Phần 302: Linh thạch
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Cô nói đúng đấy, nhưng đá ngũ hành bình thường này cũng là một báu vật có giá trị, những người tu luyện cấp thấp như chúng tôi làm sao có được nó chứ?”
Mạc Vũ suy nghĩ rồi nói: “Tôi có thể giúp hai người, nếu hai người không tìm được đá ngũ hành thì cũng phải tìm được linh thạch chứ?”
Linh thạch? Là thứ quái gì thế?
“Tìm được”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Cho tôi thời gian vài ngày, tôi có thể tìm được linh thạch, không biết cô định giúp chúng tôi thế nào?”
Mạc Vũ nói: “Chỉ cần rót sức mạnh của đá ngũ hành vào linh thạch, tạo ra một viên đá ngũ hành giả là xong?”
“Đá giả?”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Cô đang đùa gì vậy, linh thạch bình thường làm sao có thể chịu được sức mạnh của đá ngũ hành? Ngay khi sức mạnh của đá ngũ hành thâm nhập vào, linh thạch sẽ nổ tan tành”.
“Hơn nữa, cô chế tạo một viên đá ngũ hành giả, lừa được người ta chắc?”
Mạc Vũ tự tin nói: “Tin tôi đi, tôi có thể làm được. Chỉ cần cậu không làm khó tôi, thả tôi ra, tôi sẽ giúp cậu hoàn thành việc này. Hơn nữa tôi còn có thể giúp các cậu giết hết kẻ địch đứng sau…”
“Bây giờ cô đang nằm trong tay tôi, đương nhiên là tôi tin tưởng cô rồi”, tiên nữ Thanh Thuỷ cười: “Nhưng… tôi cũng không thể hoàn toàn tin cô được”.
“Vì vậy, tôi muốn tạm thời phong ấn sức mạnh của cô, bằng không đợi đến khi đêm trăng tròn qua đi, tôi chưa chắc đã có thể chế ngự cô”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ bước đến chỗ Mạc Vũ rồi ấn vào mạch của Mạc Vũ.
“Hả?”, vài giây sau, tiên Thanh Thủy sửng sốt kêu lên: “Cô… cô không phải là yêu quái?”
“Cơ thể của cô…”
“Đá ngũ hành trong cơ thể cô… Chẳng lẽ là… Bạch Long Sơn…”
Tiên nữ Thanh Thuỷ không nói hết mà vội vàng dừng lại, dường như cô ấy nhận ra mình đã lỡ nói ra điều gì đó.
Tại sao tiên nữ Thanh Thuỷ lại nói rằng Mạc Vũ không phải là yêu quái?
Tiên nữ Thanh Thuỷ đáp lại tôi bằng ý thức: “Cơ thể của Mạc Vũ là cơ thể của con người. Thật kỳ lạ, yêu quái làm sao có thể ở trong cơ thể con người được. Không có năng lượng của yêu quái trong cơ thể này, cũng không có bất kỳ cơ quan bất thường nào sau khi biến dạng”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ không thể nào hiểu được, mà tôi lại càng nghi ngờ hơn.
Mạc Vũ cũng vô cùng kinh ngạc: “Tại sao cậu biết về đá ngũ hành trong cơ thể tôi?”
“Tại sao cậu biết được Bạch Long Sơn?”
“Không thể nào… Rốt cuộc cậu là ai?”
Tiên nữ Thanh Thuỷ cười nói: “Sư phụ tôi đã để lại rất nhiều sách cổ, tôi đã đọc được trong số sách cổ đó”.
“Sách cổ?”, Mạc Vũ không tin chút nào: “Trương Sơn Thành, cậu có quá nhiều bí mật, tôi càng ngày càng có hứng thú với cậu đấy”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ cười nói: “Nhưng tôi lại không có hứng thú với cô”.
Ai nói tôi không có hứng thú chứ, tôi có hứng thú ấy chứ, nhưng tiên nữ Thanh Thuỷ hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của tôi.
Tiên nữ Thanh Thuỷ rời tay khỏi mạch của Mạc Vũ, nói: “Tôi không cần phải phong ấn sức mạnh của cô. Dù sao tôi không phong ấn được đá ngũ hành trong cơ thể cô. Hơn nữa, cô không hề mạnh như tôi tưởng”.
Mạc Vũ nhìn tôi với vẻ mặt đầy kỳ quái: “Vậy chúng ta đã nói rõ rồi đấy nhé, tôi giúp cậu hoàn thành việc này là có thể rời đi?”
“Không vấn đề gì”, tiên nữ Thanh Thuỷ cười: “Bây giờ chúng ta có thể xuống núi rồi”.
Mọi chuyện đã được bàn bạc xong xuôi.
Tiên nữ Thanh Thuỷ đi tới chỗ Mộc Dịch, sau đó đưa tay ra: “Cô có đi được không?”
Mộc Dịch nhỏ giọng nói: “Anh thực sự tin tưởng con yêu quái này?”
Tiên nữ Thanh Thuỷ không trả lời câu hỏi của cô ta mà nói: “Xem ra tôi phải cõng cô xuống núi rồi”.
Tôi thong thả, trực tiếp nắm lấy tay Mộc Dịch kéo cô ta lên rồi lắc mạnh một cái, cô ta đã nằm trên lưng tôi.
Động tác rất nhanh chóng, lực tay cũng rất mạnh.
Mạc Vũ cũng bị thương nặng, tuy rằng cô ta hồi phục nhanh chóng, nhưng bước đi hơi chậm.
Phải gần bốn giờ sáng, chúng tôi mới tới thôn.
Khi đi ngang qua nghĩa trang, tiên nữ Thanh Thuỷ dừng lại. Chúng tôi cùng đi một vòng quanh nghĩa trang và tìm thấy một hang động ẩn.
Từ đây đến đền thờ, tính theo đường thẳng khoảng một ki-lô-mét.
Chúng tôi đi vào trong hang động, bên trong là vài đống lửa vẫn chưa cháy hết, xung quanh có tám ngọn nến trắng, ba lư hương với chín hương đã cháy.
Bố cục trong hang là một trận pháp đơn giản.
Là trận pháp do Lôi Dương bố trí, phong ấn lối vào nơi đây. Những làn khói này không phải khói bình thường, cực kỳ gây hại cho yêu quái, lúc trước Mạc Vũ không thể nào thoát ra khỏi chỗ này.
Chúng tôi đã điều tra đơn giản ở đây. Có rất nhiều ngôi mộ không xác bên trong. Những chuyện này không liên quan gì đến Mạc Vũ cả.
Ở đây không có manh mối nào khác, giống như Mạc Vũ đã nói, chuyện thầy khai quang hoàn toàn không thể điều tra được.
Ba người chúng tôi bước nhanh về phía thôn, trong thôn vô cùng yên tĩnh.
Chúng tôi đến phòng khám trước, ba người chúng tôi đều bị thương và cần điều trị. Tôi gọi cho Lãnh Nguyệt, nhờ cô ta giúp đỡ.
Chỉ một lát sau Lãnh Nguyệt đã tới.
Nhìn thấy vết thương, vết máu trên người ba chúng tôi, Lãnh Nguyệt cũng không hỏi nhiều mà cầm dụng cụ y tế, cùng tôi rửa và băng bó vết thương cho hai cô gái.
Mạc Vũ rất tò mò về mọi thứ trong phòng khám, cô ta bị phong ấn dưới lòng đất đã hàng trăm năm, mấy trăm năm qua, mọi thứ bên ngoài đều đã thay đổi một cách chóng mặt.
Hơn nửa tiếng sau, tất cả vết thương trên người ba chúng tôi đã được xử lý xong xuôi. Lãnh Nguyệt mang đến vài bộ quần áo sạch sẽ để chúng tôi thay.
Mộc Dịch và Mạc Vũ có rất nhiều vết thương, nhưng không bị thương ở bộ phận quan trọng nào. Lúc đó Mộc Dịch đuổi theo Mạc Vũ, chạy được nửa tiếng thì hai người lại đánh nhau, chủ yếu là do tiêu hao năng lượng trong cơ thể quá mức.
Phải công nhận rằng thể chất của Mộc Dịch rất tốt, nếu là người thường thì đã gục ngã từ lâu rồi.
Bây giờ đã xuất hiện vấn đề, nhà của tôi không có đủ phòng. Ở đây có tổng cộng ba phòng, Lãnh Nguyệt và Lý Tuyết Diễm ở với nhau, còn Triệu Vũ và tôi ở với nhau.
Chỉ còn một phòng duy nhất.
Có vẻ như tôi và Triệu Vũ phải đến nhà của Trần Kế Tần ở nhờ rồi.
Mạc Vũ nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi nghỉ ngơi ở đây luôn là được”.
Mộc Dịch nói: “Sơn Thành, anh bị thương rất nặng. Anh về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ trông chừng cô ta”.
Mạc Vũ nhíu mày nói: “Mộc Dịch, cô sợ tôi chạy mất hay gì?”
Mộc Dịch thẳng thắn thừa nhận: “Chứ còn gì nữa!”
Mạc Vũ mặc kệ Mộc Dịch mà đi sang một bên, khoanh chân ngồi xuống, có vẻ như cô ta đang chữa lành vết thương.
Mộc Dịch dựa vào ghế nghỉ ngơi, nói: “Sơn Thành, anh về nghỉ ngơi đi, tôi không sao”.
Nếu là tôi, tôi thà ngủ không có giường để cho các cô gái được nghỉ ngơi, nhưng tiên nữ Thanh Thuỷ lại trực tiếp đưa Lãnh Nguyệt đi.
Khi đi đến sân sau, Lãnh Nguyệt hỏi tôi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Mọi thứ đã bàn bạc xong xuôi rồi”.
Lãnh Nguyệt lại hỏi: “Hai cô gái lạ mặt đó là do anh bắt lại sao?”
“Ừ”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Lãnh Nguyệt, tôi sẽ lo liệu những chuyện này, cô đừng lo lắng”.
“Tôi thấy Mộc Dịch cũng bị thương rất nặng, hay là… tôi đi trông chừng cô gái kia cho”, Lãnh Nguyệt muốn giúp đỡ chúng tôi.
“Không sao cả”, tôi nói: “Chuyện trong thôn rất phức tạp, tôi không muốn cô nhúng tay vào. Tóm lại, chuyện này sẽ sớm được giải quyết thôi”.
Lãnh Nguyệt cũng không hỏi nhiều mà trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi vào phòng, tiên nữ Thanh Thuỷ thả mình trên giường, tôi đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể của mình.
Từng đợt cảm giác vô cùng yếu ớt như đánh vào trí óc tôi, cảm giác rất khó chịu. Sau đó, mắt tôi tối dần rồi ngất đi…