cạnh cũng tỏ vẻ châm biếm.
Vương Hải Ba nói: “Ông Phì, ông bỏ chân ra trước đi, tôi có cách…”
Ông Phì nhấc chân khỏi ngực Vương Hải Ba, Vương Hải Ba bò dậy từ dưới mặt đất, lau sạch rượu và máu trên mặt, sau đó đến trước mặt bốn người bạn học.
Vương Hải Ba tức giận nhìn bốn người họ, hung hăng nói: “Mấy người các cậu mỗi người cho tôi mượn một trăm nghìn tệ giải quyết chuyện ngày hôm nay, nếu không, tôi sẽ bán bạn gái của các cậu thật đấy!”
“Đừng tưởng tôi không làm được, mặc dù tôi gặp khó khăn nhưng dưới tay tôi vẫn còn một vài đàn em, cũng còn một chút quan hệ!”
Người bạn không có bạn gái lại nói: “Anh Hải Ba, tôi không có bạn gái, chuyện này không liên quan đến tôi”.
Người bạn này lập tức phủi sạch quan hệ.
Sắc mặt ba người kia vô cùng khó coi.
“Vương Hải Ba, đây là chuyện của anh, vì sao phải kéo bọn tôi xuống nước, những chuyện này không liên quan đến bọn tôi!”
“Đúng vậy, chuyện của anh, anh tự mình giải quyết đi!”
“Tôi không tin anh dám bán bạn gái của tôi, anh dám sao? Anh bán được sao? Trên thế giới này không có cảnh sát à?”
Lời đe dọa của Vương Hải Ba chẳng có tác dụng gì, những người bạn này không giúp anh ta.
Nói cách khác, những người này đều là người bình thường, vừa rồi uống rượu khoe khoang như vậy chứ lấy đâu ra một trăm nghìn tệ? Cho dù có thì cũng là toàn bộ gia sản của bọn họ.
Tóm lại là không giúp Vương Hải Ba.
Ông Phì cười nói: “Vương Hải Ba, đây chính là bạn của mày, anh em của mày, loại người như mày quen biết toàn thể loại không ra gì!”
“Vương Hải Ba, con nhỏ này là bạn gái mày phải không?”, ánh mắt của ông Phì dừng trên người Lý Giai Dao.
Vương Hải Ba kinh ngạc, hỏi: “Ông Phì, ông định làm gì?”
“Cách mày vừa đưa ra rất hay. Thế này đi, bán bạn gái của mày cho tao, để các anh em chơi đùa, bốn trăm bảy mươi nghìn tệ đó khỏi cần trả nữa”, trên mặt ông Phì hiện lên vẻ dâm đãng, nói: “Đợi khi nào bạn gái mày kiếm được đủ tiền, tao sẽ trả nó lại cho mày”.
Lý Giai Dao tức giận quát mắng: “Lão lừa trọc kia, ông ăn nói bậy bạ gì đấy!”
“Con ranh này!”, ông Phì lạnh lùng lên tiếng: “Bây giờ chỉ có mày mới cứu được bạn trai mày, mày có thể đi làm ở đây”.
“Nơi đây là câu lạc bộ cao cấp, các cô gái ở đây mỗi lần lên sàn may thì một đêm có thể kiếm được hai, ba nghìn tệ, không may thì có thể kiếm được bảy, tám trăm tệ, trả nợ bốn trăm bảy mươi nghìn tệ cũng không khó”.
“Chỉ cần mày đồng ý, tao sẽ thả bạn trai mày đi”.
Ông Phì rất ác, ông ta cố tình làm như vậy, giống như giẫm đạp mấy người này dưới chân là niềm vui của ông ta. Nói cách khác, để đòi được tiền thì chuyện gì ông ta cũng làm được.
Tóm lại, tối nay ông ta sẽ không bỏ qua cho Vương Hải Ba, dùng mọi cách để đòi được tiền.
“Tôi sẽ không đồng ý, không có chuyện tôi đồng ý đâu!”, Lý Giai Dao tức đến mức ngực phập phồng không ngừng, căm phẫn không thôi.
Ông Phì lạnh lùng nói: “Mày không đồng ý thì tao sẽ đánh gãy chân của Vương Hải Ba!”
Trong thời khắc quan trọng, Vương Hải Ba lại im lặng, anh ta lại đang cân nhắc!
Trời ạ…
Vương Hải Ba đi đến trước mặt Lý Giai Dao.
Sắc mặt của Lý Giai Dao lập tức thay đổi, nói: “Hải Ba, anh không định bán em đi thật chứ?”
Vương Hải Ba bày ra nét mặt đau khổ, không dám nhìn vào mắt của Lý Giai Dao, cất tiếng gọi: “Dao Dao…”
“Bây giờ… Bây giờ chỉ có em mới giúp được anh”.
“Em… Em giúp anh đi được không? Chỉ cần em đồng ý, bọn họ sẽ không làm khó anh nữa, nếu không, bọn họ sẽ đánh gãy chân anh…”
“Bọn họ sẽ đi đòi nợ liên tục, thậm chí là tới tận quê của anh, đối phó với người nhà anh”.
“Anh hiểu rất rõ thủ đoạn của bọn họ”.
Bốp!
Lý Giai Dao hất tay Vương Hải Ba ra, tát cho anh ta một tai.
“Tên khốn nhà anh!”
“Sao anh có thể làm vậy chứ!”
“Tôi là bạn gái anh, sao anh có thể bán tôi chứ!”
Lý Giai Dao nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi.
Tôi cũng không ngờ Vương Hải Ba lại đồng ý.
Vương Hải Ba cũng đau khổ vô cùng, thủ thỉ: “Dao Dao, anh và em ở bên nhau đã hai năm, anh thật sự rất yêu em”.
“Em cũng biết đấy, tình cảm giữa chúng ta luôn rất tốt”.
“Nhưng bây giờ anh thật sự rất khó khăn, anh gặp chuyện rồi, anh không bước qua được bước này”.
“Chỉ có em mới giúp được anh”.
“Hãy tin anh, chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau”.
“Bất kể em có trở thành thế nào, anh cũng yêu em!”
“Anh hứa với em, anh nhất định sẽ cưới em!”
Bán bạn gái của mình rồi còn nói yêu chị ấy?
Anh ta còn có thể vô sỉ hơn nữa không?
Tên Vương Hải Ba này vì sự an nguy của bản thân mà có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy!
Trong mắt Lý Giai Dao đầy tơ máu, trên mặt ngập tràn sự chán ghét, hét to: “Anh đừng có nói anh yêu tôi, anh khiến tôi thấy buồn nôn!”
“Anh cút ngay cho tôi, từ bây giờ, tôi không quen biết kẻ như anh!”
Vương Hải Ba đột nhiên túm lấy tay Lý Giai Dao, vẻ mặt trở nên dữ tợn, hung dữ nói: “Cô cho rằng cô được lựa chọn sao?”
“Hiện tại cô là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ bán cô cho ông Phì!”
“Gia thế của cô cũng chỉ bình thường, cho dù tôi bán cô rồi thì cô có thể làm gì?”
“Ban ngày cô đi học, tối về đây tiếp khách cho tôi!”
Mẹ kiếp!
Cuối cùng Vương Hải Ba cũng đã lộ ra bộ mặt thật.
Trước đây tôi từng đọc báo thấy có gã đàn ông bán bạn gái của mình đi làm gái, bây giờ nó thật sự xảy ra ở trước mặt tôi rồi.
Những người khác không hề hé miệng, rõ ràng là không muốn rước phiền phức vào thân.
“Vương Hải Ba, anh… anh thật đáng ghê tởm…”
Lý Giai Dao vô lực ngã xuống ghế sofa, khổ sở không thôi, đau lòng đến mức muốn chết.
Chị ấy bị đả kích quá lớn.
Người mà mình yêu nhất phản bội mình, còn muốn bán mình đi tiếp khách, bất kì ai gặp phải chuyện này cũng không chịu nổi.
Từ lâu tôi đã không thể nghe vào nổi, tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, nói: “Vương Hải Ba, anh cho rằng anh có thể bán chị tôi sao?”
“Anh không sợ tôi báo cảnh sát à?”