Phần 285: Quan tài
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Bình thường ở nơi âm khí cực nặng sẽ không xuất hiện linh khí, Mộc Dịch tạm thời không nghĩ đến điều này, cũng không kiểm tra được linh khí ở sâu trong rễ cây. Đợi cô ta đốt lửa lên sẽ phát hiện bên dưới có linh khí hội tụ”.
“Nếu đốt chỗ này thì sẽ lãng phí tất cả, linh khí sẽ tản đi”.
“Ngươi nghĩ cách tách cô ta ra, ta muốn hấp thu linh khí trong đó”.
“Hấp thu linh khí?”, tôi rất kinh ngạc.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ta cần lượng lớn linh khí để khôi phục sức mạnh. Cây mọc ngược ở đây lớn như vậy, chắc chắn sẽ chứa rất nhiều linh khí, cực kì có ích cho ta”.
“Lần này chúng ta có thể gọi là trong cái rủi có cái may”.
“Ngươi yên tâm, phán đoán của ta không sai đâu. Nếu thật sự không có linh khí, chúng ta hẵng đốt nó cũng không muộn”.
Nhưng vấn đề là làm sao để tách Mộc Dịch ra?
Chỉ khi tách Mộc Dịch ra, chúng tôi mới có thể kiểm tra trong rễ cây có linh khí hay không.
Chuyện tiên nữ Thanh Thủy ở trong cơ thể tôi tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, tôi không thể nói cho Mộc Dịch biết.
Mộc Dịch bày bùa xong, nói: “Trương Sơn Thành, đi, chúng ta lên trên lấy xăng”.
Dùng cách gì để tách Mộc Dịch ra đây? Tôi nhanh chóng động não, nhưng không nghĩ ra được cách gì tốt, tiên nữ Thanh Thủy cũng vậy.
Hai người chúng tôi đi đến cửa hang, lần lượt leo lên trên.
Tôi vừa lên tới đã thấy Hoàng Tiểu Tinh đứng ngồi không yên, vô cùng sốt sắng nói: “Sơn Thành, có chuyện rồi!”
Tôi sửng sốt, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Bấy giờ, điện thoại trong tay tôi hiện lên vài thông báo, hiển thị là cuộc gọi nhỡ của Trần Kế Tần. Lúc chúng tôi ở trong hang động không có chút tín hiệu nào.
Hoàng Tiểu Tinh nói: “Trần Kế Tần gọi điện cho tôi nói hai công nhân ở bệnh viện xảy ra chuyện rồi”.
“Tình huống cụ thể thế nào Trần Kế Tần không nói cho tôi, anh ta tìm cậu”.
Tôi lập tức đi sang một bên gọi cho Trần Kế Tần.
“Đại ca!”, điện thoại vừa kết nối, Trần Kế Tần vội nói: “Anh mau đến bệnh viện xem đi, hai công nhân đó… bọn họ… bọn họ bị điên rồi!”
Điên? Công nhân bị điên rồi?
Tiếp đó, tôi mở Zalo ra xem, Trần Kế Tần gửi cho tôi vài đoạn video.
Hai công nhân kia chạy loạn trong bệnh viện đánh người, thấy ai là tấn công người đó, giống như bị điên vậy.
Họ đã bị người của bệnh viện trói tay chân và nhốt lại. Từ trong miệng họ phát ra tiếng rên trầm thấp, không ngừng giãy giụa, ánh mắt si dại, sắc mặt tím tái, vô cùng đáng sợ.
Sao lại như vậy?
Mộc Dịch xem được video, vẻ mặt rất khó coi, nói: “Sơn Thành, hai người này e là đã bị tà khí xâm nhập cơ thể, tôi sẽ đến bệnh viện xem sao”.
Tôi nói: “Không phải khi nãy cô đã cho họ uống thuốc rồi sao?”
Mộc Dịch nói: “Tình hình hiện tại tôi cũng không rõ, phải điều tra mới biết được kết quả”.
Nói xong, Mộc Dịch đến trước mặt Tôn Bán Tiên đang bị trói ở một bên. Ánh mắt của Tôn Bán Tiên rất bình thường, đang tức giận nhìn chúng tôi.
Mộc Dịch dùng tay phải bắt mạch Tôn Bán Tiên.
Sau đó, Mộc Dịch lấy tất trong miệng ông ta ra, Tôn Bán Tiên chửi lớn: “Đám khốn kiếp các người còn không mau thả tôi ra!”
Mộc Dịch lấy điện thoại của tôi qua, mở video lên cho Tôn Bán Tiên xem, nói: “Hai người này lúc trước ngã xuống cùng ông, bây giờ xảy ra chuyện rồi”.
“Cơ thể ông có gì lạ thường không?”
Tôn Bán Tiên xem video, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Đây… Đây không phải âm khí xâm nhập cơ thể. Khi âm khí ăn mòn cơ thể sẽ xuất hiện một vài vết hồ máu tử thi, sau đó dần dần lan rộng ra, da sẽ thối rữa vì âm độc”.
“Căn bản sẽ không phát điên”.
“Đây… nhất định là đã xảy ra vấn đề gì khác”.
Mộc Dịch nói: “Tôi biết những điều đó, tôi đang hỏi cơ thể ông có gì lạ thường không?”
“Không có”, Tôn Bán Tiên đáp: “Tôi cũng là pháp sư, thể chất của tôi đương nhiên khác với người bình thường, có khả năng nhất định chống đỡ và miễn dịch với tà khí”.
Tôn Bán Tiên vừa nói xong, Mộc Dịch lại nhét tất vào miệng ông ta.
Mộc Dịch nói với tôi và Hoàng Tiểu Tinh: “Bây giờ tôi đến bệnh viện một chuyến, các anh trông chừng ở đây. Nhớ kĩ, đừng để bất cứ ai đến gần nơi này, cũng không được tháo bỏ tám lá bùa ở cửa hang động”.
“Còn nữa, các anh lập tức đi chuẩn bị xăng, chúng ta cần một lượng lớn xăng, đợi tôi quay về thì có thể đốt chỗ này đi”.
Tôi và Hoàng Tiểu Tinh liên tục đồng ý, tôi nói: “Pháp sư, tôi tìm người chở cô đến bệnh viện”.
“Không cần”, Mộc Dịch nói: “Tôi tự lái xe đến”.
Tự lái xe? Sao tôi chưa từng thấy xe của Mộc Dịch?
Mộc Dịch ném xác con chồn treo bên hông xuống đất, nói với chúng tôi: “Đợi tôi quay về rồi đốt”.
Sau khi Mộc Dịch đi, cơ hội tới rồi. Tôi đang rầu không biết làm sao để tách Mộc Dịch ra, bây giờ vừa khéo Mộc Dịch đã rời đi.
Đến bệnh viện thị trấn cả đi cả về phải mất một tiếng đồng hồ, tôi có đủ thời gian.
Hiện tại chỉ cần tách Hoàng Tiểu Tinh ra là xong.
Tôi đi đến trước mặt Hoàng Tiểu Tinh, nói: “Anh Tiểu Tinh, tôi trông chừng ở đây, anh đi lấy xăng nhé”.
Hoàng Tiểu Tinh cười đáp: “Chuyện nhỏ thế này gọi một cú điện thoại là xong”.
Nói xong, Hoàng Tiểu Tinh lấy điện thoại ra gọi, anh ta hoàn toàn không định rời khỏi đây.
Làm thế nào đây?
Hình như không có lý do nào khác để tách Hoàng Tiểu Tinh ra.
Vậy thì chỉ đành dùng hạ sách thôi.
Hoàng Tiểu Tinh gọi điện thoại xong lại nói chuyện phiếm với tôi, hỏi tôi bên dưới có gì lạ.
Tôi nói thật với anh ta, sau đó Hoàng Tiểu Tinh nhìn xuống xác con chồn ở dưới đất, lẩm bẩm: “Nói vậy là trong hang động, trừ cây mọc ngược và con chồn đã bị giết chết này ra thì không còn thứ gì khác?”
“Ừ”, tôi khẳng định lần nữa: “Không có thứ gì khác”.
Hoàng Tiểu Tinh cười đáp: “Vậy thì tốt, không có thứ gì khác thì chỉ cần đốt cây đi, lấp chỗ này lại là có thể thi công rồi”.
Trong lòng Hoàng Tiểu Tinh chắc chắn không nghĩ như vậy, nhất định là anh ta cũng thấy kì lạ, vì sao bên dưới không có báu vật!
Tôi lục tìm đồ vật ở trên người, sau đó kinh ngạc kêu lên: “Hỏng rồi, tôi rơi mất ví tiền ở dưới đó rồi!”
“Hả?”, Hoàng Tiểu Tinh hỏi: “Ví tiền sao?”
Tôi nói: “Anh ở trên này canh chừng, tôi xuống dưới tìm ví tiền”.
Hoàng Tiểu Tinh ngăn tôi lại, nói: “Cậu sốt ruột làm gì, không phải chỉ là ví tiền thôi sao? Cậu thiếu tiền được à?”
“Đợi Mộc Dịch về rồi hãy xuống đó, lỡ như có nguy hiểm gì thì sao. Mộc Dịch đã dặn dò không được xuống dưới”.
Tôi nói: “Trong ví tiền của tôi có hóa đơn quan trọng. Không sao đâu, tôi vừa mới xuống đó, bên dưới không có gì lạ cả, tôi đi một lát rồi lên lại ngay”.
“Vậy cậu cẩn thận một chút”, Hoàng Tiểu Tinh cũng không nói gì thêm nữa.
Tôi đi đến cửa hang, men theo thang leo xuống.
Lúc đặt chân xuống mặt đất rồi, tôi quen đường chạy thật nhanh tới phía cuối hang động.
Đến trước rễ cây khổng lồ kia, tôi làm theo chỉ thị của tiên nữ Thanh Thủy, đặt tay phải lên một chỗ nào đó ở trên rễ cây.
Từng luồng sức mạnh kì dị bắt đầu rót vào, điên cuồng lan ra khắp vỏ ngoài rễ cây.
Chốc lát sau, tiên nữ Thanh Thủy hết sức vui mừng kêu lên: “Ở trung tâm rễ cây quả thực có lượng lớn linh khí, mà ở bên dưới phần trung tâm rễ chính là một cỗ quan tài!”
Quan tài?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Quan tài đã bị bịt kín, sức mạnh của ta không xâm nhập vào được”.
“Bây giờ, ta sẽ hút toàn bộ linh khí trong rễ cây”.