Phần 184: Khách nhiều như mây
“Trương Sơn Thành, đã lâu không gặp”, Dương Đông đột nhiên đưa tay ra muốn bắt tay tôi.
Dương Đông đã nhiệt tình như vậy, tôi cũng không thể để anh ta chưng hửng, bèn mỉm cười đứng dậy, bắt tay anh ta.
“Dương Đông, thật là lâu quá không gặp, à đúng rồi, vết thương của anh khỏi chưa?”, tôi cười chào.
Dương Đông nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, nói: “Nhờ phúc của anh, đã khỏi lâu rồi”.
Dương Đông đột nhiên dùng sức ở tay, siết tay tôi thật mạnh.
Hóa ra bắt tay chỉ là làm ra vẻ mà thôi, thực tế là muốn khiến tôi bẽ mặt, thảo nào anh ta lại nhiệt tình với tôi như thế.
Nếu đã như vậy…
Tôi âm thầm ra sức, vẻ mặt Dương Đông lập tức xuất hiện nét đau đớn, toát mồ hôi lạnh trên trán.
Tiếp đó, tôi rút tay về, còn tay phải của Dương Đông run rẩy, đặt ở sau lưng.
“Trương Sơn Thành, hôm nay không những là đại thọ của ông tôi và bà cụ nhà họ Lưu, mà còn là lễ đính hôn của tôi và Lưu Thiến, anh nhớ uống thêm vài ly”.
Nói đoạn, Dương Đông vỗ mạnh lên vai tôi vài cái bằng tay trái.
Hôm nay mà anh đính hôn được với Lưu Thiến, tôi sẽ viết ngược chữ Trương lại.
Tôi bình thản cười đáp: “Đương nhiên, chúc mừng anh trước nhé”.
Lúc Dương Đông rời đi, anh ta cúi đầu nói với một thanh niên ở bên cạnh: “Lát nữa uống rượu hãy chuốc say anh ta, sau khi tan tiệc thì tìm vài người xử anh ta!”
“Nhớ kĩ phải đánh gãy hết tay chân, chỉ cần không chết là được”.
Con mẹ nó!
Ác thế!
May sao kĩ năng mới của tôi là thính lực, dù Dương Đông có nói nhỏ đến đâu, vào tai tôi cũng như được khuếch đại âm thanh.
Nếu anh đã muốn cho người xử tôi, vậy thì tôi nhất định sẽ xử anh!
Hôm nay sẽ cho anh chết cực kì khó coi!
Người khác không biết chân tướng còn cho rằng tôi và Dương Đông quan hệ rất tốt, Dương Đông lại đặc biệt đến chỗ tôi bắt tay, trò chuyện mấy câu với tôi.
Thậm chí còn có người nghĩ rằng chẳng trách tôi lại dám đánh người, xem ra lai lịch không nhỏ.
Những người ngồi cùng bàn vẫn không để ý đến tôi cũng bắt đầu tiếp chuyện, nhưng tôi trả lời câu có câu không, chẳng buồn quan tâm mấy người này. Ngược lại, Trần Kế Tần nói chuyện với bọn họ không ngớt lời.
Mấy phút sau, một cô gái xinh đẹp ăn mặc tinh tế và một người đàn ông trung niên xuất hiện ở đại sảnh bữa tiệc.
Đó là viện trưởng Lưu và Lưu Thiến.
Viện trưởng Lưu mặc âu phục và giày da, vẻ mặt tươi cười, ngày hôm nay trông ông ấy tràn đầy sức sống.
Lưu Thiến diện lên vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen dài như thác nước, trên người mặc một bộ lễ phục hở lưng màu đen bóng, vạt dưới có hình đuôi cá dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân ngọc ngà, thon thả không chút tì vết.
Áo choàng đính lưu ly tinh xảo, cộng thêm đôi giày cao gót màu đen bóng, kết hợp với lễ phục càng tôn lên vẻ cao quý và xinh đẹp động lòng người.
Cổ đeo chiếc dây chuyền thủy tinh màu trắng, còn có một chiếc thắt lưng bạc dập dờn nơi eo.
Cái làm người ta si mê nhất là ngũ quan của cô ấy, gương mặt hoàn hảo được trang điểm nhạt, nở nụ cười nhẹ, lông mi khẽ rung rung. Khuôn mặt hình hạt dưa và đôi mắt phượng mê người làm nổi bật vẻ đẹp cổ điển.
Làn da trắng ngần lộ ra sắc hồng nhàn nhạt, môi son màu quýt và má hồng tăng thêm vẻ quyến rũ và gợi cảm cho cô ấy. Đôi môi mỏng giống như cánh hoa hồng kiều diễm.
Lưu Thiến xuất hiện thu hút không ít sự chú ý, mọi người không chút ngại ngần mà khen ngợi Lưu Thiến, thậm chí có người còn nói nhà họ Dương cưới được một cô dâu xinh đẹp.
Viện trưởng Lưu đi chào hỏi khách khứa, nhiều vị khách cũng đứng dậy hỏi thăm viện trưởng Lưu.
Vài cô gái trẻ tuổi vây xung quanh Lưu Thiến trò chuyện ríu rít, thậm chí có người còn nhét bao tiền mừng cho Lưu Thiến.
Bọn họ đều biết hôm nay Lưu Thiến sẽ đính hôn với Dương Đông, cho nên những người bạn thân thiết đều âm thầm cho tiền mừng.
Lưu Thiến trò chuyện mấy câu với những cô gái đó, sau đó đi đến chỗ tôi, nói: “Sơn Thành, anh đến sớm vậy”.
Tôi cười bảo: “Hôm nay cô thật xinh đẹp”.
Lưu Thiến cũng cười nói: “Anh cũng rất đẹp trai”.
Trần Kế Tần có chút bất mãn lên tiếng: “Lưu Thiến, còn tôi không đẹp trai sao?”
“Đẹp trai, anh cũng đẹp trai, ha ha…”, có vẻ như Lưu Thiên nhìn thấy hai chúng tôi thì rất vui.
Những người khác đều nhìn về phía chúng tôi, bọn họ không ngờ tôi chẳng những quen biết Dương Đông, mà quan hệ với Lưu Thiến cũng rất tốt.
Dương Đông nhìn thấy cảnh này, sắc mặt vô cùng khó coi, người phụ nữ sắp trở thành vị hôn thê của anh ta lại không đến chỗ anh ta trước mà lại đến chỗ tôi!
Lưu Thiến vừa đi, viện trưởng Lưu lại đến phía bên tôi, lập tức rót trà, đưa thuốc cho tôi và Trần Kế Tần, cười nói: “Ha ha, cậu em Trương, cậu đến sớm nhỉ”.
Mọi người đều kinh ngạc, viện trưởng Lưu là em trai của chủ tịch thị trấn, thế mà lại tự tay đưa thuốc, rót trà cho chúng tôi, khiến bọn họ không thể tin được.
Thậm chí có người bắt đầu bàn tán lai lịch của tôi và Trần Kế Tần.
Tôi và viện trưởng Lưu tùy tiện trò chuyện đôi câu, sau đó ông ấy đi chào hỏi những vị khách khác.
Không bao lâu sau, cuối cùng chủ nhân chân chính của nhà họ Dương và nhà họ Lưu cũng đã đến.
Ông cụ nhà họ Dương được chủ nhà họ Dương là Dương Quang và vợ chậm rãi dìu từ cửa chính vào. Chủ tịch thị trấn Lưu Hồng Vĩ dìu bà cụ đi cùng hàng với ông cụ nhà họ Dương.
Cả hiện trường hoan hô, tất cả mọi người cùng đứng dậy chào bà cụ và ông cụ.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Dương Quang – chủ nhà họ Dương và là bố của Dương Đông.
Dương Quang cũng mặc âu phục, lạ là ông ta chỉ cao một mét sáu mươi mấy, chưa đến một mét bảy, tóc ngắn, tướng mạo bình thường, vóc người gầy yếu, thậm chí là gầy như que củi. Sắc mặt ông ta trắng bệch, hình như là bị bệnh tật quấn thân, hoặc là hút thuốc phiện trong thời gian dài.
Vợ của Dương Quang lại rất diễm lệ, cao hơn cả ông ta, vóc dáng vô cùng tốt. Vẻ ngoài xinh đẹp, trông chỉ mới hai mươi tuổi, hoàn toàn không giống người đã ngoài năm mươi.
Cho dù chăm sóc tốt đến đâu chăng nữa cũng không thể nào nhìn trẻ như vậy chứ?
Bà ta cũng mặc lễ phục vừa người, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, nhưng tôi đọc được một ít thông tin thông qua mắt bà ta rằng: ông lão chết tiệt bắt mình phải dìu ông ta, lại còn bắt mình phải tươi cười với mọi người.
Chiều mình còn phải đến thẩm mỹ viện nữa, bao giờ mới hết tiệc đây.
Ấy thế mà người phụ nữ này lại có suy nghĩ như vậy! Tôi vô cùng kinh ngạc, chắc chắn đây là vợ lẽ của Dương Quang, không thể nào là mẹ ruột của Dương Đông được.
Ông cụ mặc một bộ quần áo màu tím đặc biệt chuẩn bị cho ngày đại thọ, râu và lông mày đều được cắt tỉa qua, trông cả người tràn đầy sức sống.
Ông cụ năm nay đã bảy mươi tuổi, nhưng nếp nhăn trên mặt không nhiều. Da dẻ cũng trắng trẻo chỉ có một ít đồi mồi, dường như sức khỏe rất tốt.
Tuy nhiên, khi ông cụ chào hỏi khách khứa, mặc dù giọng nói rất lớn nhưng rõ ràng vẫn có chút yếu ớt, hình như là có bệnh trong người.
Tôi có hơi không hiểu, ông cụ cao hơn một mét bảy, Dương Đông cao khoảng một mét tám, nhưng sao Dương Quang lại thấp như vậy.
Ông cụ và Dương Đông khung xương to, trông như khi ông cụ còn trẻ cũng là người có thân thể cường tráng, còn Dương Quang lại có vóc người thấp bé gầy yếu.
Tôi nghi ngờ không biết có phải là quan hệ ruột thịt không.
Chủ tịch thị trấn thì mặc bộ vest màu xanh tím, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, vóc người cao to. Dương Quang vóc người gầy yếu so sánh với ông ấy thì Dương Quang lại càng thảm không nỡ nhìn.