Phần 158: Lời nói khách sáo
“Đủ rồi!” Sắc mặt của cục trưởng Lưu rất xấu: “Mọi người đừng cãi nhau nữa, trách nhiệm của cảnh sát chúng ta là bảo vệ người dân, giơ cao ngọn cờ công lý”.
“Lời của Trương Sơn Thành cũng có lý, tất cả là vì phá án mà, không phải sao?”
“Chúng ta phải lắng nghe ý kiến của người dân nhiều hơn, đừng động tý là tỏ ra uy quyền”.
Lưu Chính Nghĩa nói giúp tôi khiến nét mặt những người khác đều trở nên kỳ lạ.
“Nhưng mà, Sơn Thành…” Lưu Chính Nghĩa chuyển đề tài nói: “Chuyện này hãy giao cho phía cảnh sát chúng tôi giải quyết, những người chúng tôi cử đến lần này đều là những cảnh sát lão luyện có nhiều kinh nghiệp phá án, bắt một người không phải vấn đề gì khó khăn cả”.
“Những chuyện còn lại, rốt cuộc nhà họ Dương có tham gia vào vụ này hay không, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng”.
Vừa rồi quả thực tôi có chút kiêu ngạo khi chỉ đạo cảnh sát phá án, nhưng tất cả những gì tôi nói đều là sự thật.
Tôi nói: “Cục trưởng Lưu, tôi muốn tham gia vào hành động truy bắt lần này”.
Lưu Chính Nghĩa đã đồng ý rồi, nhưng Trần Kế Tần và Triệu Vũ không cần đi theo nữa, kì lạ là, Lưu Chính Nghĩa lại bảo Triệu Linh Nhi tham gia, xem ra là đã có sắp xếp.
Tôi và Triệu Linh Nhi cùng năm người Lưu Chính Nghĩa ngồi trên chiếc xe mười sáu chỗ của Trần Kế Tần, sở trưởng Hàn phụ trách lái xe.
Lưu Chính Nghĩa vẫn nghe ý kiến của tôi, lái chiếc xe mười sáu chỗ đi.
Lưu Chính Nghĩa nói với tôi: “Sơn Thành, tôi biết giữa cậu và Trương Vân Sơn có mâu thuẫn sâu sắc, thậm chí là thù hận. Ông ta phá nhà cậu, còn cậu chiếm đoạt nhà bọn họ”.
“Hôm nay đã phá xong vụ án, tâm trạng anh trai cũng rất vui, hôm nay chúng ta sẽ chơi cùng Trương Vân Sơn, bắt ông ta phải trả giá cho những tội ác mà ông ta đã gây ra!”
“Có lẽ chúng ta còn có thể thu được một vài manh mối có ích khác”.
“Ồ?” Tôi đột nhiên hứng thú: “Chơi thế nào?”
Lưu Chính Nghĩa bảo nữ cảnh sát ngồi phía sau lấy ra một cặp kính gọng đen, ông ta cầm nó kiểm tra một hồi, trông nó giống y như một chiếc kính cận.
Lưu Chính Nghĩa nói: “Nếu Trương Vân Sơn đã gọi Triệu Linh Nhi đến để tiêu hủy chứng cứ thì chúng ta sẽ tương kế tựu kế, xem thử bộ mặt xấu xí của ông ta”.
“Trên chiếc kính này có camera kết nối với phần mềm trong điện thoại chúng tôi, đến lúc đó, Triệu Linh Nhi sẽ ra mặt để xem Trương Vân Sơn sẽ giở trò bịp bợm gì”.
Tôi nhìn chằm chằm chiếc kính trên tay Lưu Chính Nghĩa: “Công nghệ cao vậy cơ à?”
Lưu Chính Nghĩa nói: “Cái này đâu được tính là công nghệ cao gì chứ? Trên mạng bán có mấy chục tệ một chiếc. Tất nhiên cái chúng tôi chuyên dùng để phá án có giá mấy trăm tệ”.
Camera từ lâu đã trở nên phổ biến trong cuộc sống, ví dụ như chiếc đồng hồ đeo tay thông minh được bán trên mạng, chống được nước, có thể chụp ảnh quay phim gọi điện cũng chỉ có giá mấy chục tệ.
Chỉ là tôi không biết nhiều về phương diện này mà thôi.
Cuối cùng, Lưu Chính Nghĩa chụp ảnh quay phim lại chứng cứ danh sách hàng hóa, rồi giao lại cho Triệu Linh Nhi, sắp xếp cho Triệu Linh Nhi đi gặp Trương Vân Sơn.
Lưu Chính Nghĩa dặn dò cho Triệu Linh Nhi những điều cần chú ý, Triệu Linh Nhi chỉ cần đeo kính và nhấn vào nút nhỏ màu đen ở gọng kính bên trái, thì hình ảnh trước mắt sẽ hiển thị trên điện thoại của Lưu Chính Nghĩa.
Đến lúc đó, chúng tôi có thể nhìn thấy tất cả những chuyện xảy ra.
Chiếc xe sau khi đến thị trấn thì lái thẳng đến phòng khám của Trương Vân Sơn.
Chiếc xe dừng ở bãi đỗ xe cách phòng khám ba, bốn chục mét.
Phòng khám của gia đình Trương Vân Sơn có hai tầng, ngoài ông ta thì còn có hai bác sĩ và bốn y tá, vừa khám bệnh vừa bán thuốc.
Lưu Chính Nghĩa đặc biệt dặn dò lại lần nữa, Triệu Linh Nhi đã khởi động chức năng trên chiếc kính.
Triệu Linh Nhi đeo một chiếc balo nhỏ bước ra và tiến vào phòng khám, ngay sau đó hình ảnh đã hiển thị trên điện thoại của Lưu Chính Nghĩa.
Trong đó không nhìn thấy Triệu Linh Nhi, nhưng chúng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng những chỗ trong tầm mắt của Triệu Linh Nhi.
Triệu Linh Nhi chào một người bác sĩ và hỏi Trương Vân Sơn đang ở đâu, người bác sĩ đó nói ông ta đang ở phòng làm việc trên tầng hai.
Sau khi lên tầng hai, Triệu Linh Nhi đứng trước cửa một phòng bên phải.
Cốc cốc cốc, Triệu Linh Nhi gõ cửa.
Người mở cửa là Trương Vân Sơn.
“Linh Nhi, cháu đến rồi à”. Ngoài Trương Vân Sơn, trong phòng còn có một người đang ngồi trên sô pha, đó chính là cục trưởng Viên!
Trương Vân Sơn thấy Triệu Linh Nhi thì cực kì nhiệt tình, vội vàng bảo cô ta ngồi xuống sô pha, còn đích thân rót cho Triệu Linh Nhi cốc nước.
Trương Vân Sơn giới thiệu: “Linh Nhi, đây là bạn của chú, ông Viên, đây là Linh Nhi”.
“Chào chú Viên”. Linh Nhi ngoan ngoãn chào hỏi.
Cục trưởng Viên hơi nheo mắt nhìn chằm chằm Triệu Linh Nhi, đánh giá từ đầu đến chân cô ta rồi hài lòng gật đầu.
“Ông Trương trước đây có nói với tôi rằng Linh Nhi xinh đẹp như tiên nữ, hôm nay gặp mặt quả đúng là như vậy”.
“Thật không ngờ, tại nơi thôn nghèo hẻo lánh này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy”.
Triệu Linh Nhi bình tĩnh nói: “Cảm ơn chú đã khen”.
Trương Vân Sơn ngồi vắt hai chân, châm một điếu thuốc rồi nói: “Linh Nhi, chúng ta cũng đã làm ăn với nhau được hơn nửa năm rồi, chú đối chiếu sổ ghi chép thì thấy mấy đơn hàng lúc trước có vấn đề, cháu đã mang tất cả biên lai đến chưa?”
Triêu Linh Nhi thản nhiên nói: “Cháu đã mang hết biên lai đến rồi”.
Nói xong, Triệu Linh Nhi lấy toàn bộ biên lai ra và đưa cho Trương Vân Sơn.
Trương Vân Sơn cầm một xấp biên lai và nhanh chóng xem qua từng tờ, một lúc sau, cuối cùng cũng tìm thấy biên lai của bán hạ và ô đầu.
Sau đó, ông ta để hai tờ biên lai vào chung với các tờ khác, cho hết vào trong ngăn kéo bàn làm việc.
Tôi nhìn thấy Trương Vân Sơn thở một hơi dài cùng vẻ mặt an tâm.
Trương Vân Sơn ngồi trên sô pha nói: “Cứ để biên lai ở chỗ chú đã, đợi chú đối chiếu xong, lần sau cháu đến đưa thuốc chú sẽ trả lại cháu”.
“Vâng”. Triệu Linh Nhi nói: “Chú Trương, không phải chú nói trong điện thoại rằng dược liệu cháu đưa đến hôm nọ bị mốc à?”
Trương Vân Sơn cười nói: “Là do chú nhầm, vừa nãy kiểm tra lại lô thuốc kia thì phát hiện đó không phải cái cháu đưa đến mà là của một người bạn khác của chú đưa tới”.
“Người bạn kia của chú đi đường dài, thuốc để trong xe lâu, trên đường còn gặp mưa nên bị ẩm”.
Rõ ràng đây chỉ là những lời nói dối để lừa Triệu Linh Nhi, mục đích của ông ta là biên lai và hôm nay đã đạt được rồi.
“Đúng rồi, Triệu Linh Nhi, cháu là bạn của Trương Sơn Thành à?” Trương Vân Sơn bỗng nhiên hỏi.
Triệu Linh Nhi gật đầu: “Cháu và Trương Sơn Thành quen nhau từ lâu rồi, chúng cháu là bạn thân”.
“Chú hỏi cháu điều này để làm gì ạ?”
Trương Vân Sơn cười nói: “Lần trước cháu đến chỗ chú nghe ngóng về chuyện của Trương Sơn Thành, chú bảo cháu hãy tránh xa Trương Sơn Thành một chút, hiện giờ phía cảnh sát đang điều tra cái chết của ông trưởng thôn cũ, tới giờ đã tra gần xong rồi, là do Trương Sơn Thành giết”.
“Sau này cháu tránh xa hắn ra”.
Triệu Linh Nhi nói: “Chú Trương, nhưng cháu nghe Trương Sơn Thành nói… Ông trưởng thôn cũ là do chú giết”.
“Nói bậy”. Trương Vân Sơn đột nhiên mất bình tĩnh: “Quan hệ giữa chú và ông trưởng thôn cũ luôn rất tốt, Trương Sơn Thành mê hoặc quần chúng, hắn sẽ sớm bị cảnh sát trừng phạt thôi”.
Triệu Linh Nhi nói: “Nhưng Trương Sơn Thành nói, là chú và ông trưởng thôn cùng nhau giết ông trưởng thôn cũ rồi đổ tội cho anh ấy, còn cả cục trưởng Viên kia muốn chiếm đoạt nhà của Trương Sơn Thành, mà tất cả những chuyện này… Đều là do nhà họ Dương đứng sau chống lưng”.
“Chú, những chuyện này có phải là thật không?”