Phần 160: Lưới trời lồng lộng
Viên Vĩnh Cương đã cởi sạch quần áo của mình, trước mặt tôi là cái mông xấu xí đầy nốt mụn!
Viên Vĩnh Cương đang định trèo lên người Triệu Linh Nhi, tôi lao thẳng đá mạnh vào mông ông ta.
Viên Vĩnh Cương bị tôi đá bay ra xa năm sáu mét, người ông ta đập mạnh vào bàn làm việc cách đó không xa khiến máy tính đổ xuống đất, cả người ông ta lăn lộn trên đất.
Viên Vĩnh Cương rống lên như một con lợn bị chọc tiết.
“Trương Sơn Thành!”, Trương Vân Sơn nhìn thấy tôi thì gào lên: “Tại sao cậu lại ở đây?”.
Tôi bước tới gần, năm người phía sau xông tới, vây lấy Trương Vân Sơn.
Trương Vân Sơn sửng sốt: “Các người… Các người là ai!”
Đội trưởng Lý hét lớn: “Mẹ nó, Trương Vân Sơn, đến tôi ông cũng không nhận ra sao?”
Sắc mặt của Trương Vân Sơn thay đổi rõ rệt, ông ta đã biết những người ở đây đều là cảnh sát, ông ta hỏi: “Đội trưởng Lý, anh… Anh tới chỗ tôi làm gì?”
“Chẳng phải hôm trước anh đã qua đây rồi sao?”
Lưu Chính Nghĩa lấy thẻ cảnh sát ra và nói: “Tôi là Lưu Chính Nghĩa, cục trưởng cục cảnh sát huyện”.
“Trương Vân Sơn, hiện ông đang bị tình nghi là kẻ đầu độc trưởng thôn cũ của thôn Lâm Thủy và dính líu đến một vụ hiếp dâm, chúng tôi sẽ bắt tạm giam ông”.
“Hiện tại ông có thể giữ im lặng, nhưng những điều ông nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa!”
Trương Vân Sơn đột nhiên ngẩn ra, nói: “Tôi không giết người, tôi không hề giết ai cả!”
“Chuyện xảy ra ở đây… Chuyện xảy ra ở đây cũng không liên quan gì đến tôi, tôi không hề hiếp dâm ai cả. Các anh nhầm rồi… Nhầm rồi”.
Hai cảnh sát lao vào khống chế Trương Vân Sơn, hai tay ông ta đã bị còng lại.
Trương Vân Sơn vùng vẫy kịch liệt, hét lên: “Tôi không giết người, tôi không phạm pháp!”
“Anh bắt nhầm người rồi!”
Sở trưởng Hàn gằn lên: “Chúng tôi có bắt nhầm người hay không trong lòng ông rõ nhất!”
“Ông đã mua thuốc của Triệu Linh Nhi và sử dụng để giết người. Tất cả bằng chứng chúng tôi đã điều tra rõ ràng!”
“Hóa đơn xuất hàng ở trong ngăn kéo trước mặt!”
Khi nghe những lời này Trương Vân Sơn thì cực kỳ choáng váng, sắc mặt đột nhiên tái mét, mềm nhũn ngã xuống đất.
Ông ta che đậy mọi thứ rất hoàn hảo, chỉ cần hủy hóa đơn trong tay Triệu Linh Nhi là sẽ không có chuyện gì nữa.
Ông ta không thể ngờ được vào phút chót, cảnh sát lại tìm đến cửa!
“Trương Vân Sơn, đây chính là kết cục của ông!”, tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Vân Sơn, nói: “Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát!”
“Không liên quan đến tôi, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ là một người buôn bán thuốc mà thôi…”, Trương Vân Sơn đã tuyệt vọng, nước mắt tuôn ra như mưa.
Đội trưởng Lý áp giải Trương Vân Sơn ra ngoài.
Tôi chạy đến trước mặt Viên Vĩnh Cương, ông ta còn đang run rẩy sau bàn làm việc, hai tay ôm chặt lấy ngực.
“Viên Vĩnh Cương, mẹ nó, ông mau ra đây!”
Tôi bước tới, tóm lấy cánh tay của Viên Vĩnh Cương, hung hăng ném Viên Vĩnh Cương xuống trước mặt mọi người.
Viên Vĩnh Cương gần như không thể cử động được, khóe miệng có vết máu, ông ta hoàn toàn không chịu nổi sức mạnh của tôi.
Viên Vĩnh Cương ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy thân dưới, sắc mặt đã trở nên tái mét.
Khi nghe tin cục trưởng cục cảnh sát huyện đang có mặt ở đây thì ông ta biết mình đã xong đời!
Ông ta không bao giờ ngờ được rằng đây là một cái bẫy do chúng tôi sắp đặt!
Thật ra chúng tôi đã để Triệu Linh Nhi đến đây trước để xem Trương Vân Sơn giở trò gì, sau đó chơi đùa với Trương Vân Sơn một chút để điều tra ra thêm nhiều bằng chứng hơn.
Họ hoàn toàn không ngờ rằng đây là một cái bẫy, Viên Vĩnh Cương và Trương Vân Sơn còn định cưỡng hiếp Triệu Linh Nhi.
Lần này, Viên Vĩnh Cương đã nhảy vào chính cái bẫy mà ông ta sắp đặt cho Triệu Linh Nhi.
Tôi lập tức kiểm tra cơ thể của Triệu Linh Nhi, đó chỉ là một loại thuốc gây mê thông thường, sau hai giờ nữa cô ấy sẽ tỉnh lại.
Viên Vĩnh Cương vẻ mặt đau khổ nói: “Cục trưởng Lưu, anh hãy nể mặt tôi chút, dù sao tôi cũng là cục trưởng cục xây dựng đô thị, cũng là người của nhà họ Dương”.
“Chỉ cần các người tha cho tôi, các người muốn bao nhiêu tiền cũng được!”
Tôi giẫm mạnh lên người của Viên Vĩnh Cương, đạp ông ta nằm rạp xuống đất, sau đó tôi dẫm chân lên mặt ông ta.
Tôi gầm lên: “Viên Vĩnh Cương, ông nghĩ tiền là tất cả sao!”
“Ông cho rằng nhà họ Dương là hoàng đế sao!”
“Trước pháp luật, Viên Vĩnh Cương ông chẳng là cái thá gì!”
“Nhà họ Dương cũng chẳng là cái thá gì cả!”
“Bất cứ ai vi phạm pháp luật đều sẽ bị trừng phạt!”
“Mà ông!”, tôi hét lên: “Hãy chờ chết ở trong tù đi!”
Tôi đạp lên người Viên Vĩnh Cương một lần nữa, Viên Vĩnh Cương hét lên, một vài cảnh sát vội vã ngăn tôi lại.
Đội trưởng Lý ném quần áo cho Viên Vĩnh Cương, nói: “Mặc vào rồi đi theo chúng tôi!”
“Tôi muốn tìm luật sư!”, Viên Vĩnh Cương hét lên: “Tôi không có tội, tôi muốn tìm luật sư!”
“Các người không có quyền bắt tôi!”
“Những người đắc tội với Viên Vĩnh Cương này sẽ không có kết cục tốt!”
Lúc này, Viên Vĩnh Cương vẫn kiêu ngạo như vậy.
Lưu Chính Nghĩa không nhịn được đá Viên Vĩnh Cương một cái, nói: “Ông ta vẫn không biết xấu hổ, không mặc quần áo thì thôi, lập tức đưa đi! Dù sao bị người khác nhìn thấy, người bị mất mặt cũng không phải chúng ta!”
Thế là, sở trưởng Hàn chỉ vứt áo khoác lên người Viên Vĩnh Cương rồi đưa ông ta đi.
Viên Vĩnh Cương vừa đi vừa gào thét, sau khi chúng tôi xuống đến tầng một thì các bác sĩ, y tá và người khám bệnh ở đây sớm đã bàn tám ầm ĩ!
Trương Vân Sơn và Viên Vĩnh Cương đều bị bắt, phòng khám là hiện trường vụ án đã bị phong tỏa.
Trương Vân Sơn phạm tội, tất cả bác sĩ ở phòng khám không có giấy phép hành nghề y, sau này, cục Y tế và cục Quản lý Dược phẩm nhất định sẽ điều tra.
Trương Vân Sơn thật sự đã xong đời!
Phần còn lại giao cho cảnh sát.
Trương Lệ lái xe chở tôi và Triệu Linh Nhi còn đang bất tỉnh đến bệnh viện thị trấn.
Tôi gọi cho viện trưởng Lưu, ngay lập tức, viện trưởng Lưu cử hai bác sĩ đến sắp xếp đưa Triệu Linh Nhi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Mười phút sau, Triệu Linh Nhi tỉnh lại.
Cơ thể Triệu Linh Nhi không có gì bất thường, nếu đã đến bệnh viện thị trấn thì vừa hay giải quyết chuyện của Triệu Linh Nhi luôn.
Tôi đưa Triệu Linh Nhi đến phòng làm việc của viện trưởng và nói với viện trưởng Lưu về tình hình của Triệu Linh Nhi.
Viện trưởng Lưu cười và nói: “Việc của cậu cũng là việc của tôi. Linh Nhi có y thuật giỏi, cô ấy có thể đến đây làm việc thì thật vinh dự cho bệnh viện của chúng tôi”.
“Về phần giấy phép hành nghề y, không thành vấn đề. Chỉ cần cô ấy có năng lực và làm được những việc tốt cho người dân, tôi nhất định sẽ giải quyết cho cô ấy”.
“Về phần tiền lương, cậu hãy yên tâm, bệnh viện tuyệt đối sẽ không bao giờ để cô Linh Nhi phải chịu thiệt”.
Triệu Linh Nhi rất biết ơn viện trưởng Lưu.
Tôi cười và nói: “Anh Lưu, sau này nhờ anh giúp đỡ Linh Nhi”.
“Phải rồi, còn một chuyện nữa em muốn nói với anh…”
Tôi đã kể chuyện của Trương Vân Sơn và cục trưởng Viên cho viện trưởng Lưu nghe.
Viện trưởng Lưu vô cùng kinh ngạc, ông ấy hoàn toàn không biết những chuyện này, không biết về cái chết của trưởng thôn cũ, cũng không ngờ gần đây lại xảy ra chuyện như vậy.
Viện trưởng Lưu và Trương Vân Sơn cũng là bạn, dù gì thì hai người họ cùng là người trong ngành Y. Nghe thấy những việc làm xấu xa của Trương Vân Sơn, viện trưởng Lưu vừa tức giận vừa thương xót ông ta.
Y thuật của Trương Vân Sơn quả thật rất giỏi, bình thường ông ta là một người đàng hoàng và được mọi người kính trọng, nhưng ông ta lại lém lút làm những việc đê hèn và vô liêm sỉ như vậy.
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó bèn hỏi: “Anh Lưu, có phải có một ông già trong thôn chúng tôi bị đột quỵ đến bệnh viện của anh không, ông ấy họ Lý?”
“Vì tình trạng của ông ấy rất nghiêm trọng nên đã chuyển lên bệnh viện huyện rồi”.