Phần 202: Ám sát bằng súng
Tôi lấy hộp quà ở ghế sau đưa cho Âu Dương Tiểu Nhiễm, nói: “Tiểu Nhiễm, thứ trong này vô cùng quý giá, nhất định phải tự tay đưa cho bố em đấy nhé”.
Âu Dương Tiểu Nhiễm tò mò cười hỏi: “Quý giá thế nào cơ? Rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Tôi cười bí hiểm, đáp: “Bán tập đoàn Long Đằng nhà em đi cũng không mua được thứ này đâu, giữ kĩ đấy”.
Âu Dương Tiểu Nhiễm lại càng tò mò, hỏi: “Sơn Thành, anh trêu em đấy à, rốt cuộc là thứ gì thế? Anh nói em nghe đi”.
Âu Dương Tiểu Nhiễm đương nhiên sẽ không mở ra xem, tôi nói: “Đợi em về nhà đưa bố em xem xong tự nhiên chú ấy sẽ nói cho em”.
Âu Dương Tiểu Nhiễm cầm hộp quà rời đi, sau khi lên xe, cô ấy mở cửa kính thò đầu ra, hô lên: “Sơn Thành, em đợi anh đấy nhé, anh nhất định phải đến tiệc sinh nhật đấy”.
“Biết rồi, anh nhất định sẽ đi”, không phải chỉ là buổi tiệc sinh nhật thôi sao, vì cớ gì mà lần nào cũng phải dặn dò tôi thế chứ.
Âu Dương Tiểu Nhiễm lưu luyến nhìn tôi một lần nữa, sau đó lái xe rời đi.
Tôi vừa lên xe, điện thoại lại reo lên, là đội trưởng Lưu gọi tới.
“Sơn Thành, bữa tiệc kết thúc rồi sao?”, đội trưởng Lưu hỏi tôi.
“Vâng, kết thúc rồi”, tôi nói: “Không phải ông đến để bắt tôi đấy chứ?”
“Phải”, đội trưởng Lưu không biết làm sao cho đành, lại nói: “Dù gì cũng phải theo quy trình, cậu phải xin lỗi và bồi thường cho người ta”.
“Mặc dù trước đó người bị cậu đánh đã đích thân đến sở cảnh sát, nói rằng không so đo chuyện này nữa, nhưng đã báo cảnh sát thì bên chúng tôi phải có bản ghi lời khai”.
“Tôi đưa cậu về đây viết lời khai và thư xin lỗi là xong”.
Ông chủ Viên bị tôi đánh lúc trước chắc chắn đã biết chuyện xảy ra ở buổi tiệc, cũng biết tôi không phải là một nhân vật đơn giản, thế nên ông ta không dám làm khó tôi, chỉ đành nhẫn nhịn chuyện bị đánh.
Nhưng mà ông ta đã báo cảnh sát, bên cảnh sát phải xử lý, lập hồ sơ.
Đội trưởng Lưu và Trương Lệ đều là người cảnh sát nhân dân có trách nhiệm.
Tôi nói: “Được, tôi lập tức đến sở cảnh sát ngay”.
Thế là Lưu Thiến lại lái xe chở chúng tôi đến nhà họ Dương, toàn bộ người nhà họ Dương đã đi theo ông cụ và Dương Đông đến bệnh viện, người nhà họ Lưu cũng đã rời đi từ lâu.
Tôi và Trần Kế Tần tạm biệt Lưu Thiến, sau đó ngồi lên chiếc xe van cũ kĩ của chúng tôi rời khỏi nhà họ Dương, men theo đường đê đi tới thị trấn.
“Đại ca, tôi thật sự cảm thấy không đáng cho anh chút nào”, trên đường đi, Trần Kế Tần châm điếu thuốc, cất tiếng phàn nàn.
Tôi hỏi: “Anh lại làm sao nữa?”
Trần Kế Tần nói: “Đại ca, anh làm nhiều việc cho Lưu Thiến như vậy, Lưu Thiến lại yêu người khác, tôi nhìn mà không chịu nổi. Sao người phụ nữ này lại thế chứ”.
Thực ra tôi và Lưu Thiến cũng chỉ gặp qua vài lần, không thân thiết đến thế. Đúng là tôi muốn có được Lưu Thiến, từ khi tu luyện thuật hút âm khí, chỉ cần là gái đẹp sẽ có sức hấp dẫn rất lớn đối với tôi.
Tôi nói: “Phụ nữ khác đàn ông, đàn ông là loại động vật dùng thân dưới để suy xét mọi vấn đề, còn phụ nữ ấy, người ta dùng tình cảm”.
“Người đàn ông mà Lưu Thiến thích chắc chắn đã bỏ ra cho cô ấy rất nhiều. Hai người họ hẳn cũng đã quen nhau rất lâu, tình cảm rất sâu đậm”.
“Không phải người phụ nữ nào cũng thích quyền thế, tiền tài. Trên đời này luôn có loại tình cảm vượt trên cả vật chất”.
Tôi không nhất thiết phải có bằng được Lưu Thiến, tôi giúp nhà họ Lưu cũng không phải chỉ vì Lưu Thiến.
Tôi và nhà họ Dương là kẻ thù một mất một còn, viện trưởng Lưu là anh em kết nghĩa của tôi, bà cụ cũng rất tốt với tôi, không vì Lưu Thiến tôi cũng sẽ giúp họ.
Trần Kế Tần nói: “Được thôi, không nói chuyện này nữa. Đại ca, anh quen biết nhiều nhân vật tai to mặt lớn như vậy, vì sao anh cứ chôn chân trong thôn chúng ta?”
“Đại ca, anh đưa tôi ra ngoài làm ăn đi, dẫn theo cả Kiến Hiểu Đông và Lương Văn, mọi người cùng nhau phát tài, cùng nhau tung hoành”.
Tôi nói: “Thời cơ chưa tới, tôi còn rất nhiều việc ở trong thôn phải xử lý, đợi khi nào xử lý xong, đương nhiên tôi sẽ ra đi”.
Chuyện thi thể trong thôn mất tích rồi chuyện thầy khai quang, tôi sẽ điều tra nhanh thôi.
Tôi và Trần Kế Tần trò chuyện với nhau dọc đường, lúc xe ngang qua khu rừng nhỏ hẻo lánh, bỗng nhiên nghe bụp một tiếng, xe trượt trên đường đi.
Xe nổ lốp rồi! Trần Kế Tần giữ chặt vô lăng, xe cũng không chạy quá nhanh, tông vào mấy cái cây bên đường.
Khi xe đã dừng lại hoàn toàn, chúng tôi không mảy may bị thương, chỉ bị hoảng sợ mà thôi.
“Ôi mẹ nó!”, Trần Kế Tần mắng chửi: “Ông đây lái xe bao nhiêu năm chưa bao giờ bị nổ lốp, áp suất lốp xe rất bình thường, làm sao mà nổ được chứ”.
Chúng tôi đang định xuống xe thì đột nhiên có năm người lao ra từ rừng cây bên cạnh, chặn đường chúng tôi.
Khu rừng này rất hẻo lánh, đi qua khỏi con đường này, lại đi tiếp không xa là đến thị trấn.
Năm người này là năm thanh niên, hai người dẫn đầu tôi từng gặp, đó chính là hai người đi cùng với Dương Đông lúc ở buổi tiệc.
Hai người này là con trai của Dương Thành, Dương Ninh Phi và Dương Long Phi.
Dương Ninh Phi vóc dáng cao gầy, vẻ mặt thâm hiểm, khoảng ba mươi tuổi. Dương Long Phi rất mập, vẻ ngoài giống như quả bóng bằng thịt, khoảng hơn hai mươi tuổi.
Năm người này đều cầm dao pha trong tay, bao vây xe của chúng tôi. Xem ra việc xe của chúng tôi nổ lốp cũng là do bọn khốn kiếp này làm.
Trần Kế Tần hơi hoảng sợ, tôi nói: “Ở yên trong đây đừng xuống, khóa chặt cửa xe vào, giao đám người này cho tôi”.
Tôi nhỏ giọng nói bên tai Trần Kế Tần: “Lấy điện thoại quay toàn bộ chuyện ở đây lại, đừng để chúng thấy…”
“Trương Sơn Thành, mau ra đây cho tao!”, Dương Ninh Phi hét to, cùng đám người kia hùa nhau cầm dao pha và đá ném vào xe chúng tôi.
Đúng là muốn chết mà, chuyện ngày hôm nay gây ra còn chưa đủ lớn hay sao, lại còn ban ngày ban mặt cầm dao pha hành hung.
Trước đây Dương Đông đã âm thầm nói với hai anh em này rằng tan tiệc thì theo dõi tôi, đánh tôi tàn phế, chỉ cần không chết là được.
Sau đó, Dương Đông bị anh Đao xử lý cũng là vì tôi, chắc chắn hai anh em này muốn trả thù cho Dương Đông.
Nhưng người nhà họ Dương ắt hẳn không biết chuyện này, bằng không, chuyện ngày hôm nay đã lùm xùm đến vậy, nếu còn gây ra thêm chuyện gì nữa thì nhà họ Dương sẽ không gánh nổi hậu quả.
Tôi lấy một cái mỏ lết từ trong rương dụng cụ ở phía sau ra, mở cửa xuống xe.
Quả nhiên bên đường có vài cây đinh, đúng là bọn họ giở trò.
Tôi vừa xuống xe, năm người kia không tấn công tôi ngay mà lần lượt lùi lại, bao vây tôi, có vẻ không định tấn công.
Tôi hơi bất ngờ, lạnh giọng quát: “Đám khốn kiếp chúng mày có phải muốn chết không!”
Dương Ninh Phi cũng lạnh lùng nói: “Bọn tao không có ngu như vậy, lần trước mày đã đánh nhóm Dương Huy tàn phế không chừa một ai, bọn tao biết mày giỏi”.
Xem ra đám người này không bị đần, nếu đã như vậy, vì sao còn chặn đường tôi? Lại còn kéo tới năm người?
Bọn họ còn âm mưu gì đó sao?
Tôi khinh thường nhìn năm người họ, nói: “Nếu đã biết anh đây lợi hại thì sao còn không mau cút đi!”
“Nếu không, kết cục của chúng mày cũng sẽ giống như Dương Huy”.
Dương Long Phi cười khẩy nói: “Hôm nay, người đối phó với chúng mày không phải bọn tao”.
“Trương Sơn Thành, hôm nay mày chết chắc!”
“Thần tiên cũng không cứu được mày!”
Câu này là ý gì?
“Nguy hiểm, nằm xuống!”, tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên hét lớn trong đầu tôi.
Tôi lập tức nằm rạp xuống đất.
Pằng pằng!
Bên tai tôi vang lên hai tiếng súng!
Đạn găm vào chiếc xe van.
Tôi cả kinh, trong rừng có xạ thủ ẩn nấp, bọn họ có cả súng!
Bọn họ định dùng súng bắn chết tôi!
Tôi vội vàng lẩn đến phía bên kia xe.