Phần 168: Ép tới đường cùng
Trần Mãn Quang tức giận nói: “Dù Trương Sơn Thành không thể làm trưởng thôn thì cũng không tới lượt cậu!”
“Ngày nào cũng thế, thôn chúng ta xảy ra bao nhiêu chuyện mà giờ các người lại giở trò ở đây à!”
“Con trai tôi khó khăn lắm mới hoàn lương, giờ nó đi theo Trương Sơn Thành, Ngọc Lam cũng có nghề, vậy mà giờ cậu lại chạy tới đây quấy nhiễu, lăng mạ bọn nó!”
“Trong xe cậu có gì? Ít mỳ, ít gạo để hối lộ người dân sao!”
“Nhà họ Trần chúng tôi lương thực đầy nhà, cung cấp mỗi năm cho người dân không biết bao nhiêu, vậy mà lại cần chút cỏn con của cậu sao!”
“Mọi người ở đây nghe rõ, nếu nhà nào nhận đồ của Lưu Đại Bảo thì sau này đừng tìm tới Trần Mãn Quang tôi nữa!”
Nhà họ Trần khá giả trong thôn, buôn bán lương thực đã bao năm nay, mấy năm trước, khi thôn nghèo khó, rất nhiều nhà không có lấy nổi nồi cơm ăn, đều do nhà họ Trần cứu trợ.
Mấy năm gần đây, đời sống của người dân tốt dần lên, nhà nào nhà nấy trồng rất nhiều lúa, lương thực ăn không hết cũng đều do nhà họ Trần thu mua lại với giá cao.
Còn có những người nghèo khó cũng đều do nhà họ Trần tiếp tế.
Vì vậy tiếng tăm của Trần Mãn Quang ở trong thôn rất lớn, dù trước đó Trần Kế Tần có ác ôn đến đâu, có là du côn thế nào thì cũng không hề ảnh hưởng tới danh tiếng của Trần Mãn Quang.
Trước đây, Trần Mãn Quang không hề tham gia vào việc bầu cử trưởng thôn, bây giờ tôi và Đại Bảo Lưu cãi nhau thì Trần Mãn Quang đã thể hiện rõ lập trường của mình.
Chỉ cần Trần Mãn Quang làm vậy thì sẽ có rất nhiều người đứng về phía ông ta.
Còn nhà họ Lưu, Lưu Thành Hà học nhiều, còn là sinh viên đại học, khi đó sinh viên đại học cực kỳ hiếm, vì ông ta có kiến thức, có văn hóa, nhân phẩm tốt, đích thực là một người tốt nên ông ta cũng có danh tiếng.
Nhưng nhà họ Lưu không hề làm gì thực tế cho thôn, nhà họ Trần thì khác, họ toàn làm những việc thiết thực giúp đỡ dân làng.
Sắc mặt Lưu Đại Bảo vô cùng đáng sợ: “Chú Trần, có phải chú làm quá không, nói hơi quá lời rồi đó!”
“Tôi và bố tôi đều từng học đại học, trong thôn được mấy người là sinh viên đại học chứ? Tri thức thay đổi vận mệnh, thôn chúng ta nghèo chính là vì người dân không có văn hóa”.
“Tôi làm trưởng thôn là ứng cử viên thích hợp nhất!”
Lưu Đại Bảo nói cũng có lý, tôi nói: “Lưu Đại Bảo, anh nói không sai, tri thức có thể thay đổi vận mệnh, nhưng vẫn còn một câu nữa, đó là nỗ lực cũng có thể thay đổi vận mệnh”.
“Đúng là anh là sinh viên đại học nhưng giờ thì sao? Đi lính sáu năm, quay về sử dụng tiền của bộ đội làm ăn thua lỗ không còn một cắc bạc”.
“Sau đó, bố anh nhờ bạn tìm cho anh một công việc, bây giờ anh đã ba mươi mấy tuổi đầu mà đến vợ cũng không tìm được”.
“Chúng tôi chẳng học cao biết rộng gì, rất nhiều người trong thôn cũng chẳng học hành ra sao, nhưng ngay như chị Văn Nhã, chỉ tốt nghiệp trung học mà giờ anh xem xem, chị ấy đã là sếp của cả một công ty, còn đầu tư kiến thiết cho quê hương nữa”.
“Anh lớn hơn chị Văn Nhã sáu, bảy tuổi đấy nhỉ?”
“Nói đi nói lại, thì anh đã làm được gì cho thôn chưa? Chẳng làm được gì cả, vậy mà khi ông trưởng thôn xảy ra chuyện thì anh lại định quay về kiếm món hời làm trưởng thôn sao?”
“Trên đời này lại có chuyện tốt lành đến thế cơ à?”
Lưu Đại Bảo nghe thấy vậy thì tái mặt, nhất thời không nói được gì, bởi những gì tôi nói đều là sự thật.
Có một vài người dân trong thôn cũng gật đầu, nghĩ kỹ thì đúng là như vậy thật.
“Trương Sơn Thành!”, Lưu Đại Bảo tức giận nói: “Vậy cậu đã làm được gì cho thôn!”
Tôi nói: “Anh muốn làm trưởng thôn, vậy thì tôi hỏi anh, trong thôn chúng ta có bao nhiêu hộ gia đình, bao nhiêu người già, bao nhiêu thanh niên trai tráng, bao nhiêu phụ nữ, bao nhiêu trẻ con, mỗi hộ có bao nhiêu ruộng đất, người nhà mỗi hộ làm gì, tình cảnh gia đình như thế nào, anh có biết không? Anh có nắm được không?”
Lưu Đại Bảo nóng nảy: “Thôn chúng ta có cả gần hai trăm hộ, nhiều người như vậy tôi làm sao nhớ hết, cậu có thể không?”
“Tôi có thể!”, tôi nói: “Tôi nhớ hết trong thôn chúng ta có bao nhiêu người, tên của từng người trong mỗi hộ, ngay cả tình hình của mỗi hộ gia đình như thế nào tôi cũng hiểu rõ”.
“Nhà ai nghèo, nhà ai giàu, nhà ai khó khăn, tôi đều biết rõ như lòng bàn tay!”
“Thông tin của từng thành viên trong mỗi hộ gia đình, nghề nghiệp, vân vân, tôi đều nắm rõ!”
“Nếu có ai không tin thì có thể hỏi!”
Đương nhiên tôi biết hết những thứ đó, tôi lớn lên nhờ ăn cơm trăm họ, tôi nhớ rõ từng người một, ngay cả tình cảnh gia đình họ tôi cũng cực kỳ nắm vững.
Tôi tiếp tục nói: “Bây giờ tôi mở phòng khám, chữa bệnh miễn phí cho người dân trong thôn, đây chính là sự cống hiến của tôi dành cho thôn làng!”
“Tôi nhớ rõ từng người trong từng hộ gia đình, hiểu rõ tình cảnh của từng hộ là để sau này đối chiếu cải thiện với từng gia đình đó, để đưa một bộ phận người trở nên giàu có hơn sau đó kéo theo người của toàn thôn cùng phát triển làm giàu”.
Sắc mặt Lưu Đại Bảo tái mét, anh ta không biết phải đối đáp với tôi như thế nào, bị tôi chèn ép tới mức thở gấp.
Lưu Thành Hà thấy con trai bị rơi vào thế hạ phong, không biết phải đối phó thế nào bèn nói: “Sơn Thành, cậu chỉ đang nói khoác mà thôi”.
“Nói thì ai mà chẳng nói được nhưng làm thì không phải ai cũng làm được đâu”.
“Tôi thừa nhận cậu có chút bản lĩnh, nhưng cậu còn trẻ quá, mới có mười tám tuổi thôi”.
“Cậu không có đủ kinh nghiệm làm việc cũng như kinh nghiệm giải quyết vấn đề, trở thành trưởng thôn sẽ phải quản lý toàn bộ người dân trong thôn, đó không phải là chuyện đơn giản đâu”.
“Trước đây con trai tôi ở trong quân đội, quản lý rất nhiều người, và cũng quản lý rất nhiều việc, nên nó rất có kinh nghiệm với những chuyện đó”.
Mọi người đều tán thành những gì ông ta nói, gừng càng già càng cay, Lưu Thành Hà không nói thì thôi chứ một khi lên tiếng là nhận ngay được sự đồng tình của người dân trong thôn.
Lúc này Trần Mãn Quang cũng lại lên tiếng: “Ông Lưu, làm sao ông biết Trương Sơn Thành không có kinh nghiệm chứ? Sao ông biết tôi không đủ kinh nghiệm”?
“Tôi biết là làm trưởng thôn không hề dễ dàng, trưởng thôn của nhiệm kỳ trước là do ai lựa chọn ra? Ông Lưu, năm đó ông trưởng thôn cũ không muốn con trai mình làm trưởng thôn, phần lớn mọi người đều bảo tôi làm, nhưng ông đã đề xuất để con trai ông trưởng thôn cũ làm”.
“Ông nói rất nhiều đạo lý lớn lao, nói ra rất nhiều kinh nghiệm, và đúng là tôi cũng không muốn làm vì tôi bận kinh doanh”.
“Năm đó nếu không phải ông lên tiếng, diễn thuyết long trọng, nhận được nhiều sự đồng tình của người dân trong thôn thì con trai ông trưởng thôn cũ có thể lên làm trưởng thôn không?”
“Giờ đây ông xem xem, con trai ông trưởng thôn cũ làm trưởng thôn, kết cục là gì!”
“Kết cục là gì vậy!”
“Đó chính là cái kinh nghiệm mà ông nói tới à!”
“Ông……”, Lưu Thành Hà tức giận: “Người chứ không phải là thánh, ông trưởng thôn làm sai, phạm tội tày trời nhưng ông không thể phủ nhận là ông ấy cũng cống hiến rất nhiều cho thôn làng!”
Trần Mãn Quang lạnh lùng nói: “Vậy con trai ông đã cống hiến được những gì? Ông phải nói thật, Trương Sơn Thành đã chữa trị bệnh cho người dân trong thôn, còn con trai ông đã làm được gì? Kéo một cái xe đầy mì và gạo tới hối lộ người dân, đây là sự thật sao!”
“Hơn nữa, ông nói Trương Sơn Thành không có năng lực, vậy con trai ông thì có sao!”
“Tôi nói cho ông biết, Trần Mãn Quang tôi phản đối việc con trai ông lên làm trưởng thôn! Nếu Trương Sơn Thành không làm thì tôi sẽ làm!”
“Không làm gì mà lại đòi kiếm món hời à, ông tưởng người dân trong thôn đều ngốc cả sao!”