Phần 198: Thất bại thảm hại
Chủ tịch Cao cũng nói: “Thằng nhóc Lư Thần Dương cũng từng nói có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Lưu, con đường lên tỉnh rộng thênh thang, người nhà họ Lưu có thể nghênh ngang mà đi, không cần phải băn khoăn về bất cứ điều gì”.
“Đúng vậy, nói không sai”, người trung niên phía sau cũng lên tiếng: “Tôi thấy cái tập đoàn Văn Viên cỏn con này nên bị thu mua từ lâu rồi. Thị trấn này trông rất phù hợp để dưỡng già đấy, không được thì tôi bỏ chút tiền mua là xong”.
“Anh Âu Dương, anh thấy sao?”
Âu Dương Bác nói: “Chuyện này… Đương nhiên là được, tôi gọi cho thư kí một cuộc điện thoại là mua được tập đoàn Văn Viên thôi”.
Lúc này, anh Đao lên tiếng: “Ôi dào, mấy vị chủ tịch, tôi nói này, thu mua tập đoàn Văn Viên mà cũng cần mấy ngài sao? Cho tôi vài phút là có thể khiến bọn họ phá sản rồi, đến lúc đó, tôi sẽ tặng các ngài”.
Mấy ông lớn đột nhiên lên tiếng ủng hộ nhà họ Lưu, khiến sắc mặt của người nhà họ Dương ai nấy bỗng trở nên tím tái!
Mấy ông lớn này đều là những nhân vật đẳng cấp, tùy tiện đưa ra một quyết định đủ cho nhà họ Dương xong đời!
Ông cụ tức run cả người, người nhà họ Dương đều hiểu rằng những nhân vật tai to mặt lớn này muốn giúp nhà họ Lưu!
Ông cụ đột nhiên nổi giận nói: “Tôi không quan tâm mấy ngài chủ tịch, mấy vị tai to mặt lớn các anh có quan hệ thân thiết gì với nhà họ Lưu!”
“Bây giờ là chuyện nhà họ Dương và nhà họ Lưu, tôi mong các anh đừng xen vào!”
Anh Đao tiến lên một bước rồi lạnh lùng nói: “Chuyện của nhà họ Lưu chính là chuyện của chúng tôi!”
“Chúng tôi chính là muốn xen vào đấy, các ông có thể làm gì được chúng tôi?”
“Ông có tin tôi khiến cho tập đoàn Văn Viên nhà các ông biến mất trong một đêm không!”
“Con mẹ nó chứ, một tên nhãi của tập đoàn Văn Viên mà dám kiêu ngạo trước mấy ông lớn chúng tôi, chán sống rồi hả!”
Anh Đao vừa dứt lời, mấy người đàn em bên cạnh đồng loạt đứng dậy, bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau.
“Các anh… Các anh!” Ông cụ tức nhũn ra ghế, thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt, quát ầm lên: “Các anh ức hiếp người quá đáng!”
Nhà họ Dương hoàn toàn im lặng, mấy ông lớn này đã lên tiếng rồi, ai dám đối đầu với bọn họ chứ?
Dù là trong tối hay ngoài sáng, là xã hội đen hay kinh doanh chân chính thì mấy ông lớn này đều nắm hết trong tay!
Không cùng đẳng cấp thì không thể đối đầu được, nhà họ Dương mà đối địch với mấy ông lớn này thì chính là lấy trứng chọi đá!
Âu Dương Bác đi đến trước mặt anh Đao cười nói: “Chúng ta đều là người văn minh, đừng hù dọa mấy bạn nhỏ này”.
Âu Dương Bác nói với ông cụ: “Tôi đã nói rõ ràng với các ông rồi, nhà họ Lưu không chỉ được mấy người chúng tôi che trở, mà phía sau, ngoài Lư Thần Dương ra còn có nhân vật lớn hơn nữa”.
“Nhà họ Dương nhỏ bé các ông trong mắt chúng tôi chỉ như con kiến, chúng tôi có thể giẫm chết bất cứ lúc nào!”
Lời nói của Âu Dương Bác vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại đầy sát ý!
Hiện trường đột nhiên im lặng như tờ!
Người nhà họ Dương cực kì ấm ức, nhưng chỉ có thể nuốt cục tức vào trong bụng!
Khách mời tham dự bên nhà họ Dương cũng có người có địa vị cao, nhưng những người này không ai dám ra mặt nói giúp nhà họ Dương, bởi vì địa vị của bọn họ gộp lại cũng không lợi hại bằng mấy người này.
Lúc này bọn họ nói giúp cho nhà họ Dương thì chỉ có đắc tội với mấy ông lớn này, tự chuốc rắc rối mà thôi.
Tôi tiến lên một bước rồi nói: “Nhà họ Dương các ông nhớ lấy cho tôi, sau này nếu còn gây chuyện với nhà họ Lưu, gây chuyện với Trương Sơn Thành tôi…”
“Thì tôi sẽ tiêu diệt hoàn toàn nhà họ Dương các người!”
“Khiến nhà họ Dương các ông biến mất khỏi thế giới này!”
Lời của tôi cực kì độc đoán, nhưng người nhà họ Dương lại không dám đáp trả, vì bọn họ sợ khi đáp trả thì mấy ông lớn này sẽ đáp lời tiếp, nếu mâu thuẫn leo thang thì nhà họ Dương bọn họ sẽ không được sống yên ổn nữa…
“Phụt…”, ông cụ nhà họ Dương rốt cuộc không thể nhịn nổi cơn tức trong lòng, lửa giận tấn công vào tim, nôn ra một ngụm máu rồi ngất đi.
“Bố!”
“Ông nội!”
Người nhà họ Dương cực kì lo lắng vây quanh, giáo sư Dương lập tức chẩn đoán bệnh cho ông cụ, sau đó vài người đã cõng ông cụ đi.
Sự việc đến đây là đã kết rồi, lần này nhà họ Dương đã hoàn toàn thất bại.
Sau này, nhà họ Dương và nhà họ Lưu đã phân rõ rạch ròi, có lời cảnh cáo của mấy ông lớn này, người nhà họ Dương sẽ không dám động đến người nhà họ Lưu nữa.
Cho dù nhà họ Lưu bị người khác bắt nạt thì e là cũng sẽ tính lên đầu nhà họ Dương.
Đương nhiên, mấy ông lớn này sẽ không làm chuyện này đến cùng, dù sao thì đây cũng là chuyện nhà họ Dương và nhà họ Lưu, hôm nay đến đây là do tôi mời đến để hỗ trợ nhà họ Lưu.
Mấy ông lớn này chắc chắn sẽ không thực sự giúp đỡ nhà họ Lưu, tất cả đều là vì nể mặt Âu Dương Bác mà đến.
Âu Dương Bác cũng là đến để giúp tôi, người thực sự giúp đỡ nhà họ Lưu chỉ có tôi.
Nếu không có tôi thì sao mấy ông lớn này lại hạ mình đến đây cơ chứ?
Tôi cũng sẽ không bảo Âu Dương Bác ra tay làm đến cùng, thu mua nhà họ Dương và đuổi nhà bọn họ ra khỏi thị trấn.
Những chuyện này là việc của tôi, tôi sẽ tự mình từ từ xử lý. Nếu thật sự nhờ Âu Dương Bác làm thì tôi sẽ nợ tình nghĩa của Âu Dương Bác thêm lần nữa.
Thứ như tình nghĩa rất khó trả, nếu nợ nhiều quá không trả nổi thì sẽ rất phiền phức.
Sau này Âu Dương Bác có chuyện gì, hoặc là bảo tôi đi làm việc khiến tôi khó xử thì tôi biết từ chối thế nào đây?
Hơn nữa, tôi không thích mang ơn người khác, lần này giúp đỡ nhà họ Lưu cũng là bất đắc dĩ mới đi nhờ Âu Dương Bác trợ giúp.
Bởi vì ngoài Âu Dương Bác, tôi không còn quen biết nhân vật lợi hại nào nữa.
Người nhà họ Dương bắt đầu giải tán, khách khứa cũng bắt đầu đi ra ngoài.
Tôi kéo tay Lưu Thiến cười nói: “Thiến Thiến, nơi này thực sự khiến người ta không thoải mái”.
“Em có xe thể thao mà, đi thôi, Em đưa anh đi hóng gió đi”.
Lưu Thiến nhẹ nhàng gật đầu, khoác lấy cách tay tôi, hai chúng tôi đi ngang qua mọi người và bước đến hành lang.
Người nhà họ Dương chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi đưa Lưu Thiến rời đi!
“Trương Sơn Thành, tao phải giết mày!!”
Ở phía sau tôi không xa, Dương Đông đã giận điên lên như một con sư tử, tay cầm một con dao găm lao đến chỗ tôi.
Mọi thứ đến quá đột ngột!
Không ai ngờ Dương Đông sẽ nổi điên, hơn nữa còn cách tôi rất gần, hiển nhiên là có âm mưu từ trước!
Những người khác cũng không kịp phản ứng lại, tất nhiên, dù tốc độ của Dương Đông có nhanh hơn nữa, có âm mưu đánh lén thì cũng không thể làm tôi bị thương. Trong mắt tôi, tốc độ của anh ta chỉ như con ốc sên thôi.
Tôi đang định ra tay thì có một người còn nhanh hơn tôi chặn trước mặt Dương Đông và giơ chân đạp vào bụng anh ta.
Dương Đông bị đá văng xa hơn ba mét, đập mạnh xuống đất, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, kêu gào thảm thiết.
Người ra tay là anh Đao!
Anh Đao cách tôi tận bốn năm mét, sao có thể lao ra trong nháy mắt chặn trước mặt tôi được chứ?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Anh Đao không phải là người tu luyện, nhưng cũng từng học một vài môn pháp nên cũng coi như là người bán tu luyện”.
“Anh ta mạnh hơn người bình thường rất nhiều, vì vậy mới có thể chặn trước mặt ngươi trong tích tắc”.
Tất cả mọi người đều bị một phen hú vía, thấy tôi không có chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm.
Người nhà họ Dương sắc mặt ai nấy đều như tro nguội, bọn họ cũng không không ngờ Dương Đông sẽ đột nhiên ra tay với tôi!
Lần này, càng bất ngờ là anh Đao lại giúp tôi.