Phần 162: Chuyển nhà
Vợ của Cục trưởng Viên cũng đang làm việc tại Cục Xây dựng, Cục trưởng Viên nhúng tay vào rất nhiều việc mà chính vợ ông ta cũng tham gia cùng, cả hai người đều đã bị bắt.
Gia đình Cục trưởng Viên có ba người, con trai của ông ta đã chết, Cục trưởng Viên bị kết án tử hình, vợ ông ta thì bị kết án tù tám đến mười năm.
Nhà họ Viên bị diệt hoàn toàn.
Sau khi ông trưởng thôn bị bắt, vợ và con gái của ông trưởng thôn rất đau lòng. Khi chuyện này xảy ra, vợ của ông trưởng thôn và Trần Thái Linh không còn mặt mũi nào ở lại thôn nữa.
Khi tất cả người dân trong thôn biết tin ông trưởng thôn giết bố của mình, rất nhiều người vô cùng tức giận.
“Hổ dữ không ăn thịt con”, mà con người lại giết bố mình!
Phép vua còn thua lệ làng, nhưng vợ của ông trưởng thôn và Trần Thái Linh căn bản không thể chấp nhận sự thật kinh khủng này, chứ đừng nói đến việc đối mặt với người dân trong thôn, nên hai người họ quyết định rời khỏi thôn ngay trong đêm.
Trương Vân Sơn bị bắt, vợ và con trai Trương Tử Đào không sao, Trương Tử Đào cũng là một tên khốn nạn, nhưng cậu ta không hề phạm tội.
Có vẻ như Trương Vân Sơn đã bảo vệ vợ và con trai mình rất tốt.
Phòng khám của nhà họ Trương đã bị phong tỏa bởi Cục Y tế, Trương Tử Đào và mẹ cậu ta không còn mặt mũi nào để trở về thôn, vì vậy họ chỉ có thể ở lại thị trấn.
Nhưng cuộc sống hai người họ lại không dễ dàng chút nào khi những người dân gần đó biết được hành động xấu xa của Trương Vân Sơn. Sau khi biết rằng họ không có giấy cấp phép hành nghề, những bệnh nhân đã khám bệnh và gia đình nạn nhân không ngừng quấy rối mẹ con Trương Tử Đào.
Mặt tiền của phòng khám bị đập phá giữa đêm.
Ba vụ án lần này đã huỷ hoại ba gia đình!
Những kẻ phạm tội đều phải bị trừng phạt!
Gần đây trong thôn còn xôn xao một vụ, dân thôn không ngừng bàn tán ra vào.
Chưa bao giờ ở thôn chúng tôi lại xảy ra vụ việc lớn như vậy.
Mấy ngày nay, công việc của Triệu Linh Nhi đã được sắp xếp ổn thoả, còn Triệu Vũ thì do tôi chăm sóc.
Qua vài ngày ở với Triệu Vũ, tôi thấy Triệu Vũ rất nghe lời, cậu ta ăn nhiều kinh khủng, một mình cậu ta có thể ăn bốn, năm lượng cơm của người khác, chỉ cần có đồ để ăn và có thứ để chơi, Triệu Vũ liền vô cùng ngoan.
Mấy ngày nay, Trần Kế Tần và Lâm Ngọc Lam cũng bắt đầu thân quen với Triệu Vũ, gương mặt điển trai và thân hình rắn chắc của Triệu Vũ rất được lòng các cô gái.
Tôi thấy Triệu Vũ cũng thích con gái, nhiều lần, cậu ta còn coi Lâm Ngọc Lam là Triệu Linh Nhi, thỉnh thoảng còn hỏi chúng tôi tại sao Triệu Linh Nhi vẫn chưa tới thăm cậu ta.
Triệu Vũ biết Triệu Linh Nhi đang đi làm để kiếm tiền nên rất hiểu chuyện, nghe lời.
Tối hôm đó, Trần Kế Tần gọi cho tôi, nói rằng Trương Tử Đào muốn gặp tôi để bàn bạc chuyện căn nhà của nhà cậu ta.
Tôi hơi ngạc nhiên, Trương Vân Sơn đã phá dỡ nhà của tôi, vấn đề này vẫn chưa bàn bạc xong. Nhà của cậu ta đã thuộc về tôi rồi, chuyện này đến đây là kết thúc.
Cậu ta còn định làm gì nữa? Nếu cố tình theo đến cùng thì Trương Tử Đào phải xây lại một căn nhà mới cho tôi.
Trần Kế Tần và Trương Tử Đào trước đây có quan hệ khá tốt, nhưng sau nhiều chuyện xảy ra, mối quan hệ giữa hai người họ chắc chắn không còn như trước nữa.
Khoảng mười giờ tối, tôi gặp Trương Tử Đào tại nhà của Trần Kế Tần. Trương Tử Đào mặc một bộ vest nhưng sắc mặt vô cùng khó nhìn, sau khi nhìn thấy tôi, cậu ta rời ánh mắt đi, dường như cậu ta không cách nào đối diện với tôi.
Chúng tôi ngồi trên ghế sofa, Trần Kế Tần rót nước cho chúng tôi.
Tôi hỏi thẳng: “Trương Tử Đào, cậu tìm tôi có việc gì? Tôi nghe nói cậu đến đây vì chuyện căn nhà”.
Trương Tử Đào có vẻ rất ngại, không thoải mái, nói: “Trương Sơn Thành, bố tôi đã làm nhiều chuyện như vậy, nhưng ông ấy cũng bị trừng phạt thích đáng rồi”.
“Bây giờ, tôi sẽ đưa cho anh sổ đỏ và giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất của nhà tôi, chúng ta viết một bản hợp đồng khác”.
“Sau này, anh không được phép làm phiền gia đình tôi nữa. Mẹ con tôi định bán căn nhà ở thị trấn rồi rời khỏi đây”.
Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, đây không phải là phong cách của Trương Tử Đào.
Có vẻ như chuyện của cha cậu ta đã khiến cậu ta bị ảnh hưởng rất nhiều. Cậu ta và mẹ không thể ở lại thị trấn được nữa.
Trần Kế Tần đứng bên cạnh nói: “Tôi đã nói chuyện với Tử Đào, đây là quyết định của cậu ấy”.
“Đại ca, ‘oan gia nên giải không nên kết’. Cho dù trước đó Trương Vân Sơn có làm gì có lỗi với đại ca, nhưng Tử Đào không hề làm bất cứ chuyện gì”.
“Mọi người hòa giải với nhau là tốt nhất”.
Nếu đã như vậy thì chuyện này cũng tốt cho tôi, nên tôi đã đồng ý.
Sau khi Trương Tử Đào đưa cho tôi sổ đỏ và giấy chứng nhận đất đai, chúng tôi đã viết một bản hợp đồng. Còn chuyện căn nhà của tôi, gia đình nhà họ Trương sẵn sàng dùng căn nhà của họ để đền bù cho tôi, sau này chúng tôi không ai nợ ai.
Sau khi ký hợp đồng, Trương Tử Đào vội vàng rời đi.
Sau khi Trần Kế Tần tiễn Trương Tử Đào, anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, gương mặt đầy vẻ bất lực: “Đại ca, thật ra…… Trương Tử Đào không có bạn bè, cậu ấy chỉ có người bạn tốt duy nhất là tôi”.
“Lúc trước, tôi với Trương Tử Đào coi nhau là anh em. Từ khi đi theo đại ca, tôi dần cảm thấy xa lạ với cậu ấy”.
“Bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tối hôm qua tôi uống rượu với Trương Tử Đào. Cậu ấy đã khóc trước mặt tôi rất lâu. Cậu ấy hận đại ca nhưng cậu ấy biết, tất cả những chuyện này đều là do lòng tham của bố cậu ấy”.
“Nhưng việc đã đành rồi, không thể cứu vãn được. Cậu ấy định rời thị trấn với mẹ. Tôi đã nói chuyện với cậu ấy rất lâu, thuyết phục cậu ấy làm hòa với đại ca và giải quyết dứt điểm chuyện căn nhà”.
“Vụ việc này đã giáng một đòn mạnh vào cậu ấy, nhưng nó cũng khiến cậu ấy trưởng thành hơn. Rời khỏi thị trấn và sống với mẹ là lựa chọn tốt nhất”.
Tôi dứt khoát gật đầu, cho dù Trương Tử Đào đã rời đi, nếu cậu ta vẫn tiếp tục chống lại tôi, e rằng cậu ta sẽ chỉ càng trở nên tồi tệ hơn.
Có được giấy tờ nhà đất và cả bản hợp đồng của chúng tôi, tôi có thể làm thủ tục sang tên. Thủ tục sang tên sổ đỏ và giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất rất đơn giản, chỉ cần hai bên đồng ý và được trưởng thôn ký tên là tôi có thể lên thị trấn giải quyết, không như ở thành thị, thủ tục sang tên rất rắc rối.
Ngày hôm sau, tôi quang minh chính đại chuyển sang sống ở nhà của Trương Vân Sơn, đợi sau khi bầu xong trưởng thôn mới là tôi có thể sang tên.
Toàn bộ đồ đạc trong phòng khách, phòng tắm và cả nhà bếp của Trương Vân Sơn đều đầy đủ, tốt gấp nhiều lần so với căn nhà trước đây của tôi.
Còn có hai phòng khám đã được sửa sang lại, nên tôi đã nhờ người dân trong thôn giúp đỡ để chuyển hết đồ từ phòng khám cũ sang chỗ này.
Phòng khám trước đây quá cũ, phải mất hai ngày mới chuyển được hết đồ, tôi nhờ Trần Kế Tần tìm người quy hoạch lại mặt tiền phòng khám mới.
Tôi đã trả tiền cho những người dân trong thôn đến giúp và mời họ ăn bữa tối.
Sau này, phòng khám của tôi không liên quan gì đến thôn nữa. Tôi không cần treo biển phòng khám y tế của thôn. Tôi có giấy cấp phép hành nghề nên tôi có thể tự mở một phòng khám bệnh.
Tôi đi huyện một chuyến và làm một số thủ tục và xin cấp giấy phép kinh doanh tại Cục Quản lý Dược, tôi làm xong chỉ trong vòng một tiếng
Ngày thứ tư, phòng khám mới chính thức mở cửa, tôi nhờ Trần Kế Tần và Lâm Ngọc Lam đến giúp đỡ, buổi sáng, chúng tôi dán những câu đối khai trương và đốt pháo.
Đây chỉ là một buổi lễ chuyển nhà đơn giản, tôi cũng thông báo cho mấy người bạn thân của tôi.
Tôi nhờ Trần Kế Tần và Lâm Ngọc Lam đến giúp, sau này thuốc bắc và thuốc tây trong tiệm thuốc của chúng tôi đều do viện trưởng Lưu cung cấp, giá cả cũng rẻ.
Tôi không định kiếm tiền từ người dân trong thôn, chúng tôi không chỉ hợp tác với Đơn vị Y tế ở nông thôn mà giá thuốc của tôi rất rẻ, chỉ cần thêm một ít tiền là phòng khám có thể hoạt động bình thường.