Phần 222: Con bài cuối cùng
Hàng loạt cặp mắt nhìn về phía Trần Kế Tần, người dân bàn tán xôn xao, đều đang khen ngợi sự thay đổi của Trần Kế Tần. Mấy người già đi tới bắt tay Trần Kế Tần, cảm ơn ngay tại chỗ.
Gần đây chúng tôi khám bệnh miễn phí, ngày nào Trần Kế Tần cũng đến nhà những người già hỏi han, còn cõng họ đi sưởi nắng, xoa bóp cho họ.
Chỉ trong chốc lát, những lời khen ngợi Trần Kế Tần đã tràn ngập nơi đây.
Trần Kế Tần tỏ ra rất hạnh phúc, chìm đắm trong lời tán dương của mọi người.
Giây lát sau, Trần Mãn Quang lên tiếng: “Tất cả đều là công lao của Sơn Thành, tôi tin rằng mỗi một người dân có mặt tại đây đều biết rõ Tiểu Tần đang làm việc cho phòng khám của Sơn Thành”.
“Nhờ Sơn Thành đã thay đổi Tiểu Tần, giúp nó từ một tên du đãng trở thành một đứa trẻ ngoan”.
“Xin hỏi mọi người, trong thôn chúng ta, ai có đủ khả năng làm thay đổi Tiểu Tần? Một người làm bố như tôi và cả mẹ nó cũng không làm được, vậy mà Sơn Thành lại có thể làm được chỉ trong một thời gian ngắn”.
“Nếu nói về năng lực của thế hệ trẻ tuổi thì ai có thể sánh được với Trương Sơn Thành?”
“Trương Sơn Thành là thanh niên giỏi nhất thôn chúng ta!”
“Thế nên… tôi ủng hộ Trương Sơn Thành!”
Trần Mãn Quang cũng đứng về phía tôi, lời nói của ông ấy rất có sức thuyết phục. Tám, chín trên mười gia đình trong thôn đã từng bị Trần Kế Tần ức hiếp, những đứa nhỏ còn đi học ở trong thôn đều từng bị Trần Kế Tần bắt nạt.
Bây giờ Trần Kế Tần đã được tôi thu phục, nói tới năng lực thì sự thực chứng minh tôi rất lợi hại, không phải chỉ nói suông.
Uy tín của Trần Mãn Quang ở thôn chúng tôi không thua gì Lưu Thành Hà. Chị Văn Nhã và Trần Mãn Quang đều ủng hộ tôi, tiếng bàn tán của người dân lại bắt đầu nghiêng về phía tôi.
“Đứa trẻ Sơn Thành quả thực rất có năng lực”.
“Nếu ông Trần không nói, tôi còn không nghĩ tới chuyện này. Bây giờ Trần Kế Tần đúng là một đứa trẻ ngoan, đây đều là công lao của Sơn Thành”.
“Đúng vậy, Sơn Thành là phó viện trưởng bệnh viện thị trấn, thân phận này cũng đem lại vinh quang cho thôn ta. Trong số người trẻ tuổi bây giờ, ai có thể bước lên cao như Sơn Thành?”
“Sơn Thành mới mười tám tuổi đã là phó viện trưởng, năng lực này ai có thể bì được chứ?”
“Chị Văn Nhã và ông Trần đều ủng hộ Sơn Thành, chúng ta cũng ủng hộ Sơn Thành đi…”
Tôi lắng nghe tiếng bàn tán của người dân xung quanh, bây giờ người dân trong thôn đều ủng hộ tôi.
Trần Kế Tần đột nhiên hét lớn: “Ủng hộ Trương Sơn Thành!”
Người dân xung quanh cũng hét lên theo, nhất thời cả hội trường vang vọng tiếng reo hò ủng hộ tôi.
Trước cuộc bầu cử, đa số người dân thôn đều không có mục tiêu rõ rệt. Đương nhiên ai mang lại nhiều lợi ích cho người dân trong thôn, ai có thể tạo phúc cho thôn làng, ai có năng lực thì họ sẽ chọn người đó.
Tình hình hiện tại, Trần Mãn Quang đã chứng thực năng lực của tôi, chị Văn Nhã cũng ủng hộ tôi, nếu người dân không biết chị Văn Nhã thì sẽ suy xét đến vấn đề công việc sau này vân vân.
Cho nên, những người không muốn ủng hộ tôi, những người gió chiều nào theo chiều ấy thấy dính dáng đến lợi ích của mình là lập tức đưa ra quyết định.
Tình thế bây giờ là đa số người đã đứng về phía tôi, để tôi xem Lưu Đại Bảo lấy cái gì ra đấu!
Tuy nhiên, tôi thấy phó chủ tịch huyện uống trà rất bình tĩnh tự nhiên, hình như không lo lắng gì, còn Lưu Thành Hà và Lưu Đại Bảo chỉ là sắc mặt có chút khó coi, ngoài ra thì có vẻ vẫn đang nắm chắc phần thắng.
Lẽ nào… bọn họ còn con át chủ bài gì đó?
Người dân dần dần yên tĩnh lại, cuối cùng Lưu Thành Hà cũng lên tiếng: “Mọi người đều phát biểu ý kiến, vậy tôi cũng xin nói lên cách nghĩ của mình”.
Lưu Thành Hà vừa mở miệng, người dân đều trở nên im lặng. Lưu Thành Hà dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tôi cũng thấy được năng lực của Trương Sơn Thành. Sơn Thành quả thực là một nhân tài, chủ tịch thị trấn, Văn Nhã và ông Trần đều ủng hộ cậu ta là điều đúng đắn”.
Cái gì vậy? Lưu Thành Hà không nói vào cho con trai mình mà lại nói hộ tôi?
Chắc chắn còn có vế sau nữa.
Lưu Thành Hà tiếp tục nói: “Thôn chúng ta rất nghèo. Từ khi cải cách kinh tế đến nay, những nơi khác đều dần dần phát triển, riêng thôn chúng ta ở nơi xa xôi hẻo lánh, giao thông bất tiện, dân số ít, gần như không tiếp xúc với người bên ngoài”.
“Cách để giải quyết vấn đề nghèo khó là phải phát triển. Chỉ cần thị trấn chúng ta, thôn chúng ta phát triển đi lên, đương nhiên thôn chúng ta cũng sẽ thoát khỏi cái nghèo”.
“Văn Nhã xây dựng thôn là một khởi đầu rất tốt, cô ấy còn đầu tư vào công nghiệp, giải quyết vấn đề công ăn việc làm cho người trong thôn, thêm vào đó còn giúp đỡ chúng ta từ từ giàu lên”.
“Những chuyện này nói khó nghe một chút thì là tiền và công việc có thể giải quyết vấn đề cơ bản. Sau đó tùy theo sự phát triển, đời sau của thôn chúng ta chăm chỉ học hành, mở rộng kiến thức, chỉ cần có được vài người tài như Văn Nhã là thôn chúng ta sẽ giàu lên nhanh chóng”.
“Cái chúng ta thiếu thốn nhất chính là tiền và sự giáo dục, sau nữa là mối liên kết với thế giới ngoài kia. Văn Nhã đã đầu tư hai triệu tệ, còn một học trò của tôi đồng ý bỏ ra năm triệu tệ để xây dựng thôn chúng ta!”
Chuyện gì đây?!
Chẳng lẽ đây mới là con bài cuối cùng của Lưu Thành Hà, định dùng tiền đè ép tôi?
Năm triệu tệ với người dân thôn nghèo khó mà nói chẳng khác nào con số thiên văn!
Trong phút chốc cả hiện trường vỡ òa, người dân của thôn không ai không kích động.
“Mọi người yên lặng!”, Lưu Thành Hà ra hiệu cho mọi người yên lặng lại, tiếp tục nói: “Hơn nữa, người học trò đó còn mở vài xí nghiệp, bây giờ đang tuyển công nhân với số lượng lớn”.
“Xí nghiệp nằm trên huyện, mặc dù hơi xa, nhưng đi về cũng chỉ mất ba tiếng đồng hồ. Mỗi tuần xí nghiệp đều có xe chuyên đưa đón mọi người về thôn, vả lại lương tính theo sản phẩm, làm nhiều ăn nhiều, bảo hiểm đầy đủ”.
“Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần có sức khỏe là có thể vào làm!”
Những lời này không phải là vả vào mặt chị Văn Nhã hay sao!
Chị Văn Nhã quyên góp hai triệu cho thôn, Lưu Thành Hà lại góp năm triệu. Chị Văn Nhã nói xây xí nghiệp ở thị trấn, giải quyết vấn đề công ăn việc làm cho đa số người trong thôn, còn bên Lưu Thành Hà thì xí nghiệp có sẵn, bất cứ lúc nào cũng có thể đi làm.
Lưu Thành Hà chết tiệt, lấn át tôi thì thôi đi, lại còn dám bắt nạt chị Văn Nhã!
Sắc mặt của chị Văn Nhã chẳng dễ chịu gì, chủ tịch thị trấn cũng sa sầm mặt.
Nhưng họ không thể phản đối chuyện này, có người bỏ tiền xây dựng thôn là chuyện tốt, sao có thể phản đối được chứ?
Phó chủ tịch huyện cười nói: “Hay, hay lắm, thưa thầy Lưu, nếu có được số tiền đó, đồng thời mọi người cũng có công việc, thôn của thầy sẽ giàu lên nhanh thôi”.
“Không biết ông chủ đó là ai vậy ạ?”
Lưu Thành Hà cười nói: “Học trò đó của tôi là Viên Chính Dương, chủ của xí nghiệp Hồng Đạt. Cậu ta đã đến đây từ sáng nhưng có chút chuyện gấp phải đi xử lý, vừa rồi cậu ta mới gọi điện cho tôi nói khoảng mười phút nữa sẽ tới”.
Viên Chính Dương? Cái tên này quen thật, hình như đã nghe qua ở đâu đó.
“Đến rồi, đến rồi…”. Phía sau đám đông vang lên tiếng còi xe ô tô.
Một chiếc BMW màu đen dừng ở phía sau đám đông, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ bước xuống.
Trùng hợp thế, Lưu Thành Hà vừa dứt lời, chưa tới mười giây sau thì xe đã xuất hiện.
Rõ ràng tất cả đều được sắp xếp từ trước.
Người đàn ông trung niên mặc bộ vest phẳng phiu, lạ ở chỗ trên đầu đội chiếc mũ giống như mũ cao bồi che khuất nửa bên mặt.
Người phụ nữ bên cạnh ông ta cao gầy, tướng mạo khá đẹp, hơn ba mươi tuổi, trang điểm rất đậm, tay phải đặt ở thắt lưng cắp theo một tập tài liệu.