Phần 316: Căn bệnh kỳ lạ
Giáo sư Vương giải thích cho chúng tôi về tình trạng bệnh. Tình trạng của cụ Trang là do mất khí huyết gây ra. Từ ba năm trước, cơ thể của cụ Trang đã gặp vấn đề, ngày một trầm trọng hơn. Bây giờ các cơ quan khác trong cơ thể đang dần kiệt quệ.
Nguyên nhân gây ra bệnh hiện chưa tìm được.
Đầu tiên, giáo sư Vương điều trị cho ông cụ theo Tây y không hiệu quả, nên ông ta đã cho sử dụng thêm thuốc bắc để bổ sung khí huyết, nhưng hiệu quả cũng chả được bao nhiêu.
Tóm lại, bệnh tình của ông cụ rất nghiêm trọng.
Tôi ngồi ở cạnh giường, dùng tay phải ấn vào mạch của ông cụ. Tiên nữ Thanh Thuỷ cẩn thận kiểm tra cơ thể của ông lão.
Một lúc sau, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Có điều gì đó không ổn, đây không phải là một căn bệnh bình thường, mà là bị trúng tà thuật”.
Tôi sửng sốt: “Tà thuật?”
“Đúng vậy”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Cơ thể của ông cụ đã bị hao tổn một lượng lớn tinh khí, dẫn đến nội tạng suy kiệt, thiếu máu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ông lão sẽ không sống được quá nửa năm”.
“Chỉ sợ loại thuốc nào cũng không có tác dụng, bắt buộc phải tìm ra nguyên nhân của căn bệnh”.
Tôi hỏi: “Cô không biết ông cụ bị trúng tà thuật gì sao?”
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Muốn phán đoán xem bị trúng tà thuật gì thì phải kiểm tra cụ thể rồi. Bảo những người khác ra ngoài đi. Ta sẽ kiểm tra bằng linh khí, đương nhiên sẽ có đáp án thôi”.
Tôi nhấc tay khỏi mạch môn của ông cụ, nói: “Thể chất của ông cụ hơi phức tạp. Dù có dùng nhân sâm nghìn năm cũng trị được triệu chứng chứ không trị được tận gốc”.
Ông chủ Trang nghe thấy thế, nói: “Sơn Thành, nhân sâm nghìn năm là thứ tốt nhất để dưỡng khí và bổ huyết, có thể gọi là thuốc trường sinh bất lão. Sao lại không có tác dụng được?”
Tôi nói: “Mọi người ra ngoài một chút nhé. Tôi sẽ kiểm tra cơ thể ông cụ một cách cẩn thận và toàn diện. Tôi cần sử dụng một số phương pháp đặc biệt. Sau khi kiểm tra xong, tôi sẽ cho mọi người biết kết quả”.
Tôi đợi mọi người đi ra ngoài.
Mà Mạc Vũ lúc này mới nói: “Trương Sơn Thành, y thuật bình thường không thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh đâu. Ông cụ này thoạt nhìn đã biết bị trúng tà thuật”.
Tôi vô cùng kinh ngạc, Mạc Vũ nhìn thoáng qua cũng biết được.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Mạc Vũ từng là yêu quái, cô ta nhạy cảm hơn với những những thứ tà thuật này. Nói cách khác, cô ta đã sống hàng trăm năm hoặc thậm chí lâu hơn, đã trải qua rất nhiều chuyện. Nên đương nhiên sau khi gặp trực tiếp và nghe lời giải thích của giáo sư Vương, cô ta có thể phán đoán được”.
“Tà thuật?”, người nhà họ Trang khi nghe thấy lời này, sắc mặt ai nấy đều biến đổi đột ngột.
“Sao bố tôi có thể bị trúng tà thuật cơ chứ?”, ông chủ Trang lẩm bẩm: “Trước đây tôi cũng nghĩ rằng tình trạng của bố tôi có thể là do trúng tà thuật. Tôi đã mời một pháp sư tới xem, nhưng ông ta nói rằng đó là do bố tôi hao tổn khí huyết, không phải do tà thuật”.
Ông chủ Trang bán linh thạch nên đương nhiên có quen biết một số pháp sư.
Mạc Vũ nói: “Có thể do đạo hạnh của pháp sư ông mời không đủ”.
“Chuyện ở đây giao cho tôi đi. Tôi sẽ chữa bệnh cho bố ông. Sơn Thành và Mộc Dịch ở lại, những người khác đi ra ngoài đi”.
Ông chủ Trang nói: “Cô Mạc, cô thật sự có cách sao?”
“Đúng thế”, Mạc Vũ đầy tự tin: “Ông yên tâm đi, tôi sẽ chữa khỏi cho bố ông”.
Ông chủ Trang và mẹ ông ta ra ngoài đợi.
Mộc Dịch rất tò mò nhìn Mạc Vũ: “Cô không kiểm tra cơ thể của ông cụ, làm sao biết được ông cụ đã bị trúng tà thuật?”
Mạc Vũ nói: “Khí huyết hao tổn, nội tạng kiệt quệ, thậm chí tinh thần rối loạn. Hẳn là trong cơ thể có thứ gì đó đang dần dần nuốt chửng tinh huyết của ông cụ nên ông cụ mới trở nên thế này”.
Nói xong, Mạc Vũ lật tấm chăn bông trên người ông cụ ra.
Ông cụ mặc bộ đồ ngủ, phần xương lộ ra ngoài trông rất đáng sợ.
Mạc Vũ ấn xuống mạch môn của ông cụ, sau đó có từng luồng linh khí tiến vào trong cơ thể ông cụ.
Sau khi kiểm tra một hồi, Mạc Vũ nói: “Là cổ trùng”.
“Cổ trùng?”, tôi sững người.
Mộc Dịch cũng rất ngạc nhiên: “Cổ trùng bắt nguồn từ Miêu Tạng, nơi một số pháp sư tà ác thích nuôi một vài cổ trùng, còn có một số bác sĩ lợi hại cũng thích nuôi cổ trùng”.
“Cổ trùng chủ yếu được sử dụng để chữa bệnh cho mọi người, cũng có những pháp sư tà ác thích sử dụng cổ trùng để hại người”.
Thứ cổ trùng này, lúc trước tôi chỉ thấy trong phim thần thoại, chính là một số loài côn trùng ký sinh trong cơ thể người.
Mạc Vũ nói: “Có hơn ba mươi cổ trùng thường thấy trong cơ thể ông cụ. Chúng là loại cổ trùng kí sinh hút máu. Chúng rất nhỏ, nhỏ hơn cả chấy rận. Những pháp sư bình thường thực sự không thể phát hiện ra chúng”.
Tôi nói: “Ngay cả thiết bị hiện đại của bệnh viện cũng không thể kiểm tra ra được sao?”
Mộc Dịch giải thích: “Cổ trùng không phải là ký sinh trùng thông thường. Cổ trùng là trùng do các pháp sư nuôi nên đương nhiên chúng có tính ẩn náu rất cao. Nếu bệnh viện có thể phát hiện dễ dàng như vậy thì những pháp sư tà ác nuôi cổ trùng có ích lợi gì?”
Hoá ra là thế.
Tôi hỏi: “Vậy điều trị như thế nào?”
Mạc Vũ nói: “Cổ trùng vốn đã ăn sâu vào trong cơ thể ông cụ rồi. Cố ép cổ trùng ra ngoài, tôi sợ sẽ làm tổn thương cơ thể ông cụ, phía bên trong cơ thể của ông cụ gần như kiệt quệ rồi. Nếu tiếp tục giày vò ông cụ nữa, tôi sợ ông cụ chịu không nổi”.
“Hay nói cách khác là ông cụ sẽ chết”.
“Cách duy nhất là dùng tinh huyết cực mạnh để dụ cổ trùng ra ngoài”.
Mộc Dịch như hiểu ra điều gì đó, nói: “Ý cô là dụ cổ trùng xâm nhập vào cơ thể cô?”
“Đúng”, Mạc Vũ gật đầu: “Thể chất của tôi đặc biệt nên cổ trùng không thể hại tôi được. Đá ngũ hành trong cơ thể sẽ diệt trừ lũ cổ trùng này trong phút chốc, nên mọi người đừng lo lắng”.
Thế là Mạc Vũ dùng dao găm cứa vào cánh tay mình, sau đó cũng cứa vào cánh tay của ông cụ, để một chút máu của chính mình vào cơ thể ông cụ.
Tôi ngạc nhiên: “Hai người… nhóm máu của hai người có giống nhau không?”
“Không sợ gây ra phản ứng tan máu sao?”
Hai người có nhóm máu khác nhau sẽ xảy ra phản ứng tan máu, có thể dẫn đến tử vong!
Mạc Vũ nói: “Máu của tôi toàn năng, không sao cả”.
Mộc Dịch dùng mũi ngửi, nói: “Mạc Vũ nhóm máu O, sẽ không bị tan máu”.
Chỉ cần ngửi mùi máu là cô ta đã biết nhóm máu rồi? Quả là lợi hại.
Chúng tôi tiếp tục chờ đợi, sau khoảng mười phút, Mạc Vũ nâng tay phải lên, rời khỏi cánh tay của ông cụ, nói với chúng tôi: “Băng bó vết thương cho ông cụ đi”.
Trong túi của Mộc Dịch có băng gạc, nên cô ta băng vết thương cho ông cụ một cách đơn giản.
Tôi hỏi Mạc Vũ: “Được rồi sao?”
“Ừ”, Mạc Vũ nhặt băng gạc lên quấn quanh cánh tay mình, nói: “Không thì sao chứ?”
Cổ trùng là thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sau đó, Mạc Vũ ngồi xếp bằng, hai tay đổi đi đổi lại không ngừng, làm một số động tác kỳ quái.
Một vầng hào quang ngũ sắc mờ nhạt dần dần xuất hiện trên người Mạc Vũ, mấy chục giây sau, vầng hào quang tan biến. Mạc Vũ đứng dậy nói: “Cổ trùng đã bị tôi giết chết. Mọi chuyện đã xong”.
Mạc Vũ quá lợi hại, lần này may mà có Mạc Vũ giúp đỡ.
Sau đó, chúng tôi gọi ông chủ Trang vào, tôi nói với ông ta: “Bệnh tình của bố ông đã có tiến triển tốt. Chỉ cần đưa bố ông đến bệnh viện điều trị cẩn thận, sức khỏe của ông cụ sẽ từ từ hồi phục”.
“Đương nhiên, nếu như bổ sung thêm nhân sâm sẽ phục hồi nhanh chóng hơn”.
Sắc mặt của ông chủ Trang và giáo sư Vương trông có vẻ kỳ lạ, dường như hai người họ nghi ngờ lời nói của chúng tôi.
Giáo sư Vương đến xem cơ thể của ông cụ. Lúc nhìn thấy băng gạc trên cánh tay ông cụ, vẻ mặt ông ta càng thêm kỳ quái, sau đó mới kiểm tra cơ thể ông cụ.
Sau khi kiểm tra xong, phát hiện ông cụ vẫn thế.