Phần 228: Tuyên bố đính hôn
Viên Chính Dương tức đến sắp nôn ra máu. Dù gì thì ông ta cũng là chủ tịch một công ty, đã bao giờ bị kẻ khác nhục mạ thế này đâu.
Lần trước bị Trần Kế Tần đánh, hôm nay lại bị tôi chèn ép, giờ lại bị đuổi đi như một con chó nhà có tang!
Cuối cùng thì Viên Chính Dương và hai thư ký của ông ta cũng đứng dậy. Viên Chính Dương tức đến run người, mắt đầy tơ máu đỏ hằn lên, nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn thịt tôi, giọng lạnh lẽo đến đáng sợ, nói: “Trương Sơn Thành, cậu giỏi lắm!”
“Tôi rút ra năm triệu tệ muốn giúp thôn các người làm giàu, các người lại đối xử với tôi như vậy!”
“Trương Sơn Thành, cậu đợi đó cho tôi!”
“Chúng ta đi!”
Viên Chính Dương buông lời thách thức, sau đó đen mặt dẫn hai thư ký của ông ta chuồn khỏi đây.
Lưu Thành Hà bước đến, như còn muốn nói gì đó. Nhưng Viên Chính Dương hất tay ông ta ra, bước đi thật nhanh.
Miệng của phó chủ tịch huyện giật giật, Viên Chính Dương đã đi rồi, ông ta ở lại đây cũng không còn tác dụng gì nữa. Bây giờ ông ta ủng hộ Lưu Đại Bảo cũng không ích gì.
Phó chủ tịch huyện nói: “Thưa dân làng, hôm nay tôi đến đây để trả ơn thầy, tiện thể tham gia buổi tranh cử của thôn chúng ta”.
“Nhưng trên huyện còn rất nhiều việc, tôi cũng không ở lại lâu được. Bây giờ buổi bỏ phiếu cũng đã gần xong, những việc còn lại xin được giao lại cho chủ tịch thị trấn”.
Phó chủ tịch huyện đứng dậy, chào những người đang ngồi trên bàn chủ toạ và tạm biệt dân làng.
Ông ta là người Lưu Thành Hà mời đến. Bây giờ mọi chuyện đã đến hồi kết, ông ta ở lại đây cũng chỉ nhục mặt thêm, thế nên ông ta quyết định đi luôn.
Bây giờ trên bàn chủ toạ đều là người phe tôi.
Tôi thắng rồi!
Lưu Đại Bảo thua rồi!
Đúng lúc mọi người tiễn phó chủ tịch huyện rời đi, điện thoại của tôi reo lên hai hồi rồi tắt.
Tôi lấy điện thoại ra xem, là một số lạ. Sau đó, tôi nhận được một tin nhắn lạ.
Tin nhắn này chỉ có một video, kèm theo một dòng chữ.
“Nếu anh làm trưởng thôn, tôi sẽ phát tán video này”.
Có chuyện gì vậy? Trong lòng tôi có một linh cảm xấu.
Tôi mở video ra xem, bên trong là tôi và Lâm Ngọc Lam. Tôi ôm Lâm Ngọc Lam lên giường, sau đó tắt đèn, bên trong truyền ra âm thanh rên rỉ của hai người chúng tôi…
Tôi vội vã cho nhỏ âm lượng xuống…
Đây là video tôi với Lâm Ngọc lam abcxyz trong đêm hôm trước!
Một video dài mười mấy phút.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lưu Đại Bảo, thấy anh ta đang nhìn tôi với đôi mắt cay độc.
Là trò quỷ của Lưu Đại Bảo!
Có tiên nữ Thanh Thuỷ ở đây, bất cứ ai đến gần nhà tôi đều bị cô ấy phát giác. Tại sao anh ta lại quay được cảnh này?
Hơn nữa hôm đó cửa đã khoá hết, sao anh ta lại quay được cảnh ở bên trong nhà? Mà nhìn từ góc quay thì cứ như là đứng ngay trong phòng rồi quay.
Chẳng lẽ là… camera!
Mấy hôm trước tôi không ở nhà, nhất định là Lưu Đại Bảo đã lẻn vào nhà tôi, lén đặt camera!
Tôi nhắn lại: Tại sao phải làm thế?
Lưu Đại Bảo cũng trả lời ngay: Vốn tao chỉ muốn biết mày có kế hoạch gì, chỗ dựa của mày là ai để tiện chuẩn bị đối sách thôi. Nhưng tao không ngờ mày lại dan díu với một quả phụ. Tao vốn cũng không muốn dùng thủ đoạn hèn hạ thế này, tao cứ nghĩ hôm nay tao thắng chắc rồi cơ.
Chính mày ép tao. Trương Sơn Thành, nhường vị trí trưởng thôn cho tao đi. Tao đã sao video thành rất nhiều bản, nếu mày không rút lui, tao sẽ phát tán nó ngay!
Xem ra đây mới là chiêu cuối cùng của Lưu Đại Bảo!
Vốn tôi đã thắng rồi, nhưng vào thời khắc cuối cùng này, Lưu Đại Bảo lại vứt một quả bom hẹn giờ về phía tôi!
Mà quả bom này có thể khiến tôi nổ tan xác!
Lưu Đại Bảo chết tiệt!
Bây giờ phải làm sao đây?
Tôi vô cùng hoang mang. Nếu video này lộ ra ngoài, tôi với Lâm Ngọc Lam sẽ mang tội gian dâm. Tư tưởng của thôn tôi vô cùng cổ hủ, chắc chắn họ sẽ không tha thứ cho chuyện này.
Đến lúc đó không chỉ ảnh hưởng đến tôi và Lâm Ngọc Lam, mà ngay cả nhà họ Trần cũng sẽ phải chịu nhục!
Nếu nhân phẩm của tôi có vấn đề, lại còn bị vạch trần ngay lúc này, thì chị Văn Nhã và chủ tịch thị trấn cũng không nói đỡ cho tôi được!
Vì đây là lỗi của tôi!
Một video mà có thể dồn tôi vào bước đường cùng thế này!
Tôi cũng không thể làm trưởng thôn nữa!
Lòng tôi nóng như lửa đốt!
Lúc này, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Không cần lo lắng về chuyện này. Trước khi Lưu Đại Bảo phát tán video, cậu hãy giải quyết dứt điểm chuyện này luôn đi. Như thế video trong tay Lưu Đại Bảo cũng trở nên vô ích”.
Giải quyết trước khi nó bị lộ? Nhưng bây giờ anh ta sắp phát tán nó rồi!
Lưu Đại Bảo đã nói, anh ta đã sao video thành rất nhiều bản, bây giờ có cướp điện thoại của anh ta đi cũng vô dụng.
Bây giờ tôi không có thời gian xử lý chuyện này.
Tôi có cảm giác như rơi từ trên trời xuống thẳng đáy vực.
“Đi theo ta lâu thế rồi mà vẫn đần như vậy”, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Nghĩ tiếp đi, không nghĩ ra được thì thôi, ta không giúp ngươi chuyện này đâu”.
Không thể nói cho tôi luôn à? Lại còn bắt tôi nghĩ?
Đầu tôi vận động hết công suất. Tôi phân tích cục diện hiện tại, phân tích quan hệ của tôi với Lâm Ngọc Lam, của nhà họ Trần với nhà họ Lâm.
Mọi người tiễn phó chủ tịch huyện đi xong thì quay lại bàn chủ toạ, cuối cùng đúng lúc này tôi đã nghĩ ra cách.
Đây là hạ sách, nhưng nó có thể giải quyết vấn đề.
Sau khi mọi người ngồi lại vào bàn chủ toạ, Trần Mãn Quang và chủ tịch thị trấn cũng mời tôi lên ngồi cùng.
Không gian yên tĩnh lại, trong lòng mỗi người đều tự hiểu, Trương Sơn Thành tôi chính là trưởng thôn tiếp theo.
Trần Mãn Quang là người chủ trì buổi tranh cử, ông ấy chỉnh lại micro, sau đó nói với nụ cười rạng rỡ: “Hôm nay, Trương Sơn Thành đã quyên góp cho thôn chúng ta mười triệu tệ, chung tay với Văn Nhã xây dựng thôn chúng ta, dần dần giải quyết hết những khó khăn còn tồn đọng”.
Trần Mãn Quang cực kỳ thông minh. Trước đó lúc tôi tranh chấp với Viên Chính Dương, tôi đã tăng giá lên đến hai mươi triệu. Nhưng ông ấy không nhắc đến con số đó, mà chỉ lấy con số mười triệu ban đầu. Mười triệu này tôi lấy ra ngay trước mặt dân làng, không thể rút lại được.
Về vấn đề tiền bạc, dân làng chỉ đành im lặng chấp nhận. Họ đâu thể cãi lại rằng, rõ ràng cậu đã bảo là hai mươi triệu, sao giờ chỉ còn mười triệu được.
Làm như thế nhất định sẽ bị mọi người phỉ nhổ.
“Tôi cũng không nói nhiều nữa. Tóm lại, Trương Sơn Thành đã trở thành trưởng thôn của thôn chúng ta, danh chính ngôn thuận!”
“Sau đây, xin mời chủ tịch thị trấn tuyên bố trưởng thôn nhiệm kỳ mới!”
Khắp nơi vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.
Sắc mặt Lưu Đại Bảo cực kỳ tệ. Tay phải anh ta nắm chặt điện thoại, giơ lên cho tôi xem để uy hiếp tôi.
Đúng lúc chủ tịch thị trấn chuẩn bị tuyên bố thì tôi đứng lên, cắt ngang: “Xin đợi một lát!”
Mọi người nhìn tôi với vẻ hơi bất ngờ, kể cả tôi có gì muốn nói thì cũng nên đợi chủ tịch thị trấn tuyên bố xong, sau đó mới đến lượt trưởng thôn mới phát biểu chứ.
Tôi nói: “Trước khi chủ tịch thị trấn tuyên bố trưởng thôn mới, tôi có một việc vô cùng quan trọng muốn nói với mọi người”.
Lưu Đại Bảo nở một nụ cười đắc ý, anh ta nghĩ rằng tôi muốn xin nhường vị trí trưởng thôn.
Nhưng mà tôi chắc chắn sẽ làm anh ta thất vọng.
Dân làng đã yên lặng trở lại.
Tôi hắng giọng, cười với Lâm Ngọc Lam đang đứng cạnh Sở Tuyết Tương trong đám đông nhốn nháo.
“Lâm Ngọc Lam, mời chị lên đây!”
Mọi người nghe thấy tôi gọi tên Lâm Ngọc Lam thì vô cùng ngạc nhiên, quay qua nhìn cô ấy. Lưu Đại Bảo lại đầy vẻ hoài nghi, không biết tôi định làm gì.
Tôi bước từ chỗ bàn chủ tọa xuống, đi về phía Lâm Ngọc Lam.
Tôi tiến lại gần, nắm lấy tay phải của Lâm Ngọc Lam.
“Hôm nay, ngoài việc quyên góp cho thôn chúng ta mười triệu tệ, tôi còn muốn tuyên bố một việc nữa”.
“Vào ngày 1 tháng 10 năm nay, tôi sẽ đính hôn với Lâm Ngọc Lam!”